Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Loảng xoảng!
“Tiện nhân! Khốn kiếp!” Lâm Việt trở về Lâm gia, sau khi đã sơ cứu qua vết thương thì lúc này đã có thể đứng dậy. Nhìn vào nửa bên gương mặt đã hủy hoại bởi ngọn lửa hung tàn khiến cho lý trí hắn dường như hỏng mất, hắn tức tối đạp đổ bình vại và bàn ghế, hất văng tất cả mọi thứ có trong phòng, sau đó thì chửi rủa thảm thiết.
Người hầu đứng ngoài cửa mặc dù đã quen biết với tính tình của vị đại thiếu gia này, nhưng khi tận mắt chứng kiến sự phát tiết phá hoại kinh khủng đến thế thì tất cả đều run rẩy như cầy sấy, không ai dám bước vào can ngăn trong khi vị kia đang lên cơn.
Và rồi, bọn họ bất chợt thấy được một vị lão giả mặc áo bào xanh đậm đang tiến về phía này, cả đám đồng loạt sáng mắt lên hệt như nhìn thấy cứu tinh trong đời, sôi nổi nịnh nọt:
“Chúng nô bộc xin chào Đại trưởng lão, hôm nay ngài mạnh khỏe không?”
Sự chờ đợi không hề như mong muốn của bọn họ, vị lão giả nói cười hòa ái thường ngày biến đâu mất, thay vào đó là sự cau có khó chịu, với chất giọng mệnh lệnh của kẻ bề trên:
“A Việt đâu?”
Cả đám người hầu nhìn nhau, ai cũng đùn đẩy không chịu đứng ra nói, cho đến khi thấy không khí càng trầm xuống và nét mặt của lão giả trở nên đáng sợ thì mới có một người sợ sệt đứng ra và lí nhí nói:
“Dạ... Đại thiếu gia... đang... đang đập đồ ở bên trong ạ!”
Vị lão giả nghe thế thì nhanh chóng sa sầm khuôn mặt, quát nạt:
“Đại thiếu gia đang đập đồ mà các ngươi còn ở bên ngoài thoải mái buôn chuyện sao? Lỡ trúng vào tay vào mặt rồi thì sao? Thật là nuôi một đám vô dụng!”
Cả đám người hầu im lặng ăn chửi, bởi vì bọn họ biết vị trong kia rất được lòng trưởng bối này, phải nói tính tình xấu xa của vị kia là do Đại trưởng lão nuông chiều thành quen cũng không quá. Lúc này cả hai đang tức giận, bọn họ có giải thích thì cũng chỉ nhận lại hình phạt mà thôi.
Đại trưởng lão tức tối chửi một tràng dài rồi phất tay đi vào trong. Không qua bao lâu thì đám người hầu nghe được một tiếng gầm rú còn lớn hơn ban nãy:
“Rốt cuộc là ai? Là ai thương tổn con ta ra nông nỗi thế này!?”
Cả đám im phăng phắc, không dám bàn tán gì, nhưng trong lòng thì lại có chung một suy nghĩ, đó là hai chữ “đáng đời”.
Ai bảo thường ngày vị kia thịnh sủng mà kiêu, đối đãi ai cũng không ra gì, bây giờ thì hay rồi, bị quả báo trả đũa.
Nghe đồn là hủy dung mất rồi.
Thời gian thoắt cái trôi qua năm ngày, Kỳ Văn Thư không biết mình đã chạy qua những nơi nào, trong đầu chỉ có một ý niệm thôi thúc hắn phải chạy thoát những người kia!
Vận khí của hắn cũng không tệ, một đường chạy đi mấy ngày nay, hắn không có gặp được yêu thú hoang dã truy kích.
Nếu không, hai huynh muội đã sớm mất mạng.
Hoảng hốt không kịp chọn lựa lộ trình, đến khi phát hiện ra khung cảnh âm u xung quanh và vách đá cao ngất, phía trên có mây mù dày đặc thì Kỳ Văn Thư mới giật mình hoảng sợ. Hắn và muội muội vậy mà lại chạy nhầm vào hiểm địa.
Một trong ngũ đại hiểm địa của Hoang Vực - sơn cốc Hồng Mông!
Đến thời điểm này thì nói cái gì cũng muộn màng, hắn chỉ có thể cắn răng bước tiếp, vạn phần dè dặt cẩn thận. Trong lời đồn, sơn cốc Hồng Mông khắp nơi đều là sương mù che chắn tầm nhìn, dưới đất và xung quanh có vô số bẫy rập, chỉ cần lơi lỏng một tí là có thể khiến hai huynh muội tách ra.
Kỳ Văn Thư siết chặt tay người thiếu nữ bên cạnh, trầm giọng hỏi han:
“Tiểu Nhã, muội có sợ không?”
Thiếu nữ đưa ánh mắt tò mò nhìn khắp xung quanh, không biết nghĩ gì rồi bất chợt trả lời:
“Không sợ! So với việc ngày ngày phải bị truy sát trốn chui trốn nhũi, thì muội thấy nơi này lại khá an toàn! Hay là chúng ta ở trong này luôn đi, không ra ngoài nữa!?”
Kỳ Văn Thư bật cười vì sự ngây ngô của cô nàng, đưa tay xoa đầu rồi nghiêm khắc nói:
“Nha đầu ngốc! Nơi này là hiểm địa, không phải nơi thích hợp để chúng ta sinh sống. Ca ca ở trong này đều phải hành động cẩn thận, không biết có bảo vệ muội được không nữa!”
Kỳ Tiểu Nhã hồi lại cho hắn một nụ cười tươi rói, lay khuỷu tay rồi nũng nịu nói:
“Không quan hệ! Lúc này đây để muội bảo vệ lại ca ca!”
Nghe đến đây thì gương mặt của Kỳ Văn Thư bỗng chốc sa sầm xuống, không vui nhíu mày:
“Muội thật là động trời quá rồi! Ngay cả việc lớn này mà cũng giấu ta, tình trạng sức khỏe của muội lỡ không chịu nổi thì sao? Hai người cấu kết với nhau lừa cả ta đúng không?”
Thảo nào, hắn cứ nghi hoặc thái độ kỳ quái của Tiểu Nhã hôm đó. Muội muội của hắn sao có thể dễ dàng từ bỏ như thế được, thì ra là chơi chiêu binh bất yếm trá.
Kỳ Tiểu Nhã lè lưỡi ra vẻ đáng yêu, chắp tay ở trước ngực ra vẻ thành khẩn:
“Ca ca! Muội xin lỗi vì đã giấu huynh. Nhưng cũng tại lúc đó huynh một mực không cho muội học. Nên muội phải lén lút nài nỉ Tịch tỷ tỷ. Tỷ ấy cũng bị muội làm phiền nên bất đắc dĩ mới thỏa hiệp. Huynh đừng trách tỷ ấy có được không?”
Kỳ Văn Thư liếc cô muội muội ranh ma của mình một hồi rồi mới thở dài nói:
“Ta không những không trách mà ngược lại còn phải cảm ơn Tịch Thần, nếu không có nàng ấy dạy pháp thuật cho muội thì không biết chúng ta sẽ trải qua tình cảnh gì nữa!”
Mỗi lần nghĩ về cái cảnh muội muội bị ức hiếp mà hắn không thể làm gì thì hắn hận không thể tát cho mình mấy bạt tay. Đều tại hắn vô năng mới để tiểu Nhã chịu ủy khuất như thế.
Kỳ Tiểu Nhã cũng không biết lúc ấy nàng nghĩ gì mà có thể can đảm đánh người như thế. Nhưng nàng lại âm thầm may mắn. May mắn mình không trở thành kẻ yếu đuối bị người khác bắt chẹt rồi uy hiếp ca ca.
Nàng cũng có thể bảo vệ mình, bảo vệ người thân.
“Ca ca, liệu đám người đó có đuổi theo vào đây không?” Kỳ Tiểu Nhã lo
lắng hỏi.
Kỳ Văn Thư ngẩng đầu nhìn sương mù mờ mịt trên đỉnh đầu, bâng quơ nói:
“Ta cũng không biết nữa, đối với cấp bậc thấp như chúng ta thì sơn cốc Hồng Mông có thể là nơi cắn nuốt sinh mạng, nhưng biết đâu chừng với bọn họ chỉ là hậu hoa viên thì sao?”
“Vậy chúng ta phải làm thế nào đây?” Thiếu nữ nắm chặt lấy tay ca ca, hoang mang dò hỏi. Thực ra nàng đối với mọi việc bên ngoài đều là cái hiểu cái không, không biết nơi nào an toàn, càng không biết lòng người hiểm nguy, chỉ dựa theo trực giác bất an luôn quanh quẩn nơi đáy lòng.
Nàng có phải đã bỏ quên thứ gì đó rồi không?
Kỳ Văn Thư lắc đầu, vỗ vai an ủi:
“Đến đâu thì hay đến đó, chúng ta cứ chạy thôi, tất cả đều giao phó cho ông trời vậy!”
Trong lòng hắn thực ra nghĩ đến một người, cũng mong chờ người đó xuất hiện, nhưng khi tưởng tượng lại thì thấy mình đã hi vọng xa vời rồi.
Quý nhân có thể giúp một lần, nhưng không thể giúp lần thứ hai.
Tất cả sự việc trong đời, đều chỉ có thể do bản thân tự gánh vác.
Đằng sau khoảng trăm bước, đoàn người thoáng dừng lại, một tên hộ vệ nhỏ giọng hỏi lão giả đi đằng trước:
“Tứ trưởng lão, bọn họ đã vào sơn cốc Hồng Mông rồi, chúng ta nên làm sao bây giờ? Là quay trở về vẫn là…?”
Vẻ mặt của Tứ trưởng lão hiện lên một tia nham hiểm, đôi mắt hung ác trừng hộ vệ hỏi chuyện kia:
“Về cái gì mà về, tiếp tục đuổi theo cho ta, dám động đến người của Lâm gia thì phải trả giá đại giới.”
Thần sắc của tên hộ vệ chuyển sang tái nhợt không còn chút máu, hắn ấp úng giải thích:
“Nhưng mà trưởng lão… nơi này là sơn cốc Hồng Mông Cốc đó…”
Tứ trưởng lão trừng mắt, khinh thường hừ lạnh:
“Sơn cốc Hồng Mông thì thế nào, ta vẫn sấm như thường. Một đám hộ vệ sợ đầu sợ đuôi như các ngươi tốt nhất là đừng nên đi theo, vướng tay vướng chân!”
Bên cạnh Tứ trưởng lão là một lão giả khác với khuôn mặt trầm ngâm, lúc này đang đem ánh mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh của sơn cốc Hồng Mông. Bất chợt nghe Tứ trưởng lão nói vậy thì hắn nghiêm trang khiển trách:
“Tứ đệ, tiểu tâm một ít! Đừng khinh thường, không phải tự nhiên mà người ta tôn vinh sơn cốc Hồng Mông thành một trong những đại hiểm địa đâu, ắt phải có lý do của nó.”
Tứ trưởng lão ậm ừ gật đầu: “Ta biết rõ!”. Nhưng biểu tình trên mặt thì không cho là đúng.
Đại trưởng lão thấy hắn như vậy, lắc lắc đầu, không khuyên nhủ nữa.
Trong mắt hắn lóe lên một mạt dã tâm không dễ gì phát hiện, tuy rằng thực tức giận con hắn bị người ta làm cho hủy dung, nhưng sau khi nghe hộ vệ quay về kể, hai đứa nhãi con kia, đặc biệt là tiểu nữ nhi, hình như có một loại siêu năng lực nào đó, làm cho hắn nhớ tới năng lực của tiên nhân trong truyền thuyết. Tiểu nữ hài có khả năng từ chỗ nào đó đạt được truyền thừa bí ẩn, nếu hắn có thể bắt được nàng, moi ra truyền thừa kia thì hắn có thể trở thành tiên nhân, hô phong hoán vũ, trường sinh bất lão.
Huống chi, hắn đã sớm chán ngấy cái địa phương quỷ quái này rồi. Nghe nói thế giới bên ngoài thú vị hơn nhiều.
Bởi vậy, hắn càng cấp thiết muốn biết truyền thừa kia là thật hay giả.
Đợi truyền thừa tới tay, thì hắn sẽ ném tiểu nữ hài cho nhi tử phát tiết, trong lòng nhi tử hẳn là hận thiếu nữ kia đến tận xương tủy.
Đến nỗi những người chứng kiến hôm nay… một tên cũng không thể lưu lại!
Trong đáy mắt hắn, xẹt qua vài tia âm độc.
Đoàn người sau khi bàn xong, cũng tiến vào sơn cốc Hồng Mông.
Ba ngày sau, trên đỉnh sơn cốc Hồng Mông, chỉ cần nhìn lên là có thể thấy rõ bầu trời trong đáy mắt, nơi này cao và xa một cách vời vợi, dõi mắt xuống dưới là muôn trùng cây cối rậm rạp bạt ngàn được bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc. Xung quanh không có gió, chỉ có một màu xám bạc tiêu điều hoang vu, đồng không mông quạnh, núi non trùng trùng điệp điệp chất chồng lên nhau, sau lưng là vạn trượng vực sâu không thấy đáy, chỉ thấy một khoảng không đen hun hút vô tận, tựa như con quái vật há mồm to đợi con người rơi xuống.
Kỳ Văn Thư siết chặt tay Kỳ Tiểu Nhã đứng ở vách núi chênh vênh, cảnh giác nhìn đoàn người đông đảo ở đối diện, trời không gió nhưng lòng hắn
vẫn tê buốt từng cơn. Có lẽ đến đây là đường cùng rồi!
Tứ trưởng lão hung thần ác sát cười lạnh:
“Thế nào? Sao không chạy nữa đi? Hết đường chạy rồi à, hai đứa nhóc con.”
Kỳ Văn Thư cười khổ trong lòng, lấy hết can đảm bình tĩnh hỏi:
“Rốt cuộc các ngươi muốn cái gì?”
Tứ trưởng lão ngửa mặt ha ha cười lạnh:
“Muốn cái gì à! Đương nhiên là muốn bắt ngươi về trừng trị, đụng tới con cháu của Lâm gia thì ngươi đừng mong sống sót. Lâm gia không phải là thằng oắt con vô danh nhà ngươi có thể chọc tới.”
Nói xong, hắn ta ra lệnh cho hộ vệ bên cạnh đi tới bắt lấy Kỳ Văn Thư.
Hộ vệ tiến lên một bước, Kỳ Văn Thư liền lùi về sau một bước, càng gần hơn vách đá. Kỳ Tiểu Nhã vô tình quay đầu, thấy được vạn trượng vực sâu phía sau lưng, nàng không khỏi sợ tới mức thét chói tai.
Ngay lúc này, tiếng nói uy nghiêm của Đại trưởng lão vang lên:
“Khoan đã!”
Mấy tên hộ vệ dừng lại, vẻ mặt của Tứ trưởng lão cũng hiện lên nghi hoặc:
“Đại ca! Sao lại…”
Đại trưởng lão giơ tay ngắt lời của Tứ trưởng lão, thần sắc nhanh chóng hòa ái mà nhìn Kỳ Tiểu Nhã.
“Tiểu nha đầu không nên sợ hãi! Ta sẽ không làm tổn thương các ngươi, thậm chí có thể buông tha cho lỗi lầm mà các ngươi đã vô tình gây ra, chỉ cần tiểu nha đầu ngươi giao ra đây truyền thừa công pháp mà ngươi đang tu luyện, thì ta dám khẳng định không ai có thể động tới một sợi tóc của ca ca ngươi.”
Kỳ Văn Thư sắc mặt tức khắc trầm xuống, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ,
thì ra là tới đoạt bảo.
Hắn bỗng chốc nhớ tới, thứ mà muội muội đang nắm trong tay, có lẽ còn
hấp dẫn gấp trăm lần so với bí mật quặng mỏ mà Lâm Việt đang nắm giữ.
Thì ra, lý do bọn họ đuổi theo không buông tha, ngay cả hiểm địa đều không làm cho người chùn chân một bước chính là ở đây.
Hắn lo lắng mà nhìn muội muội của mình.
Kỳ Tiểu Nhã có chút chột dạ, theo bản năng giữ chặt bên tay áo, cố gắng trấn định và giả ngu nói:
“Vị trưởng lão này có phải nhầm lẫn gì rồi không, tiểu nữ chỉ là một thôn nữ ốm yếu bệnh tật bình thường, nào có phúc phận đoạt được cái công pháp truyền thừa gì đâu, trưởng lão đừng hù dọa tiểu nữ.”
Đại trưởng lão vô tình thấy được hành động của nàng, lại nghe lời nàng thì hai mắt híp lại, lạnh lùng nói:
“Đừng mong dối gạt được con mắt của ta, tiểu nha đầu vẫn còn non lắm, ngoan ngoãn thì giao ra đây, ta làm trưởng bối sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”
Kỳ Tiểu Nhã không dám nhìn thẳng mắt hắn, trong lòng cảnh giác mãnh liệt, lão già này cho nàng cảm giác rất âm hiểm.
Nàng cắn răng trả lời:
“Không có! Không có truyền thừa công pháp gì cả.”
Đại trưởng lão giận quá hóa cười, hai mép nhếch lên:
“Thật sự không có sao? Không vội, bắt tới soát người là biết có hay không rồi.”
Gương mặt của Kỳ Tiểu Nhã ngay lập tức trắng bệch như tờ giấy. Nếu biết trước có ngày hôm nay thì nàng đã sớm đem những thứ đó đốt đi cho rồi. Trong phút chốc nguy hiểm, nàng đã quên mất lời dặn của Tịch tỷ tỷ rồi.
Cánh chim chưa lớn mà nàng đã bại lộ năng lực khác người. Phải làm sao bây giờ đây.
Chưa kịp để cho Kỳ Tiểu Nhã nghĩ ra phương án giải quyết thì Đại trưởng lão đã đạp bộ pháp nhanh nhẹn hóa thành tàn ảnh, hướng tới nàng mà đến.
Một tay hắn nhanh chóng bắt lấy cổ Kỳ Văn Thư và siết chặt, tay còn lại chế trụ bả vai Kỳ Tiểu Nhã, chậm rãi dời đến ống tay áo, lục tục tìm kiếm.
Kỳ Tiểu Nhã thay đổi sắc mặt muốn kháng cự, nề hà cánh tay kia giống như cự thạch ngàn cân, áp đến nàng không thể nhúc nhích.
Nhìn Kỳ Văn Thư đỏ bừng khuôn mặt, há miệng hít lấy hít để không khí, nàng thoáng nổi lên tâm tư tàn nhẫn, khởi động hết ma lực trong người, vận đến trên răng, hướng bàn tay đang chế trụ nàng mạnh mẽ cắn một ngụm, có ma lực hỗ trợ thì hàm răng của nàng dường như hóa thành kim loại sắc bén, cắn đến đâu là da thịt nứt toác đến đó, mu bàn tay của Đại trưởng lão bị nàng ngạnh sinh sinh cắn ra một lớp thịt, để lộ xương trắng bên trong, mùi vị máu tanh nồng gắt lên trong cổ họng khiến dạ dày của nàng như muốn trào ra ngay lập tức.
Ưm!
Đại trưởng lão nhăn mày, cơn giận trong lòng bùng nổ áp đến lý trí, hắn rút tay lại, hóa thành một đạo chưởng ấn, mang theo mãnh liệt khí thế đánh lên ngực Kỳ Tiểu Nhã.
“A…!”
Kỳ Tiểu Nhã bay ra ngoài không trung phụt ra một ngụm máu tươi, thân thể như cánh diều đứt rơi thẳng xuống vực.
“Không!…”
Kỳ Văn Thư trơ mắt nhìn Kỳ Tiểu Nhã rơi xuống vực, thê lương kêu một tiếng dường như muốn thấu tận trời xanh, trong đầu óc ong ong vang dội, máu nóng trong người sục sôi, hai mắt hắn đỏ ngầu, bị sát khí của thù hận phủ lấp.
Hận ý mãnh liệt phóng lên não, thần kinh căng thẳng rồi phanh một tiếng đứt đoạn, có cái gì đó ở trong não hắn bị giải khai.
Máu trong thân thể rục rịch sống lại, từng điều từng điều hắc khí khủng bố từ bên trong máu thoát ra tràn lan đến bên ngoài, không chốc lát thân thể hắn đã bị hắc khí bao phủ.
Đại trưởng lão đứng gần hắn, cho nên trước tiên phát hiện tình huống không đúng, ánh mắt co rụt lại rồi vội vã hô to:
“Lùi lại, mau chóng lùi lại!”
Đáng tiếc, đã không còn kịp.
Hắc khí lan tỏa ra xung quanh, chứa đựng hơi thở giết chóc dày đặc, ngay tức tốc đem đoàn người bao phủ ở bên trong rồi chậm rãi cắn nuốt.
Huyết dịch văng tung tóe, tiếng kêu tuyệt vọng liên tiếp nhau càng làm cho đầu óc của Kỳ Văn Thư càng hưng phấn.
Tia lý trí thanh tỉnh còn sót lại cũng bị ma diệt sạch sẽ.
Hơn nửa tiếng sau, máu thịt cùng với linh hồn đều trở thành chất dinh dưỡng của hắc khí, nó du tẩu một vòng, cuối cùng trở lại thân thể Kỳ Văn Thư.
Bộ dạng của hắn lúc này đã thay đổi triệt để, tóc bị nhiễm thành một màu đỏ rực như máu, khi hắn mở mắt ra, hai tròng mắt đen thăm thẳm giống như vực sâu u tối, không mang theo một chút nhân tính, chỉ có lạnh như hàn băng.
Hắn quỷ dị cười, liếm láp giọt máu nơi khóe môi, nhìn vòng xoáy đen đặc xuất hiện giữa không trung.
Sau đó, một đám ma nhân mặc áo bào đen xuất hiện, tất cung tất kính quỳ xuống, cõng trên lưng một chiếc ghế đẩu trầm nặng:
“Cung nghênh Nhị ma quân xuất thế, mời theo chúng ta trở về U Đô nhậm chức!” Những giọng nói từ tính mà quái dị cùng lúc vang lên, nhuộm đẫm cả sự u tối cho bầu trời này.
Kỳ Văn Thư chắp tay sau lưng, đạp áo bào hắc khí lăng không bay lên, chễm chệ ngồi trên ghế đẩu, hưởng thụ sự cung kính từ cấp dưới, tay phải vân vê chiếc nhẫn đỏ không biết lúc nào đã xuất hiện trên ngón giữa của tay trái, đưa mắt nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh.
Trong đầu hắn trống rỗng xuất hiện một cuốn công pháp gọi là [Phệ Hồn Cửu Quyết].
Từ bây giờ bắt đầu, hắn đã không nhớ rõ tên mình, hắn chỉ biết mình là Nhị ma quân của U Đô - biệt hiệu Tư Diễm.
Trước khi ma nhân cõng lấy ghế đẩu mang đi, hắn còn kịp nhìn thoáng qua phía dưới vực sâu, trong lòng khẽ lay động một mạt cảm xúc khó hiểu. Nhưng rồi bị hắn nhanh chóng bóp tắt ngay tức khắc.
Một đám ma nhân, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mang theo vô số tâm tư và câu chuyện.
Để lại nơi đây một dĩ vãng bị chôn vùi.
“Một sớm hiểu ra bản tâm
Lại không chịu nổi phút chốc khảo nghiệm
Linh hồn vẫn diệt, vĩnh viễn thành ma!”
Một con bươm bướm đập cánh, thay đổi vận mệnh của vô số người.