Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thật ra Trấn Viễn đã thích Vô Tuyết từ lâu lắm rồi. Từ khi còn là một đứa trẻ bị thương mắt chàng đã thích nàng, dù rằng đó mới chỉ là tình cảm ngây ngô của con trẻ, dù rằng trong đó bao hàm cả sự biết ơn.
Những tháng ngày sống cùng Vô Tuyết trong rừng đào là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong thuở ấu thơ của Trấn Viễn, hạnh phúc đến độ chàng còn nghĩ sẽ ở bên ân nhân của mình cả đời, dù người đó sau này có già yếu thì chàng vẫn không rời đi mà ở lại chăm sóc. Đáng tiếc, đó chỉ là những dự định của chàng khi đinh ninh nàng là người. Vậy nên, khi nghe đạo sĩ đó nói nàng là hồ ly, chàng đã vô cùng tức giận vì bị lừa gạt, phản bội, trong một khắc không tỉnh táo đã đồng ý đi theo một người xa lạ mà bỏ rơi ân nhân của mình.
Ngày đó, khi Trấn Viễn đang đứng đợi Vô Tuyết tại một tiệm thuốc nhỏ thì bỗng có một người đến bắt chuyện với chàng, nghe giọng thì biết đó là một nam tử trẻ tuổi: “Trên người ngươi nồng đậm mùi hồ ly, không phải chỉ thừa hưởng dòng máu từ phụ hoặc mẫu mà ngươi còn đang sống cùng hồ ly, đúng không?”. Mùi hương này rất thanh khiết, tựa hương hoa đào nhàn nhạt. Xem ra hồ ly sống cùng tiểu tử này là tiên chứ không phải yêu. Mùi hương này rất giống mùi hương của kẻ đó, vậy là hắn tìm đúng người rồi. Nghĩ đến đây, khóe môi của tên đạo sĩ áo bào màu xám khẽ cong, tạo thành một nụ cười chẳng thể coi là tốt lành, hiềm nỗi hai mắt Trấn Viễn chưa hồi phục nên không thể nhìn thấy.
“Ngươi nói láo! Sao Vô Tuyết có thể là hồ ly được?”
“Kẻ sống chung với ngươi vốn ở trong rừng sâu núi thẳm, tách biệt với con người, đúng không? Bởi vì kẻ đó chính là hồ ly, sợ bị con người phát hiện. Ả không nói cho ngươi sự thật vì trong mắt ả, ngươi chỉ là con mồi nhằm gia tăng sức mạnh mà thôi.”
Lúc bấy giờ Trấn Viễn mới chỉ là một đứa trẻ, còn Lăng Vân đã là một tay lõi đời, chỉ nói vài câu đã dễ dàng đổi trắng thay đen, lừa được Trấn Viễn đi theo mình. Sở dĩ hắn chưa muốn đối đầu với Vô Tuyết là vì lúc đó hắn vừa trốn thoát khỏi Minh Giới, vừa phù phép đắp da thịt lên trên linh hồn rạn vỡ của mình, để một ngày đó đối phó với Vô Tuyết, đoạt phân nửa tu vi của nàng.
Trong mười mấy năm đó, Lăng Vân vừa tĩnh dưỡng, vừa nhồi nhét vào đầu Trấn Viễn những điều xấu xa về hồ ly, khiến chàng vốn ghét nay càng thêm hận. Tuy vậy, nhiều lần nhớ về quá khứ, Trấn Viễn vẫn cảm thấy hối hận vì năm đó đã rời đi mà không nói với Vô Tuyết tiếng nào; sâu thẳm trong tim chàng vẫn khao khát được gặp lại ân nhân của mình. Chàng nửa muốn gặp lại nàng, nửa lại không, vậy nên khi đột ngột tương phùng giữa phố chợ ngày ấy, chàng đã chẳng biết xoay sở thế nào, ứng xử ra sao.
Nếu nói tình cảm trước đây Trấn Viễn dành cho Vô Tuyết là tình cảm ngây thơ của con trẻ thì ngay khi gặp lại, chàng đã rung động trước sắc đẹp của nàng rồi dần dần bị tính tình của nàng thu hút. Dù bị ghét bỏ, lạnh nhạt, dù tủi thân, ấm ức nhưng vẫn không chịu buông tay, sự kiên trì đến cố chấp của nàng khiến chàng phải nể phục. Bản tính thiện lương, tốt bụng của nàng đã soi sáng những góc khuất trong trái tim chàng, xóa tan lòng hận thù không đáng có. Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của nàng khi nhớ về những hồi ức đẹp mà hai người có trước đây chàng lại cảm thấy ghen tị với bản thân trong quá khứ mà chính chàng còn chẳng nhớ rõ. Thấy nàng đau khổ chàng cũng buồn bã theo. Đôi lúc chàng muốn nói gì làm nàng vui nhưng chẳng hiểu sao lời ra đến miệng lại biến thành những lời vụng về, lạnh lùng, làm tổn thương nàng càng sâu đậm. Từ khi gặp lại Vô Tuyết, lòng Trấn Viễn luôn ngổn ngang những cảm xúc không tên, những cảm xúc mà trước đây chàng chưa từng biết đến, vừa lạ lại vừa quen.
Khoảng thời gian một tháng này đối với chàng là vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến độ chàng thầm mong ước nếu có thể, thời gian này sẽ kéo dài mãi mãi. Đáng tiếc, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Còn chưa đầy một tháng, sư thúc Lăng Vân của chàng đã trở về.
Lăng Vân vẫn vậy, vẫn cố gắng nhồi nhét vào đầu Trấn Viễn những ý nghĩ xấu xa về hồ ly, khác hẳn với những lời Vô Tuyết nói và chàng cảm nhận được. Giờ Trấn Viễn đã trưởng thành, không còn tin tưởng hoàn toàn vào lời Lăng Vân nói như trước đây mà đã nảy sinh nghi vấn với vị sư thúc đáng ngờ. Sư phụ Tô Hoài Chi của chàng không xem thường yêu quái, từng nhiều lần nói với chàng rằng: “Yêu có yêu tốt, người có người xấu. Hồ ly cũng vậy”. Chỉ riêng sư thúc Lăng Vân là có thành kiến với hồ ly, luôn cố gắng để chàng nảy sinh lòng hận thù.
Lăng Vân là sư thúc của Trấn Viễn, lời hắn nói chàng không hoàn toàn tin nhưng không thể coi đó là giả dối. Vô Tuyết là ân nhân của chàng, chàng biết nàng không phải yêu quái thích bịa đặt nhưng cũng khó có thể vì nàng mà chống lại Lăng Vân. Lòng chàng hiện tại đang rối như tơ vò nên chàng quyết định rời đi một thời gian để bình tâm suy nghĩ, và cuối cùng chàng cũng chọn tin vào điều trái tim mình cảm nhận được, lựa chọn Vô Tuyết.
Lòng đã có đáp án rõ ràng, Trấn Viễn trở về với tâm tình vui sướng. Nhưng niềm vui còn chưa kịp đong đầy trong tim thì đã bị hiện thực phũ phàng dập tắt. Khi trở về người đau đáu ngóng trông chàng không phải là Vô Tuyết mà lại là Lục Phù Dao cả người nhếch nhác chật vật, trên bụng là vết thương vừa dài vừa sâu chưa được băng bó. Thấy Trấn Viễn trở về, nàng ta lập tức khóc lóc kể lể: “Huynh về đúng lúc lắm. Huynh có biết trong lúc huynh vắng mặt ả hồ ly kia đã gây ra chuyện gì không? Ả vì sợ huynh sẽ lấy muội nên đã ra tay giết muội, Minh Thư đứng ra ngăn cản thì bị ả đánh ngất. Sư phụ của muội đã đuổi theo để trừng trị ả rồi”.
Trấn Viễn dường như không tin vào điều mà tai mình nghe thấy nên đã kinh ngạc hỏi lại: “Sao Vô Tuyết có thể làm ra những chuyện như vậy được? Rõ ràng nàng ấy đã hứa sẽ đợi ta trở về rồi mà!”.
Chẳng rõ vì giận hay vì lẽ gì khác mà cơ thể Lục Phù Dao khẽ run lên một cái, sau đó nàng ta liền chất vấn bằng giọng lạnh lùng: “Nếu không phải ả ta gây ra thì vết thương này là thế nào, là do muội tự rạch bụng mình sao? Trấn Viễn, huynh thà tin một kẻ dị loại mới quen chưa đầy tháng còn hơn là tin sư muội lớn lên cùng mình? Huynh đã bị ả ta mê hoặc rồi, muội thật sự thất vọng về huynh!”. Dường như vì quá tức giận nên đã động mạnh tới vết thương ở bụng, Lục Phù Dao cau mày thở dốc, thấy Trấn Viễn lộ vẻ lo lắng thì lập tức tiếp lời: “Đừng ở đây chần chừ nữa! Huynh mau đuổi theo bọn họ, giúp sư phụ muội diệt trừ ả ta! Mau!”.
Trấn Viễn không biết đường đến rừng đào nơi Vô Tuyết ở, đành dựa vào khí tức của nàng để tìm đến nơi đó. Suốt dọc đường đi, chàng luôn tự nhủ với lòng mình rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, chàng tin Vô Tuyết không làm những chuyện như vậy. Nhưng khi đặt chân vào rừng đào rồi, đập vào mắt chàng là cảnh Lăng Vân bị một thanh kiếm đâm xuyên, mà kẻ cầm chuôi kiếm lại là Vô Tuyết. Cảnh tượng ấy chẳng khác nào lời buộc tội nàng, nói rằng tất cả những gì chàng tin tưởng ở nàng trước đây đều là giả dối, phản bội lòng tin của chàng. Vì vậy chàng liền mất đi lý trí, và trong cơn phẫn nộ đã lỡ tay đâm Vô Tuyết, hồ ly ba đời ba kiếp một lòng chung tình với mình.
Vô Tuyết nằm mơ cũng không ngờ lại bị người mình yêu nhất đâm chết, mà bản thân Trấn Viễn cũng chẳng thể nào tin được. Nhìn nàng tuyệt vọng ngất đi, chàng liền đưa tay ra đỡ, nhưng ngả vào lòng chàng không phải Vô Tuyết trong hình hài con người mà là một con hồ ly lông trắng chín đuôi. Vết thương trước ngực của con hồ ly này, nơi Trấn Viễn đã lỡ đâm rồi vội vàng rút kiếm đang rỉ máu không ngừng, màu đỏ ghê người của máu tươi dần dần lan rộng trên lớp lông trắng tuyết. Trấn Viễn đưa tay áp lên miệng vết thương, liên tục truyền linh lực vào nhưng máu vẫn không ngừng chảy, vết thương cũng chẳng khép miệng. Máu thấm đẫm tay chàng, khiến mắt chàng nhức nhối, dấy lên nhiều nghi vấn trong lòng chàng: “Máu... Tại sao cùng bị kiếm đâm mà chỉ có Vô Tuyết và Phù Dao chảy máu, còn sư thúc lại không?”.
“Đó là vì cơ thể ta không sống như họ, da thịt cũng chỉ là do ta phù phép đắp lên trên linh hồn.” Người nói chẳng phải ai xa lạ mà chính là Lăng Vân. Hắn đâu còn vẻ suy yếu như vừa nãy, thanh kiếm vốn đâm xuyên qua ngực cũng chẳng biết là đã rút ra từ lúc nào. Trước ngực hắn không một vết thương, áo trắng cũng không dính lấy một giọt máu. Hắn cười, nụ cười đắc ý của một kẻ thực hiện được mưu đồ của mình, ánh mắt nhìn viên ngọc đang phát sáng ẩn sau lớp lông bao bọc da thịt đã đẫm máu tựa như ánh mắt của thợ săn nhìn con mồi, đến giọng nói cũng khàn khàn vì vui sướng: “Quả nhiên, chỉ có con mới giết được Vô Tuyết. Ta ẩn nhẫn bấy lâu, nuôi con bao năm cũng chỉ chờ đến ngày này”. Rồi hắn giơ kiếm định rạch lớp da kia để cướp lấy nội đan của Vô Tuyết như không thể chờ thêm được nữa, nhưng còn chưa đụng đến một sợi lông của nàng, Trấn Viễn còn chưa kịp phản ứng thì chuỗi phật châu đeo ở chi trước bên trái của hồ ly đã lóe sáng, ánh sáng xanh sẫm kia liền hất văng thanh kiếm trên tay Lăng Vân, khiến hắn phải lùi về sau mấy bước như bị bỏng. Hắn thấp giọng chửi rủa một câu, không ngừng làu bàu: “Hừ! Quả nhiên, ngoại trừ Trấn Viễn thì không còn ai có thể động đến Vô Tuyết sao? Vậy thì Trấn Viễn, con mau giúp ta rạch da lấy nội đan của ả!”.
Trấn Viễn cởi áo ngoài ra trải xuống đất rồi đặt con hồ ly lông trắng chín đuôi nằm lên đó, tay cầm thanh kiếm Vô Tuyết tặng chàng, quay sang hỏi Lăng Văn: “Tất cả đều là do sư thúc dựng lên để tôi hiểu lầm Vô Tuyết, trong lúc mất đi lý trí giết chết nàng?”.
Chuyện đã đến nước này, Lăng Vân cũng chẳng thèm che giấu nữa: “Đúng, là ta. Ta biết con có tình cảm với ả, nhưng giờ mới hối hận thì có ích gì? Chẳng thà giúp ta đoạt lấy nội đan, ta sẽ chia cho con một phần sức mạnh”.
Cùng là phẫn nộ, nhưng khác cơn giận che mờ lý trí vừa rồi, hiện giờ Trấn Viễn rất tỉnh táo, biết rõ mình muốn và phải làm chuyện gì: “Vậy thì tôi sẽ dùng mạng của sư thúc để xoa dịu cái chết của Vô Tuyết, để nàng ra đi được thanh thản”.
Kiếm của Trấn Viễn lại vung lên lần nữa, phá rách lớp da thịt do Lăng Vân phù phép tạo nên, chém linh hồn hắn ta thành tro bụi. Vẻ mặt trước lúc chết của hắn rất khó coi, sự kinh ngạc cũng biến thành những lời độc địa: “Dám giết sư thúc của mình chỉ vì một ả hồ ly, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng! Hơn nữa ả là do chính tay người hại chết. Nếu tình yêu của ngươi dành cho ả đủ lớn, lòng tin đủ sâu thì âm mưu của ta có thể thành công sao?”.
Những lời này của Lăng Vân tuy khó nghe nhưng lại là sự thật, khiến Trấn Viễn không tài nào phản bác. Nhưng tay chàng cũng chỉ do dự trong chốc lát rồi lưỡi kiếm lập tức đâm xuống: “Tôi có lỗi với nàng thì sẽ dùng cả mạng sống của mình ra để đền bù, bồi tội!”.
Linh hồn của Lăng Vân vốn đã bị trừng phạt đến mức vỡ nát, sao có thể chịu được nhát kiếm mà Trấn Viễn dùng hết sức lực? Linh hồn của hắn lập tức tan thành tro bụi, vĩnh viễn không thể nhập luân hồi, không bao giờ có thể tái sinh. Mà Trấn Viễn cũng đã phạm sát giới, khi chết linh hồn sẽ phải chịu sự trừng phạt dưới âm phủ. Chàng biết rõ điều này nhưng vẫn không hối hận, cũng chẳng quan tâm. Tay chàng đã dính máu của người chàng yêu nhất, vậy giết thêm một mạng nữa cũng có là gì, huống chi đây lại là kẻ gây ra mọi chuyện.
Trấn Viễn nhìn con hồ ly nằm bất động trên đất, trái tim như đã chết lặng. Vết thương trước ngực hồ ly đã ngừng chảy máu từ bao giờ, xác cũng đã lạnh ngắt. Chàng ôm lấy nàng, vòng tay run rẩy siết chặt như sợ nàng sẽ tan biến, như muốn dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho thân thể đã giá băng kia. Bi thương cuồn cuộn trong lòng, như muốn xé rách lồng ngực mà trào ra, cuối cùng lại hoá thành giọt nước mắt lăn dài trên má rồi rơi trên chuỗi phật châu đeo ở chi trước của hồ ly. Giọt nước mắt ấy lập tức biến mất như lặn vào hạt châu, ánh sáng xanh sẫm lại xuất hiện, dịu dàng bao bọc lấy một người một tiên. Đến khi ánh sáng ấy biến mất, khi Trấn Viễn mở mắt ra, chàng đã không còn là Trấn Viễn của lúc trước.
Chàng đã nhớ ra tất cả. Nhớ họ đã từng yêu nhau đậm sâu thế nào, từng buông lời hẹn ước chân thành ra sao. Nhớ cả nỗi đau khi Hạo Thiên trở về, tận mắt nhìn thấy thi thể không lành lặn của Diệp Thất được đưa vào quan tài. Đã mấy trăm năm trôi qua mà vận mệnh vẫn không buông tha cho họ, khiến nỗi đau tưởng như đã ngủ yên theo thời gian giờ lại dội về, nhức nhối, khiến chàng chỉ muốn dùng kiếm xé phanh lồng ngực mình ra, moi trái tim ra cho mình thôi đau đớn.
Vô Tuyết đã chết thật rồi, hồ ly ba đời ba kiếp một lòng chung tình với chàng đã không còn nữa. Không phải chết để chờ tái sinh chuyển kiếp mà là chết thật sự, hoá thành hư vô. Dù chàng có chờ bao lâu cũng không thể gặp lại nàng, có luân hồi bao kiếp vẫn không thể ở bên nhau.
Nếu đã vậy, chàng còn sống làm gì? Sao không đi theo nàng, xác hoá tro tàn cùng chôn một mộ, hồn thành hư vô chẳng còn biệt ly?
Ý nghĩ đó tựa như ngọn lửa trong lòng, đã nhen nhóm thì khó có thể dập tắt. Trấn Viễn bế hồ ly vào căn nhà gỗ, định bụng rửa sạch cho nàng rồi mình cũng đi theo nhưng vừa mới đặt nàng nằm lên giường, cửa phòng đã bị luồng khí mạnh mẽ nào đó đột ngột đẩy ra. Đứng ở cửa là một nam một nữ. Nam thì mặc áo trắng viền đen, thoạt nhìn bằng tuổi Trấn Viễn, tuấn tú đến độ người ta khó lòng nhìn thẳng, dáng vẻ thanh nhã hệt như thần tiên trong lời đồn đại của mọi người. Đó là sư phụ Tô Hoài Chi của Trấn Viễn, mà Tô Hoài Chi đúng là đã từng đứng trong hàng ngũ tiên ban. Còn nữ thì mặc áo trắng thêu hoa bỉ ngạn, chuông vàng dắt bên hông; xinh đẹp nhưng lạnh lùng, đôi mắt dưới rèm mi dài buốt giá như nước Vong Xuyên, cả người lờn vờn âm khí. Trấn Viễn nhớ cô gái này, bằng hữu của Vô Tuyết, người cầm sổ Sinh Tử mà Hạo Thiên gặp trước lúc lên cầu Nại Hà. Hình như nàng tên Phong My, là Thiếu Quân của Minh Giới.
Phong My cứ thế xông vào, đến khi nhìn thấy hồ ly lông trắng đẫm máu nằm trên giường thì khựng lại, ngẩn ngơ lẩm bẩm: “Vẫn là đến muộn sao?”. Rồi lại quay sang chất vấn Trấn Viễn, ánh mắt thường ngày vốn không có hơi ấm giờ càng lạnh hơn: “Là huynh đâm Vô Tuyết?”.
Trấn Viễn bị đôi mắt lạnh lùng đó trừng đến phát đau, khàn giọng trả lời: “Phải. Tôi đã mắc mưu của sư thúc tôi, đã đâm Vô Tuyết trong lúc mất đi lý trí”.
Phong My còn định nói thêm gì nữa nhưng lời còn chưa ra đến miệng đã bị Tô Hoài Chi cắt ngang: “Trấn Viễn, sư thúc của con đâu?”.
Trấn Viễn cứng người, cúi đầu đáp: “Sư thúc… đã bị con giết rồi”.
Nghe chàng nói vậy, cả Tô Hoài Chi lẫn Phong My đều cảm thấy kinh ngạc, người trấn tĩnh lại đầu tiên là Tô Hoài Chi: “Dù sao Lăng Vân cũng là sư thúc của con, sao con có thể nhẫn tâm giết hại? Có phải con đã tức giận đến mức mất đi lý trí không? Con có biết hậu quả của chuyện con gây ra là gì không?”.
Trấn Viễn bình tĩnh trả lời: “Không. Lúc đó con rất tỉnh táo, biết rõ chuyện mình phải làm là gì. Sư phụ nói con không nên giết sư thúc, vậy Vô Tuyết đáng chết sao? Người đời thường nói yêu quái giết người phải bị trừng trị, vậy con người giết yêu quái, thần tiên có phải đền mạng không?”.
Đáp lời Trấn Viễn là một câu hỏi của Phong My: “Huynh biết giết sư thúc của mình sẽ phải gánh chịu tiếng xấu?”.
Chàng không chút do dự đáp lời: “Phải”.
“Huynh biết giết người sẽ phạm sát giới, mang đại tội, linh hồn sẽ bị trừng phạt dưới Minh Giới?”
“Phải.”
“Huynh biết rõ mà vẫn không do dự làm, làm xong cũng không hối hận. Bởi vì huynh định chết theo Vô Tuyết, không phải chết để chuyển kiếp mà là hồn phi phách tán, không bao giờ tái sinh. Ta nói đúng chứ?”
Trấn Viễn im lặng không nói, chẳng khác nào ngầm thừa nhận.
“Hừ. May là ta đến kịp.” Phong My tiếp tục lên tiếng, giọng không còn lạnh lùng như lúc đầu: “Huynh thử nhìn xem Vô Tuyết có điểm nào khác trước không?”.
Trấn Viễn lại gần giường, dùng ánh mắt nửa bi thương nửa dò xét nhìn con hồ ly nằm bất động trên đó. Chàng không dám nhìn lâu, ánh mắt từ vết thương nặng trên ngực hồ ly chuyển qua mấy chiếc đuôi xù, hỏi như không tin vào điều mắt mình nhìn thấy: “Tám đuôi? Rõ ràng vừa nãy là chín đuôi cơ mà. Không lẽ...”. Chàng run run đưa tay đặt dưới mũi hồ ly rồi kiểm tra vết thương trước ngực, niềm vui cùng sự kinh ngạc bất ngờ ập đến, bật thốt thành lời: “Vô Tuyết... còn sống?”. Dù hơi thở của Vô Tuyết rất yếu ớt nhưng vẫn đủ chứng minh nàng còn sống, cơ thể cũng đã ấm trở lại. Nhưng sao có thể chứ? Chàng đã ôm nàng cả một đoạn dài về đây, cơ thể nàng ra sao chàng biết rõ hơn ai hết. Vừa nãy, rõ ràng nàng đã tắt thở, tim cũng ngừng đập, cơ thể lạnh ngắt. Vậy tại sao bây giờ lại...?
“Với hồ ly tu luyện thành hình người, một đuôi là một mạng. Huynh giết Vô Tuyết một lần thì nàng ấy mất đi một đuôi.” Nhìn hy vọng dâng lên trong mắt chàng, Phong My lại thản nhiên dập tắt: “Đối với Vô Tuyết thì có thể một đuôi chẳng là gì, điều khiến nàng ấy đau khổ nhất là huynh không tin tưởng nàng ấy, còn tự tay giết nàng. Dù Vô Tuyết có yêu huynh nhiều thế nào thì tình cảm ấy cũng bị một kiếm này của huynh phá hủy. Nàng ấy sẽ không tha thứ cho huynh đâu”.
Trấn Viễn cười khổ đáp lời: “Tôi biết chứ. Chỉ cần Vô Tuyết còn sống là được rồi. Còn sống là còn hy vọng, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu”.
Vô Tuyết hôn mê ba ngày rồi mới trở về hình hài con người, đến ngày thứ tư mới tỉnh lại. Trấn Viễn đã chuẩn bị tinh thần rằng nàng sẽ hận chàng, sẽ không chịu tha thứ nhưng kết quả lại trái ngược với điều chàng lo. Sáng hôm đó, thấy rèm mi dày và dài của nàng khẽ rung như một điềm báo tốt lành, tim chàng như ngừng đập. Khoảnh khắc nàng mở mắt, chàng vừa mừng vừa lo. Ban đầu đôi mắt tuyệt đẹp ấy như bị làn sương mù bao phủ, rồi dần dần trở lại trong veo như nước ở khe suối trước đây hai người từng nhiều lần bắt cá. Đến khi thấy rõ người đứng bên giường là ai, đôi mắt ấy liền rực sáng, đáy mắt hiện rõ ý cười, ráng hồng lan rộng trên hai gò má trắng tuyết, cả môi cũng không kìm được mà cong lên. Bất chấp việc cơ thể còn yếu, Vô Tuyết liền bật dậy, vừa sà vào lòng chàng vừa vui mừng reo vang: “Trấn Viễn, cuối cùng thiếp cũng tìm thấy chàng rồi!”.
***
“Mất ký ức. Ký ức hiện tại của Vô Tuyết chỉ dừng lại ở khoảng thời gian nàng ấy vất vả tìm huynh. Trong hồ tộc chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Nàng ấy thành ra thế này có lẽ là vì đột ngột mất đi một chiếc đuôi, cũng có thể vì trong thâm tâm nàng ấy muốn quên đi ký ức đau thương đó. Nhưng dù lý do là gì thì tình trạng này cũng không kéo dài đâu, nàng ấy có thể tỉnh lại bất cứ nào.” Phong My đã nói với Trấn Viễn như vậy.
Giống như đang mơ một giấc mộng ngọt ngào vẫn hằng mong ước, dù biết có thể trở lại hiện thực phũ phàng bất cứ lúc nào, dù tự nhủ bản thân rằng phải tỉnh táo nhưng chàng vẫn không kìm được mà trầm luân trong đó.
Còn nhớ ngày mà Vô Tuyết tỉnh lại, trước tình trạng xảy ra đột ngột của nàng, Trấn Viễn vừa vui mừng vừa ngạc nhiên. Sao nàng lại thành ra như vậy? Chẳng lẽ nàng đã quên những tổn thương, ấm ức mình phải chịu đựng? Nàng đã quên những tổn thương đó nhưng lại nhớ kẻ đã làm tổn thương nàng? Vậy là sao? Lòng còn rất nhiều nghi vấn nhưng cuối cùng niềm vui vẫn lấn át tất cả. Trấn Viễn ôm chầm lấy nàng, nghẹn ngào gọi hai tiếng: “Vô Tuyết”. Rồi chàng cố hít một hơi sâu kìm lại những cảm xúc xốn xang sắp trào ra khỏi lồng ngực, kê cái gối mềm phía sau, để nàng ngả lưng vào đó, tựa đầu vào thành giường, dịu dàng nói: “Ngủ lâu vậy chắc nàng cũng đã đói. Ta đã nấu xong cháo gà mà nàng thích rồi, để ta lấy cho nàng ăn”.
Thấy chàng tất bật bận rộn vì mình, không hiểu sao Vô Tuyết lại cảm thấy rất vui. Nụ cười hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp, ngay cả đôi mắt cũng cong cong như vành trăng non. Thấy chàng đã bưng bát cháo trở lại, còn cẩn thận thổi cho đỡ nóng, nàng liền cảm động thốt lên: “Trấn Viễn, chàng đối với thiếp thật tốt. Nếu đây là sự thật thì đó hẳn là giấc mộng rồi”.
Tay đang bưng bát cháo của Trấn Viễn khựng lại, dù lòng có dự cảm chẳng lành nhưng vẫn không kìm được mà hỏi: “Nàng nói… giấc mộng gì?”.
Vô Tuyết hồn nhiên trả lời: “Thiếp cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, mơ một giấc mộng rất dài. Trong mơ, chàng đối với thiếp rất lạnh lùng, không chỉ không tin tưởng thiếp mà còn nhẫn tâm giết hại. Nhưng thiếp biết đó chỉ là một giấc mơ mà. Chàng tốt với thiếp như vậy thì sao có thể làm ra những chuyện đó”.
Rõ ràng những lời này của nàng không phải trách cứ, cũng chẳng chất chứa hận thù, vậy mà vẫn có thể khiến trái tim chàng đau như rỉ máu. Cổ họng chàng khô khốc, giọng nói cũng khàn khàn: “Nàng tin tưởng ta đến thế sao?”. Nhưng giấc mộng ấy lại chính là sự thật. Chàng đã phụ nàng.
“Đương nhiên rồi. Đã yêu thì phải tin tưởng nhau. Thiếp tin mình không nhìn và yêu nhầm người.” Vô Tuyết chẳng hề phát hiện ra điều bất thương ở người trước mặt, chỉ chăm chú nhìn bát cháo gà thơm nức mũi trên tay chàng, lên tiếng thúc giục: “Đã nguội bớt rồi đấy. Mau đưa cho thiếp ăn”. Chợt nghĩ ra điều gì đó, nàng liền nháy mắt tinh nghịch: “Bây giờ thiếp cảm thấy không khoẻ, chàng có thể bón cho thiếp ăn không?”.
Vẻ tinh nghịch đó làm Trấn Viễn bật cười, nụ cười đúng nghĩa trong mấy ngày gần đây: “Đương nhiên là được”.
Lấp đầy bụng bằng món cháo yêu thích xong, Vô Tuyết thoả mãn đến mức híp cả mắt lại, rồi ánh mắt lại bắt đầu mơ màng như nhớ lại quá khứ xa xăm: “Chắc chàng không nhớ đâu, khi chàng còn là Mạc Trọng, mỗi khi thiếp ốm chàng đều đích thân xuống bếp nấu cháo gà”.
Trấn Viễn đặt cái bát không lên chiếc bàn bên cạnh, dịu dàng trả lời: “Ta đã nhớ ra tất cả. Giờ Mạc Trọng không còn nhưng Trấn Viễn sẽ mãi mãi ở bên Vô Tuyết”.
Vô Tuyết đã quên nhưng vết thương vẫn còn đó. Đã có lần nàng hỏi Trấn Viễn rằng vì sao nàng bị thương, vì sao nàng không nhớ gì. Chàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn khó nhọc trả lời: “Nàng bị như vậy… là vì ta”.
Dù lòng còn rất nhiều nghi vấn nhưng thấy chàng như vậy, nàng không đành lòng hỏi tiếp, nói ra một cái cớ vừa để thuyết phục bản thân vừa để an ủi chàng: “Có phải vì bảo vệ chàng nên thiếp mới bị thương không? Nếu đó là sự thật thì chàng cũng đừng áy náy tự trách. Chẳng phải là thiếp còn sống sao? Chỉ cần chàng còn sống, chúng ta còn ở bên nhau thì vết thương này có là gì”.
Vô Tuyết luôn như vậy. Nàng thuần khiết, chân thành, thiện lương, luôn coi Trấn Viễn là tất cả. Nàng càng như vậy càng khiến chàng cảm thấy áy náy, tội lỗi đầy mình, khiến lương tâm của chàng chẳng thể nào ngủ yên.
Hồ tiên bị thương hồi phục nhanh hơn người phàm rất nhiều. Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, vết thương trước ngực Vô Tuyết đã có tiến triển tốt. Dù vậy, Trấn Viễn vẫn không cho nàng xuống giường, mọi chuyện từ lớn đến nhỏ đều do chàng lo liệu. Buổi tối một hôm nào đó, khi nấu xong rồi, chàng dọn cơm vào phòng Vô Tuyết thì chẳng thấy nàng đâu, bèn đặt vội mâm cơm xuống bàn, chạy vào rừng tìm kiếm. Thấy bóng áo trắng thấp thoáng dưới gốc một cây đào gần đó chàng mới thở phào nhẹ nhõm, thong thả lại gần, hỏi: “Nàng không chịu ở yên trong phòng mà lén lút ra đây làm gì vậy?”.
Nàng lập tức dừng động tác đào bới lại, giật mình ngã ngửa ra sau. Thấy người đứng sau là chàng, nàng liền lên giọng trách cứ: “Thiếp đã khỏe hơn rồi, sao có thể cứ ở lì trong phòng thế chứ. Còn chàng nữa, đừng thình lình xuất hiện sau lưng người ta như vậy, muốn hù chết thiếp sao?”. Nàng phủi áo đứng dậy, dúi bọc lụa màu trắng dính chút bụi đất vào lòng chàng, đắc ý khoe khoang: “Đây là rượu hoa đào đích thân thiếp ủ, ngay cả bậc thầy ủ rượu của Thiên Giới cũng tấm tắc ngợi khen. Thiếp từng hứa sẽ ủ rượu cho Mạc Trọng uống nhưng rượu còn chưa ủ xong, người đã đi rồi. Giờ chàng đã trở lại, mau nếm thử xem sao”.
Trấn Viễn ôm bọc lụa vào lòng, giọng chất chứa nhiều cảm xúc không tên: “Đây là vò rượu nàng ủ từ năm đó? Suốt trăm năm qua nàng vẫn ở đây, một mình chờ đợi?”. Khi còn là Mạc Trọng, chàng đã nếm trải cảm giác sống một thân một mình trong khoảng thời gian dài đằng đẵng giữa núi rừng hoang vu, hiểu rõ nỗi cô đơn gần như vô tận. Suốt trăm năm qua nàng cũng sống như thế, mượn men say để đắm chìm trong quá khứ ngọt ngào, để rồi khi tỉnh mộng rồi mới biết nơi này chỉ còn mình nàng mà thôi.
Vô Tuyết gật đầu trả lời: “Phải. Thời gian qua không có chàng bên cạnh thiếp rất cô đơn. Vậy nên đừng bao giờ rời xa thiếp, đừng để thiếp phải nếm trải cảm giác mất mát khi chia ly thêm một lần nào nữa”.
“Sẽ không. Dù nàng có nhớ lại, có đuổi ta đi thì ta cũng sẽ không bỏ cuộc, không buông tay.” Phát hiện mình đã lỡ lời, Trấn Viễn lập tức lấp liếm: “Vào nhà thôi. Tối nay ta có hầm gà, để lâu sẽ nguội mất”. Cũng may là vừa nghe đến chữ “gà”, hai mặt nàng đã rực sáng, quên hết những lời chàng vừa nói, chỉ vội vàng theo chàng vào nhà.
Mấy ngày sau đó Vô Tuyết đã khỏe lên rất nhiều, nàng không chịu ngồi yên trong phòng nữa mà xuống bếp nấu ăn. Trấn Viễn ra khe suối bắt cá, nàng sẽ dùng cá đó nấu canh, chua chua cay cay thơm ngon vô cùng. Chàng bẫy gà rừng, nàng sẽ hầm gà với thuốc bắc, đã thơm ngon lại còn bổ dưỡng. Thời gian dường như trở lại trước kia, không, so với trước kia thì hạnh phúc hơn nhiều lắm.
Và hạnh phúc lên đến đỉnh điểm là khi Vô Tuyết ngỏ lời với Trấn Viễn. Một lần khi đã cơm no rượu say, nàng liền gối đầu lên đùi chàng, đột nhiên hỏi: “Trấn Viễn, chàng có yêu thiếp không?”.
Dẫu cảm thấy ngạc nhiên nhưng chàng vẫn nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên là có”.
“Vậy chàng có muốn lấy thiếp không?”
“Có.”
“Vậy tại sao chàng không ngỏ lời cầu hôn thiếp? Chàng không muốn thành thân với thiếp sao?”
Sao lại không chứ? Đây là chuyện ngay cả trong mơ Trấn Viễn cũng muốn làm, đôi lúc muốn nói ra nhưng vẫn kịp kìm lại. Chàng có tư cách gì mà nói ra lời đó? Nàng đã quên những chuyện trước đó không có nghĩa là những chuyện ấy chưa từng xảy ra. Nếu chàng ngỏ lời lúc này thì chẳng khác nào thừa nước đục thả câu, lợi dụng lúc người ta mất ký ức.
Vô Tuyết không biết nỗi khổ tâm của chàng nên hồn nhiên nói tiếp: “Vì chờ mãi chẳng thấy chàng chủ động nên thiếp đành ngỏ lời trước. Trấn Viễn, hãy trả lời thiếp thật lòng, chàng có muốn lấy thiếp không?”.
“Đương nhiên là muốn, nhưng mà...” Nhưng mà chàng chỉ muốn hai người thành thân khi nàng đã hoàn toàn tỉnh táo, giữa cả hai không còn bất cứ khúc mắc gì.
Nhưng chàng còn chưa kịp nói hết câu đã bị nàng lên tiếng ngắt lời: “Chỉ cần cả hai đều muốn là được rồi, còn nhưng nhị gì nữa? Thiếp phải nhanh chóng thành thân với chàng để trói buộc chàng, để chàng không bao giờ rời đi nữa”.
Nếu khi nhớ lại nàng cũng nghĩ như vậy thì tốt biết mấy. Thấy không thể thuyết phục được nàng, chàng đành gật đầu thuận theo.
Thấy chàng không từ chối, Vô Tuyết hài lòng mỉm cười: “Cứ quyết định như vậy đi. Chúng ta sẽ chọn ngày lành mời bằng hữu sau”.
Đã phạm tội thì phải bị trừng phạt, huống chi tội của Trấn Viễn lại là giết người. Hằng ngày, mỗi khi Vô Tuyết ngủ say là chàng phải đến Minh Giới chịu cực hình, có lần còn phải viện cớ gạt nàng cho qua. Cả thân thể lẫn linh hồn đều bị trừng phạt. Da thịt cứ bị xé rách rồi lành lại, quá trình đau đớn ấy cứ lặp đi lặp lại cho đến khi chàng kiệt sức thì thôi. Sự trừng phạt thể xác khiến chàng đau đến kiệt sức nhưng so với nỗi đau của linh hồn thì chẳng là gì cả. Linh hồn của chàng bị trừng phạt đến nỗi đã xuất hiện vết rạn, bị lửa địa ngục thiêu rồi dìm trong nước Vong Xuyên buốt giá. Mới chỉ như vậy mà Trấn Viễn đã cảm thấy đau đớn vô cùng, vậy thì năm đó Lăng Vân làm sao chịu được? Chẳng trách vì sao hắn lại liều mình trốn khỏi Minh Giới, sắp đặt tất cả chỉ để đoạt lấy sức mạnh của Vô Tuyết. Đáng tiếc, hắn đã sai nay lại càng sai hơn, chẳng còn cơ hội quay đầu.
Những lúc phải chịu sự đau đớn thấu tận tâm can, mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông xuôi, bỏ cuộc, Trấn Viễn lại nhớ đến Vô Tuyết, nhớ đến khoảng thời gian hạnh phúc bên nàng, nhớ đến câu nói: “Trấn Viễn, thiếp muốn chúng ta nhanh chóng thành thân”. Nụ cười của nàng xoa dịu những nỗi đau chàng phải chịu đựng, tình yêu của nàng tiếp thêm dũng khí để chàng vượt qua.
Thấy chàng như vậy, ngay cả Phong My cũng không đành lòng nói: “Huynh đâu cần phải ngày nào cũng đến đây chịu trừng phạt. Nếu mỗi ngày đều như vậy, dù huynh có sức mạnh ngang ngửa thần tiên thì cũng khó mà chịu nổi”.
Trấn Viễn lắc đầu trả lời: “Không còn nhiều thời gian nữa. Vô Tuyết đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Tôi phải được xá tội trước khi nàng ấy phát hiện ra”.
Và cuối cùng chàng cũng đợi được đến ngày đó.
Ngày đó, sau khi chịu cực hình xong, Trấn Viễn mệt mỏi trở về rừng đào, dù cả thân thể lẫn linh hồn đều rã rời nhưng lòng chàng lại vô cùng thanh thản, dấy lên hy vọng trước đây chưa có. Nhìn người ngủ say bên cạnh, chàng cảm thấy những vất vả, cố gắng của mình trong thời gian qua thật đáng giá. Chàng mong nếu có thể, thời gian hãy ngừng trôi, Vô Tuyết sẽ không bao giờ nhớ lại. Như vậy hai người sẽ không phải chia ly lần nữa mà sẽ được bên nhau trọn đời.
Đáng tiếc, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Giấc mơ về một tương lai tốt đẹp còn chưa kịp vẽ nên đã bị hiện thực phũ phàng dập tắt.
Đêm đó Trấn Viễn ngủ rất ngon, một giấc ngủ sâu, trọn vẹn, không mộng mị. Đến khi chàng tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, Vô Tuyết đã rời giường từ lúc nào và đang đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía chàng. Nắng ban mai sà vào trong phòng, đậu trên tóc, trên vai áo nàng, khiến cả người nàng như bừng sáng. Một chiếc áo lụa mỏng màu tím khoác hờ trên người nàng, vài cánh hoa đào vương trên vai áo. Nhìn cảnh tượng ấy, không hiểu sao chàng bỗng thấy rung động, bèn lặng lẽ rời khỏi giường, vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, tựa đầu vào vai nàng, ngay cả giọng nói cũng ngập tràn hạnh phúc: “Đang thẩn thơ gì thế? Sao không gọi ta dậy? Nàng đã ăn sáng chưa?”.
Nếu là ngày thường, nhất định Vô Tuyết sẽ bật cười khanh khách, vui vẻ trả lời bằng giọng trong veo thấm đẫm gió xuân khiến lòng người nghe ấm áp vô cùng. Nhưng hôm nay lại khác. Khi bị Trấn Viễn bất ngờ ôm, nàng liền cứng người, sau đó giãy khỏi vòng tay của chàng. Trấn Viễn kinh ngạc xoay nàng lại để nàng nhìn thẳng vào mắt mình. Đôi mắt Vô Tuyết lúc này đỏ hoe, gương mặt xinh đẹp nhuốm màu ảm đạm, phảng phất bi thương, đâu rạng rỡ như mấy ngày trước. Lòng chàng bỗng có dự cảm chẳng lành, nghi vấn nghẹn lại ở họng: “Nàng...”. Chẳng lẽ nàng đã...?
Khi chạm phải ánh mắt của chàng, nàng liền không kìm được nước mắt, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào: “Tại sao? Tại sao lúc đó chàng lại không nghe thiếp giải thích? Tại sao chàng thà tin Lăng Vân chứ không tin thiếp?”.
Quả nhiên… nàng đã nhớ ra tất cả. Chàng biết ngày này rồi cũng sẽ đến, nhưng không nghĩ nó lại đến nhanh như vậy, đột ngột đến khi chàng bắt đầu hy vọng về cuộc sống ngày mai.
Vô Tuyết ngồi sụp xuống đất, vùi mặt vào hai đầu gối nhưng vẫn không kìm được tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra từ cổ họng. Mọi tủi thân, ấm ức cùng tổn thương mà nàng chôn giấu trong lòng suốt bấy lâu nay bỗng hóa thành nước mắt tuôn ra không ngừng. Thấy nàng như vậy, Trấn Viễn luống cuống đến mức chẳng biết làm gì, xót xa, đau lòng nhưng chẳng thể nói một câu an ủi, tất cả đều nghẹn lại ở họng, chỉ có thể luôn miệng lặp lại: “Xin lỗi. Vô Tuyết, ta xin lỗi”.
Một khi nước mắt đã chảy ra thì khó mà kìm lại được. Vô Tuyết khóc đến khi mắt bắt đầu thấy đau, giọng cũng đã khàn. Trấn Viễn dùng ống tay áo của mình lau nước mắt cho nàng, dịu giọng nói: “Xin lỗi”.
Vô Tuyết ngẩng phắt đầu nhìn chàng, đột nhiên hỏi: “Linh hồn của chàng bị sao vậy? Tại sao lại xuất hiện vết nứt?”. Dù rằng vết rạn ấy vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức người mang chuỗi phật châu được Phật tổ ban phước cũng phải để ý kĩ mới trông thấy được nhưng đó vẫn là vết thương trên linh hồn, đau đớn hơn bất cứ vết thương nào trên da thịt.
“Đó là sự trừng phạt mà ta phải chịu khi phạm sát giới. Lăng Vân rắp tâm chia rẽ hai ta, hại ta giết nàng nên ta đã ra tay với hắn. Còn ta...” Trấn Viễn cầm tay nàng đặt trước ngực trái của mình: “... Tùy nàng định đoạt”.
Có lẽ không ngờ chàng lại làm ra chuyện đó, nói những lời như vậy nên Vô Tuyết mới ngẩn ngơ hồi lâu, miệng lặp lại như không tin vào điều mà tai mình nghe thấy: “Chàng đã giết Lăng Vân, còn bản thân thì để thiếp định đoạt?”. Rồi buồn bã quay đầu đi, khó nhọc trả lời: “Vậy thì chàng đi đi”.
Trấn Viễn khó tin nhìn nàng. Chàng biết nàng vẫn còn rất giận, rất thất vọng; chàng tự nguyện để nàng mắng, chửi, đánh, thậm chí là giết cũng được, nhưng không ngờ nàng chuyện gì cũng không làm, chỉ yêu cầu chàng rời đi.
“Chàng đã giết Lăng Vân trả thù cho thiếp, vì vậy mà bị trừng phạt, thiếp rất cảm kích, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để thiếp bỏ qua tất cả. Đúng là thiếp rất giận chàng, và thất vọng càng nhiều hơn. Chàng bảo thiếp phải làm gì với chàng đây? Giết chàng cho hả giận ư, thiếp không nỡ. Giữ chàng ở lại ư, không thể, vì chỉ cần nhìn thấy chàng là thiếp lại nhớ về chuyện ấy, là vết thương trước ngực lại nhức nhối, tim lại thấy đau. Vì vậy chàng hãy đi đi, rời khỏi nơi này, đừng bao giờ để thiếp nhìn thấy nữa.”
Chàng định lại gần nói thêm gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị nàng ngắt lời: “Xin chàng đấy, hãy đi đi. Đừng để thiếp nhìn thấy chàng nữa”. Rõ ràng không khóc nhưng giọng lại nghẹn ngào.
Thấy nàng như vậy, Trấn Viễn không nỡ từ chối, đành gật đầu thuận theo nhưng vẫn kiên quyết nói: “Được. Nhưng ta sẽ không buông tay đâu”. Chàng lưu luyến nhìn nàng lần cuối rồi đẩy cửa bước ra, nhìn thấy Phong My liền lên tiếng nhờ nàng: “Cô đến đúng lúc lắm. Tâm trạng Vô Tuyết hiện giờ không tốt, nàng ấy lại không muốn nhìn thấy tôi nên đành nhờ cô an ủi”.
Phong My gật đầu tỏ ý đã biết rồi bước vào phòng, đóng cửa, nhẹ giọng gọi: “Vô Tuyết”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vô Tuyết liền ngẩng đầu lên, trả lời bằng giọng pha chút khàn khàn: “Đáng lẽ hồi đó tôi nên nghe lời cô, không nên đầu thai làm người, không nên theo đuổi người ta đến cùng. Đáng lẽ tôi nên biết trên đời có những chuyện dù có cố gắng đến đâu cũng không thể làm được, giữa tôi và chàng đã định sẵn là không có kết cục tốt”.
“Vậy là cô đang hối hận sao? Vì khó khăn mà chùn bước, thật chẳng giống Vô Tuyết ta quen chút nào. Cô đã quên Bạch Linh từng nói gì sao, tương lai là do chính chúng ta viết nên. Chỉ cần cô còn sống, mọi chuyện đều có thể xảy ra.”
“Nhưng tôi không muốn tiếp tục nữa. Cứ nhìn thấy chàng là tim tôi lại thấy đau, đau lắm.”
“Vậy thì cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, cho mình thời gian để suy nghĩ thấu đáo, xem biểu hiện của Trấn Viễn thế nào. Thời gian sẽ cho mọi người câu trả lời thỏa đáng nhất. Nhưng dù sau này cô quyết định thế nào, ta vẫn sẽ ủng hộ cô.” Phong My ôm Vô Tuyết vào lòng, giọng chưa bao giờ dịu dàng và ấm áp đến thế: “Vẫn còn buồn bực à? Vậy khóc nữa đi, khóc cho vơi hết phiền muộn trong lòng, khóc xong rồi trở về là Vô Tuyết mà ta quen”.
Rồi tiếng nức nở lại vang lên trong phòng. Người áo đen vẫn đứng ngoài, đem từng lời nói, từng tiếng nức nở mình nghe được khắc ghi trong lòng.
Vì khóc quá nhiều nên hai mắt Vô Tuyết sưng lên, vừa đau lại rát, giọng cũng đã khàn. Đêm đó, nàng cảm nhận được một làn hơi mát xoa dịu cơn khó chịu, dường như có ai đó dã dấp khăn trong nước lạnh rồi đắp lên mắt nàng, liên tục dấp nước giữ cho khăn mát. Đến sáng hôm say tỉnh dậy hai mắt Vô Tuyết đã bớt sưng, dễ chịu hơn rất nhiều, trên bàn còn có một cốc trà thảo dược giúp thanh họng. Nàng đưa tay lên sờ mắt mình, trên đó vẫn còn đọng lại hơi mát từ chiếc khăn dấp nước, từ những ngón tay đẹp như ngọc tạc của người kia. Uống xong cốc trà thảo dược họng nàng đã đỡ khó chịu hơn nhiều, ngẩn ngơ lẩm bẩm: “Chẳng phải đã nói kết thúc rồi ư, sao còn làm ra những chuyện này?”.
Kể từ hôm đó, sáng nào tỉnh dậy Vô Tuyết cũng thấy trên bàn có sẵn đồ ăn, không là món ăn nàng thích thì cũng là món bổ dưỡng vô cùng. Tất cả đều còn ấm, chứng tỏ chàng vừa rời đi không lâu. Vì không muốn lãng phí nên lần nào nàng cũng ăn hết nhưng nhiều lúc vẫn than thở với Phong My: “Cần gì phải nhọc công như vậy chứ, tôi cũng biết nấu ăn mà. Những món này dù bổ dưỡng đến đâu thì cũng không thể giúp tôi lấy lại toàn bộ sức mạnh đã mất”.
“Là chàng quan tâm cô thôi.Vì muốn tốt cho cô nên mới học nấu mấy món bổ dưỡng đó, biết cô không muốn nhìn thấy mình nên đã rời đi từ sáng sớm.”
Dẫu biết là như vậy nhưng Vô Tuyết vẫn cảm thấy gặp Trấn Viễn để nói chuyện rõ ràng. Nếu chàng cứ làm thế này, quyết định ban đầu của nàng e là sẽ lung lay mất.
Vậy nên ngày hôm sau, sau khi ăn xong bát cháo gà nóng hổi thơm nức trên bàn, Vô Tuyết liền cầm chiếc bát sứ đã rửa sạch đi tìm Trấn Viễn. Nàng thừa biết chàng chưa rời đi mà đã dựng nên một gian nhà tranh bên ngoài kết giới bao quanh rừng đào. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động đi tìm chàng sau lần đuổi chàng đi hôm đó. Vừa bước chân ra khỏi kết giới, nàng đã trông thấy ngôi nhà nhỏ của Trấn Viễn cùng hai người đang đứng trước cửa. Người mặc áo đen chính là Trấn Viễn, người còn lại mặc áo vàng tơ, dáng người yểu điệu, chẳng phải ai khác mà chính là Lục Phù Dao. Tai của hồ ly rất thính, ở khoảng cách này Vô Tuyết vẫn có thể nghe rõ ràng những lời họ nói.
Lục Phù Dao đưa tay níu lấy áo của chàng, dùng giọng gần như van nài khiến ai nghe cũng có vài phần xót xa: “Huynh vẫn giận muội vì đã cấu kết với sư phụ lừa huynh giết nàng ta? Vậy thì muội đã biết lỗi rồi, sư phụ cũng đã chết, huynh mau trở về đi”.
Nhưng điều lạ là một người vốn rất cưng chiều sư muội như chàng lại thản nhiên từ chối: “Đúng là ta còn giận muội, thất vọng càng nhiều hơn. Ta không ngờ muội có thể làm ra những chuyện như vậy”.
“Muội làm vậy cũng chỉ vì muốn có được huynh thôi. Vô Tuyết đã độc chiếm huynh cả hai kiếp rồi, không thể nhường muội kiếp này sao? Tại sao lần nào huynh cũng chọn nàng ta? Muội không cam tâm!”
Trước những lời chất vấn của Lục Phù Dao, Trấn Viễn khựng lại một lúc rồi khàn giọng trả lời: “Phù Dao, người ta yêu là Vô Tuyết, còn tình cảm ta dành cho muội chỉ là tình huynh muội đơn thuần. Đáng lẽ ta phải nói lời này với muội từ khi còn là Hạo Thiên, để muội đi tìm hạnh phúc thật sự của đời mình, không lãng phí cả ba kiếp để theo đuổi một kẻ như ta. Phù Dao, ta xin lỗi”. Thật ra Trấn Viễn nợ Lục Phù Dao nhiều lắm, một lời xin lỗi sao trả nổi, nhưng ngoài lời xin lỗi xuất phát từ đáy lòng ra thì thực sự chàng không biết nên làm gì cả.
“Xin lỗi ư? Sao đến bây giờ huynh mới nói? Giờ mới nói ra thì có ích gì?” Lục Phù Dao hít một hơi sâu kìm lại bao tủi thân, ấm ức sắp trào ra khỏi lồng ngực, một người cao ngạo như nàng không cho phép bản thân lộ vẻ yếu mềm trước người khác: “Vậy còn huynh thì sao? Dù nàng ta không tha thứ, huynh vẫn sẽ chờ ở đây?”.
Trấn Viễn không chút do dự trả lời: “Phải”.
Lục Phù Dao lập tức “hừ” lạnh, nói: “Nàng ta sẽ không tha thứ cho huynh dễ dàng vậy đâu! Muội sẽ chống mắt lên coi huynh bị nàng ta đối xử thế nào!”. Rồi lập tức xoay người rời đi.
Chàng nhìn theo bóng vàng yểu điệu mà quật cường, chỉ có thể luôn miệng lặp lại: “Xin lỗi. Phù Dao, ta xin lỗi. Ta không hy vọng muội tha thứ cho ta nhưng Minh Thư là người tốt, đệ ấy rất yêu muội, ta mong muội hãy trân trọng, đừng bỏ lỡ”.
Dường như Lục Phù Dao đã nghe thấy những lời này của Trấn Viễn nên hai chân đang đi bỗng dừng lại rồi càng bước nhanh hơn, Trấn Viễn vẫn dõi theo cho đến khi sư muội của mình khuất khỏi tầm mắt. Đến khi Lục Phù Dao đi rồi, Vô Tuyết mới cầm cái bát không bước ra, vừa lại gần vừa nói: “Những lời vừa rồi của chàng thật khiến người khác tổn thương, nhưng thà tàn nhẫn vạch rõ ranh giới một lần còn hơn là để nàng ta u mê mãi không tỉnh”.
Thấy nàng đột ngột xuất hiện, Trấn Viễn dù ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: “Ừ. Lẽ ra ta phải nói sớm hơn, nói rõ từ khi ta còn là Hạo Thiên để muội ấy ôm hy vọng mà lãng phí cả ba kiếp như vậy”. Rồi lại nghi hoặc nhìn người đứng cạnh mình.
Thấy ánh mắt của chàng dừng trên người mình, Vô Tuyết liền chìa bát ra, chủ động giải thích: “Thiếp đến đây là để trả đồ cho chàng, và cũng là để nói chàng đừng làm thế nữa”.
Trấn Viễn cứng người, vừa đón cái bát từ tay nàng vừa gượng gạo trả lời: “Có gì vào nhà rồi nói”.
Vì không muốn đôi co với chàng nên Vô Tuyết đành theo chàng vào, tiện thể xem thử ngôi nhà mới của chàng luôn. Tuy gian nhà tranh này hơi nhỏ nhưng có đủ vật dụng, còn có cả đồ ăn dự trữ, xem ra những ngày qua Trấn Viễn sống cũng không tệ. Chàng vừa rót trà cho cả hai vừa nói: “Nàng có thể không ăn, không đếm xỉa đến đồ ta làm nhưng ta vẫn sẽ mang tới. Nàng đã nói muốn kết thúc nhưng ta cũng từng hứa rằng sẽ không buông tay”.
Vô Tuyết nhìn lá trà trong chén, lơ đãng trả lời: “Vậy thì thiếp sẽ dọn đi. Rừng đào này vốn là nơi ở của chàng mà, cần gì nhốt mình trong gian nhà nhỏ hẹp này chứ”. Rồi nàng sẽ tìm một nơi thật xa để sinh sống, một nơi mà chàng sẽ không bao giờ tìm ra.
Lời phía sau tuy nàng không nói ra miệng nhưng Trấn Viễn vẫn có thể hiểu được. Chàng dùng giọng gần như van nài mà nói với nàng: “Đừng tuyệt tình với ta như vậy. Thà cứ để ta dõi theo từ xa còn hơn là để nàng vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời ta”.
Có lẽ vì cầu khẩn của Trấn Viễn quá đỗi chân thành, cũng có thể vì rừng đào là nơi chất chứa rất nhiều kỷ niệm giữa Mạc Trọng và Dung Tĩnh, Vô Tuyết rất lưu luyến nơi này nên cuối cùng vẫn không rời đi. Kể từ ngày đó, Trấn Viễn vẫn nửa quan tâm nửa lo sợ, còn Vô Tuyết vẫn vẻ lạnh nhạt cách xa. Quan hệ của họ vẫn mập mờ bất định cho đến ngày đó.
Nhờ có Phong My mà Trấn Viễn biết được thiên kiếp của Vô Tuyết đã gần đến. Thấy mặt chàng sa sầm, vị Thiếu Quân lạnh lùng liền lên tiếng an ủi: “Đừng lo, dù vừa mất đi một đuôi nhưng ta tin Vô Tuyết sẽ vượt qua được như bao lần trước”.
Nhưng sao có thể không lo lắng cho được? Ngày ấy càng đến gần, Trấn Viễn càng lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Đêm đó, thấy từ phía trong rừng đào phát ra tiếng nổ cực lớn, một tia sét từ trên trời lao xuống, xé rách kết giới bao quanh rừng đào, khiến cả khu rừng rực sáng cả một góc trời. Chàng lập tức chạy đến nơi Vô Tuyết ở thì thấy mấy cây to gần đó bị sét đánh cháy rụi, trước sân nhà là một con hồ ly tám đuôi đang chật vật giãy giụa, bộ lông vốn mềm mượt, trắng muốn như tuyết giờ cháy xém đôi chỗ. Mắt thấy ánh chớp lại lóe lên, chàng không hề nghĩ ngợi mà lao đến, dùng thân mình che chắn cho nàng. Một sét này ngay cả hồ ly tu luyện cả vạn năm cũng còn phải e sợ chứ đừng nói đến Trấn Viễn. Khi cơn đau truyền từ da thịt vào linh hồn có vết rạn, chàng không kìm được mà thét lên một tiếng, vừa khéo bị tiếng sấm ầm trời át mất. Hồ ly dưới thân giãy giụa muốn thoát ra nhưng lại bị người phía trên dùng sức ghìm lại, chỉ có thể nhìn chàng gồng mình chống đỡ, cắn răng chịu đựng, mỗi lần bị sét đánh trúng là cơ thể lại run lên, mồ hôi lạnh lại tuôn ra, ướt đẫm trán. Rõ ràng là đau đến thế, vậy mà vòng tay vẫn không chút lơi lỏng, vẫn mỉm cười dịu dàng trấn an Vô Tuyết: “Đừng sợ. Có ta ở đây, nàng sẽ không sao đâu. Cố chịu đựng một lát, sẽ qua nhanh thôi”.
Người phải chịu thiên kiếp là nàng mới đúng, nhưng nàng chỉ có thể nằm bất động dưới thân chàng, bất lực nhìn người phía trên thay mình gánh chịu tất cả. Đợt sét cuối cùng cũng ngừng lại, Trấn Viễn thở phào một hơi, trước khi ngất đi còn không quên lăn sang bên cạnh để không đè bẹp Vô Tuyết. Vô Tuyết cố gắng hóa thành hình người, run rẩy đứng dậy, gắng sức dìu chàng vào nhà. Thân thể bị sét đánh trúng vừa đau vừa mệt, trong lòng ngổn ngang trăm mối nhưng nàng vẫn gắng chăm sóc Trấn Viễn. Đến khi Tô Hoài Chi và Phong My chạy tới, nàng mới an tâm ngất đi.
Trấn Viễn hôn mê ba ngày mới tỉnh. Sáng ngày thứ tư, chàng tỉnh lại nhưng vết thương trên người vẫn còn chưa lành, linh hồn vốn đã bị tổn thương nay càng thêm đau đớn, chưa thể xuống giường được. Người đầu tiên Trấn Viễn nhìn thấy sau khi tỉnh dậy chính là Tô Hoài Chi. Y vừa lo lắng vừa tức giận trách cứ: “Con dù sinh ra đã là tiên thai nhưng vẫn chưa tu luyện đến nơi đến chốn, sao lại liều mình chắn thiên kiếp giúp người ta?”.
Trấn Viễn suy yếu trả lời: “Con từng hứa với nàng rằng sẽ không bao giờ để nàng phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Con đã thất hứa một lần, chẳng lẽ lại để nàng ấy thất vọng thêm lần nữa hay sao?”.
Tô Hoài Chi nhướng mày hỏi lại: “Chỉ thế thôi à?”.
Trấn Viễn do dự một lúc rồi mới ngập ngừng nói thật: “Chỉ là con đau lòng thôi. Dù bản thân có ra sao thì vẫn không nỡ để nàng bị thương tổn, chẳng phải sư phụ cũng thế sao?”. Cũng từng chắn thiên kiếp thay cho người trong lòng, vì thế mà bị tước tiên tịch, hai người từ đó cũng phân ly. Sư phụ còn như thế thì sao có thể trách đồ đệ?
Những lời sau đó tuy Trấn Viễn không nói ra nhưng người làm sư phụ là Tô Hoài Chi cũng ngầm hiểu, bao lời trách cứ ra đến miệng lại đổi thành: “Được rồi, tùy con”.
Tô Hoài Chi ở lại không lâu, lúc y rời đi cũng là khi Vô Tuyết bưng thuốc vừa sắc xong vào. Thấy Trấn Viễn nhắm mắt bịt mũi, liều mình uống một hơi hết sạch, nàng liền cười khẩy, châm chọc đôi câu: “Đáng đời! Ai bảo chàng lao ra chắn thiên kiếp cho thiếp làm gì? Chàng có biết vết rạn trên linh hồn chàng vì thế mà càng thêm sâu không? Chẳng lẽ chàng không thấy đau, không định nhập luân hồi?”.
Trấn Viễn đưa cái bát không cho nàng, tựa đầu vào thành giường, mệt mỏi nói: “Lúc đó ta không kịp suy nghĩ gì, chỉ nghe thấy tiếng trái tim mách bảo rằng phải bảo vệ nàng bằng mọi giá, dù bản thân có ra sao thì cũng không được để nàng bị thương tổn. Hơn nữa, ta tu luyện cũng chỉ vì muốn sống cùng nàng trọn đời, nếu nàng không còn thì ta cần gì phải chuyển kiếp nữa?”.
Vô Tuyết lặng người trước những lời bộc bạch của chàng, đáy lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót: “Nếu chàng nói những lời này sớm hơn, có lẽ chúng ta đã không thành ra như vậy. Nhưng giờ mới nói thì có ích gì chứ? Chàng đã giết thiếp một mạng thì giờ lại thay thiếp chắn thiên kiếp, vậy cũng coi như hòa rồi. Chàng không cần phải áy náy nữa, chúng ta không ai nợ ai”.
“Dù ta đã làm đến thế, dù ta chỉ vừa tỉnh lại, nàng vẫn không động lòng, không chịu tha thứ cho ta mà lại tàn nhẫn phân định rạch ròi, kết thúc tất cả?” Hơn nữa nếu phân định rạch ròi thì Trấn Viễn mới chỉ trả được một mạng, còn ơn cứu mạng của Vô Tuyết thì chưa. Nợ sinh tử thì dễ trả, còn nợ tình thì biết bồi hoàn ra sao? Nhìn Vô Tuyết né tránh ánh mắt của mình, chàng bỗng cảm thấy mệt mỏi, không khỏi lùi về sau một bước: “Được rồi. Nhưng dù nàng có muốn thế thật thì cũng phải đợi đến khi ta hồi phục đã chứ, còn bây giờ thì vẫn phải phiền nàng rồi”.
Không phải chàng muốn từ bỏ mà là tạm dừng lại, cho cả hai thời gian để bình tâm suy nghĩ, lùi một bước để sau này có thể tiến xa hơn.
Trong khoảng thời gian tĩnh dưỡng, Trấn Viễn ở lại trong căn nhà gỗ của Vô Tuyết để nàng tiện chăm sóc. Dù nàng chăm sóc chàng rất tốt, cư xử cũng hòa nhã, không châm chọc cũng chẳng thèm đấu khẩu với chàng như trước kia nhưng nàng càng như vậy, chàng càng cảm thấy trống vắng. Rõ ràng trước đây họ hợp nhau đến vậy, ở bên nhau như một lẽ tự nhiên, vậy mà giờ đây lại đối xử với người kia rất gượng gạo, ôn hòa nhưng xa cách, lạnh nhạt.
Trấn Viễn vẫn cứ thấp thỏm lo âu về mối quan hệ còn mong manh hơn cả giấy giữa hai người cho đến ngày đó, ngày mà Vô Tuyết đi đến chỗ Hoa Thần xin vài cây linh chi tiên thảo để bồi bổ cho chàng. Lúc về, nàng có chủ động lên tiếng: “Vừa rồi thiếp có ghé qua chỗ Tiếu Ngư, người đã dạy thiếp ủ rượu. Nàng ấy sắp hạ phàm chơi một chuyến, trước khi đi có đưa cho thiếp vật này”. Nói rồi chìa chiếc hoa đăng trong tay ra.
Chiếc hoa đăng trong tay Vô Tuyết chỉ là một chiếc hoa đăng bình thường, không có gì đặc biệt, có thể tìm thấy ở bất kỳ nơi đâu, nhưng tờ giấy ghi nguyện ước trong đó thì chỉ có một, là tờ giấy ghi nguyện ước mà Trấn Viễn đã viết trong đêm đi hội cùng nàng lần đó. Kỳ diệu làm sao khi chiếc hoa đăng của chàng lại trôi dạt đến tận Thiên Giới, lạc vào hồ sen của Phật tổ và được Tiếu Ngư vớt lên rồi đưa cho Vô Tuyết. Tờ giấy trong đó có ghi: “Mong rằng Vô Tuyết yêu ta thực sự, không phải ta của kiếp trước mà chính là Trấn Viễn bây giờ”. Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng cũng đủ để khuấy động cõi lòng tưởng như đã chết của Vô Tuyết.
Thì ra Trấn Viễn thực sự có tình cảm với nàng, chỉ là lúc đó chưa nói ra, chỉ là đã bị kẻ gian che mờ đôi mắt.
Vô Tuyết hít một hơi sâu để bình tâm trở lại, tiếp tục lên tiếng nói với người gần như đã hoá đá trước mặt: “Tiếu Ngư còn nói với thiếp là oán thù nên cởi, không nên buộc; hãy mở lòng mình ra, cho chàng một cơ hội”.
Chàng thấp thỏm hỏi lại: “Vậy ý nàng thế nào?”.
Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Thiếp sẽ nhờ thời gian xoa dịu nỗi đau và chứng minh tất cả, cho mọi người một câu trả lời thích đáng”.
Tim Trấn Viễn nhói lên một cái, không phải đau khổ mà vì quá hạnh phúc. Cuối cùng thì mò mẫm trên con đường bị bóng đêm bao phủ bấy lâu, chàng cũng nhìn thấy ánh sáng của hy vọng dù nó mong manh vô cùng, giọng cũng vì quá xúc động mà khàn đặc: “Có phải mỗi ngày trôi qua, nàng lại tha thứ cho ta nhiều hơn một chút?”.
Nàng buột miệng: “Ừ”.
Chàng để nàng nhìn thẳng vào mắt mình để thấy trong đó toàn là bóng hình của ai kia: “Vậy thì ta sẽ ở lại đây cho đến khi nào nàng hết giận, sẵn lòng tha thứ cho ta”.
Nàng bỗng có ảo giác như trở lại khi xưa, lúc mới trao lời hẹn ước, lạc giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”.
Chàng mỉm cười trả lời: “Sau đó ta sẽ làm nàng yêu ta một lần nữa, chúng ta cùng làm lại từ đầu”.
Trong khoảnh khắc đó, trước mắt Vô Tuyết bỗng trắng xóa một mảng, bên tai như ù đi, chỉ nghe thấy hai giọng nói xa xăm như vọng về từ quá khứ.
“Có phải một ngày trôi qua, chàng lại thích thiếp nhiều hơn một chút?”
“Ừ.”
“Nếu vậy thiếp sẽ ở bên chàng trọn đời trọn kiếp, không bao giờ lìa xa.”
Vô Tuyết nhắm mắt lại, bình tĩnh nói với Trấn Viễn: “Vết thương trước ngực thiếp cần thời gian để lành lại, nỗi đau trong lòng cũng cần thời gian để nguôi ngoai”.
Giọng chàng liền vang lên rất đỗi chân thành: “Không sao. Ta sẽ chờ”.
Nàng lại thản nhiên nói tiếp: “Rất có thể sau này thiếp sẽ tha thứ cho chàng nhưng không còn yêu chàng nữa. Như vậy chàng vẫn muốn chờ sao?”.
Trấn Viễn lập tức trả lời: “Chẳng phải ta nói rồi sao? Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng làm lại từ đầu”.
Nghe đến đây, Vô Tuyết đã có quyết định, lòng thở dài một hơi. Xem ra giữa hai người đã định sẵn là chẳng thể tách rời. Thôi, thôi. Duyên đã định, nợ đã buộc. Đã dây dưa ba kiếp thì hãy tiếp tục dây dưa cả đời đi.