Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tam tỷ tỷ!
Na Tra vui vẻ xông vào Chân Quân thần điện. Hôm nay Hằng Nga tỷ tỷ tổ chức một buổi uống trà ngắm hoa tại Quảng Hàn Cung, chỉ mời mấy người thân thiết với tỷ ấy. Nó và Tam Thánh Mẫu cũng được mời. Na Tra biết, Tam tỷ tỷ không muốn đi. Từ sau chuyện đó, Tam Thánh Mẫu gần như cắt đứt quan hệ với những ai đã làm tổn thương Nhị ca ca. Đáng lẽ nó cũng là một trong số đó.
- Khởi bẩm Tam thái tử, chủ nhân hiện tại đã ra ngoài.
Một tiên đồng cung kính nói. Na Tra kinh ngạc:
- Ra ngoài sao? Ngươi có biết khi nào tỷ ấy về không?
- Nô tỳ không biết.
Na Tra chán nản. Thật là, khó khăn lắm mới có dịp để Tam tỷ tỷ gặp mặt mọi người mà. Mỗi lần Tam tỷ tỷ đi bắt yêu, thường cứ dăm bữa nửa tháng mới về. Nếu cứ như vậy thì sẽ lỡ cơ hội mất!
- Na Tra huynh đệ!
Tiếng gọi quen thuộc của Tam Thánh Mẫu vang lên khiến Na Tra kinh ngạc quay lại.
- Tam tỷ tỷ!
Na Tra vui vẻ kêu lên rồi đi về phía Dương Thiền.
- Sao hôm nay đệ lại rảnh đến chỗ ta chơi vậy?
Dương Thiền mỉm cười. Nàng phất tay cho các tiên đồng lui xuống.
- Đệ có việc tìm tỷ. Đệ cứ tưởng tỷ đi bắt yêu thì phải mấy ngày nữa mới về, không ngờ tỷ về sớm vậy.
- Ta không đi bắt yêu. Ta đến Côn Lôn.
Câu trả lời của Tam Thánh Mẫu khiến mọi lời nói của Na Tra đều nghẹn trong cổ họng. Na Tra cúi đầu yên lặng.
Thấy Na Tra khác thường, Tam Thánh Mẫu mới nhận ra là mình lỡ lời. Nàng vừa định lên tiếng thì Na Tra đã nói:
- Tam tỷ tỷ, thật xin lỗi!
- Đệ không làm gì có lỗi với ta, không cần xin lỗi ta!
Ngàn năm qua, Na Tra xin lỗi vô số lần, nàng cũng nói câu này vô số lần.
Na Tra bặm môi:
- Không, với Tam tỷ hay với Nhị ca, cho dù trăm ngàn câu xin lỗi cũng không bù đắp được. Đệ biết nói những lời đó rất vô dụng, nhưng đệ...
Tam Thánh Mẫu thở dài. Nàng xoa đầu Na Tra. Chiến thần lạnh lùng thiện chiến của Thiên Đình ư? Chỉ là một đứa nhỏ thôi!
- Huynh ấy không trách đệ.
Huynh ấy không trách bất cứ ai. Là do chúng ta không thể buông tha cho bản thân, không thể buông tha cho lương tri của mình. Chúng như xiềng xích trói chặt chúng ta, giày vò chúng ta... cho đến ngày, chúng ta trả giá.
Na Tra ngước đôi mắt hồng hồng của mình lên nhìn Tam Thánh Mẫu.
- Tam tỷ tỷ, vì sao tỷ lại chấp nhận đệ?
Chấp nhận xóa bỏ lằn ranh giữa tỷ và đệ - một trong những kẻ đã làm tổn thương đến Nhị ca ca.
Câu hỏi này, nó đã muốn hỏi thật lâu. Là vì nó thật lòng hối hận, hay là vì nó đã giúp Tam tỷ tỷ tìm ra tung tích Nhị ca ca?
- Vì đệ từng nói với ta, đệ muốn nhìn thấy nụ cười của Nhị ca.
Năm đó, do ra tay sát hại đồng môn, Na Tra bị trục xuất khỏi Tiệt giáo. Cho dù nó đau khổ cầu xin như thế nào, Côn Lôn tiên cảnh cũng không mở ra cho nó nữa. Một ngày kia, Na Tra xuất hiện trước mặt nàng trong bộ dạng sống dở chết dở. Nàng có thể nhận ra, những vết thương nghiêm trọng trên người nó đều là do pháp bảo của Tiệt giáo gây ra.
- Đây là hình phạt mà sư môn dành cho Linh Châu Tử. Hắn phải chịu một lượt tất cả các pháp bảo của bản giáo.
Người đưa Na Tra đến đây - một đệ tử của Tiệt giáo - lạnh lùng nói. Lúc này, Na Tra gần như đã mất đi tỉnh táo. Hai mắt nó lờ đờ, đôi môi khô khốc không ngừng mấp máy điều gì đó. Tam Thánh Mẫu phải ghé lại gần mới có thể nghe được.
- Nhị ca ca... Ta muốn gặp... Nhị ca... ca... Ta... chỉ muốn... nhìn thấy nụ cười... của huynh ấy...
Bởi vì những lời đó, Tam Thánh Mẫu đã buông tha oán hận đối với Na Tra. Là lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng...
Nhận được câu trả lời ngoài ý muốn, Na Tra kinh ngạc vô cùng. Tam Thánh Mẫu cười nhẹ:
- Đệ có thể nói ra lời đó, chứng tỏ trong lòng đệ thực sự có Nhị ca.
Ngay cả bản thân ta, cũng chỉ hi vọng có thể nhìn thấy nụ cười của Nhị ca một lần nữa.
Chẳng qua...
Na Tra cúi đầu. Thấy bầu không khí quá nặng nề, Tam Thánh Mẫu dịu giọng:
- Được rồi, đừng nói chuyện này nữa! Đệ đến tìm ta có việc gì không?
- A, đệ muốn cùng tỷ đến buổi uống trà ở Quảng Hàn Cung. Là Hằng Nga tỷ tỷ m...
- Ta không đi!
Chưa kịp để Na Tra nói hết, Tam Thánh Mẫu đã từ chối. Nàng không muốn nhìn thấy đám người kia.
- Tam tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy mà ~ Tỷ nể tình Na Tra đi mà...
Nếu có ai ở đây lúc này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cằm. Chiến thần lạnh lùng của tam giới Tam thái tử Na Tra thế mà cũng biết làm nũng. Đây quả thực là chuyện lạ có một không hai à nha!
Cuối cùng, chịu không nổi sự mè nheo của Na Tra, Dương Thiền đành gật đầu đồng ý. Nàng cùng Na Tra cưỡi mây bay đến Quảng Hàn Cung.
oOo
Trong Quảng Hàn Cung, không khí vô cùng náo nhiệt. Ngoại trừ Tôn Ngộ Không, Đông Hải Tứ công chúa cùng Mai Sơn chúng thánh, những người giúp đỡ Trầm Hương năm đó đều có mặt. Sau khi tân thiên luật xuất thế, Hằng Nga với bọn họ đã thân càng thêm thân.
Nhờ có trăm hoa tô điểm, Quảng Hàn Cung cũng trở nên lung linh và bớt lạnh lẽo đi rất nhiều. Mọi người cùng thưởng trà, ngắm hoa, nói chuyện vô cùng vui vẻ. Hằng Nga đang đứng cạnh Bách Hoa tiên tử, nhìn thấy Ngao Xuân và Đinh Hương đến thì đi về phía họ. Sau khi trò chuyện một lúc, nàng hỏi nhỏ:
- Bát thái tử, Tứ công chúa và Trầm Hương không đến sao?
Ngao Xuân chưa kịp lên tiếng thì Đinh Hương đã nhanh nhảu nói chen vào:
- Dì Hằng Nga, ngươi cũng biết Tứ tỷ không muốn đến đây, chúng ta cũng hết cách. Còn Trầm Hương ấy à, Tiểu Ngọc không đi thì còn lâu hắn mới dám đi.
- Đinh Hương!
Ngao Xuân vội kéo thê tử của mình lại. Hằng Nga cười gượng:
- Không sao đâu! Hai người mau vào đi!
Bách Hoa tiên tử thấy Hằng Nga không vui liền đi đến gần, an ủi:
- Hằng Nga tỷ tỷ, tỷ đừng buồn!
- Ta không sao! - Hằng Nga nhẹ lắc đầu. Nàng quyết định nói sang chuyện khác. - Không biết Na Tra có mời được Tam muội đến không nữa?
Bách Hoa tiên tử nghe Hằng Nga nhắc đến Tam Thánh Mẫu thì hơi nhíu mày. Nàng thật sự không hiểu nổi Tam Thánh Mẫu suy nghĩ cái gì. Muội ấy chỉ vì một kẻ tiểu nhân bỉ ổi mà quay lưng với tỷ muội thân thiết bao năm. Bọn họ vì cứu muội ấy mà chịu đủ khổ sở, chẳng lẽ từng đó cũng không thể khiến muội ấy đặt trong lòng dù chỉ một chút sao? Hơn nữa, từ khi Tam Thánh Mẫu lên làm Tư Pháp Thiên Thần, muội ấy càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng không niệm tình người. Muội ấy thay đổi thật rồi!
- Hằng Nga tỷ tỷ, chắc Tam muội không đến đây đâu. Từ sau năm đó, muội ấy thậm chí còn không muốn gặp mặt chúng ta.
Hằng Nga thở dài.
- Muội nói cũng phải!
- Tỷ tỷ, ta thật sự không hiểu. Rốt cuộc Dương Tiễn đã làm gì mà lại khiến cho Tam muội bảo vệ hắn như vậy, thậm chí không tiếc cùng chúng ta trở mặt. Muội ấy coi hắn là anh trai, nhưng hắn đâu coi muội ấy là em gái. Hắn đã chia rẽ gia đình của muội ấy, bắt nhốt muội ấy dưới Hoa Sơn, khiến muội ấy phải chịu khổ mười mấy năm. Trong tám trăm năm chấp chưởng luật trời, hắn gây chuyện thị phi, khiến phần đông tiên hữu vô tội bị hại. Kẻ tiểu nhân bỉ ổi, âm hiểm tàn nhẫn chẳng khác gì loài cầm thú như hắn chính là chết chưa hết tội!
- ĐỦ!
Một tiếng thét lớn dọa cho tất cả mọi người nhảy dựng. Tam Thánh Mẫu cùng Na Tra đang đứng ở Quảng Hàn Cung. Không ai chú ý đến Na Tra mặt mày xám ngoét bên cạnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tam Thánh Mẫu. Nàng mặc một bộ váy màu xanh, búi một búi tóc đơn giản, phảng phất như vị tiên nữ xinh đẹp dịu dàng của ngàn năm trước đã trở lại. Thế nhưng, vẻ mặt giận dữ cùng ánh nhìn oán hận của nàng khiến cho ảo tưởng của bọn họ tan vỡ. Nàng không còn là thánh nữ Hoa Sơn năm đó, nàng là Tư Pháp Thiên Thần, đệ nhất chiến thần của Tam giới. So với Dương Tiễn, nàng lạnh lùng hơn, tàn nhẫn hơn, cũng... điên cuồng hơn.
Roạt!
Một quả cầu pháp thuật bay tới chỗ Bách Hoa tiên tử, nhốt nàng ở bên trong rồi bay vọt lên.
- A a a a a a...
Bách Hoa tiên tử hét lớn, vẻ mặt vặn vẹo vì đau đớn. Tháp Tháp Lí thiên vương, Trư Bát giới lập tức lấy vũ khí hướng về phía nàng.
- Tam Thánh Mẫu, ngươi làm gì?
- Làm gì? Chỉ là chút đau đớn nhỏ để nàng ta biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói thôi!
Tam Thánh Mẫu mắt lạnh liếc nhìn bọn họ. Nàng thậm chí không buồn rút vũ khí ra. Điều này thực sự chọc vào lòng tự ái của một tướng sĩ. Tháp Tháp Lí thiên vương không nói hai lời xông lên. Trư Bát Giới thấy vậy cũng liền theo sát yểm trợ.
Keng! Keng!
Một vệt sáng vút qua, đánh bay vũ khí của hai người. Lí Tĩnh gầm lên:
- Na Tra, con làm cái gì vậy hả?
Na Tra đứng trước mặt Tam Thánh Mẫu, vẻ mặt kiên quyết. Vệt sáng khi nãy chính là vòng càn khôn của nó tạo ra.
- Con sẽ không để ai đụng đến Tam tỷ tỷ!
Ngao Xuân và Đinh Hương thấy tình hình không ổn, liền gia nhập vòng chiến. Ngưu Ma Vương, Hồng Hài Nhi cùng Hằng Nga đang cố sức phá vỡ quả cầu pháp thuật kia. Bọn họ biết, đụng vào nghịch lân của Dương Thiền, đừng nói đến lí lẽ, nàng chưa một roi kết liễu ngươi là đã may.
- Mọi người, đừng đánh nhau nữa!
Hằng Nga kêu lên. Lúc này, một mình Na Tra tả xung hữu đột. Tam Thánh Mẫu đứng một bên quan sát.
- Tam muội, Na Tra vì muội mà một đấu bốn. Chẳng lẽ muội muốn đệ ấy bị thương?
Hằng Nga cố sức thuyết phục Tam Thánh Mẫu.
- Hừ, bọn họ sẽ không làm Na Tra bị thương. Đệ ấy biết như vậy nên mới xông đến. Nếu để ta ra tay, mấy người nghĩ mấy người sẽ gánh được hậu quả sao?
Hằng Nga thoáng lảo đảo. Tam muội thay đổi thật rồi! Giống như người kia, vì thù hận, vì quyền thế, nàng trở nên vô tình, trở nên tàn nhẫn. Cái vị trí đó có gì mà lại đủ sức làm người người điên đảo đến thế?
Không! Nàng không muốn như vậy. Nàng đã không đưa được người kia về với con đường ngay thẳng rồi. Làm sao nàng có thể trơ mắt để chuyện này lại tiếp diễn trên người Dương Thiền. Hít sâu một hơi, Hằng Nga khuyên nhủ:
- Tam muội, muội đừng như thế nữa! Muội là chủ nhân của Bảo Liên Đăng, là người nhân từ không ai bì kịp. Đừng để thù hận và quyền thế che đi viên đại yêu của muội. Muội hãy nghĩ tới tam giới chúng sinh, nghĩ tới trách nhiệm của một vị thần. Lòng bác ái với chúng sinh sẽ làm cảm động trời đất. Dùng tâm của muội cảm nhận tình yêu to lớn này, dùng sức mạnh của nó tạo phúc cho tam giới, đó mới là đúng đắn!
Lời này của Hằng Nga khiến Tam Thánh Mẫu chú ý. Nàng tiến về phía vị tiên tử ôn nhu mỹ lệ kia. Chẳng hiểu sao, Hằng Nga thấy sống lưng mình lạnh buốt. Nàng lùi lại phía sau, không cẩn thận bị vấp ngã.
- A!
- Muội muội!
Trư Bát Giới thấy Hằng Nga gặp chuyện liền phi thân lao tới. Những người khác cũng dừng lại cuộc chiến. Thế nhưng chỉ một cái vung tay của vị nữ chiến thần xinh đẹp, hắn liền lơ lửng giữa không trung.
- Tam Thánh Mẫu, ngươi làm cái gì vậy? Mau thả lão trư xuống!
Trư Bát Giới la hét. Tam Thánh Mẫu mặc kệ. Mọi người chỉ có thể yên lặng theo dõi kì biến.
Dương Thiền cúi đầu nhìn Hằng Nga. Nàng đưa tay nâng cằm vị chủ nhân xinh đẹp của Quảng Hàn Cung.
- Hằng Nga tỷ tỷ, rất lâu rất lâu trước đây, tỷ... cũng đã nói những lời tương tự như vậy với Nhị ca ta sao? Nhờ có tỷ, Nhị ca mới tìm ra mục tiêu của mình. Nhờ có tỷ, huynh ấy mới trở thành một vị thần chân chính. Huynh ấy đã mở rộng lòng mình, bao dung vạn vật trong tam giới. Tâm huynh ấy cũng trở nên sáng như gương, thấu hiểu mọi nhân tình thế thái, thấu hiểu mọi đạo lí giữa trời đất này. Huynh ấy phủ lên tam giới này lòng bác ái vô tận, đấu tranh vì hạnh phúc của chúng sinh, thậm chí không tiếc thanh danh cùng tính mạng của mình. Có lẽ vì thế, Nhị ca ta luôn luôn biết ơn Hằng Nga tỷ tỷ.
Mọi người ngơ ngác nghe Dương Thiền nói. Lời của nàng khiến cho bọn họ càng lúc càng thêm mơ hồ.
- Nhưng... - Khuôn mặt của Tam Thánh Mẫu đột nhiên trở nên lạnh lẽo. - Ta không giống Nhị ca. Lòng ta không rộng được như vậy, tâm ta không sáng được như thế. Tỷ nghĩ, một kẻ vì chồng con mình có thể mang Bảo Liên Đăng ra chống lại người anh trai đã cùng mình nương tựa cả ngàn năm, có thể có một viên đại yêu không? So với tam giới chúng sinh, ta càng muốn bảo vệ những người ta thương yêu nhất. Mà các ngươi... lại nằm trong số những kẻ đã hủy diệt tín ngưỡng của ta.