Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vương Cảnh Trung chấp chưởng phái Thanh Dương nhiều năm như vậy chưa từng có bộ dáng này, Lâm Minh Tiêu lập tức tiến lên an ủi, nhưng hắn cũng hiểu, người e sẽ không về.
“Lâm hiền điệt, Cách hiền chất, lần này là lão phu dạy dỗ không nghiêm, nếu, nếu bọn hắn có thể trở về —— lão phu sẽ trừng phạt đích đáng” Nói tới đây lại một trận trầm mặc, mọi người trong lòng đều rõ ràng, U Minh giáo là nơi nào, năm đó các lộ quần hào còn không phải đều bị nhốt tại Đào Hoa Chướng không ra được sao, mấy người đệ tử kia, sợ là hữu khứ vô hồi, ngay cả hài cốt cũng không thể tìm lại. Nói cái gì trở về xử phạt, bất quá đều là lời an ủi.
“Vương chưởng môn không cần phải lo lắng, mấy người Ngọc Quế hiền đệ có lẽ vẫn chưa rơi vào tay ma giáo không chừng.” Lâm Minh Tiêu miệng nói như vậy, cảm thấy ngay chính hắn đều không tin, liếc về phía Cách Ngạo Sinh, tuy theo tuổi tác mà nói thì hắn lớn hơn, nhưng nói về quyết đoán thì từ trước đến nay lại là Cách Ngạo Sinh tác chủ.
Cách Ngạo Sinh đứng dậy hướng Lâm Minh Tiêu gật gật đầu, rồi mới chuyển qua Vương Cảnh Trung: “Ngọc Quế sư huynh tính tình cương liệt, thái độ làm người trọng tình trọng nghĩa, sư huynh đệ khác cũng là nhân vật hiệp nghĩa hiếm gặp, Ngạo Sinh dù phải liều mạng cũng phải đổi được bình an cho vài vị huynh đệ đồng môn, bá phụ xin hãy yên tâm.”
Vương Cảnh Trung nhìn người thanh niên trầm ổn trước mắt, nhân trung long phượng, nếu mấy tên đệ tử lão cũng có nửa điểm trầm ổn như người này thì đã không làm ra việc dại dột kia, nghĩ đến đây không khỏi ai thán một tiếng, nói: “Cách hiền chất hết thảy lấy đại cục làm trọng, đừng vì mấy kẻ không nên thân đó mà dấn thân vào nguy hiểm, nếu có chút vạn nhất, chưa nói không thể ăn nói với phụ thân ngươi, chính lão phu cũng không yên tâm.”
Nói thì nói như thế, nhưng có Cách Ngạo Sinh cam đoan Vương Cảnh Trung mặt cuối cùng cũng dãn ra một ít, tuy biết đám đệ tử lén đánh tới Tây Lưu cung hiện tại có thể đã dữ nhiều lành ít, nhưng không phải còn chưa thấy thi thể sao?
Ra khỏi phòng, Cách Ngạo Sinh cùng Lâm Minh Tiêu cho nhau một ánh mắt, trở về phòng.
“Ngươi làm thật muốn đi cứu mấy đệ tử lỗ mãng phái Thanh Dương kia?” Lâm Minh Tiêu nhăn đầu lông mày, rót hai chén trà.
Cách Ngạo Sinh gật gật đầu “Võ lâm chính phái, đồng khí liên chi, nào có đạo lý không cứu, bất quá bọn họ lần này thật quá mức lỗ mãng, đả thảo kinh xà, sợ rằng về sau sẽ không dễ dàng.”
Lâm Minh Tiêu hừ một tiếng, rõ ràng rất bất mãn với những kẻ không lượng sức mình chỉ biết gây phiền toái kia, hắn phụng mệnh sư tôn Cách Khâu cùng Cách Ngạo Sinh chạy thâu đêm tới Độc Tịch, điều tra việc U Minh giáo vô cớ cướp hài đồng, không ngờ chân trước vừa tới, sau lưng lại xảy ra, giờ thì tốt rồi, người của mình nằm trong tay ma giáo, còn tra cái gì?
Cách Ngạo Sinh nhìn ngoài cửa sổ, mày nhíu chặt, mặc dù hận không thể lập tức đi tìm người đã mất tích kia, nhưng lúc này chỉ có thể trì hoãn, võ lâm chính đạo, vô luận hắn có phải con trai minh chủ võ lâm hay không đều phải dốc toàn lực cứu người ấy, bởi vậy quyết không bỏ lỡ cơ hội tìm người, vạn nhất người nọ không ở Độc Tịch thành hoặc đã sớm rơi vào tay ma giáo, Cách Ngạo Sinh mày nhíu càng thêm chặt, móng tay cào lên khung cửa sổ khớp xương phiếm xuất bạch, độc trên người đứa bé kia chỉ sợ cũng sắp phát tác rồi.
Đoạn Hồn —— hai chữ này tựa như cái đinh găm trước ngực Cách Ngạo Sinh ——
“Sư đệ ngươi có phải là có chuyện gì gạt ta hay không?” Lâm Minh Tiêu thấy Cách Ngạo Sinh như vậy, tuy rằng ít khi tiếp xúc với vị sư đệ này, nhưng là nhi tử độc nhất của sư tôn, Lâm Minh Tiêu vẫn quan tâm đến Cách Ngạo Sinh từ tận đáy lòng.
Tiến lên vài bước, Lâm Minh Tiêu nói: “Sư huynh biết ngươi tới đây tìm người, chuyện này ngươi không cần để ý, hãy đi cứu người đi, sư huynh sẽ lo việc còn lại.”
Cách Ngạo Sinh lắc đầu, chuyển chủ đề: “Nhóm Tịch sư huynh cùng Ngôn Đạo Trường cũng sắp tới.”
Nhắc tới việc này Lâm Minh Tiêu không khỏi vui vẻ, đón lời: “Phải, trời tối sẽ tới.” Có người giúp đỡ tự nhiên là hảo sự, huống chi có Võ Đang hiệp trợ tự nhiên là sự giúp đỡ lớn lao.
“Ta tới U Minh giáo một chuyến, Ngôn Đạo Trường cùng Tịch sư huynh đến đây xin sư huynh hãy kể lại cho họ nghe.” Cách Ngạo Sinh đứng dậy, hiện tại cũng chỉ có mau chóng giải quyết việc trước mắt hắn mới có thể rời đi, huống chi độc trên người đứa bé kia cũng chỉ có U Minh giáo mới có thể giải, tới đó là tất nhiên.
Lâm Minh Tiêu sửng sốt, còn chưa kịp ngăn trở, Cách Ngạo Sinh đã lắc mình ra ngoài, luận tới tốc độ hắn sao sánh bằng, Lâm Minh Tiêu uể oải ngồi trên ghế, đã xảy ra chuyện gì, phải giải thích thế nào với sư tôn a, đều tại mấy tên Thanh Dương phiền phức kia gây ra, cái gì mà Thập Tú gì đó, không bằng trực tiếp đi thêu hoa đi, một đám óc heo chỉ biết gây phiền toái.
Nói thì nói thế, nhưng cứu được người về cũng là chuyện tốt, Vương lão gia tử thái độ làm người trượng nghĩa rộng lượng, để lão một lúc mất đi mười mấy để tử còn là đứng đầu, như thế nào cũng không thể nói nổi, hiện tại cũng chỉ có thể cầu xin đám ấy bị bắt hãy cố chịu đựng, đừng gục trước khi đước cứu ra.
Lâm Minh Tiêu ngồi ở khách *** yên lặng cầu nguyện, ngoài cửa sổ tức thời bay tới một con bồ câu, Lâm Minh Tiêu nghe được động tĩnh liền đứng dậy, gỡ mảnh giấy dưới chân bồ câu nhét vào tay áo, ngay sau đó bồ câu lại bay lên, chỉ chốc lát liền biến mất giữa không trung.
……
Đại điện rộng lớn chỉ có một người, khinh cừu buộc nhẹ, văn nhã dịu dàng, long tư phượng chương, diện mạo bất quá hơn ba mươi, giơ tay nhấc chân cũng trầm ổn không giống người trẻ tuổi, mà nơi sâu nhất trong hai tròng mắt không thấy được nửa điểm gợn sóng, chỉ điểm này liền có thể nhận định người này không phải tầm thường.
Tiêu Dự đem vật trong tay bức họa giao cho người hầu, bản thân cúi đầu đứng một bên, Hán Nghiêu Sinh tùy ý nhìn thoáng qua bức hoạ cuộn tròn, lại không hề có ý mở ra xem.
“Đàm Nhi truyền đến tin gì?” Tiếp nhận trà thơm đưa tới, Hán Nghiêu Sinh như vô ý dò hỏi.
Tiêu Dự lắc lắc đầu bẩm báo nói: “Lần này truyền về chỉ có bức họa này, không có gì khác.”
Hán Nghiêu Sinh trừng mắt, bên môi vẫn giữ ý cười không đổi: “Một năm không có âm huấn, cuối cùng lại mang tới cho ta vật này, thật không biết nên nói cái gì.”
Tiêu Dự cũng bất đắc dĩ cười cười, nhún vai ý bảo mình cũng không có biện pháp. Vì bức họa này, đã lãng phí không ít nhân lực lẫn tài lực của hắn.
“Người mang tin về đâu?” Hán Nghiêu Sinh hỏi.
Tiêu Dự vội vàng đem truyền gọi người ở ngoài điện.
“Thuộc hạ tham kiến cung chủ”
Quét mắt qua người mặt đầy phong trần quỳ trên mặt đất, Hán Nghiêu Sinh gật gật đầu hỏi: “U Minh giáo có gì thay đổi không?”
“Tổng đàn U Minh giáo từ sau việc Hữu hộ pháp Tử Minh đột nhiên rời đi trở về cũng không còn đại sự gì phát sinh, bất quá ở Độc Tịch thành tựa hồ có nhân sĩ võ lâm hành tẩu, mục đích thế nào thuộc hạ cũng không rõ lắm.”
Hán Nghiêu sinh gật gật đầu, việc này đã nghe Tiêu Dự nói, y cũng không muốn hiểu, đang định vẫy lui, lại thấy người kia sắc mặt chần chờ “Còn có chuyện gì?”
Người kia đang do dự có nên bẩm báo hay không, bị Hán Nghiêu Sinh hỏi như vậy lập tức nói ra “Giáo chủ U Minh giáo Bạch Liêm cùng Hữu hộ pháp Tử Minh gần đây vì một tên nam sủng mà gây xích mích, nghe nói vì tên nam sủng kia Hữu hộ pháp Tử Minh thậm chí không để ý giáo quy xông vào Bích Hải Triều Sinh các, khiến Bạch Liêm rất không vui.”
Hán Nghiêu Sinh có nghe cũng như không, tinh tế nhấm một ngụm trà “Điều tra rõ là ai chưa?”
“Nghe nói bộ dạng xấu xí không nói nên lời, mặt khác lại không tra được, chỉ biết tựa hồ là người Khung Ngọc viên, trước kia cũng được sủng ái qua, chỉ không biết sao lại có quan hệ với Hữu hộ pháp Tử Minh.”
Hán Nghiêu Sinh nghe đến ba chữ ‘Khung Ngọc viên’ thì hơi nhăn mày, cũng không biết là chán ghét có người động tới người ở Khung Ngọc viên, hay cảm thán trong giáo nay không bằng trước.
Nhắc tới nam sủng diện mạo xấu xí kia, Tiêu Dự không khỏi tiến lên “Thuộc hạ lúc trước nghe được tin cũng phái người điều tra qua, không biết cung chủ còn nhớ lúc trước đệ tử bổn cung giết Khinh Trúc công tử của Khung Ngocj viên U Minh giáo?”
Hán Nghiêu Sinh lục lại trí nhớ, nhìn về phía Tiêu Dự, híp mắt nghĩ một chút, mơ hồ nhớ lại tựa hồ có chuyện như vậy.
“Kẻ làm hại giáo chủ U Minh giáo Bạch Liêm cùng Hữu hộ pháp Tử Minh nhiều lần bất hòa chính là Khinh Trúc, hoặc là nói hẳn là giả mạo Khinh Trúc mới đúng.”
“Có chuyện như vậy.” Hán Nghiêu Sinh hứng thú “Trông rất xấu sao?”
“Nghe nói là mặt đầy chấm đỏ không thể gặp người” Tiêu Dự cũng thấy kỳ quái kẻ không có nhan sắc lại bị câm như vậy, còn là một nam nhân, làm sao lại khiến hai đại ma đầu vì hắn thần hồn điên đảo chứ, cũng không biết có chỗ nào đặc biệt.
“Làm ta thật muốn gặp mặt” Hán Nghiêu Sinh vui đùa nói.
Người truyền tin nghe vậy nói: “Đại công tử lần này để thuộc hạ mang bức họa người nọ về, cung chủ có ý, vậy có thể đánh giá.”
Hán Nghiêu Sinh nhíu mày, lúc này mới đem tầm mắt quay lại bức hoạ cuộn tròn trên bàn, là bức họa này?
Thị tòng sát ngôn quan sắc, vội vàng mở cuộn tranh, trình đến trước mặt Hán Nghiêu Sinh, chỉ thấy người trong tranh thân hình thon dài, thần sắc hờ hững, bên môi ẩn nét cười gợi lên, mi dài nhập tấn, phượng nhãn hẹp dài, cánh mũi rủ xuống như huyền đảm, thần sắc bất động, nguy nga như núi…
.
.
.