Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 55: Lớn rồi, cũng chỉ có thể ăn vạ anh (1)
Đường Kỳ Thâm không có tâm tư phản ứng lại Độ Ngang, ánh mắt nhìn về phía trước, bước chân cũng theo bản năng mà tăng nhanh hơn không ít.
Độ Ngang vốn còn đang đứng tại chỗ lải nhải, thấy Đường Kỳ Thâm đi xa liền vội đuổi theo.
Giờ phút này tâm tình Thời Lạc cực kỳ phức tạp, cô không thể hiểu được hành động dạo gần đây của Đường Kỳ Thâm cùng với cái nắm tay của anh lúc ở trong văn phòng là có ý gì.
Tâm tư cô trước giờ đều đơn thuần, nói khó nghe thì EQ không đủ cao, từ nhỏ tới lớn rất ít khi chủ động đi phỏng đoán tâm ý của người khác, trước giờ đều làm theo ý mình, cũng may người xung quanh đều nuông chiều theo cô, làm cô không chút kiêng nể trưởng thành tới tận bây giờ.
Dù nói thế nào đi nữa, ý xấu như cố ý vô tình của mẹ kế vẫn đạt thành rồi, cô đã bị nuông chiều tới phế, tính tình tùy hứng, cơ hồ không thể hiểu được nên làm thế nào để cảm nhận được cảm xúc của người khác.
Cô học không được tính cách dịu dàng ngoan ngoãn biết xem xét thời thế của Vương Dịch Đồng, không biết cách khiến người khác yêu thích, sớm muộn gì cũng sẽ khiến người khác chán ghét mà thôi.
Đường Kỳ Thâm chính là một ví dụ.
Cô áp lực lâu như vậy, thử trở nên ôn nhu nghe lời lại đáng yêu cũng chưa từng khiến anh chấp nhận lời tỏ tình thật lòng của mình, cô nào dám lại mơ ước anh có thể trong khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi từ không thích thành thích cô được chứ.
Nhưng anh lại ra tay dạy dỗ Trần Thiến Dao giúp cô.
Có điều thật sự cô cũng không quá để ý tới Trần Thiến Dao, làm bạn cùng phòng, chút tâm tư kia của Trần Thiến Dao, Thời Lạc cũng có thể nhận ra, gia thế của cô ở trong mắt người khác vốn được coi như là trời cao ưu ái, cô từng bị quá nhiều người ghen ghét, thật ra không có gì đáng trách, ai mà không khát vọng thứ mà mình không có được chứ.
Ví dụ như Đường Kỳ Thâm, cô cũng thực sự ghen tỵ với cô gái từng được anh nói là anh rất thích kia.
Cho nên người cô chân chính để ý chỉ có Vương Dịch Đồng, tất cả mọi người đều nói chị ta tốt hơn cô rất nhiều, xứng với Đường Kỳ Thâm hơn cô, vào thời điểm cô làm cách nào cũng không tìm thấy anh, nỗ lực kiếm tiền muốn mua cho anh một món quà, Vương Dịch Đồng lại có thể dễ dàng xuất hiện bên cạnh anh.
Thậm chí ngay cả anh em tốt của anh cũng đều bắt đầu đùa giỡn gọi Vương Dịch Đồng là chị dâu.
Nhưng cuối cùng, người xin lỗi vẫn chỉ có Trần Thiến Dao.
Nếu một hai phải nói, Vương Dịch Đồng xác thật không sai, là bản thân cô khiến người ta chán ghét, là cô đang ghen ghét với sự yêu thích của Đường Kỳ Thâm.
Nhưng mà thật sự rất ghen tỵ.
Thời Lạc càng nghĩ càng bực bội, liền ngay cả câu “cô bé nhà tôi” mới nãy của Đường Kỳ Thâm từng khiến cô có chút dao động nay cũng không thể khiến cô tiếp tục vui vẻ được.
Cô gục đầu xuống, đá hòn đá nhỏ trên đường để phát ti3t.
Đường Kỳ Thâm yên lặng đuổi theo phía sau, Độ Ngang cũng không cam lòng bị bỏ lại.
Chỉ là Đường Kỳ Thâm có thể trầm ổn không lên tiếng, Độ Ngang lại không phải cái tính tình như hũ nút này.
Thấy Thời Lạc đá đá hòn đá trên mặt đất, ngay lập tức liền cà lơ phất phơ mở miệng nói: “Ôi, tiểu công chúa, tính tình vẫn lớn thế à, tức giận với một cục đá làm gì chứ, nó lại nghe không hiểu tiếng người.”
Lúc này Thời Lạc mới phát hiện có người đi theo ở phía sau.
Bình thường Độ Ngang cũng hay nói đùa với cô, cho nên khi nói cũng không suy nghĩ quá nhiều, tính cách của cậu ta lại không phải cái kiểu lão cán bộ như Đường Kỳ Thâm với Lục Thừa Kiêu, quan hệ với Thời Lạc lại tương đối thân quen, trước kia thường xuyên chọc cười đâm chọt cà khịa nhau kiểu vậy, Thời Lạc cũng trêu lại, hai người còn mắng nhau rồi lại cười hi hi ha ha.
Nhưng hôm nay lại khác, cô vừa nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, thấy Đường Kỳ Thâm cũng đứng ở một bên liền hơi ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó liền qua loa che giấu biểu tình một giây trước còn đang suy nghĩ tới anh kia, thay vào đó là một loại cảm xúc thờ ơ không thèm để ý.
Cô nhẹ nhàng tựa mây bay, chân đi giày da lại theo bản năng dẫm lên hòn đá nhỏ vừa mới bị mình đá lúc nãy để giấu nó đi, trong ánh mắt hiện lên vẻ không được tự nhiên, nhìn như là đang giấu giếm nhưng trong tâm lý lại là không muốn để anh thấy bản thân mình khó tính, không có dáng vẻ của một cô gái dịu dàng.
Cho dù cô đã sớm tính toán từ bỏ, nhưng hành động vẫn không tự chủ được đang lấy lòng anh.
Thời Lạc chán ghét bản thân như vậy, cô hơi trầm mặc một lát, lại bỗng nhiên quang minh chính đại đá cái cục đá mình vừa mới giấu đi, xụ mặt, đã không còn nụ cười dịu dàng cố tình học theo như mấy ngày trước nữa.
“Đúng thế, tính tình em lớn thế đấy, dù sao cũng không học được cách thu liễm nó, không học được cách ngoan ngoãn nghe lời, không dịu dàng cũng chẳng đáng yêu, khả năng là vừa sinh ra đã mang theo cái loại thiên phú làm người ta chán ghét đi.” Cô hất cái cằm trơn bóng lên, nghe như là đang trả lời lại lời trêu chọc của Độ Ngang, nhưng từng câu từng chữ đều đang nói cho Đường Kỳ Thâm nghe.
Vô luận thế nào, cô cũng không thể biến thành dáng vẻ mà anh thích, cho nên tự sa ngã, trở lại dáng vẻ vốn có của bản thân.
Đôi mắt Đường Kỳ Thâm hơi rũ, cắn chặt hàm sau.
Thời Lạc không cho anh cơ hội nói chuyện, lạnh lùng liếc anh một cái, cất bước chạy.
Cái này làm cho Độ Ngang luống cuống tay chân, sao cậu ta có thể nghĩ được chỉ một câu đùa tùy tùy tiện tiện của mình thôi lại đột nhiên chọc cô nhóc kia không vui chứ, trong lòng tính toán, xem xem tháng này lão ba nhà mình chuyển bao nhiêu tiền tiêu vặt vào thẻ: “Má nó, giận rồi sao, cũng không có ý nói em ấy không tốt mà, cái đó, để tôi tính xem trong thẻ tôi còn bao nhiêu tiền, chốc nữa đi mua cho em ấy cái gì đó mà con gái thích đền bù tội lỗi nhỉ?”
“Aizz, Thâm ca, tiểu công chúa thích túi xách thế nào, cậu tặng nhiều rồi, có kinh nghiệm, cái nào mới là tốt nhất, đắt nhất hay số lượng có hạn nhất mới được? Má ơi, đợt trước tôi còn vừa mới tiêu một số tiền lớn, sợ là không đủ… hay là lát nữa tôi tới công ty ba tôi năn nỉ… xin thêm chút nữa nhỉ?”
Cậu ta còn chưa biết phải làm thế nào, nghiêng đầu nhìn Đường Kỳ Thâm, biểu tình trên mặt anh ngưng trọng, hàn ý bức người, Độ Ngang vô tội chớp chớp mắt, có chút lắp bắp: “Anh, anh Thâm, đừng nói là hai người vẫn chưa có làm lành đấy nhé?”
“Má… thật hả??? Vậy sao lúc nãy anh còn nắm tay người ta? Tôi còn cho rằng cậu đã lôi kéo được con bé đó yêu sớm rồi đấy???”
*
Lần này Thời Lạc về trường, trừ thủ tục xin nghỉ dài hạn ra thì còn cầm theo tờ đăng ký lớp nghệ thuật bên Tân Tuyền Loan mà Tạ Quang Huy đưa.
Nếu như là lúc trước, cô nhất định sẽ không tốn tâm tư suy nghĩ những chuyện như thế này, nhưng mà tối nay cô ngồi trên bàn học, ôm đầu gối nhìn chằm chằm vào tờ đơn đăng ký, vô cùng rối rắm.
Lần này đi thì ít nhất cũng phải ở đó một năm, cả năm lớp 11 của cô đều sẽ bị nhốt ở trong Tân Tuyền Loan, tập huấn cực khổ, cơ hồ là sẽ không có thời gian trở về, thậm chí còn nghe nói có một số học sinh ngay cả Tết đến vẫn còn phải trụ vững lại ở phòng vẽ tranh, mãi cho tới học kỳ sau của lớp 12 mới được trở lại trường bổ túc các môn chính.
Một tuần mới đến, sau khi nghi thức kéo cờ kết thúc, chủ nhiệm giáo dục phát biểu xong liền mời Trần Thiến Dao cầm thư xin lỗi đi lên bục.
Đối mặt với toàn trường hơn mấy ngàn học sinh, cô ta cố nén cảm giác thẹn lại, cầm micro công khai kể lại tất cả những hành vi xấu lớn nhỏ khó coi trước giờ mà mình đã gây ra, hơn nữa còn than thở khóc lóc mà sám hối rồi xin lỗi.
Đám học sinh thích nhất là hóng chuyện, vừa ăn dưa vừa nhỏ giọng nghị luận.
Chủ nhiệm giáo dục khó có khi không bảo bọn họ giữ im lặng.
Có người ngay từ đầu còn không quá tin tưởng, cảm thấy với gia cảnh của Trần Thiến Dao có thể là bị người khác uy hiếp, kết quả cũng không biết là ai đã đăng video trích xuất từ camera lên diễn đàn trường học, đám học sinh to gan lớn mật ở ngay trước mí mắt chủ nhiệm giáo dục liền lấy điện thoại ra xem.
“Má ơi… Thời Lạc thảm quá rồi… Trần Thiến Dao đây là, bạo lực học đường à?”
“Không chỉ là bạo lực học đường, cô ta còn khinh thường người nghèo nữa…”
“Bạch liên hoa chết tiệt! Đúng là không biết xấu hổ! Đừng nhìn dáng vẻ nhu nhược yếu đuối đó của cô ta mà lầm, trước kia đoạt bạn trai của bạn cùng phòng tớ còn biết diễn lắm đó, nam sinh đứa nào cũng thích cái dáng vẻ đó của cô ta cả…”
“Tớ nghe Tiếu Mộng Văn cùng phòng KTX của cậu ta nói, Thời Lạc còn thường xuyên chia đồ của mình cho bọn họ dùng chung, cậu ta thế này khác gì sói mắt trắng không.”
Ôn Vũ vui sướng khi người gặp họa, gửi video cho Thời Lạc còn đang ở nhà, Thời Lạc không mấy quan tâm, một lòng nhìn chằm chằm vào phiếu đăng ký, do dự một lúc lâu.
Nhưng mà chuyện sau đó lại làm cô không thể ngờ được.
Ngày đó Đường Kỳ Thâm ở trong văn phòng, lúc ba mẹ Trần Thiến Dao vào cửa vừa nhìn thấy Thời Lạc, biểu tình trên mặt có vẻ không đúng lắm, lúc đó anh có chút để ý, sau đó về ngầm tra xét ba mẹ cô ta, lúc này mới phát hiện, người gây chuyện khiến quặng mỏ của Thời gia phát nổ chính là người nhà mẹ đẻ của Trần Thiến Dao.
Lúc ấy ba cô ta lười làm thích đánh bạc, nợ nần không ít tiền ở bên ngoài, về nhà lại chỉ biết đòi tiền đánh vợ con, Trần Thiến Dao lại bởi vì nhìn thấy Thời Lạc tiêu pha hoang phí, trong lòng khó tránh khỏi sự chênh lệch lớn như vậy, cuối tuần về nhà liền giận dỗi oán than vài câu.
Có câu người nói vô tâm người nghe cố ý, biết bạn cùng phòng của con gái thế mà lại là cự phú, mẹ Trần Thiến Dao mất ngủ vài hôm, sau đó liền thương lượng với nhà mẹ đẻ, rồi lại nhân cơ hội đưa người cha đã qua tuổi 60 của mình tới gần khu khai thác mỏ của Thời gia làm việc nhằm mục đích gồng gánh món nợ cho chồng mình.
Thời Lạc thậm chí còn không biết việc này, chỉ là ban đầu khi quan hệ với bạn cùng phòng còn hòa hoãn, lúc cùng bọn họ ra ngoài dạo phố từng gặp qua người phụ trách khu vực khai thác mỏ, lúc ấy người nọ vừa nhìn thấy Thời Lạc liền lôi kéo làm quen khen ngợi “tiểu thư này tiểu thư nọ”, đương nhiên cũng có ấn tượng sâu sắc với bạn cùng phòng của cô, cho nên lúc một nhà Trần Thiến Dao lén tìm tới, ông cũng chỉ cho là đây là ý của Thời Lạc, trả tiền công còn rất cao, tất cả đều là nhìn vào mặt mũi của đại tiểu thư.
Nhưng mà ba Trần Thiến Dao nợ quá nhiều tiền, tiền lương khu khai thác mỏ có nhiều thì cũng chỉ như muối bỏ biển, sau đó vừa vặn gặp phải vụ nổ, lửa cháy vốn không quá lớn, nhưng mẹ và ông ngoại cô ta đến cuối cùng là vì muốn khoản tiền bồi thường thuốc men nên đã không tiếc động tay động chân làm lửa lớn lên, khiến người cha già của mình bị bỏng nặng đến nát một bên mặt.
Chỉ là không nghĩ tới, đêm đó xe của Đường Kỳ Thâm đi ngang qua cầu vượt, với địa hình lòng đường hơi nhô cao lên của Hành Thị, đừng từ trên cao có thể nhìn thấy toàn bộ khu khai thác quặng,
Hết thảy đều là do nhà cô ta gieo gió gặt bão, nếu một hai phải truy cứu trách nhiệm, Trần gia dù có bồi thường tới táng gia bại sản cũng không thể đền hết được tổn thất cho vụ hỏa hoạn đó gây ra.
Thời Sơn Hải cả đời chỉ chú trọng vào sự nghiệp của mình, mà Đường gia lại thiên hướng về khoa học kỹ thuật internet, việc này vừa ra, bốn phương tám hướng các phương tiện giải trí đều đưa tin, Thời Sơn Hải không có kinh nghiệm xử lý dư luận trên mạng xã hội, tin tức lên men càng lúc càng nguy cấp, cũng may cuối cùng là Đường Kỳ Thâm tìm hiểu được ngọn nguồn, lại dùng thế lực của nhà họ Đường, hướng gió dư luận nháy mắt được anh xoay chuyển, sôi nổi cảm thán độc nhất là lòng dạ tiểu nhân.
Mà Thời gia xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, thanh toán tiền thuốc men, cũng không truy cứu chút tổn thất tiền bạc đó, chỉ cần một lời xin lỗi. Hai nhà Đường Thời nâng đỡ nhau, trong nhất thời, hình tượng của toàn bộ doanh nghiệp đều được nâng cao lên mấy lần, giá cổ phiếu liên tục tăng, Thời Sơn Hải vất vả lắm mới có được thời gian rảnh rỗi, ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm.
Nói tới chuyện của Trần Thiến Dao, đại đa số học sinh đều ôm tâm thái hóng chuyện vui mà thôi, sau khi thảo luận hai ngày thì sẽ có tin tức khác lấp lại, người chân chính để tâm chỉ có một mình Vương Dịch Đồng.
Trần Thiến Dao bày tỏ tình cảm của mình cho cô ta nghe, tất cả những chuyện khác thường xảy ra ở KTX cũng nói với cô ta.
Cô ta cũng không có ra tay hỗ trợ, chỉ là thuận miệng an ủi vài câu, cô ta từ nhỏ đã học được cách nhìn mặt đoán ý, so với loại ngu xuẩn như Trần Thiến Dao thì nhạy bén hơn nhiều, biết được sau lưng chắc chắn có liên quan tới Đường Kỳ Thâm, thêm nữa trước đó anh còn từng cảnh cáo cô ta, tuy rằng cô ta còn chưa giống như Trần Thiến Dao làm ra hành động mang tính nguy cấp khiến người ta nắm được nhược điểm, nhưng trong lòng cô ta biết chắc rằng, đối với cô ta mà nói, có lẽ không thể ở lại Tam Trung được bao lâu nữa.
Cuối cùng Trần Thiến Dao vẫn phải thôi học, tiếp theo hẳn sẽ tới lượt cô ta.
Chỉ cần Thời Lạc đau lòng, Đường Kỳ Thâm sẽ để ý.
Cô ta liều mạng thi đậu Tam Trung, giờ phút này có vẻ như cũng không còn quan trọng đến thế nữa, vội vội vàng vàng tìm dì Vương nói chuyện.
Dì Vương đương nhiên không muốn cô ta lại quay về vùng quê nghèo nàn kia.
Vừa vặn mấy ngày nay Thời Sơn Hải tâm tình tốt lại ở nhà, hai chị em thương lượng với nhau, ngầm cầu xin Thời Sơn Hải giúp đỡ, ít nhất là để cô ta có thể thuận lợi tốt nghiệp ở Tam Trung.
Rốt cuộc thì dì Vương đã từng là học sinh mà Nhan Hinh, mẹ ruột của Thời Lạc yêu thích nhất, nhiều năm như vậy, Thời Sơn Hải đối xử với bà ta cũng coi như là vô cùng nâng đỡ rồi.
Hôm nay dì Vương chào hỏi trước một tiếng, nói là em gái muốn tới nhà cùng ăn một bữa cơm.
Thời Sơn Hải bận xong làn sóng lớn ở công ty, nhàn rỗi ở trong nhà trồng hoa nuôi cá, cả người sung sướng dễ nói chuyện.
Nghe nói Vương Dịch Đồng muốn tới cũng không nghĩ nhiều, bảo Kiều thẩm làm nhiều thêm mấy món, vẻ mặt vui tươi hớn hở.
Đám người ngồi trên bàn, Thời Lạc vẫn nhốt mình trong phòng không ra.
Mấy ngày nay đều là Kiều thẩm làm đồ ăn xong mang lên cho cô, tâm tình cô không tốt cho nên không có tâm trạng ăn uống nhiều.
Thời Sơn Hải vừa về, còn chưa hiểu rõ tình trạng là thế nào, thấy Thời Lạc không xuống liền vội bảo Kiều thẩm lên lầu gọi người.
Lúc Kiều thẩm xuống dưới, biểu tình trên mặt lãnh đạm liếc qua mấy gương mặt đang ngồi trên bàn: “Tiểu thư không muốn xuống.”
Thời Sơn Hải quan tâm hỏi: “Sao thế? Giận dỗi với bạn học trên trường sao? Không ăn cơm thì sao mà được chứ.”
Ông vội vàng cầm bát đũa bắt đầu chia thức ăn, vừa chọn món Thời Lạc thích, vừa lẩm bẩm: “Để tôi mang lên cho con bé, xem xem sao lại thế này, lại bị ai bắt nạt rồi…”
Dì Vương và Vương Dịch Đồng thấy bộ dáng Thời Sơn Hải nâng niu Thời Lạc như tâm can bảo bối thế này, lặng lẽ trao đổi ánh mắt, biểu tình không quá tốt đẹp.
Chỉ là Thời Sơn Hải vừa định đi lên lầu thì Đường Xa Xuyên đúng lúc xuất hiện ở huyền quan.
Hai anh em đã biết nhau được vài thập niên, vào cửa đều là quen cửa quen nẻo.
“Ồ, Xa Xuyên tới đó à? Có việc gì không?”
Đường Xa Xuyên cười: “Không có việc gì thì không thể sang nhà thông gia tương lai ngồi sao?”
Thời Sơn Hải trừng mắt nhìn ông một cái, cũng cười: “Haizz, lần này may mà có Kỳ Thâm nhà chú, thằng bé này lợi hại đấy, so với hai lão già là chúng ta thì thông minh hơn nhiều.”
Chương 55: Lớn rồi, cũng chỉ có thể ăn vạ anh (2)
Thời Sơn Hải kéo Đường Xa Xuyên ngồi xuống, hai chị em dì Vương bị bỏ ở một bên, vô cùng xấu hổ.
Thanh âm nói chuyện của hai người hơi lớn, Thời Lạc vốn nghĩ muốn nói chuyện hôn ước với ba mình cho nên tính mở cửa xuống lầu.
Nghe thấy tiếng của Đường Xa Xuyên, cô khó tránh khỏi cảm thấy thân thiết, rốt cuộc thì ở Đường gia nhiều năm như vậy, Đường Xa Xuyên đối xử với cô không khác gì con gái ruột.
Nhưng không nghĩ tới là, cô vừa mới đi tới cách nhà ăn không xa, xuyên qua bình phong nhìn thấy Thời Sơn Hải và Đường Xa Xuyên đang trò chuyện vui vẻ, hơn nữa còn có dì Vương… và em gái bà ta, Vương Dịch Đồng.
Cô đứng tại chỗ sửng sốt thật lâu, cảm thấy đại não trống rỗng.
Giây tiếp theo, vành mắt liền đỏ lên, cô bất chợt nhớ tới hồi nhỏ ngẫu nhiên nghe được lời dì Vương nói với Vương Dịch Đồng, dưỡng phế cô, ba cô sẽ không yêu cô nữa, tất cả mọi người đều cảm thấy cô không bằng người khác, ba cô cũng vậy.
Khó trách trước kia cô tùy hứng không ăn cơm, ba ba đều sẽ lên lầu dỗ dành cô, nhưng hôm nay cô chờ mãi mà chờ không được ông.
Đường Xa Xuyên vẫn còn đang vui mừng hớn hở nhắc mãi về chuyện thông gia tương lai, nụ cười trên mặt Vương Dịch Đồng điềm mỹ ngoan ngoãn, lần đầu tiên Thời Lạc ở trong cái nhà này mà cảm thấy cô mới là người ngoài cuộc.
Hai người dì Vương thành công rồi.
Đối tượng liên hôn cũng không nhất định sẽ là cô, chỉ cần hai nhà Thời Đường có thể liên hôn thì là Vương Dịch Đồng vẫn có thể.
Lúc Thời Lạc ra cửa, trong đầu không có cách nào suy nghĩ chuyện gì, chỉ có thể dựa vào thói quen đi dọc theo con đường nhỏ rải đầy đá cuội, đi được vài phút thì tới trước cửa nhà họ Đường.
Lương Thục Nghi đang ở bên ngoài vườn hoa cắm hoa, nhìn thấy Thời Lạc thất hồn lạc phách chạy tới, vội vàng ném đồ trong tay xuống, một tay kéo người tới ôm vào lòng, nhẹ nhàng ôn nhu vuốt v e đầu nhỏ của cô, dỗ dành: “Sao thế này Tiểu Lạc Lạc?”
Thời Lạc còn chưa phản ứng kịp, giọng mũi nặng nề: “Mẹ Đường…”
“Mẹ Đường đây, Tiểu Lạc Lạc không vui sao?” Lương Thục Ngư ôn thanh tế ngữ, làm Thời Lạc càng thêm tủi thân.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt, suýt chút nữa là rơi xuống, dì Xuân đi tới cửa, thuận miệng nhắc một câu: “Sao Kỳ Thâm còn chưa về thế.”
Nào nghĩ tới hiện giờ Thời Lạc mẫn cảm nhất là với cái tên Đường Kỳ Thâm này, sau nghi nghe thấy, nháy mắt liền thanh tỉnh hơn nhiều, giờ phút này người đang ôm cô cũng là cô ngắn ngủi trộm tới được, là mẹ của Đường Kỳ Thâm, không phải của cô.
Bà ấy yêu thương cô cũng là vì Đường Kỳ Thâm, nhưng hiện tại, hết thảy đều không còn tồn tại nữa rồi.
Thời Lạc cau mày cố nén nước mắt trở về, nỗ lực cong môi cười, làm bộ chưa có chuyện gì xảy ra: “Không sao hết, mẹ Đường, con đi trước nha.”
Thời Lạc thu lại vòng tay ôm bên hông của Lương Thục Nghi, nghiêng ngả lảo đảo lang thang không có mục tiêu chạy ra bên ngoài tiểu khu.
Vốn ở Ninh Thủy Loan đã khó đánh xe, vừa vặn có một chiếc taxi vừa mới đưa người từ bên ngoià về, xe trống ra ngoài thì phí, khó có khi gặp được người đi bộ không có xe đón đưa liền ngừng xe kéo cửa sổ xuống hỏi: “Đi một đoạn không?”
Thời Lạc không hề nghĩ ngợi đã lên xe.
Cô ngốc ngốc ngồi ở phía sau, tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua cô, thấy biểu tình không đúng lắm, trong lòng có chút hối hận khi mời cô, đành phải căng da đầu bắt chuyện: “Đi, đi đâu vậy?”
Thời Lạc bị hỏi tới nghẹn họng, cô không biết cô nên đi đâu nữa, trước đây mỗi lần cãi nhau với ba đều sẽ sang Đường gia, bây giờ giống như không có nơi nào thuộc về cô nữa.
“Noãn Viên Các.”
Tài xế thầm mắng đen đủi: “Nghĩa, nghĩa trang à? Một cô gái như cháu…”
Tài xế lái rất nhanh, tựa hồ muốn sớm kết thúc chuyến đi chết chóc này.
Đến nơi, thả người liền đi luôn.
Thời Lạc dựa vào ký ức, một đường đi sâu vào trong nghĩa trang, cuối cùng dừng lại trước một lăng mộ xinh đẹp.
Hoa trước bia mộ vẫn còn mới, là hoa dâm bụt mà hồi còn sống mẹ cô thích nhất.
Trên tấm bia là hình ảnh một người phụ nữ cười dịu dàng ngọt ngào, thoạt nhìn cũng chỉ mới khoản 30.
Thời Lạc vừa thấy bức ảnh kia, nước mắt nhịn cả một đường liền không hề có dự báo trước mà rơi xuống.
Đây là mẹ của cô, người mẹ cho tới lúc mất vẫn yêu cô nhất.
Cô không biết bản thân có thể đi nơi nào, duy chỉ có nơi này, nơi này có mẹ cô, mẹ cô mãi mãi sẽ không bỏ rơi cô.
Thời Lạc vừa tủi thân rơi nước mắt vừa nắm chặt cánh hoa dâm bụt màu trắng kia.
Thanh âm trò chuyện với mẹ mang theo sự nức nở nặng nề: “Mẹ ơi, hình như ba không cần con nữa rồi, Lạc Lạc tính tình tùy hứng lại học không giỏi, con đánh mất Kỳ Thâm ca ca, ngay cả ba ba cũng không thích con nữa, bọn họ đều thích đứa trẻ nghe lời, sau này… sau này mẹ Đường cũng sẽ yêu thích người khác, con đều mất họ rồi, mẹ, con nhớ mẹ lắm… con phải làm sao đây…”
Cánh hoa bị cô nắm chặt rơi đầy đất, Thời Lạc đỏ mắt khóc thật lâu.
Loại sợ hãi khi ý thức được bị tất cả mọi người vứt bỏ cơ hồ cắn nuốt cô.
Từ ngày đó trở đi, cô trở lại vẻ bình tĩnh ban đầu, cầm tờ đơn đăng ký mà chủ nhiệm đưa cho, một mình đơn độc đóng gói hành lý tới trường nghệ thuật ở Tân Tuyền Loan.
Thời Sơn Hải đều nghe theo cô, nghe nói cô muốn tới Tân Tuyền Loan học vẽ tranh thì liền nhét một đống tiền và thẻ ngân hàng vào túi cô, chỉ là Thời Lạc không cần, cô chỉ cầm theo chút sinh hoạt phí đủ để mình có thể sống tốt.
Chút tiền này so với một cái túi lúc trước của cô còn chả được một số lẻ.
Lúc Đường Kỳ Thâm đuổi tới Tân Tuyền Loan, Thời Lạc đã làm xong thủ tục nhập học, đại tiểu thư ngày thường sống trong nhung lụa, hiện tại lại có thể một mình dọn dẹp sửa sang lại KTX.
Cùng ngày tới Tân Tuyền Loan, cô đổi một số điện thoại mới, WeChat chỉ lưu lại duy nhất tài khoản mà Đường Kỳ Thâm đã quên mật khẩu, thỉnh thoảng sẽ nhắn tin tố khổ làm nũng với nó.
Dáng vẻ bình tĩnh có chút dị thường.
Đường Kỳ Thâm trong một chốc không thể liên hệ được cô, nhưng anh biết cô ở đây, cho nên liền không thể đi.
Tối đầu tiên dọn vào KTX, ván giường kẽo kẹt rung động, cộm tới mức cô không có cách nào ngủ được, hoàn cảnh lạ lẫm dễ làm con người ta sinh ra sợ hãi, lá gan Thời Lạc vốn không lớn, cô nằm nghiêng ở trên giường, không thể ngủ được, suy nghĩ lập tức bay tới vài tháng trước.
Khi đó cô giận dỗi dọn tới KTX Tam Trung, dọn hành lý, bê đồ đạc đều là Đường Kỳ Thâm làm giúp, lúc tối cũng không ngủ được, cô kể khổ với anh, anh có thể cùng cô gọi video cả đêm.
Thời Lạc nghĩ nghĩ, liền theo bản năng lấy điện thoại ra nhắn tin cho tài khoản kia.
[Kỳ Thâm ca ca, dọn hành lý mệt mỏi quá, hai tay em đau muốn chết, bàn ghế lau mấy lần cũng không sạch, thật đáng ghét.]
Bên kia đương nhiên không có người đáp lại.
Cô lại tiếp tục tự biên tự diễn: [Kỳ Thâm ca ca, em không ngủ được.]
Trong không gian yên tĩnh, chỉ chừa lại tiếng hít thở nhàn nhạt của cô.
Khóe mắt thiếu nữ nhịn không được ướt đẫm nước mắt, làm cho vỏ chăn vỏ gối đều ướt đẫm một mảng.
Cô lăn qua lộn lại tới hửng đông, cuối cùng mệt tới mức thiếp đi.
Học sinh lớp nghệ thuật tập huấn khổ hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Trong lòng cô còn có tâm sự, không có vô lo vô nghĩ như trước, thêm nữa có không ít học sinh từng nghe tới tin đồn của cô ở Tam Trung, chuyện xấu truyền ngàn dặm, có thể truyền tới bên Tân Tuyền Loan, phần lớn đều là tin đồn nhảm bịa đặt không có ý tốt, cho nên bên cạnh không có bạn học nào nguyện ý chủ động bắt chuyện với cô.
Một mình cô độc lai độc vãng, vì để không nghĩ tới ba ba và Đường Kỳ Thâm, người khác vẽ 20 bức ký họa, cô lại ép mình vẽ 30 bức, 40 bức.
Không còn bộ dáng ăn một bữa cơm cũng phải dong dong dài dài, bắt bẻ nhiều chuyện như trước nữa, cô mua tạm một túi bánh mì khô là có thể ngồi ở trước giá vẽ ăn tới hai, ba ngày liền.
Ban đầu vẫn là hai điểm tạo thành một đường thẳng, sau đó thì thường xuyên ngâm mình cả đêm ở phòng vẽ, xung quanh không còn ai, cô vẫn không chịu đi.
Tới gần cửa ải cuối năm, Hành Thị đón một trận bão tuyết lớn, nhiệt độ giảm sâu, cô cầm bút vẽ mà tay bị đông lạnh tới tím đỏ lên, nhưng cũng chỉ là đưa tới bên miệng hà hơi vài cái rồi lại không hề để ý, tiếp tục tiếp tục vẽ.
Nơi tập huấn khép kín, người ngoài không dễ vào đây, thêm nữa bản thân Thời Lạc lại không muốn gặp ai, Đường Kỳ Thâm muốn tiếp xúc với cô lại khó càng thêm khó.
Nhưng mà cuối cùng anh vẫn xuất hiện ở phòng vẽ tranh của cô, mắt thấy cô bé dính người ngày thường thích nhất là làm nũng chơi xấu với mình, nay đói bụng lại chỉ biết gặm hai miếng bánh mì khô, lại uống một chai nước lọc không có hương vị, mệt mỏi thì sẽ cắn mu bàn tay làm bản thân tỉnh tảo một chút.
Hàm sau của anh cắn chặt lại, trong lòng không biết đã đau tới mức nào.
Môi mỏng mím chặt, anh thu lại thần sắc đi tới đứng bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay của cô, làm cho Thời Lạc hoảng sợ.
Ngẩng đầu lên, phảng phất như đã qua mấy đời, Thời Lạc đã không thể nhớ nổi rốt cuộc đã bao lâu rồi chưa từng gặp người mà cô ngày đêm mong nhớ, muốn quên cũng không thể quên được này.
Vành mắt cô nhịn không được đỏ lên, sau đó lại quật cường nhịn lại.
Đường Kỳ Thâm nói: “Đi, không vẽ nữa, đưa em đi ăn cơm.”
Thời Lạc khẽ lắc đầu, ngữ khí tận lực xa cách: “Không đói bụng, cảm ơn anh.”
“Em chỉ ăn cái này?” Đường Kỳ Thâm cầm túi bánh mì chỉ còn một nửa.
Thời Lạc gật đầu, cũng không nhìn anh: “Cái này cũng rất tốt.”
Đường Kỳ Thâm đột nhiên không biết nên làm sao với cô: “Đi với anh.”
Thời Lạc nhíu nhíu mày, giật tay mình lại: “Không được, em còn có rất nhiều tranh chưa vẽ.”
Đường Kỳ Thâm cố ý thả chậm thanh âm: “Lạc Lạc, đừng đối xử với bản thân như vậy có được không?”
Thời Lạc hít sâu một hơi, giống như thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều: “Em cũng nên vì tương lai mà suy xét, không thể cả đời làm phế vật được, sẽ khiến người khác chán ghét.”
“Lạc Lạc, đừng như vậy, sau này có anh…”
Thời Lạc không muốn tiếp tục nghe anh nói nữa: “Anh đừng như vậy nữa, đi đi.”
Cô không muốn lại như lần trước, trong lòng hy vọng rồi lại thất vọng.
Chỉ là sau đó, ngày nào Thời Lạc cũng có thể nhìn thấy anh.
Đường Kỳ Thâm đưa Corgi nhỏ từ Ninh Thủy Loan tới Tân Tuyền Loan, mỗi lần tới tìm cô, anh đều mang theo nó.
Chó là động vật hiểu lòng người nhất, đã lâu không thấy Thời Lạc, nó cũng cố hết sức bày tỏ sự nhớ nhung.
Mỗi lần gặp cô liền ăn vạ ở dưới chân cô, chạy vòng quanh cầu cô ôm.
Thời Lạc ngẫu nhiên sẽ tức giận hỏi một câu: “Anh rốt cuộc tới đây làm gì?!”
Đường Kỳ Thâm cong môi: “Dắt chó đi dạo.”
Thời Lạc: “Dắt chó đi dạo mà dắt từ Ninh Thủy Loan tới Tân Tuyền Loan??”
Hai nơi này đi xe ô tô cũng phải mất hai tiếng liền đấy!
“Anh ở gần đây.” Đường Kỳ Thâm nhàn nhạt đáp.
Thời Lạc hơi ngẩn ra.
“Em ở bên này, anh không yên tâm.”
Mũi cô có hơi chua xót, chỉ là vẫn không cho anh sắc mặt tốt.
Không thể không nói, trước kia cô chưa từng phát hiện, công lực nắm bắt lòng người của Đường Kỳ Thâm lại mạnh như vậy, bất luận cô đi đâu đều có thể trùng hợp gặp được anh.
Giấy vẽ hết, không bao lâu sau anh liền lấy lòng đưa tới, bút vẽ hỏng, anh sẽ an an tĩnh tĩnh ở bên cạnh sửa lại cho cô.
Càng miễn bàn tới đói bụng sẽ đưa cơm, khát đưa nước, chỉ kém là không tận tay đút lên miệng cô mà thôi.
Thời Lạc bị anh làm cho tâm thần không yên, rất khó bình tâm phớt lờ anh.
“Anh rốt cuộc muốn làm sao? Không phải anh lên 12 rồi à? Sao không đi học đi?”
Đường Kỳ Thâm bình tĩnh tự nhiên: “Anh được tuyển thẳng, năm nay không cần đi học.”
Thời Lạc: “…”
Hai người bốn mắt đối diện, Thời Lạc có chút xấu hổ, cô dời mắt đi, bàn tay nắm chặt bút vẽ lại chậm chạp không vẽ .
Đường Kỳ Thâm than nhẹ một hơi, bàn tay to xoa xoa cái ót của cô: “Muốn ở bên em, dỗ dành em, theo đuổi em.”
Thời Lạc: “?” Anh còn từ chối em hai lần liền đấy, giờ nói lời này không có chút đáng tin nào đâu.
Gần tới Tết rồi, trường học thi hết bài thi lớn đến bài thi nhỏ, liên tiếp không ngừng nghỉ, mọi người điên cuồng vẽ mấy ngày liền, mệt tới mức không muốn sống nữa.
Thật vất vả mới thi xong bài cuối cùng, được hai ngày nghỉ để xả hơi.
Người trong lớp cùng nhau hẹn đi KTV thả lỏng ăn cơm, cơ hồ là người hô người đáp.
Thời Lạc uyển chuyển từ chối lời mời, cô ít tiếp xúc với mọi người, ở trong lớp cũng không thân quen ai, nhưng mà bộ dáng xinh đẹp lại có nhiều drama xung quanh cho nên có rất nhiều người ngầm thảo luận về cô.
Lúc này từ chối, không ít người cảm thấy mất hứng, khó tránh khỏi việc càng thêm nhiều lời nghị luận.
Cô thờ ơ, thu dọn dụng cụ vẽ tranh xong liền ra khỏi phòng vẽ, hướng về phía ngoài cổng trường.
Có mấy nam sinh trong lớp trước kia khi còn học ở trường cũ cũng là đám du côn lưu manh, thêm với trường học kỷ luật không nghiêm, bọn họ không ít lần ức hiếp bạn học, nhưng đối với loại con gái có diện mạo xinh đẹp thế này thì lại muốn bắt nạt theo một kiểu khác.
Đám người nhân lúc Thời Lạc rời đi liền trao đổi ánh mắt với nhau, nụ cười đáng khinh hiện lên: “Má nó chứ, còn rất thanh cao đấy, hoạt động gì cũng không tham gia, giả vờ con mẹ gì chứ.”
“Nghe nói trước kia từng là hoa khôi ở Tam Trung.”
“Mẹ, có bạn trai chưa?”
“Có thì làm sao, có cũng chơi!”
“Đi thôi, cùng nhau, ra ngoài trường rồi chặn cô ta lại, tao quan sát mấy lần rồi, ngày nào cô ta cũng đi tới hướng bên đó.”
Đám du côn vô cùng ăn ý, vừa nói vừa đi ra khỏi cổng trường.
Chân trước Thời Lạc vừa mới ra khỏi cổng trường, sau lưng đã bị năm người chặn ở chỗ ngoặt bên cạnh.
Cô cau mày nhìn mấy người ở trước mặt, là đám người lưu manh bình thường ở trong lớp hay gây chuyện, trước đây ở Tam Trung, không có ai dám động thủ với cô, không nói tới Đường Kỳ Thâm che chở, chính là chỉ cần Phạm Vũ Triết tùy tùy tiện tiện nói một câu cũng không ai dám làm càn, đám con trai cũng gọi cô một tiếng tiểu công chúa.
Nhưng mà những người này không thể so được với đám người ở Tam Trung, cô ở bên này đã được một thời gian, biết được bọn họ ác liệt tới mức nào.
“Đi nhanh như vậy làm gì? Sợ các anh trai ăn thịt à?”
“Má nó, Háo ca, không phải là anh muốn ăn cô ta à?!” Đám người cười phá lên, Thời Lạc lập tức cảm thấy ghê tởm buồn nôn.
Cô đẩy đám người ra, muốn chạy sang bên cạnh, nhưng mà trong tình huống thế này, một mình cô sao có thể chạy thoát.
Người được gọi là “Háo ca” kia mới duỗi tay một cái đã cản được cô, tóm lấy Thời Lạc kéo trở về.
“Đi thôi, cùng đi hát karaoke nào! Sợ cái gì?”
Thời Lạc cũng bắt đầu nổi giận: “Các người có gan thử xằng bậy xem?”
“Mẹ nó? Còn rất hung dữ? Làm sao? Tam Trung còn quản à? Cô cho rằng đây là đâu?”
“Nghe nói trước kia từng mập mờ không rõ với cái thằng hội trưởng chó má gì bên Tam Trung đúng không? Tên gì nhỉ? Đường… Đường Kỳ Thâm?”
Thời Lạc vừa nghe thấy tên Đường Kỳ Thâm, trong mắt liền hiện lên một tia cô đơn không dễ phát hiện.
Háo ca lại nói: “Đi cùng anh đây đi, đừng nghĩ tới Đường Kỳ Thâm nữa, không có kết quả đâu.”
Đám người lại nhào tới kéo cánh tay Thời Lạc, dùng sức lôi cô ra ngoài, Thời Lạc hiển nhiên là hoảng rồi, nhưng bất luận dùng sức thế nào cũng không tránh được.
“Hoa khôi thì thế nào chứ? Còn không phải bị chơi chán rồi tùy tiện vứt sao?”
Nhưng mà lời này của hắn vừa dứt, liền thẳng tắp ăn một quyền, Đường Kỳ Thâm một tay kéo Thời Lạc ra sau lưng che chở.
Thời Lạc còn chưa kịp khóc đã thấy mắt anh đỏ ngầu, đánh ngã đám người kia lăn ra đất.
Đường Kỳ Thâm có học võ, loại du côn không học vấn không nghề nghiệp này căn bản không so được với anh, bắt nạt con gái còn được chứ nếu mà so với anh thì không có cách nào đánh trả.
Thiếu niên trước giờ đều bình tĩnh trầm ổn, trong nháy mắt liền mất đi lý trí, phát điên, cánh tay nổi đầy gân xanh: “Không muốn chết thì cút.”
Đám người nháy mắt đã chạy biến không thấy tăm hơi.
Thời Lạc nghẹn nước mắt thật lâu, giờ rốt cuộc vẫn nhịn không được rơi xuống, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây liên tiếp rơi như mưa.
Cô sợ hãi, nhưng vẫn chỉ có thể đứng sững tại chỗ, không dám giống như trước nhào vào ngực anh mà khóc.
Lần này Đường Kỳ Thâm lại không cho cơ hội chạy trốn, một tay ôm Thời Lạc vào trong lòng, thanh âm khàn đặc, cầu xin: “Đừng sợ, về nhà với anh có được không…”
*
Tuyết rơi trắng xóa cả bầu trời, Thời Lạc mơ mơ hồ hồ bị anh đưa về nhà mình, cả người vẫn chưa hoàn hồn lại.
Nơi Đường Kỳ Thâm ở cách nơi tập huấn của cô chỉ một con phố, trên tầng lầu cao ngất, đứng ở cửa sổ sát đất là có thể trực tiếp nhìn đến khu dạy học mà cô hay ngồi vẽ tranh.
Đường Kỳ Thâm mở cửa, tiểu Corgi đã sớm chờ trước cửa, vừa thấy là Thời Lạc, nó lập tức nhào lên, hưng phấn ngoáy ngoáy mông, đem tất cả kỹ xảo làm nũng học được cả đời bày ra hết.
Thời Lạc hơi hơi nhếch môi, bị nó chọc cho hoàn hồn lại.
Sau đó cởi giày, khom lưng cất gọn vào một góc, vớ cũng không chút cẩu thả được nhét ở bên trong ống giày.
Ánh mắt Đường Kỳ Thâm hơi ảm đạm, trước kia cô vào nhà cũng chưa bao giờ câu nệ như vậy, giày vớ ném mỗi chỗ một nơi, đều là anh tới dọn dẹp cho cô.
Bây giờ cẩn thận như vậy, ép cho lòng anh cảm thấy khó chịu.
Trên kệ giày là đôi dép lông mao màu hồng phấn mới tinh, nhìn kỹ thì dường như là một đôi với đôi dép màu xám trên chân Đường Kỳ Thâm, trước kia anh chưa từng làm mấy chuyện trẻ con như vậy, chỉ là sau khi chuyển tới Tân Tuyền Loan, anh cũng bắt đầu học cách suy xét dựa trên góc nhìn của Thời Lạc, cảm thấy cô sẽ thích loại chuyện ấu trĩ thế này, thấy được chắc chắn sẽ vui vẻ hơn một chút.
Nhưng mà Thời Lạc cũng không có dùng nó, cô chỉ tùy tiện chọn một đôi dép lê phổ thông kiểu nam mang vào.
Còn cố ý dời mắt đi, không nhìn vào đôi dép lông đó.
Đường Kỳ Thâm nhướng mi, đưa cô vào phòng khách.
“Cởi áo khoác ra trước đã, tuyết làm ướt hết rồi, sẽ bị cảm.” Anh lên tiếng, Thời Lạc câu thúc đứng tại chỗ không biết làm sao.
Đường Kỳ Thâm dắt tay cô, kéo người vào trong phòng ngủ chính: “Tắm rửa trước đã, em xem em lạnh tới mức tay cứng lại rồi.” Anh đau lòng dùng hai tay xoa xoa lòng bàn tay ủ ấm cho cô, sau đó lại mười phần kiên nhẫn giúp cô xả nước ấm.
Thời Lạc trong nhất thời không suy nghĩ nhiều, chỉ có thể theo thói quen làm theo lời anh nói.
Chờ tới khi cô thoải mái dễ chịu ngâm mình trong bồn tắm, lúc này mới một lần nữa nhớ lại những trò khôi hài liên tiếp vừa rồi, sao qua lâu như vậy rồi, cô vẫn là không biết liêm sỉ, chỉ cần Đường Kỳ Thâm ngoắc ngón tay một cái, cô liền tung ta tung tăng đi theo vậy chứ.
Trong lúc đang hối hận, cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ cửa.
Thanh âm rầu rĩ của Đường Kỳ Thâm vang lên: “Kéo mành che chưa?”
“Kéo, kéo…”
“Anh vào nhé.”
“Này…” Cô còn chưa kịp từ chối, Đường Kỳ Thâm đã mở cửa phòng tắm, tự nhiên đi vào.
“Hai bộ đồ ngủ đều để ở đây cho em, một bộ là áo ngủ nữ còn mới, bộ còn lại… là áo sơ mi của anh, em chọn cái mình thích mặc đi.”
Thời Lạc: “????”
Cô thậm chí còn có thể cảm giác được lời nói của Đường Kỳ Thâm mang theo ý cười.
“Ai thích mặc áo sơ mi của anh!”
Đường Kỳ Thâm cong môi, thật sự đã lâu rồi không được nghe khẩu khí cãi lại này của cô: “Trước kia là ai trộm mặc?”
Thời Lạc đỏ mặt giảo biện: “Anh nhất định nhớ lầm rồi! Thật không hiểu được loại trí nhớ rác rưởi này của anh sao có thể được tuyển thẳng chứ…”
Đường Kỳ Thâm hầu hạ cô xong mới sang phòng tắm bên kia.
Tắm xong về phòng ngủ chính, tìm một vòng cũng không thấy Thời Lạc.
Cuối cùng lại bắt được cô ở trên giường ngủ phòng cho khách ở bên cạnh.
Cô chỉ mở đèn ngủ mờ mờ ở đầu giường, ôm chăn đưa lưng về phía cửa phòng, lúc Đường Kỳ Thâm đi vào, chân tay nhẹ nhàng, vẫn luôn chờ tới khi anh cúi người phủ lấy người cô, cô mới phát hiện ra anh đi vào.
Thời Lạc trợn to mắt trừng anh, hai tay thò ra khỏi chăn đẩy anh ra, nhưng làm thế nào cũng không đẩy được.
“Anh, anh làm gì đấy…?”
Đường Kỳ Thâm nhìn cô, ý vị sâu xa: “Em làm gì?”
Thời Lạc bị anh nhìn đến chột dạ: “Em, em đi ngủ!”
“Vì sao lại sang phòng này ngủ?”
“Phòng kia không phải của anh sao…” Cô bĩu môi, quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh nữa.
Đường Kỳ Thâm lại tới gần thêm một chút: “Trước kia không phải em thích ăn vạ trên giường anh nhất à?”
“Trước kia không hiểu chuyện…!”
“Hiện tại cũng không thấy em hiểu chuyện được là bao.” Đường Kỳ Thâm dừng một chút, đột nhiên thấp giọng nói: “Vì sao lại tùy tiện lấy đôi khác xỏ vào, sao không dùng đồ anh chuẩn bị?”
Thời Lạc cứng họng, chua xót nhỏ giọng nói thầm: “Ai biết được anh chuẩn bị cho ai… em còn lâu mới thèm đồ mà người khác đã dùng qua.”
Đường Kỳ Thâm cong cong môi, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt đã lâu chưa nhéo này, sau đó lại trịnh trọng nói: “Không có ai hết, trước giờ đều không có ai, cái đầu nhỏ này của em rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy? Anh ứng phó với một đứa không bớt lo như em đã không kịp rồi, nào còn tâm tư quản người khác?”
Trái tim nhỏ của Thời Lạc đập thình thịch, mặt đỏ bừng, không dám mở mắt nhìn anh.
Nhưng mà Đường Kỳ Thâm không tính cứ thế cho qua, hai tay anh ôm mặt Thời Lạc, làm cô không thể không nhìn mình: “Lạc Lạc, anh thích em, thích từ rất lâu rồi, vẫn luôn chỉ thích mình em, trước kia là sợ em quá nhỏ cho nên không nói với em, nào biết em lại hiểu lầm, em nghe này, từ một khắc khi em ăn vạ anh,, anh đã không tính buông tha cho em rồi, anh chỉ biết là bản thân thích em nhiều hơn em nghĩ rất nhiều mà thôi, anh thích em còn nhiều hơn em thích anh, có lẽ từ khi em còn chưa phát hiện mình thích anh thì anh đã thích em rồi, tùy hứng cũng được, thích giận dỗi cũng không sao, không thích học chỉ thích chơi cũng vậy, vô luận em trở nên thế nào, anh đều thích.”
Trong khoảnh khắc, tủi thân và ấm ức nghẹn lâu trong lòng cô bỗng trào lên, mắt cô đỏ ửng, đôi mắt hồ ly ướt đẫm.
Đường Kỳ Thâm nhịn không được, cúi người hôn hôn lên khóe mắt cô, sau đó lại nặng nề nói: “Trưởng thành rồi, em cũng chỉ có thể ăn vạ anh, có được không?”
Trong giọng nói của Thời Lạc mang theo tiếng khóc, nức nở nói: “Thật sao?”
“Ừ, là thật.”
Hai tay hai chân cô thò ra khỏi chăn, cứ như vậy mà làm càn bò lên người Đường Kỳ Thâm, hai tay vòng lên cổ anh, hai chân khoanh chặt eo anh.
Thiếu niên bật cười: “Sao thế?”
Thời Lạc cắn môi: “Em muốn ngủ phòng ngủ chính!”
Đường Kỳ Thâm cong môi, trực tiếp ôm người lên, lập tức đi sang phòng ngủ bên cạnh: “Được.”
Cô mềm mại ghé trên đầu vai anh, trong giọng nói đã có sự tùy ý như lúc trước: “Đường Kỳ Thâm.”
“Hửm?”
“Hiện tại là anh thích em nhiều hơn, nhưng em không còn thích anh đến thế nữa.”
“Được, anh thích em nhiều hơn.”
“Tối nay em ngủ một mình ở phòng chính hẳn là sẽ sợ? Anh muốn ngủ cùng em.”
“Nhưng anh không thể làm gì em! Em còn chưa mười tám…!”
“Đã biết, nhóc con.”
———
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ:
Con gái Phó tổng: “Ba ơi, vì sao chú Kỳ Thâm lại hung dữ như vậy?”
Phó tổng: “Bởi vì chú không giống ba ba, không thể nghịch nước trong bể bơi với vợ.”
Con gái: “Vì sao không thể ạ? Nhà chú Kỳ Thâm không có bể bơi sao? Thật là tội nghiệp, chúng ta cho chú ấy một cái đi?”
Phó tổng: “Nhà chú ấy có rất nhiều bể bơi, chỉ là chú ấy không có vợ thôi.”
Đường Kỳ Thâm: Ha ha, ngại quá, tôi có!
(Cửu Đâu Tinh, làm cho tôi 10 cái bể bơi, lớn gấp đôi so với nhà bên kia, làm không được thì mang đầu ra đây.)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");