Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngươi đang làm gì? Còn không buông ra!” Tiếng Hán Nghiêu Sinh từ phía sau truyền đến, dọa Trọng Thích một thân run rẩy, nhưng chờ Trọng Thích thấy rõ bộ dạng Hán Nghiêu Sinh mới thật sự chấn động.
Tiện tay kéo kéo vạt áo, tóc dài rối tung, nhất là khóe mắt nổi bật xuân sắc, khiến người ta nhìn cũng có thể liên tưởng tới cảnh tượng kiều diễm đêm qua, nhưng Trọng Thích lại có một cảm thụ khác.
Trọng Thích nhìn thủ hạ hỗn đản (nói lão Hư) y sam bất chỉnh, nhìn lại cung chủ đứng trước cửa cung rõ ràng vừa thức dậy, thuận tiện nhìn huân hương lượn lờ trong điện, chỉ cảm thấy hai mắt hóa đen, hầu kết lên xuống vô số lần, vẫn miệng đắng lưỡi khô, người nầy thật sự lên giường cung chủ, được cung chủ sủng ái? Trọng Thích tựa hồ cảm thấy bầu trời u ám cuồn cuộn, thỉnh thoảng còn có tia chớp xé rách trời.
Hán Nghiêu Sinh thấy Trọng Thích sững sờ tại chỗ tựa hồ không nghe thấy lời hắn, không khỏi nhăn mày “Ngươi là đệ tử đường nào? Cả gan xông vào đây, không sợ bị phạt sao?”
Trọng Thích còn đang dư chấn vì một nam sủng từ giường Đại công tử leo đến giường cung chủ, nghe thấy Hán Nghiêu Sinh trách mắng, giật nảy nhanh chóng buông người trong tay, bùm một tiếng quỳ xuống, miễn cưỡng kiềm chế tâm thần, lập tức nghĩ đến mục đích tới đây, âm thầm xỉ vả bản thân, người nọ vừa nhìn đã biết là kẻ tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, hắn lên giường ai có quan hệ gì, Đại công tử trở về chắc chắn sẽ đá văng hắn, còn cung chủ, hừ, càng không có khả năng thật sự yêu thích kẻ ham quyền thế, không chút chân ý như vậy, hiện tại nghĩ biện pháp cứu Đại công tử mới trọng yếu, nghĩ vậy Trọng Thích không tiếp tục chần chờ.
“Đệ tử Trọng Thích tham kiến cung chủ, cầu cung chủ thả Đại công tử đi, Đại công tử căn bản không bắt cóc vị hôn thê của Cách Ngạo Sinh, thậm chí còn chưa từng gặp qua.”
“Cung chủ, Đại công tử lần này rời cung chỉ có hơn mười ngày, bị nói bắt cóc gì đó, căn bản ngay cả nữ nhân kia còn chưa thấy qua, huống chi vị hôn thê của Cách Ngạo Sinh kẻ khác thích, công tử chúng ta sao thèm để mắt…” Trọng Thích miệng không ngừng, chủ yếu là tâng Hàn Đàm lên trời, còn ‘vị hôn thê’ ta đây biến thành kẻ quái dị đệ nhất thiên hạ ——
Kéo xuống một đầu hắc tuyến, nhìn về phía Hán Nghiêu Sinh tựa tiếu phi tiếu, bất đắc dĩ lại ủy khuất, lắc đầu, cẩn thận nói: “Hàn Đàm quả thật cũng là oan uổng, cái gì mà bắt cóc, ta mặc dù ở đây, nhưng cũng không phải hắn bắt tới.”
Hán Nghiêu Sinh thở dài “Ngươi nghĩ ta thật không biết hắn không có khả năng bắt ngươi sao? Ta phạt hắn cũng không phải vì vậy, hắn gây ra đại phiền phức như thế, trực tiếp đẩy Thiên Huyền cung vào nguy hiểm, dù vô tội cũng phải phạt, lời đồn tất có nguyên nhân, hắn cũng không phải hoàn toàn không có liên quan.”
Ta sửng sốt, lâu không để ý chuyện giang hồ, những vướng mắc này cũng không rõ ràng lắm, bất quá —— có vẻ như lời đồn giữa lão nhân gia ta cùng Hàn Đàm Thiên Huyền cung sợ không thoát khỏi liên quan.
Hán Nghiêu Sinh nâng tay ném cho Trọng Thích một khối lệnh bài bạch ngọc, thuận miệng nói tự hắn đến hậu sơn, liền kéo tay ta, đi vào trong “Không nói chuyện đó nữa, người thả là được, cũng không có gì to tát, muốn ăn gì? Đói bụng không?”
Còn Trọng Thích phía sau, tay cầm lệnh bài bạch ngọc ngẩn người, hắn chưa từng nghĩ sự tình lại đơn giản như thế ——
Mà ngay trong đêm ta cùng Hán Nghiêu Sinh phiên vân phúc vũ, một nhóm người bí mật đi vào phụ cận Lạc Dương.
Trong căn nhà cách Thiên Huyền cung ba dặm, lúc này tụ tập lượng lớn nhân vật võ lâm, tất cả đều giảm thấp thanh âm thương lượng gì đó, từ ngoài nhìn vào, chỉ là một gia đình bình thường.
Người trong nhà tuy không ít, nhưng chỗ ngồi cũng không nhiều lắm, thậm chí chỉ có mấy người ngồi, mà đại bộ phận là mấy hậu bối, kính cẩn đứng phía sau bọn họ, cũng không biết có phải gặp vấn đề khó khăn hay không, người ngồi đó đột nhiên đều trầm mặc, không khí thực có chút quỷ dị, mà giữa những người này, là Lâm Minh Tiêu vừa thành hôn không lâu.
Lúc này Lâm Minh Tiêu nhẹ gõ lên mặt bàn không biết suy nghĩ cái gì, tựa hồ có không ít tâm sự trong lòng.
Chương môn Hoa Sơn bên cạnh không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên hỏi chuyện không liên quan: “Lâm hiền điệt, Cách hiền chất lần này tại sao không cùng ngươi tới?”
“Cách sư đệ gần đây thân mình không được tốt, thời gian này đều ốm đau trên giường” Lâm Minh Tiêu thở dài, tựa hồ không muốn nói nhiều về Cách Ngạo Sinh, đem đề tài dẫn về “Các vị nghĩ tình báo về Thiên Huyền cung chúng ta nhận được là thật hay giả?”
Mọi người lại một trận trầm mặc, lúc này lão đạo Không Động luôn im lặng lại mở miệng “Lâm hiền điệt, Cách Minh chủ khẳng định tin đó sao? Ma đầu mất tích ba mươi năm kia đã trở lại?”
Lâm Minh Tiêu cười khổ một tiếng, tâm tư bách chuyển, đừng nếu nói người khác khó chấp nhận, chính hắn cho tới bây giờ cũng không muốn tin, lại nghĩ tới Cách Ngạo Sinh, chỉ có thể không ngừng thở dài “Gia sư nếu không dám khẳng định, sao dám nói với các vị, hiện giờ người kia đã trở về U Minh giáo, tâm kế võ công đều không phải hạng hời hợt, còn tiền giáo chủ U Minh giáo Hà Lân Sinh, giáo chủ Bạch Liêm, võ lâm chỉ sợ sẽ lại nổi sóng gió.”
Mọi người một trận trầm ngâm, trước đó vài ngày các đại môn phái đều nhận được mật tín của minh chủ võ lâm Cách Khâu, trong thư nói giáo chủ ma giáo mất tích ba mươi năm đã trở lại U Minh giáo, bọn hắn chấn động không khỏi càng thêm lo lắng vì lợi ích của mình, nếu U Minh giáo lớn mạnh, vậy những môn phái hàng năm đối địch với nó, chỉ sợ sẽ bị bắt gọn, vậy nên mới có hành trình hôm nay.
“Tả sứ U Minh giáo Hàn Đàm không ngờ lại là người Thiên Huyền cung, thật đúng là bất ngờ, chúng ta lần này ngoài ý muốn đắc tội Thiên Huyền cung, Thiên Huyền cung trái lại lại trợ giúp chúng ta, trong đó liệu có trá hay không?”
“Cung chủ Thiên Huyền cung Hán Nghiêu Sinh là hộ pháp U Minh giáo trước đây, ba mươi năm tuy luôn cùng U Minh giáo bất hoà, nhưng ai biết bọn hắn có phải trong ngoài bất nhất hay không, lần này ma đầu kia trở về, không chừng liền trở lại U Minh giáo, lần này đột nhiên hảo tâm cung cấp tin tức bất lợi cho U Minh giáo, chỉ sợ chẳng phải ý tốt đẹp gì.”
“Cũng không hẳn vậy, Hán Nghiêu Sinh đã tự lập nhiều năm, mà Thiên Huyền cung lại có đại ân với bọn ta trước đây, hắn cùng chúng ta liên thủ đối phó U Minh giáo cũng không lạ, dù sao hắn một tay lập nên cơ nghiệp, nếu cứ như vậy bị U Minh giáo nuốt trọn, ai có thể cam tâm.”
“Huống chi Hán Nghiêu Sinh cùng tiền giáo chủ U Minh giáo Hà Lân Sinh bất hoà là chuyện thiên hạ đều biết, hắn lúc này trở về U Minh giáo, không phải tự tìm tội sao.”
“Hắc hắc, đạo hữu đã quên cuộc vây quét mười lăm năm trước rồi sao, lục phái liên thủ vây công U Minh giáo, Hán Nghiêu Sinh không phải vừa nghe đã lập tức chạy về cứu viện sao, ta thấy cung chủ Thiên Huyền cung chỉ sợ thật sự có tâm trở về.”
“Còn nữa, những năm gần đây Thiên Huyền cung cùng U Minh giáo vẫn không ngừng tìm kiếm ma đầu Hợp Hư kia, cho dù trước kia Thiên Huyền cung cùng U Minh giáo đối đầu, hiện tại ma đầu kia đã về sao có thể còn giống lúc trước.”
“Ma đầu kia tiêu thất ba mươi năm, sao đột nhiên lại trở lại” Chưởng môn Hoa Sơn vỗ bàn, sắc mặt âm tình bất định “Chỉ sợ lần này trở về thiên hạ càng khó có địch thủ.” Nói tới đây không khỏi thở dài.
“Năm đó U Minh giáo thế lớn, các đại môn phái liên kết mới có thể miễn cưỡng cầm chân, sau đó ma đầu kia đột nhiên mất tích, U Minh giáo chia ba, ta mới có thời gian thở gấp, nhưng bây giờ ma đầu kia tám phần võ công đã tiến nhanh, muốn đối phó chỉ sợ càng khó khăn.” Tên còn lại cũng thở dài theo.
Vốn tưởng rằng đã là ba mươi năm chuyện xưa, lại không ngờ vẫn còn gợn sóng, chỉ là một đợt này, mấy năm bọn hắn tích lũy cũng sẽ không còn một mảng.
“Chưa nói chuyện đó, chỉ cần Thiên Huyền cung một ngày chưa nhập U Minh giáo, U Minh giáo cũng không dám bốn phía khuếch trương, việc khẩn cấp trước mắt là phải xác định ý đồ của Thiên Huyền cung, nếu đối phương thật sự có ý liên thủ, vậy tự nhiên là không thể tốt hơn, nếu không, ta cũng sớm làm chuẩn bị, chẳng lẽ lục đại môn phái chúng ta liên thủ, lại sợ một ma giáo kia sao?”
“Kết Vân huynh lời nói hữu lễ, lần này Thiên Huyền cung cấp tin tức cho chúng ta là thật hay giả, ngày mai tự nhiên sẽ biết, ta không ngại mai phục trước tại đó, nếu là thật tự nhiên là tốt, nếu là giả muốn lui cũng không khó, chẳng qua còn cần tiểu tâm cẩn thận, để ngừa trúng bẫy đối phương.”
“Không sai, vô luận tin này là thật hay giả, vẫn cần cẩn thận một ít, căn bản không thể tạo thành uy hiếp gì với ta.”
Lúc này một người khác cẩn thận nói: “Nghe nói Hữu hộ pháp ma giáo Tử Minh võ công không thấp hơn Bạch Liêm, lại là nhân vật trọng yếu trong ma giáo, lần này đột nhiên tới Thiên Huyền cung, không biết có tâm tư gì, hơn nữa mang hộ vệ ít như vậy, cũng thực ngoài sở liệu của ta.”
Việc thảo luận này phát sinh hôm qua, mai phục đương nhiên chấp hành vào hôm nay, nuốt hai cái bánh bao lót dạ, húp chút cháo, vừa dùng điểm tâm xong, chợt nghe một tiếng rít, còn chưa kịp phản ứng, lại một tiếng gầm rú vang vọng thiên địa.
Một thân ảnh hoả tốc tiến vào Đông Hà điện, thấy Hán Nghiêu Sinh lập tức bẩm báo: “Dưới chân núi có nhân sĩ chính phái tập kết, tiếng gầm rú vừa rồi tựa hồ là Thông Thiên Lôi của Lạc gia Tứ Xuyên.”
Hán Nghiêu Sinh còn chưa kịp hỏi tình huống, đã lại có người hoả tốc tiến vào “Cung chủ, người võ lâm các phái tập kết ở nửa dặm ngoài Thông Hà sơn vây khốn Hữu sứ U Minh giáo Tử Minh, song phương đang giao thủ thì có người dùng Thông Thiên Lôi, tình huống cụ thể còn chưa biết.”
Lão nhân gia ta tâm lộp bộp, rơi đũa, vừa rồi tiếng vang lớn như vậy, chỉ sợ vô luận là bên nào cũng không tốt.
.
.
.