Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
‘MATH’ có thêm một vị khách quen.
Bình thường anh hay ngồi gần cửa sổ, mở laptop đánh chữ. Trên bàn thường sẽ đặt một ly americano và một đĩa bánh ngọt, mỗi ngày một loại khác nhau —- là sản phẩm mới dùng thử mà Tương Niên làm ra, mặc dù anh không nếm ra là ngon hay chán, nhưng cứ thấy ánh mắt sáng rỡ trong suốt của cậu là anh không đành lòng, chỉ có thể đánh giá mơ hồ, Ừ, ăn ngon đấy, tôi cảm thấy món này được lắm.
Sau đó Tương Niên sẽ giả bộ khiêm tốn một hồi: “Lần thử nghiệm đầu tiên của tôi đấy, ăn ngon thật hả?”
Hoặc là: “Nếu anh thích thì khách hàng cũng sẽ thích.”
Nhưng thật ra trong lòng cậu lại nói, mau khen tôi đi, khen một câu đi mà.
Trần Dục thích kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo, mang theo chút tức giận trẻ con đáng yêu của cậu. Vậy thì cứ khen cậu thôi, dù sao tay nghề của cậu thật sự rất tốt.
Đại tiểu thư Lucy thong dong chen vào giữa cuộc thảo luận của hai người, những vị khách khác mà thấy đều rất ngạc nhiên hỏi: “Chủ tiệm, đấy là bạn cậu hả? Đại tiểu thư nhà chúng ta vậy mà không ghét anh ấy kìa…”
Lúc này Tương Niên sẽ cười nói với khách: “Là bạn của tôi, Lucy của chúng ta rất thích anh ấy, đúng không Trần Dục?”
Trần Dục, mỗi lần nghe thấy là màng nhĩ anh lại rung nhẹ, từng dòng ngọt ngào đi theo huyết quản thấm vào đáy lòng, rộn ràng kích động.
Trần Dục nghĩ, có lẽ anh động lòng rồi. Ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt ngốc nghếch vui sướng của mình trên màn hình tối đen, Lucy ghét bỏ vẫy đuôi, ‘Meo’ một tiếng rồi bỏ đi.