Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ngày cuối tuần, cô bá chiếm phòng ngủ của Đường Kỳ Thâm hết hai ngày.
Mỗi buổi sáng khi mặt trời nhô cao, cô liền tỉ mỉ trang điểm, vô cùng ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt Đường Kỳ Thâm, cố ý vô tình lắc tới lắc lui.
Chẳng qua kết cục cơ hồ đều sẽ là bị xách đi thư phòng thành thành thật thật làm đề thi.
Tình yêu nhiệt huyết của cô không có cách nào thể hiện ra, ngày nào cũng bị dội cho một gáo nước lạnh, tới buổi tối, cả người liền có vẻ phấn chấn hơn nhiều.
Học tập cả một ngày, trở lại phòng ngủ mà Đường Kỳ Thâm nhường cho cô, trong nháy mắt khi cửa khóa lại, Thời Lạc như thể về tới sân nhà của mình.
Liên tiếp hai buổi tối, cô đều ngâm mình trong bồn tắm hết hai ngày.
Dưới tình huống Đường Kỳ Thâm không có ở đây, cô không chút kiêng nể quét qua hết tất cả đồ tắm rửa trong phòng anh một lượt, mỗi loại đều mở ra đưa lên mũi ngửi thử một lần, sau đó lấy cái mà có mùi hương giống cái anh hay dùng nhất, không hề kiêng kỵ, vô cùng lãng phí điên cuồng đổ vào trong bồn tắm.
Sau đó lại ngâm hẳn một, hai tiếng.
Sau khi ra ngoài, trên người đều là mùi hương của anh.
Này còn chưa đủ, trừ bỏ xâm chiếm phòng tắm của Đường Kỳ Thâm, cô còn không buông tha cho phòng để quần áo của anh.
Trên thực tế, nhờ có Lương Thục Nghi ban tặng, một phần lớn trong phòng để quần áo của Đường Kỳ Thâm đều đã bị váy áo của Thời Lạc lấp đầy.
Nhưng mà thiếu nữ đang đắm chìm trong bong bóng màu hường lại căn bản không nhìn thấy quần áo của mình.
Cô cẩn thận khóa phòng lại, sau khi bảo đảm Đường Kỳ Thâm sẽ không thể vào được, liền quang minh chính đại lấy áo ngủ của anh ra mặc.
Trừ áo ngủ, đôi khi còn mặc luôn áo phông của anh.
Thân hình Đường Kỳ Thâm cao lớn đ ĩnh bạt, áo phông rộng rãi mặc trên người Thời Lạc, giống như cô đang mặc váy ngủ vậy.
Mặc xong còn chưa tính, sau khi gây án còn to gan lớn mật lưu lại chứng cứ gây án cho mình.
Thời Lạc giơ điện thoại lên quay camera trước tự sướng mấy trăm tấm ảnh bản thân mặc quần áo của Đường Kỳ Thâm, sau đó lại chọn góc độ tốt nhất, tạo mấy dáng đáng yêu, trộm lưu vào trong điện thoại.
Có điều lại không có can đảm đăng vòng bạn bè.
Lo ngắm ảnh xong, lại nhảy nhót lên trên giường, trên người mặc quần áo của Đường Kỳ Thâm, quấn chăn của Đường Kỳ Thâm, nằm trong ổ chăn của anh, mặt đỏ tim đập, khóe môi điên cuồng cong lên, nhịn không được lăn qua lộn lại.
Lăn mệt rồi dừng lại, trong hô hấp tất cả đều là mùi hương của Đường Kỳ Thâm, hưng phấn như thể được tiêm máu gà, căn bản là không thể ngủ được.
Cũng may, cô với Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm không có bí mật gì không thể nói, lúc ngủ không được thì sẽ không ngừng spam nói chuyện phiếm trong group chat ba người.
Đầu tiên là gửi qua một tấm ảnh mình mặc quần áo của Đường Kỳ Thâm.
Ôn Vũ là người đầu tiên ngoi đầu lên: [Mắt to như vậy sao? Có pts (1) không đấy?? Giúp tớ pts hai tấm đi?]
(1) pts: photoshop
Thời Lạc rất bình tĩnh đáp lại một câu: [pts hay không pts cậu còn không nhìn ra à? Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu, mỗi lần chụp ảnh đều phải kéo chân dài đến hai mét, gạch cũng bị cậu bóp méo tới biến dạng?]
Ôn Vũ: [Phỉ báng! Kiện cho bây giờ!]
Tâm tình Thời Lạc rất tốt, không tính toán so đo với cô ấy, tùy tiện phát một bao lì xì qua: [Cho cậu cơ hội nói lại đấy.]
Ai mà ngại tiền nhiều chứ, cho dù trong nhà Ôn Vũ có quặng cũng là kiểu người có thể kiếm một chút thì kiếm một chút, giây tiếp theo, cô ấy liền thu hồi lại tất cả những lời nói lúc trước về: [Trời ơi, da như ngưng chi (2) thế này, quả không hổ là thiên tiên hạ phàm, nhân trung long phượng (3)!]
(2) dầu mỡ đông: ý chỉ da dẻ mịn màng
(3) rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường
Chỉ là lần khích lệ này, Ôn Vũ còn không nắm được trọng điểm, Thời Lạc không quá muốn trả lời lại cô ấy, nhưng của cho là của nợ, Ôn Vũ khen còn chưa có khen xong.
Trọng điểm đã bay xa chín tầng mây: [Thiên tiên, làn da này của cậu là dưỡng thế nào vậy? Vô cùng mịn màng, thoạt nhìn rất muốn nhéo nha!]
Loại người nông cạn như Thời Lạc, thật ra vẫn rất thích nghe những lời nịnh nọt như thế này, Ôn Vũ lảm nhảm nhiều như vậy, cô cũng thuận theo tự nhiên đáp lại cô ấy, lưu luyến bò ra khỏi ổ chăn thơm ngào ngạt, đi tới mép giường tìm bao bì mặt nạ mấy ngày nay thường dùng.
Tìm trong chốc lát cũng không tìm thấy, nhớ tới hôm nay ở phòng khách có đưa cho Lương Thục Nghi hai cái, chắc là vẫn còn để quên ở dưới lầu.
Thời Lạc vẫn nhớ việc phải đề cử mặt nạ cho Ôn Vũ, cũng không nghĩ quá nhiều, nhón chân nhảy xuống giường, đeo dép lê lông mao vào xong liền trực tiếp chạy xuống lầu.
Chờ cô nhảy nhót tới phòng khách, mơ hồ thoáng nhìn ở cuối chỗ ngoặt hành lang có ánh sáng mỏng manh.
Bên kia là phòng bếp, ban đêm vào cái giờ này, dì Xuân và Lương Thục Nghi đều đã ngủ, Đường Xa Xuyên và lão ba nhà cô cũng đều đi nước ngoài hết rồi, lúc này hẳn là không có ai ở trong bếp, Thời Lạc cũng không để ý lắm, nghĩ chắc là mình nhìn nhầm rồi, lực chú ý toàn bộ đều đặt trên cái mặt nạ trên bàn trà ở phòng khách.
Cô lê dép đi quanh sofa một vòng, cuối cùng ở trên ghế quý phi (4) tìm được hộp mặt nạ bỏ quên lúc trước.
(4) Là ghế này nè:
Thời Lạc lười phải vòng qua lấy, trực tiếp nhón chân nằm bỏ ở lưng sofa, rướn người lên muốn lấy, cả người đều lơ lửng ở trên ghế, cẳng chân hơi hơi co lên, một lúc lâu sau mới vươn được tới cái hộp.
Hộp mặt nạ vừa tới tay, cô liền nghe thấy phía sau mơ hồ có động tĩnh.
Từ nhỏ tới lớn, cô được bảo hộ rất tốt, hơn nữa đây còn là Đường gia cô quen thuộc nhất, đương nhiên cũng to gan không sợ hãi gì cả, cũng không cảm thấy có thể có thứ gì nguy hiểm, cho nên chỉ là rũ mắt nhìn chằm chằm cái hộp tính toán chụp ảnh gửi cho Ôn Vũ.
Lười phải đứng lên, cô liền cứ nằm lơ lửng trên lưng sofa như vậy, chụp xong ảnh, gửi vào trong nhóm xong, mới lăn người nhảy xuống khỏi lưng sofa.
Chỉ là vừa mới quay người lại liền thẳng tắp đụng phải bức tường người cao gầy ở phía sau.
Đường Kỳ Thâm tựa hồ cũng là vừa mới tắm xong, tóc đen hơi ướt, một tay đỡ hờ bên hông cô giữ người đứng vững.
Thời Lạc ngừng thở ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hồ ly xinh đẹp mở lớn, chớp chớp hai cái, gương mặt dần dần đỏ bừng lên.
Lúc phục hồi lại tinh thần, Đường Kỳ Thâm đã buông cô ra, nhường ra một khoảng cách ngắn.
Thời Lạc còn đang hoảng thần, hồi tưởng lại tiếp xúc giữa hai người lúc nãy, nơi m3m mại nào đó trên người cô hình như đã đè lên cơ bụng thon chắc của Đường Kỳ Thâm thì phải.
Thời Lạc trước giờ đều không có thói quen mặc áo ngực khi đi ngủ, vừa mới tắm xong liền chui vào trong chăn, cũng không nghĩ tới sẽ xuống lầu lần nữa, cho nên bây giờ nếu một hai phải nói thì… hình như lúc này cô đang thả rông.
Nghĩ vậy, trái tim nhỏ không biết cố gắng của mình lại bắt đầu điên cuồng đập thình thịch.
Vô cùng thẹn thùng, lại nhịn không được thưởng thức lại dư vị vừa rồi, một khắc khi đụng vào lúc nãy, xúc cảm hình như còn không tệ.
A a a a mau chóng quên đi quên đi nào!! Cô rốt cuộc đang suy nghĩ lung tung rối loạn gì vậy, không thể như vậy được, tư tưởng này không khỏi quá mức… cũng không tệ lắm mà nhỉ…!
“Anh, sao anh lại xuống đây?” Thời Lạc không biết nên nói gì, cúi đầu, một bộ dáng có tật giật mình.
Trong tay Đường Kỳ Thâm cầm ly sữa bò nóng, nhìn dáng vẻ dường như là vừa ở phòng bếp hâm nóng: “Lúc chiều ăn cơm không phải nói là buổi tối khó ngủ?”
Thật ra là buổi tối nằm trên giường cô luôn nghĩ tới tương lai với Đường Kỳ Thâm, từ chuyện anh tỏ tình với cô, cô nên rụt rè hai ngày trước xem phản ứng của anh thế nào, rồi sau đó sẽ làm bộ miễn cưỡng đáp ứng, sau đó khi tốt nghiệp sẽ đi lãnh chứng, kết hôn động phòng, lại bổ não ra chuyện sau đó, ngay cả con cũng có rồi, sau khi có con, Đường Kỳ Thâm lại ghen với con, bá đạo tuyên bố chủ quyền với cô, cường thế giáo d ục tình yêu cho cô.
Nghĩ tới chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập, cô như phát điên điên cuồng nhảy nhót trong phòng, kết quả động tĩnh quá lớn, làm ồn tới Đường Kỳ Thâm ngủ ở phòng bên, lúc chạng vạng ăn cơm anh liền nhớ tới hỏi một câu.
Lúc ấy Thời Lạc sợ mình bị bại lộ, sao có thể không biết xấu hổ nói với anh: À, không phải thức đêm chơi game đâu, chính là bớt thời gian sinh con với anh, làm chút chuyện tình yêu, sau đó hưng phấn tới nỗi ngủ không được liền náo loạn trong phòng mà thôi.
Cô có thể trả lời như vậy sao? Cô không thể, đời này cũng không có khả năng nói ra, vì thế chỉ có thể vừa uống canh vừa hàm hồ nói là lúc sáng có đề làm mãi không ra, trước khi ngủ vẫn luôn nghĩ cách giải nên có chút ngủ không được.
Sự thật là, cô làm quái gì có thể nghĩ tới cách giải đề chứ, cô nhiều lắm là chỉ nghĩ tới 250 phương thức câu dẫn hội trưởng cao lãnh hoặc là “tà thuật” tạo ra song bào thai mà thôi.
Chỉ là không nghĩ tới, Đường Kỳ Thâm chỉ nghe một câu nói dối tùy tiện của cô thôi mà trước khi đi ngủ còn xuống lầu hâm nóng một ly sữa bò cho cô.
Đường Kỳ Thâm nói xong, giơ giơ ly sữa bò trong tay lên, khóe môi Thời Lạc nhịn không được cong lên, sau đó liền duỗi tay tính nhận lấy.
Nhưng Đường Kỳ Thâm lại không như cô mong muốn, cô vừa nâng tay, anh đã thu tay lại.
Thời Lạc: “?” Không phải cho tiểu công chúa anh thương yêu nhất sao?
Đường Kỳ Thâm khẽ cười một tiếng: “Nóng, để anh mang lên lầu cho em.”
Thời Lạc hạnh phúc gật đầu rồi lại nghe Đường Kỳ Thâm hỏi: “Vừa tắm xong?”
“Dạ.” Cô không hiểu lý do anh hỏi lắm, đáp một tiếng.
Đường Kỳ Thâm nhướng nhướng mi, muốn nói lại thôi: “Cách ăn mặc này của em…”
Đôi mắt Thời Lạc ướt dầm dề, ở trong bóng tối cực kỳ giống ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh, nghe anh nhắc tới cách ăn mặc của mình, nghĩ tới phong cách thời trang là chuyện cô tự hào nhất, thiếu nữ không biết xấu hổ đứng thẳng người, làm “chị em” của mình cũng như tranh đua mà hiện lên, sau đó liền kiêu ngạo hất cằm, hỏi lại: “Làm sao, không tệ lắm đi?”
Đường Kỳ Thâm cúi đầu cẩn thận liếc mắt một cái, lại nhanh chóng dời mắt đi, ho nhẹ một tiếng: “Quần áo ở đâu ra?”
“!!” Má nó, cô quên mất là mình đang mặc quần áo của anh.
Cô gái nhỏ một câu cũng chưa nói đã quay đầu lập tức nhảy vọt lên trên lầu, chân dài trắng nõn lộ ra nhìn không sót một thứ gì.
Đường Kỳ Thâm nghiêng đầu, nhàn nhạt ngước mắt liếc một cái, sau đó lại bất đắc dĩ mà lắc đầu, khẽ cười một tiếng, thong thả ung dung đi theo sau.
Đi tới cửa phòng, Thời Lạc đã ba tầng trong ba tầng ngoài khóa trái cửa.
Đường Kỳ Thâm lười biếng dựa vào ván cửa, ngón tay cong lên nhẹ gõ vài tiếng.
“Ngủ rồi!!” Một lúc lâu sau, thanh âm rầu rĩ của cô gái mới truyền ra khỏi phòng.
Thiếu niên suýt chút nữa bật cười: “Sữa bò để ở cửa.”
Trong phòng không có động tĩnh, Đường Kỳ Thâm buồn cười, trước khi đi lại bồi thêm một câu: “Nhân lúc nóng thì uống đi, anh không nhìn nữa.”
“…” Hừ! Khẩu thị tâm phi! Anh chính là muốn nhìn đúng không?! Thời Lạc vô cùng tự cho là đúng mà nhét chữ vào mồm anh.
Một lúc lâu sau, thân hình cô như mèo dò cái đầu ra, một tay trộm kéo sữa bò vào.
Ôn Vũ đã bị cô vứt bỏ ở một bên đã lâu, cô bưng sữa trở lại sofa nhỏ trong phòng, lười biếng nằm liệt.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Ôn Vũ.
Hai ngày nay cũng không biết là cô ấy bị cái gì k1ch thích, đột nhiên nổi hứng điên cuồng học tập, khi nói chuyện cũng nhất định phải nửa Tây nửa Tàu mới chịu, giống như một đứa ngốc vậy: [How much one hộp?!!]
Thời Lạc: [Một ngàn ba một tấm.]
Diệp Tầm Tầm: [… Cuộc sống này không dễ dàng gì.]
Thời Lạc: [@Ôn Vũ không mua không phải người Trung Quốc, người nhân trung long phượng mới có tư cách dùng nó!]
Thời Lạc uống sữa ấm Đường Kỳ Thâm tự tay làm, tâm tình vô cùng sung sướng: [Hiệu quả sử dụng không thể tưởng tượng được, dùng xong tớ liền cảm thấy nhan sắc của tớ có thể so với Triệu Linh Nhi, tớ! Chính là Lưu Diệc Phi!!]
Cái loại tiểu thư tài đại khí thô như Ôn Vũ nghe xong liền cảm thấy có thể thử: [Tớ thử tớ thử!!]
Diệp Tầm Tầm cũng động tâm, có điều cô ấy quá nghèo, vì thế chỉ có thể tìm lối tắt: [Lạc Lạc bảo bối, mong cậu nhận rõ bản thân có được không? Triệu Linh Nhi sao có thể so được với cậu chứ? Mong cậu! Lập tức! Ngay bây giờ! Lấy gương tự soi lấy bản thân đi!! Cậu chính là nhận bản thân là Lưu Diệc Phi bước lên thảm đỏ cũng sẽ không có ai cản cậu đâu!!]
Thời Lạc: [Hộp này cho cậu, ngày mai tớ mang cho.]
Ôn Vũ: [??? Tớ also want!!! Look look tớ!!]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");