Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đường Kỳ Thâm sau khi bị Lương Thục Nghi đuổi ra khỏi phòng Thời Lạc liền về phòng mình làm một bộ đề, làm xong còn sửa soạn lại đống đề thi và sách giáo khoa Thời Lạc ném bừa ở xung quanh lại, cũng thay cô cất gọn vào trong cặp sách.
Sau khi dọn xong, anh từ trong túi cô lấy ra được một túi bánh mi bị đè ở bên dưới đống sách, Đường Kỳ Thâm chỉ tùy tiện nhìn qua, bánh mì bên trong hình như chỉ bị ăn có một miếng, sau đó bị chủ nhân của cặp sách vô cùng ghét bỏ đè ở sâu bên dưới đáy cặp.
Chuyện này trước đây Thời Lạc cũng làm không ít lần, cô đi học trước giờ đều mang đồ ăn vặt còn nhiều hơn cả sách giáo khoa, tràn đầy cả một túi, người không biết còn cho rằng cô ra ngoài du lịch đấy.
Đường Kỳ Thâm cũng từng trào phúng là cô định bày quán vỉa hè trước cổng trường à, ăn không hết cũng không biết cất gọn vào, toàn nhét bừa ở trong cặp.
Chỉ là túi bánh mì này lại làm anh cảm thấy quen mắt, loại người có trí nhớ siêu việt như Đường Kỳ Thâm đương nhiên nhìn thấy một lần là khó có thể quên được.
#Đọc full ở trang WordPress Ổ nhỏ của Shmily
Đây là của nam sinh lớp 10 kia tặng cô hôm anh lên phòng tự học của Thời Lạc đưa đồ.
Nghĩ vậy, Đường Kỳ Thâm cầm túi bánh mì trong tay, ở dưới tình huống chính anh cũng không thể hiểu rõ hơi siết chặt túi bánh.
Nhưng Thời Lạc chung quy cũng không phải người sẽ để mình chịu thiệt, bánh mì không dễ ăn cô cũng chỉ gặm một miếng rồi để sang một bên, chẳng qua là nghĩ đây là Đường Kỳ Thâm đưa, cho nên cô không nỡ vứt mà thôi.
Nhưng lúc này, bánh mì không được coi trọng bị đè ép dưới đáy cặp lại làm nội tâm Đường Kỳ Thâm sinh ra chút sung sướng không thể hiểu, ánh mắt anh nhìn sang thùng rác sạch sẽ ở bên cạnh, cứ như vậy vô cùng thuận tay lơ đãng ném túi bánh mì đáng thương ở trong tay vào đó.
Dọn xong cặp sách của Thời Lạc lại thay cô phân tích lại bài thi một lần, ghi lại những điểm cần lưu ý cho cô.
Sau khi làm xong mọi chuyện cũng chỉ mới qua một tiếng.
*
Lúc Thời Lạc nhận được tin nhắn kia, Đường Kỳ Thâm đang ngồi bơm bóng bay cho Lương Thục Nghi trong căn phòng công chúa.
Lương Thục Nghi là kiểu hình phu nhân chim hoàng yến tinh xảo điển hình, từ khi có ký ức tới bây giờ, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của bà tương đối quy luật.
Những tiểu thư danh viện trong nhà nhiều tiền tới mức đếm không hết, từ khi sinh ra đã không cần phấn đấu, đám chị em bạn dì ở xung quanh đơn giản chỉ so xem ai mệnh dài hơn, ai sống lâu hơn là có thể tiêu tiền nhiều hơn một chút, cho nên ngày nào cũng sẽ ngủ sớm dậy sớm, bảo dưỡng nhan sắc chăm lo sức khỏe rất tỉ mỉ.
Mới có hơn 8 giờ rưỡi, Lương Thục Nghi dù có bận cách mấy cũng buông hết việc trong tay xuống, đắp mặt nạ dưỡng da sau đó tiến vào mộng đẹp điềm mỹ của hội người cao tuổi.
Đường Kỳ Thâm bận xong việc của Thời Lạc liền đi ra khỏi phòng ngủ, căn phòng đối diện còn khép hờ cửa chưa đóng, từ khe cửa lọt ra chút ánh sáng nhàn nhạt từ ánh trăng.
Thiếu niên ma xui quỷ khiến đi vào trong.
Bên trong không có một bóng người, Lương Thục Nghi mới vừa rời đi không lâu, Đường Kỳ Thâm tiện tay mở đèn lên.
Ánh đèn ấm áp chiếu xuống, toàn bộ căn phòng màu hồng phấn dường như ôn nhu hơn rất nhiều so với lúc nãy.
Đường Kỳ Thâm rũ mắt liếc cái giường lông nhung xù xù, một lát sau lại tùy ý tìm một chỗ trống trên đất ngồi xuống, chán đến chết cầm lấy ống bơm, tính toán bơm xong số bóng bay còn lại.
Thật ra lớn như vậy rồi, số thời gian anh lãng phí cơ hồ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đặc biệt là việc tốn thời gian ngồi đây làm chuyện vô nghĩa chỉ để có chút nghi thức như thế này càng là khó thấy được.
Bơm qua một đợt, xung quanh đã đầy những quả bóng bay lớn bé giống hệt nhau.
Trời dần dần tối xuống, ánh trăng ngoài cửa sổ đều đã giấu nửa mình sau bóng cây, nơi nơi tịch liêu, Đường Kỳ Thâm vốn là người quen cô độc đã lâu, giờ lại đột nhiên không hiểu sao mà cảm thấy phiền muộn, mấy quả bóng bay sau đó anh bơm cái nào cũng bị nổ, mảnh nhỏ rơi rụng đầy đất, động tác trên tay anh dừng lại, mày theo thói quen hơi nhăn một chút.
Anh tùy ý lấy điện thoại ra khỏi túi quần, nhìn thời gian đã gần 9 rưỡi, Thời Lạc còn chưa về nhà.
Đường Kỳ Thâm đứng dậy xuống lầu chuẩn bị ra cửa.
Dì Xuân đang ở dưới phòng khách quét dọn, thấy Đường Kỳ Thâm đi từ trên lầu xuống vội hỏi: “Có phải đói hay không? Dì Xuân làm chút đồ cho con ăn nhé.”
Đường Kỳ Thâm nhàn nhạt nói: “Con ra ngoài đón Lạc Lạc.”
Dì Xuân gật gật đầu: “Chú Lưu vừa mới hỏi xong, nói mấy giờ mới đi đón, xe vẫn còn đỗ bên ngoài hoa viên đó, con muốn đi thì bảo chú Lưu đưa đi.”
Đường Kỳ Thâm “ừ” một tiếng, điện thoại vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm của Thời Lạc, anh không khỏi nhíu mày, bước chân cũng như có gió.
Dì Xuân theo ở phía sau hỏi: “Muốn ăn gì không? Dì lập tức vào bếp làm, chốc nữa hai con về là có thể ăn.”
Đường Kỳ Thâm đã ngồi lên xe, suy nghĩ một lát: “Nấu chút canh nước trà đi ạ, chờ em ấy về thì uống.”
Dì Xuân đáp một tiếng, xoay người về phòng bếp.
*
Bên quán ăn khuya, Thời Lạc sau khi nhận được tin nhắn thì nhìn đám người trên bàn một lượt.
Mọi người vẫn đang rất hăng say, đề tài không dứt, cũng không có ai có ý rời đi.
Thời Lạc cũng không muốn trở thành người mất hứng đó.
Trước đây mọi người ra ngoài liên hoan, Thời Sơn Hải cũng không thúc giục quản lý cô, nhiều lắm là cho cô đủ tiền, lại bảo tài xế lặng lẽ đi theo âm thầm bảo vệ cô, nếu như tới khách sạn nhà mình ăn uống thì chỉ cần nói một tiếng với giám đốc chi nhánh, bảo đảm con gái không bị ấm ức thì có thể an tâm để cô tùy hứng đi chơi, cũng không có thời gian cấm cửa cô.
Bình thường thì lúc cô về nhà, phần lớn đều là qua 12 giờ, nhóm người Phạm Vũ Triết chơi rất điên, giờ mà bảo 9 rưỡi về thì cũng quá hoang đường rồi.
Đám người còn đang ríu rít, Thời Lạc vốn định làm bộ không thấy, nếu đối phương là Thời Sơn Hải, cô đại khái là sẽ yên tâm thoải mái không để tâm cho lắm, nhưng bây giờ, người giục cô về lại là Đường Kỳ Thâm, cũng không biết thế nào, sau khi xem tin nhắn xong lựa chọn làm lơ, cô lại cảm thấy có chút phỏng tay.
Mùi lẩu cay nồng trên bàn lại trở nên tẻ nhạt, ngay cả drama Ôn Vũ nghe được từ đám con gái trong WC cũng không khiến cô cảm thấy hấp dẫn.
Trái tim cô đập thình thịch, luôn cảm thấy đứng ngồi không yên.
Đường Kỳ Thâm không nhắn tin thúc giục nữa, lông mi Thời Lạc hơi rũ, rõ ràng đây là chuyện cô muốn, nhưng lại giống như đang đợi cái gì đó.
Một lát sau chú Lưu gọi điện thoại tới, điện thoại rung lên làm Thời Lạc đang hơi thất thần hoảng sợ, sau khi hồi phục tinh thần, phát hiện không phải Đường Kỳ Thâm gọi, đáy lòng liền nổi lên cỗ mất mát nhàn nhạt.
Tiếng của chú Lưu từ đầu kia điện thoại truyền tới: “Lạc Lạc à, chú Lưu lái xe tới rồi, vẫn ở đầu hẻm lúc nãy đúng không con?”
Chú Lưu đang mở loa ngoài, Thời Lạc mềm mại “dạ” một tiếng, Đường Kỳ Thâm từ nãy tới giờ vẫn còn đang lười biếng mắt nhắm mắt mở, môi hơi mím, không tính mở miệng.
Chú Lưu liếc qua kính chiếu hậu, chỉ đành phải tiếp tục nói: “Được, vậy con ở đó đợi một chút, chú Lưu lập tức tới ngay.”
Chú Lưu rốt cuộc cũng là người làm lâu năm ở Đường gia, cơ hồ là nhìn Thời Lạc ỷ lại Đường gia mà lớn lên, cũng biết rõ thân phận của cô, bình thường cũng luôn thiên vị cô, nghe được âm thanh bên phía Thời Lạc có chút ồn, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng chạm ly hô hào của đám người say rượu, ông vẫn quan tâm nhắc một câu: “Đừng uống quá nhiều rượu, tuổi các con vẫn chưa thể uống đâu.”
Một lúc sau Thời Lạc mới đáp lời, so sánh mới âm thanh ồn ào kia, thanh âm nói chuyện của cô có chút nhu nhu: “Con không có uống, Kỳ Thâm ca ca không cho con uống, uống rồi thì anh ấy sẽ giận.”
Chú Lưu cũng không đoán được là cô sẽ nói thế, ánh mắt lại lặng lẽ liếc về kính chiếu hậu, thiếu niên nhắm mắt dưỡng thần ở phía sau, khuôn mặt thanh lãnh giấu trong bóng đêm nhìn như không đổi sắc, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, mày vốn đang nhăn chặt bỗng dãn ra, khóe môi cũng hơi cong lên một độ cong rất nhẹ.
*
Thời Lạc cúp máy, Ôn Vũ lén lút ghé tới bên cạnh cô chọc chọc.
“Làm sao thế? Ba cậu bắt cậu về nhà?” Ôn Vũ hỏi.
Diệp Tầm Tầm ở bên Thời Lạc lâu hơn Ôn Vũ, đương nhiên là cũng hiểu biết nhiều hơn: “Vậy phải xem là ba nào mới được, ba ruột thì chắc chắn không có can đảm quản cậu ấy, còn một ông ba khác thì chưa chắc.”
Ôn Vũ: “? Lạc Lạc, cậu có hai ông ba liền?!”
Thời Lạc: “…”
Diệp Tầm Tầm kéo Ôn Vũ đã say khướt sắp ngã xuống đất lên, sau đó nói: “Đường ba ba nhà cậu ấy đó.”
Thời Lạc nghe thấy mấy chữ này liền nhịn không được nóng bừng cả mặt, cô lấy đũa kẹp miếng sườn dê nướng mà Diệp Tầm Tầm vừa mới gắp vào trong bát lên, không chút khách khí gặm hai cái.
Diệp Tầm Tầm cười cười, tùy ý để cô cướp, lại hỏi: “Thế nào, Đường ba ba nhà cậu muốn cậu về mấy giờ?”
“…” Thời Lạc trừng mắt nhìn cô ấy một cái, tức giận đáp: “9 rưỡi…”
“Phụt” Phạm Vũ Triết cũng nhịn không được bật cười, “Kỳ Thâm ca quá nghiêm khắc đi, giờ này mà bắt về, vô nhân tính.”
Ôn Vũ lúc này thật sự đã có chút say, hơn nữa bình thường bị Thời Lạc bắt nạt đến thảm, rất nhiều chuyện không biết còn chưa kịp hỏi thì đã bị cô mắng cho tới mức hoài nghi nhân sinh, căn bản không kịp tìm hiểu tới cùng, có rất nhiều chuyện cô ấy mơ màng không biết, lúc này đầu óc cũng mơ mơ màng màng, lời muốn hỏi lại thuận miệng nói ra: “Còn có gác cổng nữa à?”
Thời Lạc không có tâm trạng phân cao thấp với con ma men, chỉ tùy tiện có lệ vài tiếng: “Ừ ừ ừ, có gác cổng!”
Ôn Vũ: “Các cậu còn ở cùng nhau á?”
Thời Lạc: “Ừ ừ ừ, ở cùng nhau!”
Ôn Vũ: “Đường Kỳ Thâm là bạn trai cậu sao?”
Thời Lạc không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp lại: “Ừ ừ ừ, bạn trai!”
Lời này nói xong, tự cô cũng nhịn không được dừng lại một lát, sau đó tim bắt đầu đập loạn lên, toàn bộ đầu óc cũng chết máy.
Ôn Vũ vẫn đang dò hỏi tới cùng: “Vậy sao lại thành ba ba của cậu rồi? Các cậu còn nhỏ mà đã tình thú đến thế cơ à?”
Phạm Vũ Triết cười tới nghiêng ngả: “Người trẻ tuổi như mấy cậu thì sao mà biết được, ngay cả con dâu nuôi từ bé cũng nuôi ra được thì có gì mà họ không thể chơi được chứ?”
Thời Lạc trong thoáng chốc cũng không ngăn được mồm miệng cuồng dã của hai người này.
Diệp Tầm Tầm ngồi bên cạnh cười ôm bụng, Thời Lạc cầm lấy đồ uống trên bàn rót vào trong miệng Ôn Vũ: “Cậu mau uống nước trái cây đi! Đâu ra mà lắm lời như vậy chứ! Cái miệng này không cần nói những chuyện mà không nên nói ra đâu!”
Ôn Vũ cau mày đẩy người, vừa đẩy còn vừa phun nước trái cây ra: “Đừng rót nữa! Rót vào trong mũi tớ rồi!”
Diệp Tầm Tầm ở một bên ngăn cản, Thời Lạc quay đầu trừng cô ấy, trên mặt người sau cũng là một bộ dáng cười mập mờ: “Làm gì mà phải ép cậu ấy thế, cậu ấy nói cũng có sai đâu.”
Thời Lạc lúc này không biết là ngượng chỗ nào, cả người đều trở nên khẩn trương, vội vàng giải thích: “Đường Kỳ Thâm không phải…”
Lúc này, Diệp Tầm Tầm cũng không hùa theo cô, cô ấy uống một hớp bia, tăng thêm can đảm cho chính mình, ngắt lời cô: “Cậu đừng phủ nhận nữa, lại muốn nói chỉ là tình anh em thôi đúng không? Cậu có dám nói cậu không thích anh ấy không, hả?”
“Tớ cũng không có thích theo kiểu đó…”
“Cậu có.”
“Diệp Tầm Tầm!”
“Vậy cậu nói xem, vì cái gì mà ai nói cậu cũng không nghe, chỉ nghe mỗi anh ấy?”
Ôn Vũ: “Đúng thế? Vì sao?”
“Ai nghe lời anh ấy chứ, nói nữa, lúc anh ấy tức giận hung dữ muốn chết…” Lời này cô càng nói càng có chút không tự tin, giọng nói cũng yếu đi nhiều.
Diệp Tầm Tầm nhướng mi: “Cậu nghe xem, lời này cậu nói ra chính cậu có tin không?”
Thời Lạc không hé răng, Diệp Tầm Tầm lại tiếp tục: “Vì sao khi thấy Đường Kỳ Thâm với tóc đuôi ngựa dạo canteen với nhau, cậu lại tức giận? Anh trai mà thôi, anh trai yêu đương thì em gái như cậu tức giận cái gì?”
Ôn Vũ: “Phải đó, có cái gì mà giận, tớ còn chẳng có cảm giác gì đây này.”
Từ trước tới nay, Thời Lạc mồm mép nhanh nhảu, lúc này nhất thời không nghĩ ra cách ứng phó.
Ôn Vũ rất kích động, Thời Lạc mà cũng có lúc bị ép cho không nói được, cô ấy lén lút lấy điện thoại ra mở chế độ quay video, vừa quay còn phải vừa cảnh giác Thời Lạc rót nước trái cây vào trong mũi mình.
Thời Lạc ngây ra mất nửa phút mới nhớ tới phải phản bác: “Anh ấy ngày nào cũng ép tớ làm bài thi, sao tớ có thể thích anh ấy chứ, thích mới kỳ đó…”
Giờ phút này Diệp Tầm Tầm thực sự háo thân thành người đánh đâu thắng đó, lời nói như mưa: “Chẳng nhẽ lúc anh ấy ép cậu làm bài, cậu chỉ có cảm giác không vui thôi sao?”
“Nếu anh ấy cũng đi quản người khác làm bài thì sao, giống như dạy dỗ cậu ấy, anh ấy cũng sẽ đi dạy cô gái khác, ép cô ấy làm bài thi, không quản cậu nữa, cậu thích thì làm không thích thì không làm, như vậy cậu có vui không?”
Thời Lạc mở to đôi mắt tròn xoe, không hề nghĩ ngợi, lập tức đáp: “Dựa vào cái gì mà người khác làm bài mà anh ấy còn phải quản, anh ấy cũng không phải đấng cứu thế.”
Diệp Tầm Tầm cong môi cười tới tận mang tai, “Vậy vì sao mà anh ấy cứ phải quản cậu, nói tới cùng, cậu cũng đâu phải em gái anh ấy.”
Ôn Vũ: “Phải, anh ấy là ba ba của cậu!”
Thời Lạc phiền không chịu nổi: “Ôn Vũ, cậu là đang diễn vai phụ đó hả? Cut, hết đất diễn, mau đi đi!”
Diệp Tầm Tầm lập tức bịt miệng con ma men này lại.
“Cậu hy vọng anh ấy chỉ là của mình cậu, Lạc Lạc.” Diệp Tầm Tầm đã bắt đầu nghiêm túc kết luận, “Đây là d*c vọng chiếm hữu của cậu, cậu thích như thế.”
“Chẳng lẽ lúc bọn tớ đùa cậu là con dâu nuôi từ bé của anh ấy, trong lòng cậu không có trộm vui vẻ sao?”
“Tớ…”
Diệp Tầm Tầm: “Đừng nói là không có.”
Thời Lạc: “…”
“Nếu không cậu đỏ mặt cái gì nha Lạc Lạc.” Diệp Tầm Tầm cười tới ái muội.
Thời Lạc không được tự nhiên, giảo biện: “Tớ uống nhiều rượu thôi!”
Phạm Vũ Triết cũng nhìn không nổi nữa, đêm nay hắn tự mình giám sát, cô có thể uống một ngụm rượu hắn sẽ đi đầu xuống đất: “Mẹ nó cả đêm hôm nay cậu chỉ uống có hai cốc nước chanh thôi đó!”
Thời Lạc: “…”
Diệp Tầm Tầm không hổ được gọi là Tầm Tầm, công phu tẩy não thao túng tâm lý vô cùng thuần thục, nhân lúc Thời Lạc thất thần, cô ấy bóp má cô một cái: “Vậy nếu tóc đuôi ngựa kia quay lại theo đuổi anh ấy, vạn nhất hai người họ thành đôi, có phải cậu sẽ phải ngoan ngoãn gọi cậu ta một tiếng chị dâu hay không?”
Diệp Tầm Tầm chỉ nhẹ nhàng một câu thôi đã làm cái giấc mộng kia quay trở lại trong đầu Thời Lạc, cô tức giận tới mức phồng mồm trợn má, mày tú khí cũng nhăn lại: “Không được!!”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Tầm Tầm: “Mẹ nó, Ôn Vũ, cậu có quay được trọn video full HD không che hay không!”
Ôn Vũ vừa xì nước trái cây trong mũi vừa nói: “Tất cả đều ở trong điện thoại của tớ!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");