Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quậy thì chắc chắn phải quậy rồi, nhưng bị người đời nhìn với cái ánh mắt dò xét thế này thì bố con cô cũng không dám quậy.
Chả là, khi mặt trời chỉ vừa mới chập chờn chiếu những tia nắng đầu tiên. Kiều Yên Yên đã có màn chào hỏi buổi sáng khá cồng kềnh với cô người hầu thân cận, Thiên Y.
Lúc đầu gặp cô ấy Kiều Yên Yên hoảng hốt lắm, cô vô thức bày ra khuôn mặt như gặp quỷ phương nào làm Thiên Y hoang mang tột độ. Sau một hồi trấn tỉnh bản thân, xem xét người nọ thật kỹ mới nhận ra đây là Thiên Y.
Trong truyện, Thiên Y được miêu tả như bao người hầu khác, cũng có nhiệm vụ chăm sóc tiểu thư, cũng lo ăn, lo uống và tuân theo tất cả những yêu cầu mà tiểu thư đặt ra. Vốn ban đầu, Thiên Y và Kiều Yên Yên cũng khá thân với nhau, Kiều Yên Yên khá thoải mái với người hầu Thiên Y lại là người hầu thân cận nên đôi lúc cũng sẽ thấy hai người họ thân thiết cười nói với nhau. Nhưng sau khi bị lũ bạn và nam chính tác động, Kiều Yên Yên trở thành nữ phụ phản diện và bắt đầu đối xử tệ bạc với mọi người trong nhà. Gần đây nhất, Kiều Yên Yên đã ném một cái dĩa sứ vào đầu Thiên Y chỉ vì đồ ăn không vừa miệng cô ta.
Nhờ miếng băng keo cá nhân nhỏ trên trán Thiên Y cô mới nhận ra người nọ là ai. Sự việc cũng chỉ mới diễn ra gần đây, đó cũng chỉ là phần nhỏ cho chuỗi tội đồ mà nữ phụ phản diện đã làm trước đó mà Kiều Yên Yên hiện tại càng nghĩ càng thấy tội lỗi.
Quậy thì quậy chứ cũng nên chuộc lại lỗi lầm mà chủ nhân cơ thể này từng gây ra.
...
Kể từ lúc Kiều Yên Yên đột ngột thay đổi từ cô gái tốt bụng hiền lành thành cô tiểu thư đỏng đảnh ngang tàn đến nay cũng gần được 5-6 năm gì đó rồi, người hầu trong nhà cũng khá quen thuộc với cái tính khó ở của tiểu thư nhà họ. Nhưng tự nhiên vào một buổi sáng đẹp trời như hôm nay, tiểu thư nhà họ đột nhiên đối xử tốt với bọn họ đến bất ngờ.
Thiên Y vẫn còn đang cảm thấy rất hoài nghi nhân sinh, từ lúc tiểu thư nhà cô dùng bữa rồi đến hiện tại cũng không thấy Kiều Yên Yên có dấu hiệu khó ở như thường ngày. Thiên Y thật sự cảm thấy khó hiểu, cô len lén đưa mắt nhìn tiểu thư nhà mình đang ngồi xem điện thoại ở phía kia với cặp mắt ngờ vực.
Đột nhiên Kiều Yên Yên ngẩng mặt lên kêu Thiên Y một tiếng khiến cô giật nảy mình xém xíu làm đổ luôn trà.
- D-dạ...tiểu thư gọi tôi...??
- ...tôi xin lỗi vì đã ném cái đĩa sứ vào cô nhé, ờ...lúc đó tôi có hơi nóng tính không tự chủ được bản thân. Tôi sẽ đền bù lại cho cô.
...ôi chúa ơi nhìn xuống mà coi. TIỂU THƯ KIỀU YÊN YÊN VỪA NÓI XIN LỖI KÌA.
Nói sao nhỉ 5-6 năm qua Kiều Yên Yên sống tội lỗi, gây biết bao nhiêu rắc rối đổ hết lên đầu những người xung quanh, Kiều Yên Yên trước kia đến câu tử tế như "Xin chào" cũng không thèm nói thì lấy đâu ra câu "Xin lỗi". Hình như tiểu thư nhà cô bệnh rồi, chắc chắn là có bệnh rồi, chỉ khi Kiều Yên Yên đầu óc không tỉnh táo mới thốt ra được lời đó.
Kiều Yên Yên mà nghe được mấy lời đó chắc cô sẽ khóc ròng hết mấy đêm mất. Cô thật sự thấy có lỗi mà.
...
Mọi chuyện là thế đó, sự thay đổi đột ngột của tiểu thư nhà này đã khiến tất cả hoang mang rồi nhìn cô bằng cặp mắt quỷ từ phương nào tới. Thì cô có phải Kiều Yên Yên đâu, mà giờ không lẽ nói vậy, khéo có khi họ gọi xe tới đem cô vô nhà thương điên luôn không chừng.
Nhưng cũng chịu thôi, dù gì mọi chuyện mà Kiều Yên Yên làm khi trước cũng rất quá đáng, họ cũng chịu đến 5-6 năm trời, chỉ vì chủ nhân nhà này rơi vào lưới tình của tên không ra gì mà khiến họ chịu khổ. Mà càng nghĩ Kiều Yên Yên hiện tại càng thấy có lỗi, giờ nếu được thì cô cũng vác mặt đi xin lỗi từng người, nhưng nếu làm vậy thì tất cả sẽ rất khó xử. Thấy Thiên Y không? Mới xin lỗi một người đã bị nhìn như vậy thì hơn chục người còn lại chắc Kiều Yên Yên khỏi bước chân ra khỏi phòng.
...thôi bỏ đi, đối xử tử tế với họ để chuộc lại lỗi lầm cũng là một cách hay mà.
Kiều Yên Yên sau khi rầu não cuối cùng cũng vực dậy bản thân mà ngồi dậy, giờ không phải lúc ngồi phiền não mà là lúc nên chuẩn bị cho ngày mai. Ngày hôm nay là ngày nghỉ, Kiều Yên Yên không phải đến trường, ngày mai mới phải đi nên chuẩn bị kỹ một chút.
Kiều Yên Yên theo học ở học viện Thượng Hoa, nơi tụ hợp những cậu ấm cô chiêu có gia thế khủng, hay các vị tiểu thư, thiếu gia là con của những nhà có chức có quyền, có tầm ảnh hưởng nhất định trên cả nước. Ngoài ra còn là nơi đào tạo những thiên tài, những con người sở hữu bảng điểm khiến ai nấy đều phải nể phục. Một khi đã bước chân vào Thượng Hoa, những gì học viên ở đó cần phải làm đó là đẩy mạnh danh tiếng, đánh bóng tên tuổi cho trường bằng những giải thưởng, thành tích cao chót vót. Học viên tranh đấu về thứ hạng ở đây cũng vô cùng khắc nghiệt, thứ hạng thay đổi liên tục, ai ai cũng không muốn mình bị đẩy về phía sau trở thành kẻ thua cuộc cả. Tất nhiên rồi, đa số toàn là người thừa kế khối tài sản của gia đình sau này, không cố gắng phấn đấu thì mất trắng như chơi.
Kiều Yên Yên theo học ở đó từ nhỏ, nên tất nhiên thành tích của cô cũng không phải dạng vừa. Sương sương cũng có thể kể đến như: huy chương vàng bơi lội, giải nhất cuộc thi học sinh giỏi toán cấp thành phố, giải vàng cuộc thi thanh nhạc, hạng hai toàn trường,...còn nhiều thành tích ghê gớm khác nhưng do cô thi nhiều quá không nhớ nổi nữa, trong nhà thậm chí còn xây hẳn một phòng chỉ để trưng số huy chương và giấy khen Kiều Yên Yên giành được trong suốt những năm vừa qua. Ngoài ra, ở trường cô còn giữ chức phó hội học sinh, chuyên đại diện trường tham gia các cuộc thi dành cho những học viên ưu tú.
Kiều Yên Yên giỏi như thế cũng chỉ có thể dừng chân ở hạng hai, vậy hạng nhất còn là người ghê gớm đến cỡ nào nữa chứ.
Ghê gớm cỡ nào thì cũng là người Kiều Yên Yên không muốn để vào tầm mắt. Cô chỉ biết rằng ngày mai cô sẽ đụng mặt với những người cô ghét nhất, và...bọn họ nào muốn để cô yên.
Kiều Yên Yên thở ra một hơi dài kìm nén sự phấn khích đang dần trổi dậy không đúng lúc. Ngày mai sẽ là một ngày như thế nào đây...