Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Dục viết tiểu thuyết rất thuận lợi. Anh viết về một du khách trên đường đi du lịch gặp được một quán cà phê kỳ lạ, trong quán cà phê có một cậu chủ tiệm trẻ tuổi đẹp trai, tên là Tiểu Niên.
Anh vui vẻ phác họa hình ảnh của bọn họ qua từng câu chữ.
Hôm nay trong tiệm đột nhiên náo động hẳn, Trần Dục đeo tai nghe nhưng vẫn nghe được tiếng líu ríu thảo luận của một nhóm cô gái. Giọng con gái luôn trong trẻo đầy sức sống, bình thường Trần Dục không cảm thấy vấn đề gì, nhưng lần này lại cảm thấy phiền não không hiểu được.
“Hôm nay, nhất định phải tỏ tình thành công đấy nhé.”
Nghe thấy câu này, Trần Dục giật tai nghe xuống, dọa Lucy giật mình, nó vội vàng nhảy đi để tránh bị Trần Dục giận cá chém thớt.
Quả nhiên nhóm cô gái đẩy ra một người xinh đẹp nhất trong đó, cô bé kia xấu hổ đỏ mặt, gò má trắng nõn nhuốm rặng mây hồng, trái tim rung động ở cái tuổi thanh xuân đẹp nhất, cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ cảm động.
Cô đi từng bước tới trước quầy, lấy can đảm: “Anh chủ tiệm, em thích anh!”
“Ấy?” Tương Niên chớp mắt, lúm đồng tiền biến mất, gò má cứng ngắc lộ vẻ mờ mịt không biết phải làm sao.
Trần Dục đứng sau đám người, nhìn chăm chăm vẻ mặt của Tương Niên từ đằng xa. Anh thiếu chút nữa quên mất, Tương Niên cũng đang ở độ tuổi ấy, có lẽ cậu cũng có tình cảm như vậy. Trần Dục biết, anh không thể cũng không có lập trường để ngăn cản.
Chỉ là ngực bỗng thấy trống rỗng.
“Rất xin lỗi —-” Tương Niên bất an khum ngón tay lại, cạch cạch gõ nhẹ trên mặt bàn.
“Tôi có người mình thích rồi.”
Cô gái lộ vẻ mặt thất vọng, sao có thể không buồn được chứ.
Tương Niên cầm túi bánh may mắn nhét vào tay cô gái: “Tôi tin rằng em sẽ tìm được người thích hợp hơn.”
Trần Dục run sợ ngây người tại chỗ.
Anh không nghe thấy tiếng lòng của Tương Niên, nói cách khác, cậu thật sự có người trong lòng rồi.
Trần Dục đột nhiên phát hiện, so với lời tỏ tình không thành của cô gái kia thì chuyện Tương Niên có người cậu thích là một đòn nghiêm trọng không gì sánh được, anh thậm chí có chút hoảng hốt, ngay cả lúc chào đi về cũng mượn cớ nói dối.
Hôm nay Tương Niên vẫn đưa một túi bánh may mắn cho anh, cậu chàng còn đặc biệt nhấn mạnh: “Nhất định phải mở ra xem nhé!”
Trần Dục cười có chút mệt mỏi, anh nghe thấy tiếng lòng nho nhỏ của Tương Niên kêu lên: “Thôi xong, mấy mẻ bánh hôm nay quên không nhét giấy vào rồi, nhất định không thể bị phát hiện được!”
Vẫy tay tạm biệt, lần đầu tiên Trần Dục về nhà mà không mở túi bánh ra, anh cất túi bánh lành lặn vào hộp kẹo trong tủ đầu giường. Hộp kẹo chiết xạ ra vòng sáng năm màu dưới ánh đèn, làm tôn lên túi đựng bánh vốn chỉ rất bình thường. Anh cười khổ, ngã xuống giường dùng cánh tay che mắt, cho nên không chú ý tới bánh may mắn hôm nay hình như có chỗ khác so với mọi ngày.