Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kể từ lúc Tô Khiết nhập cung tính đến nay cũng đã qua mươi ngày, Trình Khâm cũng nghe Ân Kiện báo lại tình hình của nàng rằng, "Tô tần cả ngày ở trong Tuỳ cung chẳng làm gì ngoài việc cứ ngồi một mình ngắm hoa, vẻ mặt lúc nào cũng buồn bã và hoàng thượng cũng chưa đến tẩm cung của người lần nào cả". Ngài biết nàng không thể nào vui vẻ được khi bản tính thích chạy nhảy, ngày trước ở vương phủ có bao giờ nàng chịu ngồi yên nay vào cung lại phải giữ gìn phép tắc, huống hồ còn không được sủng ái, thử hỏi nàng làm sao chịu nổi.
Dù biết rõ đừng nên gặp gỡ nhưng Trình Khâm chẳng nỡ để Tô Khiết buồn bã như vậy, vả lại ngài muốn tận mắt trông thấy nàng thì mới an tâm. Chính vì nguyên do đó mà hôm nay sau buổi chầu, ngài đã đến Tuỳ cung. Khi đến nơi, ngài trông thấy Tô Khiết đang đứng lặng yên bên cây liễu, ánh mắt mong ngóng ấy cơ hồ nhìn về nơi nào đấy thật xa xăm. Nàng không nhận ra sự xuất hiện của ngài, chỉ mãi cho đến lúc cung nữ theo hầu cúi đầu hành lễ, gọi một tiếng "Viễn Phù Vương" thì bấy giờ nàng mới lấy lại tâm trí, tức khắc quay qua nhìn.
Ra dấu cho đám cung nữ lui ra ngoài, Trình Khâm chậm rãi bước đến trước mặt Tô Khiết, thấy rõ đôi mắt đó ánh lên niềm vui mừng thế nhưng tiếp theo lại chuyển qua thờ ơ, ngay cả bờ môi xinh xắn kia rõ ràng đã mấp máy toan gọi ngài thì cũng mau chóng ngừng lại. Vẻ như Tô Khiết rất vui khi gặp ngài, dù vậy nàng không muốn phải bộc lộ điều ấy sau khi chính ngài đã từ bỏ nàng.
Trình Khâm âm thầm quan sát khắp người Tô Khiết, ánh mắt vẫn điềm tĩnh nhưng sự thật lại phản chiếu sự nhung nhớ thầm kín, xót xa tự hỏi có phải Khiết Khiết đã gầy đi rồi không, là do nàng buồn bã không chịu ăn uống hay do sự lo lắng ở trong lòng mà ngài tự huyễn hoặc mình?
- Viễn Phù Vương hạ cố đến Tuỳ cung là có chuyện gì? - Tô Khiết lạnh nhạt hỏi.
- Ngươi trở nên xa cách với ta rồi sao?
- Vương gia, Tô Khiết bây giờ là hoàng tẩu của ngài...
- Khiết Khiết, ngươi có khoẻ không?
Đang cố tình mang dáng vẻ lãnh đạm thì Tô Khiết ngừng lại, bởi cái tên Khiết Khiết phát ra từ môi vương gia nghe sao mà êm đềm, trìu mến đến thế? Cả cái nhìn ngài dành cho nàng cũng dịu dàng ân cần quá đỗi, khiến trái tim đau đớn này bỗng chốc thổn thức. Tại sao vậy? Ngài nhẫn tâm đẩy nàng đi như thế, để nàng thuộc về người khác mà ngay lúc này đứng ở trước mặt, ngài lại tỏ ra quan tâm lo lắng chứ?
- Thế ra, vương gia cũng còn để tâm đến Khiết Khiết ư?
- Ngươi nói gì kỳ lạ vậy? Ta cũng phải lo lắng cho ngươi...
- Vì điều gì?
- Ta chăm sóc dạy dỗ ngươi tám năm làm sao không có tình cảm thân thiết. Ngươi sống trong cung có vui vẻ hay không, ta dĩ nhiên để tâm.
Tô Khiết ngước nhìn Trình Khâm, quả nhiên đúng là thất vương gia điềm đạm thâm trầm, dù miệng nói những lời đó mà dáng vẻ vẫn bình tĩnh lạ lùng.
- Tình cảm của ngài thật khiến Khiết Khiết cảm động nhưng ngài có biết thế này là tàn nhẫn không? Ngài hiểu rất rõ tình cảm của Khiết Khiết dành cho ngài ra sao nhưng ngài vẫn trốn tránh, hiểu rõ Khiết Khiết đau khổ thế nào khi nhập cung nhưng ngài cứ thản nhiên, nếu đã không cần Khiết Khiết nữa thì ngài còn đến đây làm gì và còn dùng những lời lẽ ân cần đến vậy?
"Vì ta nhớ ngươi, Khiết Khiết... Rất nhớ!", Trình Khâm đã muốn nói như thế trước dáng vẻ chất vấn từ Tô Khiết, bản thân biết rõ chứ rằng cả hai đừng nên gặp gỡ nữa, đối với nàng điều này là quá tàn nhẫn. Nhưng ngài không sao ngăn được sự nhung nhớ mà ngày ngày cứ cào xé tim mình, không sao ngăn được đôi chân thiếu vâng lời đừng đến Tuỳ cung. Ngài biết phải làm sao đây ngoài việc cứ giày vò nàng cũng như chính bản thân mình?
- Khá khen cho tình cảm thân thiết, việc ngài mua chuộc Thái công công là ý gì?
Trình Khâm tự khắc đưa mắt nhìn Tô Khiết, ngạc nhiên vì sao nàng lại biết.
- Tình cờ, Khiết Khiết phát hiện việc vương gia mua chuộc Thái công công để ngài ấy không bao giờ dâng bản tên "Tô Khiết" lên cho hoàng thượng thị tẩm. Thất vương gia à, ngài làm thế rốt cuộc là có ý gì? Không muốn thừa nhận Khiết Khiết nhưng cũng không muốn Khiết Khiết được sủng hạnh, ngài nhẫn tâm vậy à?
Trình Khâm hoàn toàn im lặng, chính xác hơn là không biết nói gì khi kế hoạch xấu xa kia đã bị Tô Khiết vạch trần. Có phải bây giờ trong mắt nàng, ngài đã trở thành kẻ hèn hạ bỉ ổi? Còn gì bất hạnh hơn khi một phi tần không được sủng hạnh, nhưng ngài vẫn làm vậy với nàng, ngài đối với nàng chẳng phải nhẫn tâm mà là độc ác! Ngay lúc này ngài nên nói gì, giải thích ra làm sao? Là vì ngài ích kỷ, ngài sợ hãi với chính cảm xúc của mình nhưng không muốn để nàng thuộc về bất kỳ ai.
- Ta... Khiết Khiết... Thật ra ta...
Trình Khâm chưa kịp nói thì Tô Khiết đưa tay đánh mạnh vào ngực áo ngài, hành động mạo phạm này là lần đầu tiên nàng làm với người đó. Môi mím chặt cùng đôi mắt ngấn lệ, nàng nửa ấm ức nửa đau khổ cứ vung tay đánh vị vương gia khiến ngài kinh ngạc, chẳng thể làm gì khác ngoài việc đứng trân mình mà chịu.
- Ở ngay đây này! - Cuối cùng, Tô Khiết đánh mạnh vào ngực trái vương gia rồi áp bàn tay lên nơi đó - Ngài cho đến lúc này vẫn chưa chịu nhìn nhận mong muốn của chính mình! Ngay cả trái tim mình mà ngài cũng không hiểu nổi thì ngài đừng xuất hiện ở trước mặt Khiết Khiết nữa!
Trình Khâm thất thần nhìn Tô Khiết, bàn tay đưa lên có ý chạm vào dung nhan diễm lệ đau khổ đó nhưng nàng đã lạnh lùng gạt tay ngài ra. Để mặc nước mắt tuôn rơi, Tô Khiết lập tức quay lưng chạy về phòng.
Cũng giống hệt lần ở trong vườn hoa vương phủ, lúc hoàng thượng ban lệnh Tô Khiết nhập cung, Trình Khâm đã đứng lặng đi khi dõi theo bóng dáng bỏ chạy của nàng. Hình như ngài đã định níu giữ lại nhưng nàng đi quá nhanh...
Trước lời trách cứ đó, tâm trí vị vương gia này trở nên mông lung, điều duy nhất ngài nhớ cũng như nhìn thấy chính là những giọt lệ trong suốt chảy dài trên đôi gò má mất thần sắc của Tô Khiết, cả hai lần ngài đều làm nàng khóc.
Bất hạnh làm sao khi người ta không biết làm thế nào để thành toàn.
*****
Và những ngày sau đó, Trình Khâm ở vương phủ mà trong lòng chẳng thể nguôi ngoai được chuyện của Tô Khiết. Tâm trạng bỗng chốc trở nên bất ổn, thậm chí ngài nhìn ở đâu cũng đều bắt gặp bóng dáng nàng ở đó. Dù có cố nhắm mắt lại thì chỉ như lừa gạt bản thân, bởi thứ nhìn thấy hình ảnh nàng không phải đôi mắt mà là trái tim ngài, liệu có thể dùng vải che đậy được lòng mình?
Sau mỗi buổi chầu, vương gia vẫn âm thầm đến Tuỳ cung, duy chỉ là đứng từ xa nhìn Tô Khiết thôi, biết nàng vẫn sống yên ổn, mỗi ngày vẫn ra vườn ngắm hoa thì với ngài đã đủ rồi. Tiếp theo, ngài lại lặng lẽ quay trở về.
Cứ như vậy ngày nối tiếp ngày chậm rãi trôi qua, chớp mắt một cái đã hơn một tháng, và vào buổi chiều hôm đó, Trình Khâm đang ở trong thư phòng xem công văn thì lão Độ đi vào thưa: "Tô tần vừa đến vương phủ, bảo là có việc quan trọng muốn gặp ngài". Vương gia không khỏi ngạc nhiên, liền đứng dậy rời phòng.
Tô Khiết đến vương phủ chỉ mang theo ít cung nữ, lúc nghe Trình Khâm hỏi có chuyện gì mà lại đến tận đây thì nàng trả lời rằng sáng nay nàng vừa lên chùa lễ Phật, nhân tiện đến vương phủ để thăm hỏi sức khoẻ Quý phu nhân. Trình Khâm liền nói, phu nhân ngài vốn rất khoẻ mạnh đâu hề có bệnh tật, vả lại hôm qua nàng ấy cũng về nhà thăm phụ mẫu. Vừa đáp xong, ngài nhận ra biểu hiện có chút khó xử của Tô Khiết, người sâu sắc như ngài hiển nhiên phải hiểu, tức thì bảo tất cả người hầu rời khỏi vườn hoa, tiếp theo mới nhìn nàng:
- Khiết Khiết, ngươi có chuyện gì sao?
Tô Khiết đưa mắt nhìn vương gia, đã bao nhiêu ngày trôi qua không được gặp ngài, nàng thấy trong lòng cứ khắc khoải. Dù ngày hôm ấy chính nàng đã bảo ngài đừng nên xuất hiện trước mặt mình nữa thì nàng cũng không thể chối bỏ sự nhớ nhung này. Nàng nhìn vương gia khá lâu, dẫu biết ngài vẫn chẳng có gì thay đổi. Hôm nay ngài mặc chiếc áo khoác lông màu đen, những sợi tóc dài đen nhánh xoã hờ trên bờ vai rộng, hai thứ màu đen gần như tệp nhau tạo nên cảm giác ấm áp.
- Khiết Khiết nhớ ngài... Thật sự rất nhớ ngài.
Những từ ngữ nhẹ hẫng phát ra từ môi Tô Khiết, phút chốc khiến Trình Khâm bất động một thoáng. Thế ra nàng viện cớ lễ Phật, viện cớ thăm Quý phu nhân, tất cả chỉ vì muốn được gặp ngài. Lòng vị vương gia này bất giác bồi hồi, lại trông dáng vẻ buồn bã kiều diễm kia thì không khỏi dâng lên sự thương mến, liền chậm rãi đưa tay lên nắm nhẹ lấy đầu vai mảnh dẻ đó, nói khẽ:
- Ta có lỗi với ngươi, Khiết Khiết. Trước sau, đều là lỗi tại ta!
Chỉ một cái siết vai thật nhẹ từ Trình Khâm cũng đủ để Tô Khiết thấy ấm áp hơn. Nàng hiểu, người nam nhân ở trước mặt đây đang có nỗi khổ tâm, ngài che giấu và cố gắng chịu đựng, phải chăng cũng là vì lo lắng cho nàng? Lệnh vua khó chống, đó là điều tất nhiên! Ngài không thể vì nàng mà đẩy vương phủ vào chỗ chết khi dám kháng lệnh. Tất cả đều là số phận, Tô Khiết giờ đây mang danh nghĩa là phi tần của hoàng thượng, đối với vương gia mà nói đã không còn cơ hội nào nữa. Thôi thì hãy để mọi thứ chấm dứt tại đây, để giải thoát cho nàng và cả ngài. Ngoài chuyện được gặp ngài, nàng thật sự có điều quan trọng phải nói:
- Vương gia đối với Khiết Khiết ơn trọng như núi, nếu không có ngài nuôi dưỡng thì đã không có Khiết Khiết ngày hôm nay.
Trình Khâm khó hiểu trước mấy lời nghiêm túc đến kỳ lạ này, tiếp theo ngài thấy người nữ nhi ấy mỉm cười với mình bằng đôi mắt trong veo:
- Từ giờ, Khiết Khiết sẽ không làm phiền vương gia nữa, càng không đòi hỏi ngài phải lựa chọn, cũng không muốn oán trách ngài. Xem như đây là số mệnh của Khiết Khiết, vì vậy xin vương gia hãy buông tay... Khiết Khiết muốn diện kiến hoàng thượng, sẽ nghe theo ngài mà toàn tâm toàn ý hầu hạ người, nên ngài hãy để Thái công công đưa bản tên của Khiết Khiết cho hoàng thượng.
Trình Khâm không hiểu vì sao trái tim lại trở nên hẫng đi, dường như vừa có một cảm giác mất mát lướt qua lòng mình khi ngài nghe Tô Khiết nói rõ ràng rằng sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ hoàng thượng. Điều đó có nghĩa, kể từ bây giờ nàng muốn quên ngài đi, muốn từ bỏ mối dây liên hệ với ngài? Trớ trêu thật, chẳng phải chính ngài bảo Tô Khiết phải tận tâm với hoàng thượng ư, thế sao bây giờ khi nàng đã sẵn sàng đối diện với số phận của mình thì ngài lại không thể chấp nhận? Những ngón tay từ từ thả lỏng, ngài buông bờ vai ấy ra, thẫn thờ kỳ lạ.
- Có thể sẽ rất lâu nữa Khiết Khiết mới gặp lại vương gia nên đêm nay Khiết Khiết muốn được ăn bữa cơm với ngài... - Tô Khiết hành lễ xong, chậm rãi rời đi.
Vẫn chưa hết thất thần, Trình Khâm từ từ bước vào đình viên rồi ngồi xuống. Tâm trí bây giờ trở nên mông lung lắm, kể từ lúc nào mà lòng ngài lại dễ dao động đến vậy? Ngài biết Khiết Khiết yêu mình, biết rất rõ, dù nàng trách cứ ngài thì chí ít ngài cũng tin rằng trái tim nàng luôn hướng về ai. Thế nhưng vị vương gia này lại không biết rằng, trong khi bản thân cứ mãi loay hoay và lạc lối thì người nữ nhi ấy đã chẳng thể chờ đợi thêm được nữa... Ngài quá bất công với nàng rồi!
Trình Khâm lại đưa mắt nhìn những đoá lan, cứ như thế ngồi rất lâu đến nỗi hoàng hôn đã qua đi và màn đêm dần buông mà ngài vẫn không hề biết.
Trình Khâm rót một ly rượu, đưa lên môi uống cạn. Vừa uống ngài bắt đầu nhớ về mọi thứ, về những tháng ngày trước đây có Tô Khiết kề bên, đặc biệt là buổi chiều mưa năm nàng mười bốn tuổi, ngài vẫn còn nhớ như in câu nói "thiên hạ cần thiên tử, Khiết Khiết chỉ cần Trình Khâm", rõ ràng từng lời đó đã đi vào trái tim khiến ngài sau bao năm dài lần đầu tiên biết rung động.
Và một sự thật là, kể từ giây phút ấy ngài đã bắt đầu chờ đợi.
Là đợi Tô Khiết trưởng thành, để được ôm lấy nàng, giữ nàng cho riêng mình!
Trình Khâm tự dối lòng rằng, không biết cảm xúc của bản thân là gì, đang đợi chờ điều gì... Không! Không phải như vậy! Ngài biết rõ lắm chứ...
Vị vương gia muốn được yêu Tô Khiết! Đúng, không phải nàng đợi ngài mà chính là ngài đang đợi nàng lớn lên, chờ nàng suốt bốn năm qua!
Mẫu phi từng bảo, bất kỳ điều gì Trình Sở muốn thì ngài đều phải nhường, thế nhưng bà chưa từng dạy ngài rằng, tình yêu là thứ duy nhất không thể nhường!
Trình Khâm luôn nghĩ nếu chống lại Trình Sở thì ngài sẽ bị đoạt mất nhiều thứ, nhưng cho đến tận bây giờ thì người nam nhân này mới hiểu: Chà đạp lên mong muốn của chính mình, quay lưng với tâm ý thật sự để rồi khiến người quan trọng nhất từ từ rời xa, thì sự rời xa đó còn đau đớn gấp bội so với bị đoạt mất!
Cùng lúc lão Độ xuất hiện, thưa: "Tô tần đang chờ vương gia dùng cơm tối nhưng không thấy ngài đến nên người sẽ trở về cung để diện kiến hoàng thượng".
Trình Khâm im lặng, đôi mắt trong đêm tối trở nên sáng rực đầy kiên định, liền nhanh chóng đứng dậy rồi yêu cầu: "Nói với cung nữ và thị vệ, đêm nay trễ rồi nên Tô tần sẽ ở lại vương phủ nghỉ ngơi, đợi đến sáng hôm sau mới hồi cung". Tiếp theo chẳng để lão Độ biểu hiện sự ngạc nhiên là ngài đã lập tức rời khỏi đây.
Ta không muốn phải sợ hãi nữa! Ta càng không muốn phải nhường nữa!
Ta muốn một lần được đối diện với cảm xúc trong lòng mình, thành thật với tâm ý của mình, cho dù sau đó sẽ phải gánh lấy hậu quả gì đi chăng nữa thì quan trọng là trái tim này không phải hối hận.
Với những suy nghĩ mãnh liệt như thế, Trình Khâm bước vội qua những dãy hành lang cùng ánh mắt mải miết kiếm tìm, chiếc áo khoác lông màu đen rộng lớn tung bay, đôi chân ngài cứ chạy mãi chạy mãi như thể đang đến gần với những mong muốn chân thành nhất, đến gần với tình yêu duy nhất của đời ngài.
Và cho đến khi ngài trông thấy một bóng dáng áo trắng thân thương ở phía xa đang bước xuống những bậc tâm cấp dẫn ra vườn hoa, cùng lúc trời đêm bắt đầu buông những hạt mưa lất phất thì Trình Khâm chạy vội đến chỗ người nữ nhi đó, vươn tay ra nắm chặt lấy cánh tay nàng rồi kéo nàng đi về phòng ngủ...
Cuối cùng, Trình Khâm cũng dũng cảm bộc lộ tâm ý thật sự cho Tô Khiết biết.
Hai người đã cùng trải qua đêm ân ái hạnh phúc nhất.
Kể từ thời khắc này, ngài sẽ giữ chặt lấy nàng, bảo vệ nàng và để nàng mãi mãi là đoá lan của riêng mình!
Trình Khâm không bao giờ nghĩ rằng, sẽ có ngày tìm thấy thứ thuộc về mình!
Chính là người nữ nhi mong manh nằm trong lòng ngài, vào đêm mưa này.
Vương gia ngắm nhìn Tô Khiết đang ngây ngất chìm đắm trong thời khắc ân ái hạnh phúc, ánh mắt bao năm qua vốn luôn tĩnh lặng giờ đây lấp loáng nỗi khao khát lẫn yêu thương tràn đầy, ngài muốn bảo bọc nâng niu nàng thật nhiều. Bởi, Tô Khiết là người đầu tiên chạm đến nỗi cô đơn sâu kín trong lòng Trình Khâm, xoa dịu trái tim rỉ máu đó bằng sự mạnh mẽ và kiên tâm, nàng lặng lẽ ở bên cạnh ngài năm này qua năm khác cùng với nỗi buồn chẳng thể gọi thành tên.