Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi chiều hôm nọ. Tại công viên mà Chifuyu gặp Takemichi lần đầu. Nơi đây là nơi một mối quan hệ cộng sự được hình thành. Quen thật mà cũng xa lạ thật
Hôm nay không chỉ có Chifuyu đến mà còn có Baji và thêm một người nữa.... Là Kazutora
-" Mày hẹn tao ra đây chi Kazutora?"_Baji hỏi anh hổ đú đởn kia. Đã đến trễ tốn thời gian rồi mà không nói nữa, nãy giờ là hơn 10 rồi
-".....Giáng sinh, hẹn gặp ở nhà thờ!"_Kazutora nhìn điện thoại xong rồi cũng trả lời Baji
-" Tao có theo đạo đâu đến nhà thờ làm gì?"_Baji khó hiểu hỏi lại
-" Trận chiến của Toman với Hắc Long chắc chúng mày còn nhớ. Nhưng đó là chuyện của gia đình Shiba. Takemichi muốn chúng mày đến giải quyết chuyện giữa tao với mày!"_Kazutora cất điện thoại rồi nói
-" Không đến cũng được!"_Anh quay người bỏ đi nhưng vẫn nói thêm một câu
Khác nhờ! Kiếp trước lúc này anh vẫn trong trại mặc dù Baji không chết. Chỉ là anh đi tự thú thôi. Ở trại 4 năm, về định tìm cậu cảm ơn nhưng không biết cậu ở đâu. Một lần vô tình gặp lại cô em gái của Mikey, hai người có tâm sự đôi chút thì anh biết rằng Takemichi mất tích hơn mấy tháng rồi. Rồi anh cũng nhập hội tìm kiếm cậu
Đến lúc biết đã tìm được cậu anh vui lắm. Nhưng lại là tìm thấy xác cậu..... Cậu chết rồi....... Tai nạn làm cậu chết sao? Không không phải... Cho dù có cứu được cậu thì chắc chắn cậu vẫn chết..... Hỏi thử có ai tức không khi nhìn vào thi thể của cậu lúc đó
Bầm tím, vết sẹo, vết hôn, vết cắn, vết dây trói. Mặt mày bầm dập không thể nhận diện rõ. Đây thật sự là cậu sao?
Càng nghe bác sĩ nói càng tức. Ông cho biết cậu bị đánh đập, hành hạ, cưỡng hiếp. Cả thể xác lẫn tinh thần. Cho dù tai nạn đó không cướp đi sinh mạng của cậu thì cậu cũng sẽ không sống nổi với những kí ức in sâu vào trong não cậu. Từng vết sẹo, vết thương, vết bầm tím, dấu hôn hay dấu cắn sẽ là vết thương tinh thần cực kì nặng cho cậu. Hỏi thử có ai chịu nổi không!?
Chúng thật nực cười. Cho dù có bị điều khiển cho dù người làm không phải chúng. Nhưng..... Giọng nói đó, gương mặt đó là của bọn chúng..... Không thể nói quên là quên được
Ám ảnh không? - Ám ảnh
Đau khổ không? - Đau
Chịu nổi không? - Không
Tha thứ không? -......... Tha thứ
Cho họ một cơ hội? -........ Sẽ không
-Có những thứ! Một lần là đủ... Không có lần sau-
----
-" Là trận chiến đêm giáng sinh!"_Chifuyu lên tiếng
-" Nhưng Hắc Long giờ khác rồi! Tao nghe bảo Taiju còn không có bạo hành Hakkai"_Chifuyu nói tiếp
-" Giải quyết sao?"_Baji suy nghĩ
-" Anh có đi không Baji-san!"_Chifuyu nhìn sang chàng trai tóc đen dài kia
-" Đi!"_Baji đứng dậy khỏi chiếc xích đu. Giọng nói kiên quyết nói
Giải quyết tất cả để được gặp cậu
----
( Sẳn nhắc luôn. Takemichi theo họ của mẹ là họ Hanagaki. Là mẹ Takemichi đưa ra điều kiện là sinh con phải theo họ bà)
Trong văn phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn trang sức đá quý -Hanagaki. Người phụ nữ quyền lực cả ở công ty, quyền lực luôn cả ở nhà. Người mẹ của những đứa con(lươn)
-" Mẹ vợ!"_Izana chạy tung thẳng vào cửa phòng bà
-" Mẹ yêu ớiiiiiiiii! Con rể nhớ mẹ quá!"_Anh da milo mặt dày lại ôm tay người mẹ quyền lực đang nở nụ cười thân thiện
-" Gọi mẹ được rồi con đừng gọi thêm chữ vợ. Mẹ chưa đồng ý gả Michi mà!"_Bà mẹ quyền lực phán thẳng một câu
/Rắc Rặc/
-" Mẹ nghe thấy gì chưa? Trái tim con đang vỡ----"_Izana ôm ngực phải chưa kịp nói hết
-" Mẹ không nghe thấy gì hết!"_Bà lại phũ thằng con của mình rồi -" Ờ mà tim nằm bên trái nha con!"
Mấy người của Luckyhome cũng có mặt. Họ cũng nghe được sương sương cuộc hội thoại của 2 người. Cả bọn không ngậm được mồm mà cười ha hả. Ôi trời thằng Zombie cười to nhất kìa
-" Mày cười cái gì?"_Izana quạo lên hét lớn
-" Haaahaaaa tao cười vào mặt mày đấy!"_Hanma vừa cười lớn vừa nói
Thế là chúng ta có cảnh anh da milo đang cầm tông lào huyền thoại của Michi dí anh zombie ngã ngớn kia quanh công ty
Cả bọn vẫn không ngập được mồm mà cười lớn
-" Nói đúng.... Mà còn nói to..... Hahahaha vừa lòng tao lắm"_Anh hổ đú đởn ôm bụng cười ha hả
-" Mẹ chí lí quá!"_Inuipee dơ tay hình dấu like với người mẹ quyền lực
-" Ừmmm mẹ cũng không có gả Michi cho ai đâu! Các con cứ gọi mẹ thoải mái. Làm anh em với Michi cũng được. Nhớ bảo vệ thằng bé không là chết với mẹ!"_Bà lại cười thân thiện sau khi nhấp ngụm trà
/Phập xn/ Thế là cả bọn đều khụy chân ôm tim. Ơ tổn thương quá.... Sao mẹ có thể phũ phàng như vậy!?.. Sao mẹ lại rủ bỏ quan hệ Mẹ vợ con rể như vậy!?.. Mẹ thật ác độc
Đúng là phận trai, ở rể đúng là khổ mà
Takemichi mở cửa đi vào và cảnh tượng 3 chấm gì đây. Người nằm xải lơ dưới sàn, người thì úp mặt vào tường, người thì đơ như pho tượng, người thì suy tư gì đó, người thì ôm tim, người thì nhảy đành đạch như cá trên bờ. Chắc cậu đi nằm phòng
"Ủa đúng phòng rồi mà!"
Chắc mở cửa sai cách để mở lại.... Và vẫn là cảnh đó
-" Con yêu! Đứng đó làm gì vào đi!"_Bà mẹ thân thiện giọng nói thân thuộc ấm áp gọi cậu
-" Gì đây vậy mẹ!"_Cậu nghe tiếng bà cũng mở cửa bước vào tay tiện chỉ vào cái bọn đang làm trò con bò gì ở đây
-" Không cần quan tâm đâu con! Lại đây mẹ xem nào!"_Bà phũ phàng mặc kệ kéo cậu lại ngồi bên cạnh mình
-" Trời ơi con ai mà xinh thế này hổng biết! Michi của mẹ càng lớn càng xinh!"_Bà xoa nhẹ mặt cậu nhìn ngó xung quanh người cậu
-" Mẹ!!!có ai lại nói con trai mình xinh đâu!"_Cậu đỏ mặt với câu nói của cậu
-" Đó là đương nhiên rồi! Ẻm là vợ con mà!"_Izana quay đầu ra khỏi tường hú lên
-" Im lặng! "_Bà thật nhẹ nhàng nói
Và anh im luôn
Sau nó cũng chỉ là những câu chuyện mà mẹ con lâu ngày chưa gặp kể lại tâm sự với nhau. Còn các anh thì chỉ biết nằm, ngồi, đứng, nghe chứ không phản hồi được gì
Đúng là phận trai, ở rể khổ lắm chứ đâu phải chuyện đùa
_________________________
P/s: Chưa đánh lộn :v
Biệt danh mới của tui là Yang Lake, Yang Lười, Yang Lươn, Yang Láo
Và ae đừng gửi gạch, baton, phóng lợn gì cho tui nhá. 🙄😳