Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời Lạc chui vào trong chăn, hai tay ôm lấy anh, cười ngây ngô.
Đường Kỳ Thâm không có tỉnh lại, nhưng trái tim cô vẫn đập thình thịch như sấm, chỉ sợ một động tĩnh nhỏ bé sẽ quấy nhiễu tới anh, bị bắt tại trận hiện trường mình sàm sỡ người ta.
Trong lòng cô mặc niệm, dù sao sau này cái ổ chăn và vòng ôm này đều là của cô, cô dùng trước một chút hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Thời Lạc mím môi, nhịn lại nội tâm đang nhảy nhót, nhưng độ cung vui sướng ở khóe môi đã triệt để bán đứng cô.
Một lúc lâu sau, khi dưỡng khí đã tiêu hao hết hầu như không còn, cô mới nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, thò đầu nhỏ ra hít thở bầu không khí mới mẻ, nào biết bàn tay rũ bên người của Đường Kỳ Thâm bỗng nhiên nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô.
Sống lưng Thời Lạc c**ng cứng trong chớp mắt, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, cả người khẩn trương tới mức ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.
Chờ tới phía sau tiếp tục truyền tới tiếng hít thở đều đều của Đường Kỳ Thâm, hô hấp đang ngừng lại của cô mới lại lần nữa được phóng thích.
Đường Kỳ Thâm không tỉnh, nhưng lực đạo nắm lấy cánh tay cô vừa bá đạo vừa cường ngạnh, Thời Lạc còn chưa kịp mừng thầm, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay thiếu niên truyền tới đã làm cho cô phải nhíu mày.
Phát sốt sao, nóng quá.
Ý thức được điểm này, cô lại ngửa đầu nhìn lên mặt Đường Kỳ Thâm nhiều một chút, sắc mặt thiếu niên tái nhợt, dưới viền mắt là một màu xanh nhạt.
Thời Lạc lớn vậy rồi, cơ hồ chưa từng thấy qua dáng vẻ này của anh.
Dáng vẻ mà cần người khác chăm sóc.
Trong quá khứ đều là anh chăm sóc cô, cô yên tâm thoải mái hưởng thụ, tựa hồ chưa từng có tự giác đi chăm sóc người khác.
Giờ phút này, Thời Lạc khó có khi cảm nhận được cảm giác đau lòng, cô vội vàng rút tay ra, không càm dám chui vào trong chăn anh lăn lộn làm loạn nữa.
Chỉ là lực đạo trên tay Đường Kỳ Thâm không giảm chút nào, cô phí rất nhiều sức mới miễn cưỡng thoát thân.
Động tác của cô gái nhẹ nhàng chậm chạp chui ra khỏi cái ôm ấm áp của anh, lúc đứng ở mép giường, ánh mắt cô lưu luyến, không có cách nào dịch khỏi gương mặt anh, cứ như vậy đỏ mặt cúi người liếc anh một cái, li3m li3m môi, khóe môi hơi cong lên, nghĩ thầm: Trong mộng lại gặp em gái xinh đẹp nhà ai mà còn nắm chặt tay người ta không chịu buông vậy…
Cô rũ mắt nhìn chằm chằm cổ tay vừa bị anh gắt gao nắm chặt lúc nãy, âm thầm cười trộm, xúc cảm ấm áp vẫn còn dừng lại ở bên trên, rất lâu không có tiêu đi, sau đó lại cảm thấy cô đơn không thể hiểu nổi.
Một tuần nay anh không để ý tới cô, không đợi cô, có phải anh ngại cô phiền hay không, cô đã quen thói muốn gì phải có đó, loại cảm giác lo được lo mất này rất khiến người ta chán ghét.
Tấm rèm dày nặng che khuất ánh sáng ở bên ngoài, phòng ngủ tối tăm một mảnh, Thời Lạc bĩu môi, nhẹ nhàng chọc chọc ngực anh, nhỏ giọng nói thầm mang theo chút ấm ức: “Không để ý tới người ta mà còn muốn nắm tay người ta… anh nói hai câu, không, nói một câu dễ nghe thôi, em sẽ cho anh nắm cả đời có được không…”
Đáp lại cô là căn phòng yên tĩnh không chút tiếng động.
Đường Kỳ Thâm như cũ không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ là Thời Lạc không phát hiện ra, từ khi cô rời khỏi ổ chăn của anh, mày anh vô thức nhíu chặt lại.
Thời Lạc cắn chặt hàm dưới, cảm thấy cho dù bốn bề vắng lặng cũng rất là mất mặt, nhất thời xấu hổ không lý do, liền nói một câu “xuống tầng tìm miếng dán hạ sốt cho anh” rồi lập tức xoay người rời đi.
Dưới tầng không có một bóng người, chỉ có tiểu Corgi chạy tới bên chân cô cọ cọ.
Chó nhỏ là hiểu tính người nhất, mấy ngày nay nó tựa hồ phát hiện ra cảm xúc của chủ nhân không tốt, vốn là một con chó béo luôn thích làm ầm ĩ nay lại an phận như con chó chết vậy.
Cũng may là Thời Lạc tới, nó còn cố gắng nâng cao tinh thần chạy theo sau cô cả một đường.
Đi theo cô từ phòng bếp vòng ra phòng khách, lại từ phòng khách vòng tới phòng y tế trong gia đình phía sau cầu thang.
Lương Thục Nghi và dì Xuân đều không có nhà, quá trình tìm hòm thuốc của cô không quá thuận lợi.
Mặc dù cô quen thuộc với nhà họ Đường nhưng trong trí nhớ của cô, phòng y tế ở bên này cô cũng chưa từng tới bao giờ.
Cô từng sinh bệnh mấy lần ở nhà họ Đường, những lúc như vậy chỉ cần mềm như bông nằm trên giường lớn của Đường Kỳ Thâm, tự nhiên sẽ có người vây trước vây sau chăm sóc cô, nửa điểm tâm tư cũng không cần cô phải lo phải nghĩ.
Một người một chó ở trong phòng y tế to như vậy dạo qua một lượt, nơi này giống như một phòng khám nhỏ, một mặt tường đều dùng để thuốc, nhưng chính là bởi vì như vậy nên cô muốn tìm thuốc hạ sốt lại càng thêm khó khăn.
Vòng qua vòng lại một lúc lâu, Thời Lạc có chút sốt ruột cau mày nói thầm: “Lại tìm không thấy, anh ấy sẽ bị sốt tới hồ đồ mất…”
Tiểu Corgi tựa hồ nghe được điểm mấu chốt, đột nhiên tinh thần tăng cao, lắc lư cái mông đi tới quầy nhỏ bên cạnh, sau đó liền hướng về phía Thời Lạc sủa gâu gâu hai tiếng, ý bảo cô qua đây.
Chờ Thời Lạc đi tới trước mặt nó, nó lại dùng răng cắn cắn cái tay nắm của kệ nhỏ bên dưới, làm bộ muốn kéo ra.
Thời Lạc thấy thế liền ma xui quỷ khiến ngồi xuống giúp nó kéo ra, vừa mở ngăn kéo ra, hai mắt cô liền sáng lên, bên trong là đầy đủ thuốc hạ sốt không thiếu thứ gì.
“Oa, sao em lại thông minh như vậy chứ.”
Tiểu Corgi cũng chả thông minh gì, thuần túy là do nhìn quen Đường Kỳ Thâm chăm sóc cô nên mới quen cửa quen nẻo mà thôi.
Cô ngồi xổm dưới đất cười cười, cầm mấy vỉ thuốc với mấy miếng dán ở bên trong rồi đi ra ngoài.
Lúc đứng dậy thì thấy Corgi đang đắc ý lắc lư thân mình, bỗng nhiên nghĩ tới trước kia khi Đường Kỳ Thâm dạy cô làm bài, anh từng chỉ vào Corgi rồi nói, với độ khó của cái đề này, em có tin anh chỉ cần dạy nó hai lần là nó còn học nhanh hơn cả em không.
Lúc đó cô bị làm cho tức giận tới không thể chịu được, giờ nhớ lại lại không nhịn được mà cười khẽ.
Yêu thầm thật đáng ghét, bị người ta mắng cũng cam tâm tình nguyện, lúc cô lên lầu thậm chí còn nghĩ xem, cho dù anh vẫn như trước kia mắng cô cũng được nha, chỉ cần không phải giống như bây giờ, không thể hiểu được mà phớt lờ cô là được rồi.
Một tuần rồi, cô đã tích cóp rất nhiều đề thi muốn hỏi anh đấy, nhưng làm cách nào cũng không thể tìm thấy anh.
Thời Lạc mếu miệng, động tác trên tay vẫn chậm chạp nhẹ nhàng như cũ, dán miếng dán hạ nhiệt lên trán anh, sau đó lại bê một cái ghế nhỏ tới ngồi bên mép giường, hai tay chống ở bên mép giường, chống cằm nhìn anh.
Một tuần qua, vì bài đăng của Trần Thiến Dao trong vòng bạn bè mà cái tên Vương Dịch Đồng được lan truyền rất nhanh trong nhóm học sinh Tam Trung.
Sau khi cô ta đăng vòng bạn bè không lâu liền xóa sạch sẽ, lời đồn tiếp theo đó phần lớn đều là truyền miệng, người chân chính xem qua nội dung và ảnh chụp cũng chẳng được mấy người, nhưng chính như vậy vẫn có thể đồn tới vô cùng kỳ diệu.
Vốn là chuyện yêu sớm của nhóm học sinh ở trong trường cũng nhìn nhiều thành quen rồi, căn bản không thể tạo nên bọt nước gì, nhưng có thể bởi vì nam chính trong tin tức đồn thổi là Đường Kỳ Thâm cho nên ngay cả đối tượng tai tiếng – nữ chính Vương Dịch Đồng cũng khiến mọi người cảm thấy hứng thú.
Có không ít người còn lặng lẽ so sánh cô ta với hoa khôi lớp mình, chỉ là hoa khôi quá nhiều, cuối cùng hứng thú lại dừng lên trên người Thời Lạc – đối tượng từng truyền ra lời đồn yêu đương cấm kỵ với Đường Kỳ Thâm.
Bài viết lúc trước bị xóa quá nhanh, có rất nhiều con em thế gia còn chưa kịp đuổi tới hiện trường chứng kiến, chiến trường đã bị diệt trong tích tắc, hiện tại lại nương cơ hội này đem câu chuyện drama bị tàn khuyết tích cóp được mấy năm qua lắp ghép thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Đã mấy ngày trôi qua rồi, Thời Lạc không muốn biết cũng khó, lời đồn bị vô số người thêm mắm dặm muối, lúc truyền tới bên tai cô thì đã tam sao thất bản thành một phiên bản kịch tính xuất sắc hoàn toàn khác.
Có điều ý tứ chính cũng chỉ có vài cái như thế này, không phải anh em ruột, chỉ là cùng ở chung một tiểu khu, nghe nói trong nhà có ý muốn liên hôn cho hai người, kết quả đại lão phản nghịch lại yêu cô bé lọ lem, công chúa ác độc là Thời Lạc chỉ có thể xám xịt bị biếm vào lãnh cung.
Có lẽ từ khi còn nhỏ, bởi vì gia đình giàu có mà cô bị không ít người ghen ghét rồi phê bình, bạn học trừ những người chân chính có giao tình tốt với cô ra thì còn lại cơ hồ đều nghiêng về một phía, thổi phồng vẻ đẹp chân thiện mỹ của cô bé lọ lem.
“Cái loại đại tiểu thư được nuông chiều này cũng chỉ có thể nhất thời đắc ý thôi, tính tình lớn như vậy, sau này còn ai dám cưới cậu ta nữa, này nào phải cưới vợ, này là đón một tôn đại Phật về nhà cung phụng mới đúng, không có ai đầu óc hỏng mắt lại mù như thế cả.”
“Sự thật chứng minh, hội trưởng đại lão rất có đầu óc, mắt còn tinh tường, kịp thời ngăn chặn tổn hại, không bị con quỷ hút máu này ăn vạ, nghe nói cậu ta từ nhỏ đã không có mẹ, ba cậu ta ở bên ngoài khéo lại có thêm mấy thằng con riêng nữa không chừng, tôi đoán sau này cậu ta chẳng được thừa kế chút tài sản nào đâu.”
“Dù nhà cậu ta có tiền thì cũng không thể so được với Đường gia, đại lão căn bản là không thèm để cậu ta vào mắt đâu, kiểu nam sinh có tiền có sắc, thành tích học tập lại nghịch thiên thế này, muốn kiểu bạn gái gì mà không có chứ, sao có thể thành thành thật thật nghe theo sự sắp xếp trong nhà, ở bên loại tiểu thư nũng nịu kiêu căng như thế, nói thế nào thì nói, kiểu người ôn nhu hiểu chuyện như đàn chị mới là thoải mái nhất.”
“Ha ha ha tôi ủng hộ đàn chị, thử hỏi xem có tên con trai nào không muốn bạn gái mình ngoan ngoãn nghe lời lại dịu ngoan một chút chứ, nhìn đàn chị là biết là kiểu người biết chăm sóc người khác, ở bên nhau chắc chắn sẽ thoải mái hơn, tìm cái loại như Thời Lạc ấy à, thuần túy là ăn no rửng mỡ muốn tìm chút k1ch thích thôi, khác gì cung phụng tổ tông không, còn phải tốn tâm tư đi dỗ dành, nếu không là ba ngày thì đến hai ngày lại tìm việc gây sự với mình mất.”
Lúc này Ôn Vũ thật sự điên cả tiết, thậm chí là còn bởi vì trước đó không biết rõ kịch bản cô bé lọ lem cẩu huyết này còn hung hăng đau lòng Thời Lạc một phen, cô ấy vừa bắt được mấy kẻ lắm mồm liền lập tức quay lại nghề cũ, chửi đổng lên: “Con mẹ nó các cậu xứng nói Thời Lạc sao! Nằm mơ đi! Một đám ăn no rửng mỡ rảnh rỗi không có gì làm ghen tỵ người ta đến điên rồi đúng không! Tiền của Thời gia đủ để đè chết tổ tông mười tám đời nhà cậu nhé, tiền nhà người ta nhiều tới mức rải ra đường cũng không hết đâu!”
Cô ấy mắng xong lại tức giận bất bình nói với Thời Lạc: “Thời đại nào rồi chứ, tớ còn cho rằng là mình xuyên về triều Thanh đấy, thằng đần nào còn nói con gái là phải biết chăm sóc cho con trai, ngoan ngoãn làm một người vợ hiền lành đảm đang, có điên hay không chứ, công chúa của chúng ta thì làm sao, đã là công chúa thì cả đời này đều sẽ có người thương!”
Thời Lạc nghe xong còn hơi chút cảm động, không nghĩ tới người bình thường ồn ào hung dữ nhất lúc này lại là người điên cuồng che chở cô như gà mái bảo vệ con như vậy.
Tuy rằng cô không muốn thừa nhận bản thân là con gà con được người ta che chở, nhưng dường như từ khi biết mình thích Đường Kỳ Thâm, cô dần dần mất đi tự tin, cô gái trước giờ thường xuyên tự tin kiêu ngạo quá mức cũng sẽ bắt đầu suy nghĩ, có phải là mình giống như những gì người ta nói cho nên mới không xứng với anh hay không, rốt cuộc thì anh có thích mình hay không, sau này cô gả cho anh, anh có thể cảm thấy bị ép buộc miễn cưỡng hay không.
Mấy ngày nay, cô không gặp được Đường Kỳ Thâm, loại sợ hãi cùng tâm lý tự ti này càng thêm nghiêm trọng, cô không biết liệu anh có giống như những gì người ngoài nói, thật sự yêu cô bé lọ lem hay không.
Rốt cuộc thì con trai đều giống nhau, đều thích dịu dàng hiểu chuyện…
Thiếu nữ ngồi bên đầu giường nhìn chằm chằm dung nhan khi ngủ của Đường Kỳ Thâm suy nghĩ thật lâu, tưởng tượng tới tuần qua anh tránh mặt không gặp qua liền cảm thấy hành động chui vào trong ổ chăn sờ mó anh của mình lúc nãy thật nực cười.
Cô đã từng cảm thấy giường của anh, cô thích chiếm thì chiếm, cho tới nay đều chưa nghĩ tới chuyện có hợp lý hay không, nhưng mà bây giờ cô cũng sẽ do dự, cô cũng sẽ cảm thấy không ổn, cô bắt đầu cẩn thận, không còn tùy ý làm bậy nữa.
Yêu thầm là chuyện ngọt ngào nhất, cũng là chuyện đáng ghét nhất.
Trán Đường Kỳ Thâm không còn nóng như trước nữa, lòng bàn tay Thời Lạc dò xét cái trán của anh, lại tự mình sờ lên trán mình, sau đó động tác nhẹ nhàng chậm chạp thay anh đổi miếng dán hạ sôt skhác, ngón tay ôn nhu dừng một chút ở chỗ mi mắt anh, trong mắt nhiều thêm vài phần cô đơn.
Cô nhẹ giọng nói: “Anh xem, em cũng biết chăm sóc anh mà, thật ra em cũng có thể dịu dàng, em cũng có thể học được cách chăm sóc người khác.”
“Kỳ Thâm ca ca, nếu anh không thích con gái tùy hứng, em cũng có thể trở nên nghe lời.”
“Em sẽ nỗ lực, nỗ lực biến thành dáng vẻ mà anh thích, những chuyện bọn họ biết làm em đều có thể học, anh có thể… đừng thích cô bé lọ lem có được không…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");