Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mạch Mang Mang giữ vai Cố Trăn, nâng hông mình lên, ngập ngừng cọ xát. Cô rất ít khi thử tư thế này, nhưng lại thất bại hết lần này tới lần khác, cô cụp mắt xuống, quy đầu dày bị chất lỏng thấm ướt, càng thêm hung tợn hơn. Vừa rụt rè và xúc động, cô thành khẩn cầu cứu: “Giúp em với, to quá, không vào được.”
Tất cả những cảm giác tình dục của cô đều được anh dạy dỗ.
Cố Trăn không bỏ lỡ vẻ mặt ngượng ngùng và xấu hổ của Mạch Mang Mang: “Em đã nghĩ kỹ chưa? Nếu anh giúp thì sẽ theo tiết tấu của anh.”
Mạch Mang Mang trừng mắt: “Thế thì em tự làm.”
Anh lướt qua hoa huy*t non nớt của cô vài lần, nóng lòng muốn đi vào nhưng không có trợ giúp. Cô không hiểu mình ngồi trên người anh như thế này, thành công hay thất bại, lão luyện hay vụng về – đối với cô đều tốt.
Mạch Mang Mang từng chút tiến vào một cách khó khăn, tư thế này vô cùng chặt chẽ. Cố Trăn khen ngợi: “Mang Mang giỏi quá …” Anh dẫn đường: “Tiếp tục đi, em có thể nuốt tất cả vào trong.”
Khi Mạch Mang Mang ngồi xuống, cơ thể trướng lên cho đến khi toàn bộ đi vào, cô ngẩng đầu rên rỉ: “A … nóng quá, căng quá…”
Mạch Mang Mang vuốt ve vài cái, chân run lên, đầu vùi vào cổ anh thở hổn hển. Anh vuốt ve lưng cô: “Càng ngày càng nhạy cảm.”
Mạch Mang Mang ngừng di chuyển. Thấy cô thiếu sức, Cố Trăn đã ôm eo cô rồi đẩy mạnh. Cô không thể chịu đựng được, nhanh chóng đẩy ra tách khỏi anh. Chỉ có bên dưới vẫn ngậm chặt: “Chờ đã, đợi lát nữa. Chúng ta đánh cược đi.”
Cố Trăn kìm nén dừng lại: “Đánh cược gì?”
Mạch Mang Mang chớp mắt:”Trong vòng 30 phút nếu anh vẫn không bắn, em giúp anh bắn ra.”
Ban đầu Cố Trăn cảm thấy khó hiểu, Mạch Mang Mang hôn lên môi anh. Anh nhướng mày, không khỏi ngạc nhiên. Rốt cuộc sau mấy lần anh nửa ép nửa dỗ, Mạch Mang Mang miễn cưỡng làm qua loa cho xong, hiếm khi thấy cô chủ động.
Cố Trăn nhìn vẻ mặt đầy ẩn ý của cô, cười hỏi: “Vậy anh ra ở đâu, trên mặt hay trong miệng em hử?”
Khi nói lời này, anh rất nghiêm túc tựa như đang đặt một câu hỏi tại cuộc họp, Mạch Mang Mang nhịn không được muốn xé bỏ thỏa thuận ban đầu: “Trong miệng.”
“Không được nhả ra, phải nuốt hết.”
“Anh đừng có được đằng chân lên đằng đầu!”
Cố Trăn cười thầm, nếu anh tiếp tục thì khả năng cao là cô sẽ lật lọng. Anh vén mái tóc dài của Mạch Mang Mang ra sau rồi hôn lên vành tai đỏ ửng của cô. Anh có thể tưởng tượng được cảnh khi Mạch Mang Mang dùng miệng ngậm lấy, nước mắt rơi lộ vẻ bất mãn.
Cảm thấy tiểu Cố Trăn trong cơ thể mình đang thô to ra thêm, Mạch Mang Mang xấu hổ nói: “Nếu không đồng ý thì em không chơi nữa.”
Cố Trăn gật đầu: “Được.”
Mạch Mang Mang quấn lấy cổ anh: “Vậy bây giờ anh không được động đậy, chỉ có em động.”
Mạch Mang Mang lè đầu lưỡi ra liếm láp khóe môi anh: “Chồng…”
Da thịt mềm mại của cái miệng nhỏ bên dưới ngậm chặt lấy anh. Cố Trăn không thể cử động, anh rên lên, giọng nói không kiềm chế được trở nên khàn khàn: “Chỉ có những lúc thế này mới gọi chồng. Sao lại hành hạ anh thế hả, Mang Mang?”
Sau khi cọ xát trên người Cố Trăn, Mạch Mang Mang dần trở nên không thỏa mãn. Cô di chuyển hông của mình lên xuống, bắt đầu phun ra nuốt vào dương v*t thô to của người đàn ông. Mặc dù kỹ năng và thể lực không đủ, nhưng lợi thế là nhịp điệu được kiểm soát hợp với cô. Còn có thể lợi dụng quy đầu cứng rắn của anh cọ xát điểm mẫn cảm của mình.
Nhũ hoa của Mạch Mang Mang đung đưa trước mắt, eo vặn vẹo, cái mông nhỏ nhấc lên ngồi xuống, hoa huy*t chảy ra chất lỏng ấm nóng, Cố Trăn cắn chặt quai hàm, dường như đang nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thoải mái không?”
“Ưm… thật thoải mái… a…”
Sau khi cao trào, Mạch Mang Mang mềm nhũn nói: “Mệt quá, đủ rồi, không làm nữa.”
Cố Trăn vừa tức giận vừa buồn cười. Có một bọt nước đọng trên đầu mũi cô, anh khẽ cúi đầu, trìu mến cọ cọ: “Tính tình không khác gì trước đây.”
Trước đây……
Mạch Mang Mang không kìm được đưa tay lên vuốt ve hàng lông mày của Cố Trăn. Các đường nét trên khuôn mặt của anh vẫn tương tự như thời thiếu niên, nhưng đã trưởng thành và sắc nét hơn, như thể là cùng một người, mà rõ ràng là hai người.
Cô suy nghĩ một hồi: “Có phải anh thích em từ lâu rồi không?”
Cố Trăn không trả lời ngay: “Sao em lại hỏi thế?”
“Bởi vì cảm thấy không chân thật.” Cô nói: “Anh có nhớ lúc em nói muốn anh chỉ nhìn em, trong mắt chỉ có em. Thích một người không phải là thế sao? Nhưng lúc đó anh chỉ có lên giường là không lạnh lùng thôi, dường như không quan tâm đến em, có làm thế nào cũng không xê dịch.”
Mạch Mang Mang nhớ lại lần đầu tiên cô và Cố Trăn gặp nhau, cố gắng tìm ra bằng chứng cụ thể. Cô đắm chìm trong ký ức của chính mình, thật lâu sau mới phát hiện ra sự im lặng của anh, bất mãn nói: “Sao anh không nói gì…”
Mạch Mang Mang và Cố Trăn nhìn nhau. Anh cứ nhìn cô chăm chú khiến cô ngẩn ra – trước đây anh là người rất khó bị người khác nhìn ra cảm xúc, chưa kể bây giờ, chỉ những lúc hơi say mới lộ ra chút ít.
Nhưng bây giờ, trong đôi mắt sáng ngời, cô hoàn toàn nhìn thấy tình yêu ở đó, bọn họ đang làm hành động tình dục nguyên thủy nhất, nhưng tình yêu trong ánh mắt này còn thuần khiết hơn cả nguyên thủy.
Khi anh nhìn cô như vậy, da thịt và huyết nhục của cô dường như đã hóa thành một dòng nước trong veo, không chút pha tạp, ánh sáng lung linh xuyên thấu, chiếu vào trái tim cô, Mạch Mang Mang nhất thời không nói nên lời: “Anh….. “
Cố Trăn gỡ tay cô ra, hôn nhẹ đầu ngón tay của cô, sau đó ấn trán của cô, chậm rãi nói: “Em nói ngược rồi. Lúc đó là do anh muốn quá nhiều rồi.”
Để anh không thể tiến xa hơn, nếu không sẽ khiến anh trở thành kẻ tham lam và chiếm hữu đến mức không đáng có trong mắt cô.
Mạch Mang Mang thầm thì: “Sao anh biết em không cho?”
Cố Trăn cào nhẹ eo cô: “Ồ, lúc đó không phải Mạch tiểu thư chỉ có chán ghét anh thôi hả?”
Mạch Mang Mang né tránh anh, tự biết mình đuối lý, lại hỏi: “Về sau xảy ra chuyện gì? Nếu như không có cơ duyên trùng hợp, anh sẽ không gặp lại em..”
“Không.” Biết cô muốn hỏi gì, Cố Trăn trả lời dứt khoát: “Anh không thể để em đi, và cũng sẽ không buông tha.”
Mặc dù điều cuối cùng đã biến sự cố chấp này thành sự phản bội. Tuy nhiên, nếu anh đã nhìn chằm chằm vào một người trong một thời gian dài, ngay cả khi cô ấy không ở bên cạnh, nó vẫn sẽ trở thành một ký ức mơ hồ, vì vậy ánh nhìn một phía vẫn sẽ không thay đổi. Trong mười năm xa cách, anh chưa một lần nhắc đến tên cô. Cuộc sống giống như một đại dương sâu lặng lẽ.
Còn cô là một dòng chảy ngầm dưới biển. Thật ra, cô thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh, theo một quỹ đạo đơn điệu, phần lớn thời gian ở trong phòng thí nghiệm. Nếu cô nhận thấy sự hiện diện của anh, thì sẽ chỉ lạnh lùng nhìn một cái, rất hiếm khi cười, nếu có thì nụ cười kia hoàn toàn không liên quan tới anh.
Và người bây giờ đang thân mật nằm trong vòng tay của anh lại hoàn toàn không phải là hình bóng mờ ảo cắt ra từ trong giấc mơ, với dáng vẻ và cử chỉ không có sức sống. Sau khi nhận được câu trả lời, cô chậm rãi hôn anh: ” Cố Trăn…”
Lời nói lảm nhảm bị anh nuốt chửng. Cố Trăn giữ gáy rồi trao một nụ hôn nồng nhiệt. Anh mạnh mẽ công kích, ôm chặt eo của cô, không cho cô lùi lại, eo ra sức đâm vào chỗ sâu, Mạch Mang Mang vội vàng nhắc lại: “… Chưa hết thời gian!”
Bên trong cô mềm mại làm thái dương của Cố Trăn nhảy lên, đâu còn để tâm tới thời gian: “Ừ, anh thua rồi.”
Cố Trăn tàn nhẫn đâm mạnh lên trên, động tác giống nhau, nhưng sức mạnh và cường độ của anh khác hẳn cô, thân gậy chà xát lên nếp gấp bên trong vách tường thịt, mài vào điểm mẫn cảm của cô, sau đó đâm vào thẳng hoa tâm, Mạch Mang Mang không nhịn được ngâm nga kêu: “Nhẹ một chút, ở chỗ đó…”
hoa huy*t ẩm ướt trơn trượt, chặt chẽ đến mức như đang cầu khẩn anh phá vỡ nó. Sự co thắt dữ dội khiến Cố Trăn sảng khoái. Anh ngắm nhìn điểm nhỏ xinh đẹp trước ngực cô, ác ý ra lệnh: “Đút cho anh ăn.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ngoan ngoãn làm theo lời anh. Mạch Mang Mang cầm lấy bầu vú của mình và đưa lên miệng Cố Trăn, môi mỏng ngậm lấy đầu v* cao ngất. Anh cười nói: “Thơm quá, khi nào Mang Mang có sữa chảy thì cho anh uống.”
Mạch Mang Mang ưỡn thẳng ngực, ôm lấy đầu Cố Trăn. Khoái cảm lan ra từ nơi anh đang ngậm mút. Anh gần như muốn hút hết linh hồn của cô – ngực bị môi và lưỡi nóng bỏng của anh xâm chiếm, hạ thân thì bị anh lấp đầy bằng vật thô cứng nóng bỏng, cảm nhận sự sung sướng trước nay chưa từng có.
Cố Trăn vùi đầu vào bộ ngực của cô, liếm rồi cắn đôi bầu ngực nở nang, hô hấp ngập tràn hương vị của Mang Mang. Ý thức được đây là Mang Mang của anh, cũng tức là ý thức được rằng đây là hình thức cao nhất của sự kết hợp giữa tình và dục.
Nếu trước đây, anh có hối hận vì dù có quan hệ thế nào thì bọn họ vẫn là hai con người, hai cơ thể. Lúc này, anh mới bàng hoàng nhận ra, anh và cô giống như một mảnh ngọc bội tự nhiên ghép lại với nhau.
Mạch Mang Mang cong eo. Nếu không có Cố Trăn đỡ thì cô đã ngã người ra nước. Cô kéo dài âm cuối: “Đừng ở đây nữa được không, em không ngồi được.”
Cố Trăn cũng lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh nếu tiếp xúc lâu với nước: “Ừ, về phòng đi.”
Mạch Mang Mang giẫm chân lên mặt đất, nâng người lên, Cố Trăn vừa rút ra một nửa, lại giữ eo cô đâm mạnh trở về. Ngón chân cô co lại, trừng mắt nhìn anh: “Không buông ra sao em về được?”
Cố Trăn mở chiếc khăn tắm lớn ra quấn cô lại, giọng trầm thấp cười nói: “Em nghĩ sẽ về thế nào? Đương nhiên là anh ôm em về rồi.”
Mạch Mang Mang vòng hai chân qua thắt lưng anh, được ôm về phòng. Cô phải bám vào anh nếu không muốn bị ngã, vậy nên Cố Trăn muốn cắm sâu thế nào cô cũng không kiểm soát được.
Trong quãng đường đi, Cố Trăn thực ra không cố ý đâm vào, nhưng nhấp nhô lên xuống ma sát làm cô ngứa ngáy. Cả người Mạch Mang Mang nóng bừng, cô dựa vào vai Cố Trăn, vô thức dùng chân cọ xát cơ bắp sau chân anh: “Không thoải mái…”
Nghe đến đây, Cố Trăn dừng lại. Trong nhà chỉ bật một ngọn đèn mờ ảo. Qua ánh đèn, anh nhìn thấy hai má ửng hồng của cô: “Làm sao, em không thoải mái?” Anh dò hỏi, chậm rãi đưa đẩy chà xát nơi mềm mại của cô: “Có nóng không? Bên trong Mang Mang thật nóng…”
“Dùng sức đi vào……”
Mạch Mang Mang như đang bị treo giữa không trung, bất an khiến cô siết chặt Cố Trăn. Anh nóng lòng đến mức chưa đến giường, đè cô lên tường, rút ra rồi lại hung hăng cắm vào: “Như thế này sao?”
Mạch Mang Mang cắn chặt vai anh để ngăn tiếng hét, thỏa mãn rên rỉ một tiếng: “Ưm… thật thoải mái…”
Anh lau người cho cô thật khô trước khi ra khỏi phòng tắm. Chỗ giao hợp giữa hai người họ ướt đẫm, nước chảy nhỏ giọt xuống chân của Cố Trăn. Tiếng rên rỉ của Mạch Mang Mang đan xen với tiếng nước chảy do rút ra đâm vào.
Huyệt nhỏ mút chặt làm eo Cố Trăn tê dại. Anh kìm nén bản thân, hôn lên những hạt mồ hôi nhỏ trên môi cô. Anh thở dài nói: “Mang Mang giỏi quá…”
Ý thức Mạch Mang Mang đang hỗn loạn theo thói quen kêu to tên anh, với một chân buông thõng yếu ớt, được Cố Trăn nâng lên cao. Anh trầm giọng hỏi: “Em muốn gọi anh là gì hửm?” Anh bất ngờ thẳng lưng đâm mạnh vào trong: “Có thích chồng làm em không?”
Mạch Mang Mang hưng phấn, đáp lại đứt quãng: “Chồng… em thích… cho em…”
Suốt đêm dài, Cố Trăn ép cô gọi chồng liên tục. Lúc đầu là dụ dỗ, bức ép. Sau đó, cô chủ động gọi, từng tiếng triền miên bên tai làm anh phát điên.
Sau khi bình tĩnh trở lại, đã là năm giờ sáng, Cố Trăn mới ngủ say thì nghe thấy người đang trong vòng tay mình thì thầm: “Khá …”
Mạch Mang Mang vẫn còn ngủ. Cố Trăn ra khỏi giường đi rót nước. Cô không chịu ngồi thẳng lưng. Anh sợ cô bị sặc nên đã tự tay đút cho cô uống. Sau khi uống nước, cô ngoan ngoãn cùng anh môi lưỡi triền miên.
Khi Mạch Mang Mang nửa mơ nửa tỉnh, nhớ lại những gì đã xảy ra khi cô còn nhỏ, lúc đó cô thực sự rất kiêu ngạo và tùy hứng. Cô uống nước mỗi tối thì chắc chắn sẽ gọi mẹ cô dậy. Người giúp việc lấy cô cũng không uống, trước khi đi ngủ cũng không muốn để nước trên đầu giường, chỉ muốn kêu Tần Gia đang ngủ với Mạch Thành. Tần Gia vẫn luôn ngồi ở bên cạnh giường của cô, thân thể toát ra mùi thơm, dịu dàng oán trách: “Tay của bảo bối Mang Mang bị đứt rồi à?”
Chỉ là một việc nhỏ thôi nhưng cô biết cho dù bị cô quấy rầy đến ngày đêm mất ngủ, cũng sẽ không thiếu kiên nhẫn nhìn cô đi vào giấc ngủ mà không biết chán, trên đời này không có người thứ hai. Sau khi Tần Gia qua đời, cô độc lập và bướng bỉnh hơn bất kỳ đứa trẻ nào, chưa bao giờ mở miệng nhờ vả ai khác. Quá trình trưởng thành là như thế, ở nước Mỹ cũng thế.
Bây giờ cô nhớ lại, quả thật là có lần thứ hai. Mạch Mang Mang sững sờ nói: “Không phải bị gãy tay.”
Dù là một câu không đầu không đuôi nhưng Cố Trăn vẫn hiểu ý cô: “Ừ, anh biết.”
Mạch Mang Mang không quen khi có tâm ý tương thông với Cố Trăn. Cô cảm thấy chính mình vẫn nên nói: “Em…”
Cô không đứt tay nhưng vẫn nhất quyết yêu cầu Tần Gia rót nước thay mình. Giống như, cô và Cố Trăn sẽ không chết nếu không có nhau, mà là trải qua thời gian và không gian im lặng, bỏ qua trái tim đầy oán hận và hiểu lầm, đổi lại là hôm nay, là một lý do.
Cố Trăn hôn lên môi cô.
Mạch Mang Mang nghe rõ ba chữ. Cô nhếch miệng, ừm, cô nghĩ mình nên quen với nhiều thứ vốn lúc trước không quen, ví dụ như người cô yêu nhất sẽ nói với cô rằng “anh yêu em”.
***