Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời Lạc nằm mơ suốt một đêm, lại ở trong mơ khóc suốt một đêm, vừa mới rời giường liền nôn khan một đợt, trạng thái tâm lý lại vô cùng không ổn.
Đại khái là từ nhỏ tới lớn bị nuông chiều bảo hộ quá tốt, tâm cao khí ngạo, rất nhiều chuyện phiền não tới cùng một lúc khiến cho cô không có cách nào trụ được, huống chi là còn bị Đường Kỳ Thâm từ chối.
Chuyện này cơ hồ đã phá hủy hoàn toàn tất cả tự tin cô có được từ trước tới giờ, cảm thấy bản thân không biết thân biết phận thật là nực cười.
Trước đây nếu mà cô nghe thấy Đường Kỳ Thâm nói thích người không nghe lời, cô nhất định sẽ vô cùng chủ động và vui mừng cho đó là mình, sau đó vui sướng tự bổ não ra một đống kịch bản, mà hiện tại, một chút tự tin khi đó cô cũng không có.
Đường Kỳ Thâm thích ai cũng không thể là cô.
Mà cô dù có thích anh cũng không có khả năng sẽ gả cho một người không thích mình, người đã từng từ chối mình, cả đời này cô sẽ canh giữ trong căn phòng to này, trơ mắt nhìn anh ở bên ngoài thương tiếc tiểu tình nhân của anh.
Nếu một hai phải nói tiếp, tuổi tác bây giờ của cô muốn nói tới kết hôn thì còn xa lắm, nhưng mà chuyện này thật ra đã tồn tại ở trong ảo tưởng của cô rất lâu rồi, hơn nữa vẫn luôn tồn tại tới bây giờ.
Loại con cái lớn lên trong gia đình hào môn như bọn họ, người trong vòng không phú cũng quý, từ nhỏ cô đã nhìn quen người lớn khổ tâm xây dựng sự nghiệp lại phải liên hôn thương nghiệp trong khi không có tình cảm với nhau, có không ít các phu nhân nhìn bề ngoià ngăn nắp quý phái trương dương tùy ý, thật ra sau lưng lại nhẫn nhịn khi bị chồng mình lạnh nhạt, đối với tiểu tam tiểu tứ lỗ m ãng tới tận cửa cũng phải làm như không nhìn thấy, mua say trên bàn tiệc, tiêu sầu dưới bàn nhậu, ngày tháng cô tịch trống rỗng xa xa vô tận.
Không có điềm tâm mật ý, trong lòng chán nản thoải chí.
Nhưng mà sâu trong nội tâm cô, cô và Đường Kỳ Thâm nhất định không phải như thế.
Từ nhỏ cô đã không có mẹ, ba lại bận, có rất ít thời gian chơi với cô, trong tiềm thức cô khát vọng có một gia đình hoàn chỉnh, cho nên cả ngày đều mặt dày nhảy nhót ở bên Đường gia.
Sau lại ý thức được bản thân thích Đường Kỳ Thâm, còn cảm thán vận khí của bản thân quá tốt, người mình thích cũng thích mình, từ nhỏ lớn lên bên nhau, mọi chuyện đều có thể tham dự.
Khi đó cô nghĩ, chỉ cần vừa tốt nghiệp, đến lúc luật pháp cho phép kết hôn, cô sẽ gả cho anh, ngày ngày tỉnh dậy ở trong lòng anh, còn có khả năng giống như trong tiểu thuyết viết, bị anh hôn hôn lăn lộn tới tỉnh lại, sau đó lại xấu hổ hờn dỗi mắng hai câu, ngoan ngoãn ngồi dậy thay anh thắt một cái cà vạt rối loạn, sau khi nhìn anh đi làm rồi lại tiếp tục đánh một giấc ngủ nướng.
Ngẫu nhiên có thể cùng mẹ Đường bàn luận về trù nghệ, hai người phỏng chừng đều là kẻ tám lạng người nửa cân, ở chung một chỗ nghiên cứu cũng rất thú vị.
Chờ tới khi Đường Kỳ Thâm tan tầm về nhà, cô sẽ mang theo sự nhung nhớ tích cóp cả một ngày, mang theo chó nhỏ cùng nhau vọt ra khỏi cửa nhà muốn anh ôm ôm hôn hôn, ép anh ăn mấy món ăn dở tệ mà mình nấy, sau khi ăn xong sẽ cùng nhau rửa bát, được rồi, rửa bát vẫn là để mình Đường Kỳ Thâm làm đi.
Buổi tối ra ngoài tản bộ hoặc là sẽ đi dạo phố, sau đó về nhà sẽ nằm trong lòng anh xem phim, lại làm chút chuyện xấu hổ.
Có lẽ nếu mà may mắn, rất nhanh sẽ có một đứa nhóc nằm trong cái bụng nhỏ của cô, bọn họ sẽ có con của riêng mình, tốt nhất là giống như trong tiểu thuyết cô từng xem, là một nam một nữ, anh trai em gái, hai đứa nhỏ xinh đẹp, đương nhiên, người Đường Kỳ Thâm yêu nhất chỉ có thể là cô!
Chỉ là tới cuối cùng, ảo tưởng chung quy cũng chỉ là ảo tưởng, rốt cuộc vẫn sẽ tan biến, cô có kiêu ngạo của riêng mình, tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân có con trong một gia đình mà cha mẹ bằng mặt không bằng lòng.
Thời Lạc ngó lơ anh, lập tức đi tới mép giường, sau đó chui vào trong chăn, hai tay kéo chăn trùm kín đầu, che đậy cả người đến kín mít, toàn thân cùng tâm kháng cự và xa cách.
“Em mệt rồi, anh ra ngoài đi…” Lời này cô nói rất yếu, tựa hồ đã hao hết một tia tinh lực cuối cùng.
Lâu như vậy tới nay, anh trốn cô theo, sau đó là bị từ chối, trước giờ Thời Lạc đều không cảm thấy mệt như thế này.
Đường Kỳ Thâm đứng ở đầu giường cô thật lâu, ánh mắt không dời được, không biết nên làm gì với cô mới tốt.
Một lát sau, anh nhẹ giọng mở miệng: “Chưa từng không thích em, bởi vì em còn nhỏ, sợ em không muốn, cảm thấy kỳ quái cho nên mới không nói với em, rất nhiều lần nghĩ tới sau này em gả cho anh sẽ như thế nào, cũng vẫn luôn chờ mong.”
“Sau này cho dù em gả cho một lão già 60 tuổi thì cũng sẽ không gả cho anh, anh cứ yên tâm.”
*
Lần thi cuối kỳ sắp tới, tầng năm của khối 11 đều đang trong thời kì thần kinh căng chặt, chuẩn bị cho năm học lớp 12 sắp tới.
Đường Kỳ Thâm từ chối lời đề cử đi nước ngoài du học của hiệu trưởng, hiệu trưởng vô cùng đau lòng, có điều vẫn là người có khí tiết, không phải giỏi nhất sẽ không đẩy đưa, cho nên vị trí này liền bỏ phí ở đó.
Lúc hiệu trưởng tìm anh làm công tác tư tưởng, thuận miệng hỏi một câu lý do là gì, không nghĩ tới Đường Kỳ Thâm thế mà lại bình thản thẳng thắn nói: “Bạn gái nhỏ tuổi chưa lớn, tâm tư ham chơi cũng nặng, ra nước ngoài học sẽ không dễ thích ứng.”
Hiệu trưởng nhướng mi, cũng là một người thích hóng chuyện, ý cười trên mặt sâu xa, nâng tách trà bằng sứ bên cạnh lên nhấp hai ngụm: “Haizz, mấy ngày trước thầy cũng xem tin tức trên diễn đàn trường rồi, thế mà chẳng có tin nào của thầy cả, đường đường là một hiệu trưởng mà lại chẳng có mặt mũi bằng em, những chuyện đó, trên mạng có nhiều phiên bản lắm, thầy nhìn hết rồi, mà cái nào là thật thế?”
Đường Kỳ Thâm: “…”
Hiệu trưởng thấy anh không nói chuyện, lại tiếp tục lẩm bẩm lầu bầu: “Là thích cô bé nuôi từ nhỏ tới lớn kia?”
“Chậc, chuyện của đám trẻ các em thầy cũng không hiểu được, có điều cô nhóc kia nhìn qua có vẻ không quá nghe lời cũng không thích bị quản giáo, mang cô bé ra nước ngoài có khi có thể lăn lộn em tới chết mất.”
“Được rồi, không đi thì không đi, là vàng thì dù có đặt ở đâu cũng sẽ sáng, có điều thi đại học tóm lại vẫn là phải thi, em có thể suy xét Hành đại, ngay ở Hành thị thôi, em học năm nhất còn có thể thường xuyên về thăm con bé, rất tốt nha, Hành đại cũng là đại học số một số hai nước ta.”
“Qua hai ngày nữa sẽ có giấy triệu tập dự thi, chính sách đặc biệt, nói là nhắm tới những bạn học lớp 12 nhưng nếu em có thể thi qua thì cũng không phải không thể, nếu thi được thì cũng không cần chuẩn bị thi đại học nữa, có thể dành ra một năm theo đuổi cô gái nhỏ, thầy biết rõ lắm, em còn chưa theo đuổi được đúng không?”
“…” Đường Kỳ Thâm gật đầu, nói lời cảm ơn với hiệu trưởng.
“Được rồi, tuy rằng em cũng không có nhiều thời gian chuẩn bị, nhưng mà với trình độ của em, chắc là cũng có thể thi được max điểm, nếu không có chuyện gì trì hoãn, rảnh rỗi theo đuổi con gái thì có thể dạy kèm cho con bé một chút, cô nhóc kia thầy cũng có để ý tới, thành tích không tồi, em nỗ lực một chút là có thể nâng điểm cho con bé rồi, cũng làm Tam Trung nở mày nở mặt, coi như bồi thường cho vị trí bỏ trống thầy đề cử kia.”
Nếu một hai phải nói, hiệu trưởng cũng tự mình hiểu rõ, với bối cảnh và thực lực của Đường Kỳ Thâm, bất luận là dựa vào thành tích hay dựa vào quan hệ trong nhà, muốn ra nước ngoài không phải chuyện khó gì, mà ra nước ngoài cũng không phải con đường duy nhất, thậm chí cũng không phải con đường tốt nhất, anh là một học sinh có ý tưởng có chủ kiến, không dễ bị khống chế, nhiều năm như vậy ông cũng chỉ gặp có một người thế này, không có cách nào khác, cũng không có cưỡng cầu nữa.
Nhưng mà cho dù nhắc tới Thời Lạc một cách chắc chắn như vậy trước mặt thầy hiệu trưởng, trong lòng Đường Kỳ Thâm vẫn không thể chắc chắn, lần này Thời Lạc không phải giận dỗi làm bộ như những lần trước, không phải chỉ cần một câu dỗ dành của anh là có thể theo đuổi lại được, cô là chuyện ngoài ý muốn duy nhất có thể khống chế sinh mệnh của anh, có rất nhiều chuyện anh không thể tính được.
Thật ra kỳ thi tuyển thẳng kia không quá khó, chỉ là bạn học cùng lớp phát hiện ra, đại lão luôn luôn chuyên tâm giải đề hai ngày nay lại luôn là thất thần, biểu tình lạnh tới cực điểm, thất hồn lạc phách.
Chạng vạng, Độ Ngang to gan lén lút đi tới trước mặt anh, cầm điện thoại, như thể có chuyện lạ dí sát vào Đường Kỳ Thâm: “Thâm ca, cho cậu xem cái này nè, nói trước nhé, đừng nổi giận.” Cậu ta vừa mới ấn mở video liền thấy Đường KỲ Thâm nhìn chằm chằm bút máy trên tay đến thất thần, thuận miệng hỏi một câu, “Bút hỏng này cậu giữ làm gì? Rơi tới tróc sơn ra rồi, Thâm ca, không tới mức này chứ, hay là để tôi vứt hộ cậu nhé, tôi mua cho cậu cái mới.”
Cậu ta vừa định vươn tay, Đường Kỳ Thâm đã lạnh mặt đảo mắt qua: “Thời Lạc tặng, tự mình kiếm tiền mua.”
“Má nó, em ấy còn có thể kiếm tiền? Kiếm kiểu gì? Phát sóng trực tiếp dạy mọi người làm cách nào trong một phút có thể quẹt sạch tiền của cậu à, cũng không đúng, thẻ cậu quẹt cũng không hết được…” Cậu ta nói xong, đột nhiên phản ứng lại, “Má, cái này cái này, tôi nói mà, em ấy tự dưng rảnh rỗi lại làm cái này làm gì chứ…”
Độ Ngang vừa nói vừa mở video vừa định cho Đường Kỳ Thâm xem lên, giơ ra trước mặt anh: “Nhìn tiểu công chúa nhà cậu đi, quá thảm rồi, này đau tới mức nào chứ, tôi nghe nói bên trong mũ trùm của đồ thú bông này đều là ống thép, muốn tháo ra cũng không thể cứ thế mà nhấc ra được, huống chi còn xuất hiện một con nhỏ rùa đen nào đó thô bạo lột mũ đội đầu của em ấy ra thế này nữa…”
Trong lòng Đường Kỳ Thâm căng thẳng, cầm lấy điện thoại, sau đó mày nhíu chặt, trong video đúng là tình cảnh Thời Lạc bị đám người Trần Thiến Dao cười nhạo bắt nạt lúc đó.
Độ Ngang chép miệng, có chút đau lòng, rốt cuộc thì cũng là cô nhóc mình nhìn lớn lên từ nhỏ, nói thế nào thì trong lòng cậu ta vẫn thiên vị cô hơn: “Thâm ca, anh nhìn xem, người ta là một tiểu công chúa được nuông chiều từ bé, vì mua bút máy cho cậu mà bị người ta bắt nạt thành thế này, cô gái kia tôi nghe nói là bạn cùng phòng của em ấy, quan hệ đặc biệt kém, bên cạnh còn là… khụ, tình địch của em ấy, em ấy có thể mất mặt ăn mặc bộ đồ thú bông xấu xí này nhảy múa cho hai người kia xem, nghĩ thôi đã thấy tủi thân gần chết rồi, mà cái bộ đó còn nặng khủng khiếp, chắc sau ngày hôm đó là trên người toàn thương tích cho xem…”
Răng hàm Đường Kỳ Thâm nghiến lại, nghĩ tới những vết ứ máu trên cánh tay và cẳng chân cô hôm đó, còn có ba vết cào ở trên mặt cô, ánh mắt sâu thẳm, trên mặt khó có khi sinh ra một cỗ tàn nhẫn.
Độ Ngang rụt ở bên cạnh, con nhỏ ngu ngốc cùng phỏng với Thời Lạc, chắc là sắp “lạnh” rồi.
Thời Lạc xin nghỉ dài hạn, mấy ngày liên tiếp đều không lên trường.
Các thầy cô đều biết điều kiện gia đình cô ưu tú, cho dù không đi học thì sau này cũng vô ưu vô lo, cô đã sống ở vạch đích mà hầu hết mọi người đều mơ ước, cho nên bọn họ cũng đều mở một mắt nhắm một mắt, không có hỏi nhiều, chỉ có chủ nhiệm lớp Tạ Quang Huy vẫn không thể yên lòng nổi.
Ở trong mắt ông, tuy tính tình Thời Lạc có chút kém, lúc đi học cũng toàn to gan lớn mật chọc ghẹo ông, đặt cho ông đủ kiểu biệt danh khác nhau, nhưng cô bé này hoạt bát đáng yêu, là một thiếu nữ khiến cho người khác yêu thích từ đáy lòng, cũng rất rõ ràng, ông coi cô như những học sinh bình thường khác mà đối đãi, tốn không ít tâm tư tính cho cô con đường tương lai tốt nhất.
Bất thình lình mấy ngày liền cũng không thấy cô lên lớp, khó tránh khỏi có chút nhọc lòng.
Vừa lúc từ chỗ rẽ cầu thang gặp phải Đường Kỳ Thâm, Tạ Quang Huy vội kéo người tới hỏi: “Tiểu Đường à, Thời Lạc nhà em sao lại nghỉ nhiều ngày như vậy chứ, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, không thể ham chơi, em nhắc con bé quay lại đi học đi.”
Đường Kỳ Thâm như có điều suy tư, thấy Tạ Quang Huy nhọc lòng như vậy liền nói thẳng: “Bị bạn học lớp bên bắt nạt, mấy ngày nay đều trốn ở nhà.”
Tạ Quang Huy vừa nghe, tính tình gà mái bảo vệ con lại nổi lên, la hét muốn đi đòi lại công bằng.
Đường Kỳ Thâm thấy thế liền trấn an người trước, sau đó mới thầm ám chỉ, qua hai ngày đưa đại khái sẽ cần ông giúp đỡ, Tạ Quang Huy to vẻ gà con này ông nhất định sẽ bảo vệ thật tốt.
Đường Kỳ Thâm nói câu cảm ơn, quay đầu muốn đi, Tạ Quang Huy vội kéo người lại, đột nhiên đổi một cách nói kỳ quái khác hỏi: “Tiểu Lạc Lạc của chúng ta không so được với cô gái cùng khối với em hả? Bạn học này, thàch tích không kém, sao ánh mắt lại kém thế…”
Đường Kỳ Thâm cảm thấy có đôi khi, hiệu trưởng mà có thể bớt nhiều chuyện một chút thì xếp hạng trường có thể sẽ tăng lên vài bậc đấy.
Tạ Quang Huy lắc đầu: “Như vậy đi, em thay thầy đi thăm em ấy, nhìn xem tình hình gần đây của con bé thế nào, dám bắt nạt học sinh lớp thầy, thầy nhất định sẽ dạy dỗ chúng, cần thiết thì vặt luôn đầu chủ nhiệm lớp bên cạnh xuống cũng được!”
Đường Kỳ Thâm lại nhớ tới tiểu tổ tông luôn mồm nói muốn gả cho lão già 60 tuổi, còn không muốn nhìn mặt anh kia, gật đầu: “Cảm ơn thầy.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");