Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ý định ban đầu của Nhan Chính cũng không phải thật sự tính trừ điểm cô.
Loại điểm hạnh kiểm không có mấy ý nghĩa này, cũng chỉ có hai chủ nhiệm trẻ trâu lớp mình và lớp bên mới có thể tranh tới ông chết tôi sống.
Ở trong mắt hắn, nó chẳng có tý tác dụng nào cả.
Cuối tuần hắn ở nhà nhàn rỗi hai ngày, sân bóng rổ cũng không đi, game cũng không vào, thời gian rảnh rỗi thì liền không ngừng lên vòng bạn bè của Thời Lạc xem.
Xem đi xem lại, mỗi cái đều tỉ mỉ ngắm.
Hắn phải tốn chút tiền phí mới có thể lấy được số WeChat từ trong tay Lưu Diễn, tự cho là cô đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, liền chiều theo ý của cô, bản thân cũng không chủ động, chỉ là không chủ động cũng không có nghĩa là tâm hắn không động.
Trước giờ Thời Lạc đăng vòng bạn bè đều thoải mái hào phóng không chút che giấu, ngay cả ba cô cô còn lười không chặn, tuy nói Nhan Chính không được cô chấp thuận lời mời kết bạn, nhưng nội dung trong vòng nửa năm ở trên vòng bạn bè của cô, hắn vẫn có thể nhìn thấy không sót một thứ.
Vòng bạn bè của Thời Lạc đổi mới liên tục, giống như những cô gái nhỏ bình thường, cứ thấy chuyện thú vị là đều sẽ đăng bài.
Đại khái là do tính cách hướng ngoại, nội dung đăng bài của cô cũng rất thú vị, có chút không giống với đám tiểu thư nhà giàu cùng lứa.
Bình thường, nhóm thiên kim đó thường thích đăng ảnh khoe túi xách hàng hiệu hoặc là những món đồ xa xỉ có giới hạn gì gì đó.
Ảnh chụp ngược sáng, logo lóe lên, còn phải thêm một lớp filter thật dày, xây dựng lên một loại cảm giác cao cấp bức bách không ai bì được.
Lại thêm dòng cap tỏ ý mình rất được nuông chiều kiểu “Daddy cuối tuần đi nước ngoài đã thu mua khách sạn 6 sao, thuận tay mang về món quà nhỏ cho mình”, hoặc là “Vốn là muốn cùng mommy đi Italy, đáng tiếc là sắp thi giữa kì rồi, có điều vẫn có chiến lợi phẩm nho nhỏ nha!”.
Rồi sau đó, một đám người bình thường quan hệ quăng tám cái sào cũng không tới, nay liên tiếp vào bình luận nịnh hót điên cuồng tâng bốc:
[Kẻ có tiền có khác, ghen tỵ ghê.]
[Xin hỏi nhà cậu có thiếu cái thùng rác không? Loại mà dùng để chuyên đựng những túi xách cùng trang sức mà cậu không dùng tới ấy!]
[Muốn tới nhà của tiểu phú bà dọn vệ sinh quá, được bao ăn bao uống còn có thể ở trong căn nhà ngập vàng son!]
Loại người như thế này, đại đa số chính là đều muốn quang minh chính đại khoe giàu, vòng bạn bè nghìn bài như một, nhân vật nịnh hót bên dưới cũng là 800 năm không đổi, như là chuyên môn tiêu tiền để người ta tới tâng bốc mình vậy, ngay cả câu nói nịnh cũng không thay đổi chút nào, mỗi lần đều sẽ xuất hiện một hai câu y hệt nhau.
Hoặc là kiểu người như Ôn Vũ, tiền thì không thiếu, nhưng phẩm vị lại vô cùng ba chấm, cô ấy cho rằng cứ đắt là tốt, không phải là khoe giàu gì, chỉ là muốn khoe ra thẩm mỹ mình rất tốt mà thôi.
Thỉnh thoảng cô ấy đăng vòng bạn bè thì sẽ có một đám bạn bè “xấu xa” chuyên vào bình luận bên dưới.
Ôn Vũ: [Hình ảnh] x9, túi xách mới về tay rồi đây, phối màu tuyệt hảo! Hồng lóa mắt, hồng lộng lẫy!
Thời Lạc: [? Đây cũng gọi là túi xách? Tớ còn cho rằng nhà các cậu thiếu cái túi đi chợ nên cậu mới mua… cái túi này từ thập niên 90 nào đây.]
Ôn Vũ: [… Tớ mặc kệ, nó sẽ trở thành quà sinh nhật tớ tặng cậu trong năm nay!]
Diệp Tầm Tầm: [Cái gì mà hồng lóa mắt hồng lộng lẫy, y như canh trứng cà chua ý, đưa tiền đây, tớ mua cho cậu 10 cái đẹp gấp trăm lần cái này.]
Ôn Vũ: [… Ib đi!]
So với những bài đăng đều là tiền và tiền đó, Thời Lạc – một cô tiểu thư chân chính có tiền đăng vòng bạn bè tựa hồ vô cùng tươi mát thoát tục lại bình dị gần gũi, tất cả đều là nhật ký tâm sự vụn vặt tuổi thiếu nữ của cô.
Có bài đăng trách mắng phiền muộn vì Corgi nhỏ càng ngày càng béo, cũng có bài đăng khích lệ tay nghề nấu nướng của Lương Thục Nghi tiến bộ, hoặc là bài đăng thổi phồng tâng bốc bản thân có thể tự xuống bếp ép nước trái cây, còn có những bức họa bình thường tùy tiện vẽ ở trong giờ học.
Lướt lên phía trước, còn có không ít bài mắng Đường Kỳ Thâm ra đề thi quá khó cho mình.
Sau đó, phong cách tựa hồ có chút thay đổi.
[Bánh mì thật ngọt.]
[Không thể không nói, người nào đó cười rộ lên thật đẹp mắt!]
[Hu hu, không biết làm bài nào hết, ai có thể dạy tớ, tớ sẽ gả cho người đó!]
[Người nào đó nếu có thể gọi tớ một tiếng bảo bảo, tớ sẽ cố gắng cam tâm tình nguyện viết nhiều thêm hai tờ đề thi!]
Này kỳ thật là còn để chế độ riêng tư, đại đa số bạn bè căn bản không thấy được, chỉ có Đường Kỳ Thâm có thể đọc, nhưng Nhan Chính không được cô thêm WeChat, thuộc về nhóm người ngoài biên chế, ngay cả tư cách chặn xem cũng không có, chó ngáp phải ruồi thế nào mà lại nhìn thấy hết.
Lúc hắn nhìn thấy cái này còn không nhịn được nhớ lại chuyện lúc trước, “cười rộ lên đẹp” vừa vặn là lần thứ hai hắn gặp cô đi, thành tích của hắn dường như cũng không kém lắm, nếu dạy Thời Lạc làm bài hình như cũng không phải không thể?
Hắn theo bản năng đã chia Thời Lạc vào cùng một nhóm đội sổ với Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc, có điều nếu một hai phải nhắc tới thành tích, vậy người top 400 toàn khối như hắn nếu muốn đi dạy Thời Lạc thì đúng là không xứng thật.
Chẳng qua Nhan Chính không có nghĩ nhiều, tâm tình lập tức trở nên hưng phấn, cảm thấy máu nóng cả người đều đang sôi trào, trong lòng có một loại ý tưởng không biết xấu hổ được xác định, vì thế liền đi tìm anh em cùng lớn lên với mình tâm sự.
“Tao có một đứa bạn, trước đó nó gặp một cô gái, trông còn rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi chân kia, vừa dài vừa thẳng… à, nói trọng điểm nói trọng điểm, chính là, cô ấy, ở trong vòng bạn bè…”
“Không phải, sao tao cảm thấy chân dài với thẳng mới là trọng điểm nhỉ.”
“Đừng có chen vào, nghe ông đây nói hết đã, cô gái này đăng vòng bạn bè chốc lát nói hắn cười lên đẹp, chốc lát lại muốn hắn dạy mình làm bài, mày nói xem, này là có ý gì?” Biểu tình trên mặt Nhan Chính vô cùng đắc ý.
Đối phương nhướng mi: “Bạn mày không phải mẹ nó chỉ có tao à? Mày nói bạn là chính mày chứ gì? Bảo mày dạy làm bài, má nó chứ, thành tích em gái này kém thế cơ à?!”
“Trả lời vấn đề của tao đi! Đừng có mà lan man sang chuyện khác.”
“Thích mày thôi, này mà cũng phải hỏi à, không phải chứ Nhan Chính, với cái mặt này của mày, suốt ngày chọc cho một đám con gái cứ thích lẽo đẽo theo sau mông mày về nhà, kinh nghiệm tán gái thượng thừa như vậy mà còn giả ngây giả ngô với anh em làm gì?”
“Mày cũng cảm thấy thế đúng không.” Nhan Chính đã an lòng, thì ra không phải do hắn tự mình đa tình, chính là mọi chuyện đều giống như hắn suy nghĩ.
Cô gái này tuổi còn nhỏ mà đúng là rất rụt rè, thích thì sao không nói thẳng đi chứ, cứ phải quanh co lòng vòng đăng bài mập mờ như vậy để người ta đi đoán.
Nếu ngay từ đầu cô nói thẳng ra, chắc là bây giờ hai bọn họ đã hôn môi mấy chục lần rồi đi.
Nhan Chính ôm quyển sổ xuất thần, nụ cười trên mặt trở nên xấu xa.
Thời Lạc nhìn hắn như vậy, cảm thấy rất không thoải mái, cau mày, muốn nhân lúc hắn xuất thần vội lặng lẽ chạy.
Không nghĩ tới vừa mới đi được một bước, phía sau liền có một tiếng nói hơi quen thuộc gọi cô lại.
Thời Lạc rụt rụt cổ, tự nhận xui xẻo quay đầu lại.
Người đứng trước mắt không phải ai khác mà chính là bạn cùng phòng Trần Thiến Dao của cô.
Trách không được thanh âm lại quen mà nghĩ một lát cũng không ra là ai.
Cậu ta mặc một thân đồng phục nghiêm chỉnh, tựa như ủy viên đã nhắc, kỷ luật tuần này sẽ là do ban 13 quản lý.
Trần Thiến Dao vốn cũng không có gia nhập hội học sinh, cậu ta ngại những việc trong hội tốn công vô ích sẽ làm ảnh hưởng tới kết quả học tập của mình, cho nên vẫn luôn không tham gia.
Nhưng cuối tuần trước, chủ nhiệm lớp ở trong nhóm thông báo với Nhan Chính, bảo hắn gia nhập đoàn kỷ luật của trường tuần này làm việc, ý đồ muốn chuộc lại điểm số bị trừ lúc trước, Nhan Chính đồng ý rất dứt khoát, trực tiếp đáp một tiếng “Vâng”.
Hắn là hot boy của ban 13, mới lớp 10 mà danh tiếng đã truyền ra khắp toàn trường, dáng vẻ cũng tương đối xuất chúng trong nhóm nam sinh cùng lứa, cho nên luôn không thiếu người thích thầm hắn.
Trong nhóm người thích thầm hắn, Trần Thiến Dao là cái tên điển hình.
Cô vừa nhìn thấy đoạn đối thoại của chủ nhiệm lớp cùng Nhan Chính liền ngo ngoe rục rịch trong lòng.
Vừa vặn Tiếu Mộng Văn ở cùng KTX là người không chịu ngồi yên, mắt thấy thành tích của mình đã nát như tương, giờ nếu mà vào đội kỷ luật vì lớp kiếm điểm, có thể làm chủ nhiệm vui vẻ một chút, cô ấy sẽ không tới mức bị thầy ghim.
Buổi tối hôm đó, Trần Thiến Dao liền đi tìm Tiếu Mộng Văn, nói mấy hôm nay trời lạnh, trực ở bên ngoài cũng rất vất vả, nói mình có thể giúp cô ấy trực hai ngày, hai người cứ thay phiên làm, cũng không tới mức bị rét cóng.
Tiếu Mộng Văn là một đứa thần kinh thô, nghe Trần Thiến Dao nói thế liền lập tức ném công việc cho cô ta.
Mùa đông này, có thể ngủ nhiều trong chốc lát đã là chuyện hiếm rồi.
Không cần nghĩ, Trần Thiến Dao vừa tới liền nhìn thấy Nhan Chính đang bắt bẻ Thời Lạc.
Nếu nhớ không nhầm, bạn cùng phòng nửa đường tới này của cô ta là học sinh ban 14 bên cạnh, mắt thấy Nhan Chính xuất thần, Thời Lạc xoay người muốn chạy, cô ta vội vàng mở miệng gọi người lại, quan hệ của hai người trừ là lớp đối thủ ra thì vẫn coi như bạn cùng phòng một tháng sớm chiều ở chung…
Cô ta vừa lên tiếng, bầu không khí liền trở nên hơi xấu hổ.
Nhưng mà Trần Thiến Dao giả vô tội rất thuần thục, mắt thấy Thời Lạc quay đầu, mày cũng nhăn chặt, cô ta lại rất bình tĩnh tự nhiên cắn cắn môi, giọng nói ôn nhu như nước chảy: “Lạc Lạc, thực xin lỗi, tớ không có cố ý gọi cậu lại đâu, chỉ là váy của cậu… hẳn là được sửa lại rồi đúng không?”
Cô ta nghiêng đầu nhìn Nhan CHính, ánh mắt người sau đang thẳng tắp nhìn chằm chằm Thời Lạc, trong con mắt vô tội của Trần Thiến Dao hiện lên một tia ý tứ không rõ cảm xúc, lại lập tức tiêu tán, nụ cười trên mặt vẫn không giảm: “Nhan Chính vừa mới chắc cũng đã nói với cậu rồi, cái này… không đúng quy định. Hôm nay ở đây có nhiều người như vậy, đàn anh Kỷ Tu cũng ở đây, nếu để cậu rời đi, chúng tớ cũng rất khó xử…”
Thời Lạc có chút không vui, Trần Thiến Dao này tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng của mình, bình thường cô có đồ tốt đều không tiếc chia sẻ với cô ta, vốn cho rằng cô ta có thể cho mình một bậc thang, để mình rời đi nhanh, nhưng qua mấy câu nói, cô mới hiểu rõ được, rõ ràng là cô ta la hét muốn trừ điểm, gọi cô về rồi mà lúc này còn bày ra cái dáng vẻ ấm ức tủi thân là sao.
Người biết thì nghĩ cô sửa lại váy đồng phục bất hạnh bị bắt gặp, không biết thì còn tưởng là cô bắt nạt cô ta đấy.
Kỷ Tu bên cạnh là phó trưởng ban kỷ luật của Tam Trung, học cùng một lớp với Đường Kỳ Thâm, Thời Lạc thường xuyên tới lớp bọn họ, cậu cũng bị kéo vào trong cái nhóm “tình yêu như ly rượu” kia để hóng chuyện, cho nên chuyện của Thời Lạc và Đường Kỳ Thâm, hoặc nhiều hoặc ít cậu cũng biết chút chút.
Giờ phút này, biểu tình cậu có chút phức tạp nhìn Thời Lạc, nhưng càng nhiều hơn là cảm thấy đồng tình sâu sắc với hai đứa lớp 10 mới tới ban kỷ luật này.
Tính tình Kỷ Tu ôn nhu lại trầm, cho dù bây giờ đã thành thạo công việc trong hội học sinh, có điều vẫn không có quá nhiều khí thế, cho nên đám lớp 10 căn bản cũng không sợ cậu.
Nhan Chính lại càng làm càn.
Thấy Kỷ Tu không hé răng, hắn liền cong môi đi tới trước mặt Thời Lạc, nụ cười trên mặt vô cùng ái muội, một bộ biểu tình “chút tâm tư này của cậu, ông đây đã sớm nhìn thấu rồi” ghé sát vào cô.
Thời Lạc không quá thói quen bị người không thân thiết tới gần như vậy, cô theo bản năng lui về sau hai bước.
Mà Nhan Chính hiển nhiên coi động tác này của cô trở thành xấu hổ, khẽ cười một tiếng: “Cậu xấu hổ cái gì, tôi cũng biết hết rồi, như vậy đi, cậu hôn ông đây một cái, hôm nay ông đây coi như không thấy gì hết, có được không?”
Thời Lạc: “…” Cô cảm thấy cô có 100 loại phương pháp làm thằng điên Nhan Chính này đi tìm chết.
Chẳng qua, Thời Lạc còn chưa kịp nổi khùng thì Trần Thiến Dao bên cạnh lại vội đưa đầu tới.
Cô ta nhìn thấy nam sinh cùng lớp mình thích lâu như vậy lại quang minh chính đại muốn Thời Lạc hôn hắn, còn tuyên bố hôn xong sẽ thả người, loại thiên vị tr@n trụi này làm cô ta tức muốn điên.
Có lẽ hai người mới ở cùng nhau có một tháng, cô ta chưa thể coi bạn cùng phòng nửa đường dọn tới này là bạn, hoặc là, từ ánh mắt đầu tiên thấy cô, cô ta đã không thích rồi, cho nên sau khi Nhan Chính cà lơ phất phơ nói xong câu kia, cô ta cơ hồ liền mở miệng phủ định luôn: “Váy cậu ấy quá ngắn, hôm nay chúng ta để cậu ấy đi, lát nữa chủ nhiệm giáo dục sẽ tìm chúng ta hỏi tội đó, Nhan Chính, sao cậu có thể nói như vậy chứ!”
Trần Thiến Dao vừa dứt lời, tâm tình Nhan Chính cũng lập tức xấu đi trông thấy, hắn quay đầu, không thể hiểu được nhìn chằm chằm Trần Thiến Dao, không nghĩ ra cô ta tự dưng nổi điên phát bệnh gì nữa: “Cậu có bệnh à? Việc này có liên quan quái gì tới cậu?”
Thời Lạc: “…”
Trời tháng 11, trong sân trường từng đợt gió lạnh, sáng nay Thời Lạc vội vàng ra cửa, chọn vớ dài cũng có hơi mỏng, lúc này đứng ở cổng trường bị đông lạnh lâu như vậy, trong lúc nhất thời lại thật sự cảm thấy không dễ chịu, nhưng sao cô còn chưa có nổi điên mà hai người này đã cãi nhau rồi.
Cho tôi một phần bắp rang và coca nhé, các cậu chậm rãi cãi nhau, tôi ngồi xem náo nhiệt là được.
Bị người mình thích thầm nói là có bệnh, đời này Trần Thiến Dao cũng chưa từng chịu ấm ức lớn như vậy, cô ta vừa gấp vừa gấp vừa tức, căn bản không chú ý tới ánh mắt Kỷ Tu đã nhìn về cách đó không xa, sau đó sắc mặt liền trở nên có chút vi diệu.
Trần Thiến Dao âm thầm đem toàn bộ tội lỗi đổ lên trên đầu Thời Lạc, đều là bởi vì cô, cô ta mới thất thố xấu mặt trước người mình thích như vậy, cô ta chỉ vào làn váy của Thời Lạc, trong giọng nói nhiều hơn vài phần ỷ thế hiếp người, không còn vẻ đáng thương nhu nhược như lúc nãy nữa, lớn tiếng làm khó dễ: “Thời Lạc, hôm nay tôi trực kỷ luật, váy của cậu không hợp quy củ chính là không hợp quy củ, là ai nói cũng vô dụng, tôi không cho cậu vào, hôm nay cậu cũng đừng hòng đi vào!”
Giây tiếp theo, Đường Kỳ Thâm bước chân chậm rãi, từ xa tới gần, cuối cùng đứng ở bên cạnh Thời Lạc, sắc mặt thiếu niên vẫn thanh lãnh lạnh nhạt như mọi lần, thanh âm hơi trầm xuống: “Khẩu khí thật lớn.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");