Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tam Phục
  3. Chương 137
Trước /150 Sau

Tam Phục

Chương 137

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đối phó với kiểu cáo già như sếp Giang thì không thể dài dòng, không được vòng vo, không được gợi ý, nếu không, ông ấy quay một hồi là bạn sẽ quên luôn bản thân mình ban đầu rút cuộc định làm gì. Cứ phải nói toạc móng heo, rõ ràng minh bạch, thẳng tuột tới mức ông ấy chẳng còn cơ hội mà mơ hồ.

… Tất nhiên, ngoài cách giao tiếp này ra, Giang Khoát cũng chẳng nắm được cách giao tiếp nào khác cả. Muốn nói thì nói, không muốn nói thì không nói, nghĩ gì thì nói nấy – trong thế giới mà bố mẹ trao cho cậu, cậu không có lý do gì để cần phải “khéo léo” cả.

Phải chăng đây chính là cái mà Đoàn Phi Phàm gọi là “như lẽ đương nhiên phải thế”?

Giang Khoát nhìn sếp Giang, đột nhiên thấy rất biết ơn ông.

“Bất thình lình ấy ạ?” Giang Khoát nói, “Bố đã biết là con sẽ kiếm bố nói chuyện mà, hôm qua, lúc con bỏ đi rồi, con không tin cái tên phản bội Đoàn Phi Phàm kia lại không trao đổi thông tin với bố.”

Sếp Giang bật cười, đang định nói gì đó thì có tiếng dì Lưu gõ cửa thư phòng.

“Vào đi.” Sếp Giang nói.

Dì Lưu bưng bộ trà cụ chuyên dùng cho nham trà đi vào, Giang Khoát rất tự nhiên đón lấy rồi đặt xuống bàn, sau đó mới nhớ ra trước đây sếp Giang từng nói, việc có hiếu nhất mà cậu làm chính là giúp ông ấy pha trà.

Chậc.

Thảm thật luôn.

Giang Khoát cầm lấy cái ấm trên tay sếp Giang, đặt lên bếp trà để đun nước. Dì Lưu đi ra rồi, cậu lại đưa mắt nhìn sếp Giang.

“Cũng không thể nói là bố biết được,” Sếp Giang nói, “Là bố đoán thôi, rồi ám chỉ một chút với Đoàn Phi Phàm…”

“Ám chỉ thế nào?” Giang Khoát vội hỏi.

“Không nhớ rõ nữa, dù sao thì cũng là kiểu ám chỉ mà có ném thẳng vào con thì con cũng chẳng nhận ra,” Sếp Giang nói, “Thằng bé đó đầu óc nhanh nhẹn thật, chắc lúc đó hoảng hốt gần chết, vậy mà vẫn tìm ra được từ ngữ để đối phó.”

“Bạo hành trẻ con như vậy, chắc bố thỏa mãn lắm nhỉ?” Giang Khoát chầm chậm gạt lá trà vào muỗng xúc trà.

“Biết nói thế nào ta.” Sếp Giang cười.

“Xem ra vẫn khá thoải mái nhỉ,” Giang Khoát chép miệng, nhìn ấm nước bắt đầu phun khói trên bếp trà, “Bố thì đã biết rồi, Đoàn Phi Phàm cũng thừa nhận rồi, chuyện này cũng đúng là như vậy, bố có gì cần con giải thích không?”

“Không có.” Sếp Giang nói.

Giang Khoát im lặng nhướng mày.

“Nếu con muốn nói chuyện,” Sếp Giang lại nói, “Thì tất nhiên bố sẵn lòng nghe.”

“Không muốn.” Giang Khoát nói.

Lần này tới lượrt sếp Giang nhướng mày: “Có phải thời kỳ nổi loạn của con tới hơi chậm không đó.”

“Thời kỳ nổi loạn của con chưa bao giờ kết thúc cả.” Giang Khoát nói.

“Vậy hai đứa được bao lâu rồi?” Sếp Giang hỏi, “Việc này có nói ra được không?”

“Từ hồi Tết vừa rồi đó,” Giang Khoát nói, “Lúc bọn cậu ấy tới chơi.”

“Ồ.” Sếp Giang gật gù.

“Mẹ con có biết không?” Giang Khoát hỏi.

“Liễu Liễu cũng biết rồi, làm sao mà mẹ con lại không biết cho được,” Sếp Giang nói, “Mẹ với con gái tình cảm lắm, có gì cũng nói với nhau, đâu như bố với con trai…”

“Đừng cứ sơ hở là lại lôi con vào,” Giang Khoát nói, “Con đối xử với bố không tốt à? Con với bố không thân sao?”

“Sếp Giang nhỏ,” Sếp Giang vỗ ngực, “Tự hỏi lương tâm đi.”

Giang Khoát nghe bố nói mà cười bò.

“Có điều, bố cảm thấy nửa năm nay… không, quá nửa năm nay, từ sau khi con đi học,” Sếp Giang nói, “Bố đã hơi hơi cảm nhận được một chút tình cảm của con trai với bố.”

“… Sao nghe hơi thảm.” Giang Khoát nói.

“Thì vốn dĩ là thảm mà,” Sếp Giang nói, “Vậy nên chuyện của con, bố cũng chỉ nghe thôi, có biết thì cũng làm như không biết, không dám hỏi, không nói ra được, cũng không dám có ý phản đối.”

“Bố định phản đối hả?” Giang Khoát vội hỏi, “Không sao, bố có thể phản đối.”

“Dù sao thì con cũng chẳng bận tâm, đúng không?” Sếp Giang nói.

Giang Khoát ngồi dựa vào lưng ghế, cười gật đầu: “Về điểm này thì bố đúng là bố ruột của con.”

“Bố không phản đối,” Sếp Giang xua tay, “Dù có phản đối đi nữa, bố cũng không can thiệp. Trong cuộc đời một con người, sẽ đụng phải biết bao chuyện lớn nhỏ, chỉ cần không liên quan tới các nguyên tắc làm người thì đều là việc của riêng bản thân con, bố sẽ không can thiệp. Phải va chạm, phải vấp ngã thì mới biết thế nào là tốt xấu.”

“Có phải bố đang mắng con không đấy?” Giang Khoát hỏi.

“Làm gì đến nỗi ấy, con trai của bố, bố dạy dỗ tốt thế nào, chẳng lẽ tự bố lại không biết?” Sếp Giang nói.

“Mẹ con thì sao?” Giang Khoát nhìn bố, “Cũng nghĩ như bố ạ?”

“Bố còn không để ý, con nghĩ mẹ con sẽ để ý sao?” Sếp Giang nhỏ giọng, “Con không cảm thấy xét về việc làm cha mẹ, bố với mẹ con đúng là đổi chỗ cho nhau à? Hai anh em con từ nhỏ tới lớn, toàn là bố chăm như gà mái mẹ ấy.”

Giang Khoát cười gật gù: “Đúng là như vậy.”

“Bố không để tâm thì mẹ con càng không để tâm, bố mẹ chỉ mong con nghiêm túc trong mọi việc mình làm, dù là chuyện tình cảm hay sự nghiệp,” Sếp Giang nói, “Ý thức trách nhiệm, cái này rất quan trọng.”

“Con biết rồi.” Giang Khoát nói.

“Đặc biệt là việc mở tiệm,” Sếp Giang nói, “Nếu như là một mình con mở thì bố chẳng nói làm gì, làm hỏng rồi, con vẫn có cơ hội quay đầu. Còn nếu như có bạn làm ăn thì con không thể cứ bản thân mình thích làm gì thì làm nấy được.”

“Dạ.” Giang Khoát gật đầu, cầm lấy ấm nước đã sôi, bắt đầu rót lên làm nóng bộ ấm chén.

Chén trà có nắp, tống trà, chén trà…

Cậu không nói gì, sếp Giang cũng im lặng, trong thư phòng chỉ có tiếng lanh canh và tiếng nước.

“Tất nhiên,” Sếp Giang im lặng một lúc rồi lại nói thêm, “Bố nói không để tâm, nhưng hai đứa có cần gì, bố đều có thể giúp đỡ, chứ không phải là thật sự không để tâm.”

“Chuyện này đâu cần nhấn mạnh như vậy,” Giang Khoát bỏ lá trà vào trong chén có nắp, khẽ lắc lắc, “Ngay chuyện này mà con cũng không biết thì hóa ra bố nuôi đứa con trai này cũng uổng công à?”

Sếp Giang cười.

“Có phải bố cũng cảm thấy phí công nuôi không đó,” Giang Khoát mở nắp chén trà, ngửi thử hương trà, sau đó lại đậy nắp lại và lắc tiếp, “Nên mới suốt ngày cùng cậu con trai đỡ đầu lén âm mưu sau lưng con.”

“Nói linh tinh gì vậy?” Sếp Giang nói.

“Bố nói đi, có phải hai người lén con hết gặp mặt rồi lại gọi điện, có việc gì cũng không nhờ con trai mà lại đi nhờ Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát nói, “Muốn giữ luật sư Tưởng lại vậy mà cũng nghĩ tới việc nhờ Đoàn Phi Phàm.”

“Thế thì không nhờ cậu ấy nữa, con làm đi,” Sếp Giang nói, “Để bố xem một buổi tối, con nói chuyện được với người ta được mười câu không. Mỗi người đều có thế mạnh riêng, người nào làm được việc gì, đều có phân công hết chứ.”

Giang Khoát tặc lưỡi mấy tiếng, rồi lại ngửi trà.

Lúc cậu đặt cái chén có nắp xuống, chuẩn bị rót nước, sếp Giang không nhịn được liền hỏi: “Con không cho bố ngửi một cái à?”

“Ngày nào bố chẳng uống, còn chưa ngửi đủ hay sao?” Giang Khoát đưa cái chén cho bố.

“Uống nham trà mà không ngửi một cái thì coi như chưa uống,” Sếp Giang nhắm mắt, cẩn thận ngửi một hồi, “Con ngửi hết sạch cả mùi rồi này.”

Giang Khoát lấy lại cái chén, tiếp tục pha trà: “Vậy nên bố cảm thấy Đoàn Phi Phàm có thể giúp bố làm tốt việc này?”

“Thằng bé đó đầu óc nhanh nhạy, không chắc có làm được không, nhưng ít nhất sẽ không khiến luật sư Tưởng thấy khó chịu, có khi còn kết bạn được với cậu ấy.” Sếp Giang nói.

“Sếp Giang,” Giang Khoát nói, “Thật ra bố không hẳn là vì việc luật sư Tưởng lần này đúng không? Có phải bố định kéo Đoàn Phi Phàm về làm cho mình?”

Sếp Giang nhìn Giang Khoát, bật cười.

“Cậu ấy sẽ không làm cho bố đâu,” Giang Khoát nói, “Bố đừng có phí công nữa.”

“Đương nhiên là bố cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, nhưng thằng bé không chịu thì bố cũng không bắt ép,” Sếp Giang nói, “Đoàn Phi Phàm quả thật là đứa trẻ rất được, nhưng vẫn còn là một đứa trẻ, công ty bố lớn thế này, làm gì đến nỗi không kiếm được người như cậu ấy.”

Giang Khoát im lặng, rót trà rồi đặt chén trà trước mặt sếp Giang.

“Nhưng cậu ấy khác với con,” Sếp Giang nói, “Con thì bố không ép được, còn thằng bé đó thật sự nên dẫn theo học việc. Hai đứa cũng đâu thể làm mãi một cửa tiệm online mỗi tháng thu dăm ba chục ngàn tệ chứ. Cho thằng bé chạy việc nhiều hơn, cọ xát thêm nhiều chuyện, quen biết thêm nhiều người, thế nào cũng có ích cho sau này.”

“Chuyện này…” Giang Khoát không biết phải nói sao, thấy hơi cảm động, nhưng cũng không biết phải diễn tả thế nhào.

“Nếu là người khác, bố đã chẳng tốn tâm trí thế này.” Sếp Giang nói.

“Cảm ơn sếp Giang.” Giang Khoát nói.

“Con cảm ơn cái gì chứ?” Sếp Giang uống một ngụm trà, “Cũng có phải dẫn con theo dạy việc đâu.”

“Bố vẫn muốn thế hả, bố xem con có chịu để bố dẫn đi không?” Giang Khoát nói.

“Vậy mới nói, con cảm ơn cái gì chứ.” Sếp Giang nói.

“Chúng ta rút cuộc là ai không nói chuyện được đây?” Giang Khoát hỏi.

“Con chứ ai,” Sếp Giang nói, “Con xem câu vừa rồi bố nói đi, nếu là Đoàn Phi Phàm, chắc chắn thằng bé sẽ chẳng trả lời như vậy.”

“Vậy mà cũng nói. Con là con đẻ của bố, nói chuyện với bố đương nhiên không cần phải nghĩ trước nghĩ sau rồi… Được rồi, bây giờ bố gọi Đoàn Phi Phàm vào đây, để con xem cậu ấy trả lời thế nào,” Giang Khoát thấy quá sức cạn lời, bèn quay ra cửa thư phòng hét lên, “Đoàn Phi Phàm!”

“Ầy!” Sếp Giang giật nảy mình, “Làm trò gì vậy?”

“Đoàn Phi Phàmmmm!” Giang Khoát lại hét lên.

“Im miệng ngay thằng này!” Sếp Giang đá cậu một cú.

“Con định mở thêm chi nhánh,” Giang Khoát ngồi lại tử tế, tiếp tục pha trà, “Ở cái chợ bên khu trung tâm ấy, nhưng nếu là bên đó thì đầu tư sẽ không quy mô như bên tiệm cũ.”

“… Đột nhiên vậy sao?” Sếp Giang nhìn cậu, “Lại còn nói tới cả chuyện này nữa?”

“Thì đột nhiên nghĩ ra thôi,” Giang Khoát nói, “Bố đầu tư cho con một ít đi.”

“Chỗ tiền kia của con đã mất hết rồi à?” Sếp Giang hỏi.

“Không, nhưng không muốn động tới,” Giang Khoát nói, “Tiệm lần này định nhờ bố Đoàn Phi Phàm lo phần kỹ thuật, chú với bố cậu ấy, mỗi người lo một tiệm, nếu không thì shop online hiện giờ vẫn dính với cửa tiệm của chú, bố cậu ấy mãi mãi chỉ có thể là “trợ giúp” thôi. Phải có một cửa tiệm riêng nơi bố cậu ấy có đủ tự tin lên tiếng, lại còn có thể chia sẻ một phần áp lực của shop online, và cũng có thể khiến đối tác của con yên tâm lo sự nghiệp…”

“Gửi cho bố báo cáo đòi tiền đi.” Sếp Giang nói.

“Để con bảo Dương Khoa viết.” Giang Khoát nói.

“Ha,” Sếp Giang nói, “Giờ con cũng có thư ký rồi đấy nhỉ.”

*

Trên lầu dường như không còn động tĩnh gì, dì Lưu đứng ở cầu thang nghe ngóng xong bèn đi xuống, vào phòng trà: “Vừa mới hét lên hai lần đấy.”

“Hét gì vậy ạ?” Giang Liễu Liễu hỏi.

“Đoàn Phi Phàm.” Dì Lưu nói. “Đoàn Phi Phàm.”

“Dạ?” Đoàn Phi Phàm nhìn dì.

“Hét hai lần Đoàn Phi Phàm,” Dì Lưu cười, “Dì bắt chước y hệt đấy, Đoàn Phi Phàm! Đoàn Phi Phàmmmm.”

Giang Liễu Liễu bật cười: “Anh ấy làm sao vậy trời.”

“Cháu có phải lên không?” Đoàn Phi Phàm thấy hơi không yên tâm.

“Kệ đi,” Giang Liễu Liễu xua tay, “Uống trà ăn bánh đi anh.”

“… Vừa ăn cơm xong mà.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Lần sau anh phải nhớ điểm này, lúc ăn cơm phải chừa bụng một chút, lúc uống trà sau bữa cơm thì lại ăn tiếp. Đồ ăn nhẹ dì Lưu làm ngon lắm.”

“Để dì đi lấy cho mấy đứa.” Dì Lưu cười, quay người đi về phía nhà bếp.

“Cháu không cần phải lên thật ạ?” Đoàn Phi Phàm hỏi lại để xác định lần nữa. Vừa nhớ lại lúc sếp Giang bảo, việc hai người gặp mặt riêng, nếu để Giang Khoát biết thì sẽ dẫn tới “mâu thuẫn gia đình”, cậu lập tức thấy hơi thấp thỏm.

Nếu như là mâu thuẫn gia đình thật thì quả là xấu hổ.

“Dù sao thì nó cũng không dám ra tay với bố nó đâu,” Dì Lâm đang thư thái ngồi ở sofa, chải lông cho Bôn Bôn, “Bố nó cũng không nỡ đánh nó, có lớn chuyện thì cũng chỉ la hét mấy tiếng, đập chén trà ném cái ghế thôi.”

“… Còn đập phá đồ đạc nữa ạ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Cãi nhau việc trọng đại thì ít nhiều cũng phải ném đồ chút chứ.” Giang Liễu Liễu cười.

Đoàn Phi Phàm cầm chén trà lên uống. Cái từ “trọng đại” mà Giang Liễu Liễu dùng đúng là chuẩn thật, điều này cho thấy Giang Liễu Liễu và dì Lâm đều đã biết Giang Khoát kiếm sếp Giang để nói chuyện gì.

Thật là xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

“Đừng lo,” Dì Lâm an ủi cậu, “Việc của nó, ở nhà đều chẳng để ý lắm đâu. Nếu có cãi nhau thật thì cũng chỉ có hai bố con nó cãi nhau thôi.”

“Dạ.” Đoàn Phi Phàm cười.

Dì Lưu mang đồ ăn vặt tới, sau đó bắt đầu bàn về đồ ăn đãi khách ngày mai. Do nhà sắp mời khách ăn cơm nên phải chuẩn bị đồ ăn từ trước.

“Tôi đã bảo phải thuê thêm mấy giúp việc tại gia rồi mà,” Dì Lưu nói, “Cô xem, giờ mời khách đến nhà là bận tối mắt luôn. Hai hôm nay, chỉ riêng việc đặt đồ ăn gửi tới thôi là tôi đã chẳng còn thời gian mà dọn dẹp nữa.”

“Thuê nhiều người như thế phiền lắm,” Dì Lâm cười, “Ngày mai đầu bếp tới rồi, chị cứ đứng chỉ đạo là được.”

“Sao tôi dám chứ, người ta toàn làm ở bếp lớn,” Dì Lưu đeo kính lên, cẩn thận xem thực đơn, “Cái này sáng sớm mới gửi qua, sợ để qua đêm mất tươi…”

Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Liễu Liễu: “Nhà em bình thường không hay mời khách tới ăn cơm hả?”

“Ít lắm,” Giang Liễu Liễu nói, “Lần này là để thể hiện thành ý, với lại cũng an toàn hơn.”

“Có việc gì cần, anh có thể giúp một tay.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cháu đừng lo.” Dì Lâm nói, “Tuy cháu không tính là khách, nhưng mà… mấy việc kiểu này, chắc cháu làm cũng chỉ như Giang Khoát thôi…”

“Sao có thể ạ.” Đoàn Phi Phàm nói, “Giang Khoát là kiểu trong sinh hoạt không tự chăm sóc được bản thân mình.”

Giang Liễu Liễu cười phá lên ầm ĩ, mấy người kia cũng cười bò theo.

*

Sau hơn một tiếng đồng hồ, Giang Khoát xuống lầu, Đoàn Phi Phàm đang ở trong bếp giúp dì Lưu xếp thực phẩm.

“Nói chuyện xong rồi hả?” Thấy Giang Khoát đi tới, Đoàn Phi Phàm vội hỏi.

“Ừ.” Giang Khoát đưa mắt nhìn về phía thang máy, khẽ gật đầu.

“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Đầy bụng.” Giang Khoát xoa xoa bụng.

“Vì tức hả?” Đoàn Phi Phàm lại hỏi.

“Vì uống trà,” Giang Khoát thở dài, “Uống no nước luôn… Cậu ở trong bếp làm gì vậy, vướng chân người khác.”

“Tôi đang giúp việc đấy nhé.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Được rồi, làm gần xong rồi,” Dì Lưu xua tay, “Cháu ra đi, ở đây nhìn chung là xong rồi.”

Sếp Giang mãi vẫn chưa thấy xuống, Đoàn Phi Phàm không dám chắc tình hình nói chuyện thế nào, nhưng những người khác trong nhà chẳng ai để tâm tới việc sếp Giang ở trong thư phòng mãi không ra, vậy nên đây chắc cũng là chuyện bình thường.

*

Phòng dành cho khách đã dọn dẹp xong, hành lý của Đoàn Phi Phàm tuy chỉ có một chiếc túi nhỏ, nhưng cũng đã được đem lên đặt trong phòng. Buổi tối, lúc lên phòng nghỉ ngơi, Đoàn Phi Phàm ngoan ngoãn đi vào phòng cho khách.

“Làm gì vậy hả?” Giang Khoát đứng ở cửa phòng, nhìn cậu.

“Thiếu gia,” Đoàn Phi Phàm rất chân thành nhìn Giang Khoát, “Vào giai đoạn đặc biệt như thế này, bọn mình kìm nén bản năng một chút đi.”

“Không phải…” Giang Khoát bật cười, “Đến mức đó sao, lầu ba cũng chỉ có bọn mình.”

“Đương nhiên là đến mức đó rồi, cậu mà không nói chuyện với sếp Giang về việc này thì còn chưa tới mức đó,” Đoàn Phi Phàm hạ giọng, “Giờ đã nói chuyện xong rồi, thì cực kỳ tới mức đó luôn…”

“Vậy bọn mình nói chuyện…” Giang Khoát đi vào phòng.

Đoàn Phi Phàm vội chạy tới đẩy Giang Khoát ra ngoài: “Đi ra quầy bar của cậu nói chuyện, đi, đi ra bar…”

Giang Khoát cười đau bụng: “Rút cuộc lá gan của cậu kiểu gì vậy? Lúc to lúc nhỏ.”

“Những lúc thế này làm gì có lúc to lúc nhỏ, đơn giản là chẳng còn tí gan nào cả, được chưa?” Đoàn Phi Phàm vừa đẩy vừa lôi Giang Khoát ra khu giải trí bên cạnh phòng ngủ của Giang Khoát, “Với lại ngày mai, tôi còn có nhiệm vụ phải làm, thật sự cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Tôi không muốn làm hỏng việc của sếp Giang.”

“Ầy được rồi được rồi được rồi…” Giang Khoát buông người xuống sofa, “Lấy cho tôi thứ gì ngọt ngọt đi.”

Đoàn Phi Phàm nhìn đồ uống trong tủ lạnh: “Trà sữa?”

“Không muốn uống đồ có trà,” Giang Khoát nói, “Nước chanh đi, chắc dì Lưu mới làm đó.”

“Ừ, có.” Đoàn Phi Phàm lấy nước chanh ra rót cho Giang Khoát một ly, “Không phải là nói chuyện hỏng việc rồi đấy chứ? Sao lại còn hét lên thế?”

“Nói ra dài lắm,” Giang Khoát cười, “Nhưng mấy âm mưu của hai người sau lưng tôi, sếp Giang đã khai hết rồi.”

“Sếp Giang vậy là không được rồi nha,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Nhưng vậy cũng tốt, ít nhất là cậu cũng đã biết là tôi thật sự không có trao đổi riêng với ông ấy nhiều lắm.”

“Ừ.” Giang Khoát nhìn cậu chăm chú.

“Hử?” Đoàn Phi Phàm nghiêng đầu không hiểu.

“Sếp Giang rất tốt với cậu.” Giang Khoát nói, “Cậu phải nhớ điều này.”

“Cái đó thì chắc chắn rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhớ thêm rằng một phần cũng là vì cậu nữa.”

“Tại sao?” Giang Khoát hỏi.

“Không có cậu, ông ấy cũng sẽ chẳng tốt với tôi như thế.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cậu đúng là biết nói chuyện.” Giang Khoát cười, “Sếp Giang nhìn người vẫn chuẩn thật.”

*

Sếp Giang nhìn Đoàn Phi Phàm thì chuẩn, còn nhìn luật sư Tưởng có chuẩn hay không thì chưa biết.

Buổi chiều, việc chiêu đãi khách ở nhà đã được chuẩn bị xong xuôi, sếp Giang đã cùng với trợ lý, tài xế và lão Lý bên phòng Công trình đi đón luật sư Tưởng và đồng sự tới.

Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm đang đứng ở cửa. Trước đây, vào những trường hợp này, Giang Khoát chắc chắn sẽ ở trong phòng mình, tới bữa ăn có khi cũng không xuất hiện, nhưng hôm nay, cậu lại phải cùng với Đoàn Phi Phàm đứng đây mà mỉm cười đón khách.

Mấy người đồng sự của luật sư Tưởng trông đều khá quen, nhưng người đi cuối cùng thì Giang Khoát chưa gặp bao giờ.

“Có phải là có một người chưa gặp lần nào không ta?” Cậu hỏi Đoàn Phi Phàm, “Không phải là tôi lại bị mù mặt đấy chứ?”

“Là chưa gặp lần nào.” Đoàn Phi Phàm nói rồi bước tới trước nghênh tiếp, “Sếp Giang, luật sư Tưởng…”

Giang Khoát vẫn đứng im, kinh ngạc nhìn Đoàn Phi Phàm tự nhiên thoải mái chào hỏi mọi người. Ngoài mấy người quen mà Giang Khoát cũng có thể gọi tên như sếp Giang với luật sư Tưởng, Đoàn Phi Phàm còn nhớ cả tên họ của trợ lý sếp Giang, lão Lý, với ít nhất là ba người đồng sự của luật sư Tưởng.

Cái ông chú cậu.

Giang Khoát thầm dập đầu khâm phục cậu ấy.

“Vị kia là…” Lúc đi bên cạnh sếp Giang vào nhà, Đoàn Phi Phàm tranh thủ hỏi nhanh. Người con trai mà cậu chưa gặp bao giờ kia, người khác không giới thiệu, cậu cũng không thể hỏi thẳng, dù sao thì luật sư Tưởng cũng tới đây vì vụ kiện của sếp Giang, bất cứ ai đi cùng cũng có thể cần bảo mật.

Nhưng Đoàn Phi Phàm cảm thấy gần như đã có thể đoán ra.

Người này vừa nhìn đã thấy thần thái không giống với các đồng sự của luật sư Tưởng, trông có vẻ thư thái hơn nhiều.

“Là bạn của luật sư Tưởng, chắc quan hệ cũng thân lắm.” Sếp Giang nói khẽ, “Mới tới hôm kia, hình như là đi công tác tiện đường ghé chơi mấy hôm.”

“Cháu hiểu rồi.” Đoàn Phi Phàm cũng khẽ đáp.

Cháu hiểu rồi.

Đoàn Phi Phàm cùng Giang Khoát trao đổi một ánh nhìn.

Tôi hiểu rồi.

Giang Khoát tuy không giỏi nhớ mặt, nhưng chuyện này thì lại khá dễ đoán.

Đây chính là người con trai đã nói chuyện trong điện thoại với luật sư Tưởng.

Vào nhà xong, sau khi mọi người chào hỏi rồi giới thiệu sôi nổi náo nhiệt một hồi, sếp Giang nhìn Giang Khoát: “Con dẫn luật sư Tưởng với mọi người đi nghỉ thư giãn thoải mái một chút đi, rồi bố sẽ tới ngay.”

“Dạ.” Giang Khoát đáp.

Những lúc thế này, cậu chỉ cần đáp lại một tiếng “Dạ” là được. Tiếp đó, Đoàn Phi Phàm rất tự nhiên dẫn mọi người tới bên phòng giải trí, toàn bộ quá trình, Giang Khoát chỉ việc đi theo.

Và lắng nghe mọi người nói chuyện là được.

“Ngày mai anh đi luôn ạ?” Đoàn Phi Phàm nói, “Tới đây một chuyến, bận rộn suốt thời gian qua như vậy, cũng chưa chơi thoải mái được mấy ngày nhỉ.”

“Cũng chơi hai hôm nay rồi,” Luật sư Tưởng rất tự nhiên đưa tay chỉ ra sau lưng, “Bạn tôi tới rồi cùng đi chơi mấy khu quanh đây, đợi vụ án giải quyết xong thì lại chơi tiếp.”

“Các anh vất vả rồi.” Đoàn Phi Phàm quay lại nhìn, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt người con trai ở phía sau, “Chào anh, em là Đoàn Phi Phàm, anh cứ gọi em là Tiểu Phàm.”

Ngươi kia cũng gật đầu: “Tôi là Cố Phi.”

[HẾT TẬP 137]

- -----oOo------

Quảng cáo
Trước /150 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Zhihu] Vong ơn bội nghĩa

Copyright © 2022 - MTruyện.net