Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùa xuân, mùa vạn vật hồi sinh.
Ngồi ở bàn bên cửa sổ, tiểu bằng hữu Phù Tô càng lớn lên càng đáng yêu mê người đang vừa gãi gãi cái đầu có hơi lớn hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm liễu đang quay cuồng với gió làm người ta chóng cả mặt, lại vừa nghe mấy con chim chết tiệt đang hót váng lên đến là phiền toái.
Thập phần nhàm chán gục lên bàn rên một tiếng, sau đó hữu khí vô lực cúi gằm mặt xuống, có chút hoài niệm đời trước đến trường thì có thể ở trên lớp học mà ngủ “xanh miết tuế nguyệt”. Bây giờ nhớ lại khi đó chỉ cần trên mặt phủ một quyển sách thì có thể vụng trộm ngáy là chuyện thích thú đến cỡ nào, nghĩ đến hiện tại, ngay cả một trang giấy cũng tìm không ra trong cái thời đại chăm chỉ bảo vệ môi trường này.
Vứt bỏ thẻ tre trong tay, Phù Tô nhích nhích mông đến bên Hàn Phi đang tìm thư, liếc mắt nhìn dễ đến vài cân thẻ tre đang xếp thành núi nhỏ cách đó không xa, trong nội tâm cảm thán thế này so với đốn cây làm giấy còn phá hoại, còn lãng phí tài nguyên hơn nhiều.
Viết xong một quyển thư cũng không biết phải chặt nhiều ít tre trúc, nghe nói trên triều đình còn đặc biệt có một chức quan chuyên phụ trách phân loại tre để làm thẻ. Hơn nữa thẻ tre cũng có phân biệt giá cả, kẻ có tiền dùng hàng tốt, người không có tiền thì dùng hàng thường: “Cũng không biết gấu mèo sinh sôi nảy nở khó khăn có phải là ngoại trừ bản thân chúng nó sinh lý bị thiếu hụt, còn là do tre trúc bị loài người chặt sạch viết chữ, cho nên chúng nó mới bởi vậy mà chết đói hay không nữa.” (Gấu mèo sinh sôi nảy nở khó khăn một phần là bởi vì jj của gấu mèo đực có hơi ngắn, kết quả là…có cũng như không.)
“Tô…Tô nhi…đang lầm bầm…cái gì?” Hàn Phi đang ghi chép gì đó nghe thấy Phù Tô bên cạnh bĩu môi lầm bầm thì thầm, vì vậy quay sang hỏi.
“Không có gì…hắc hắc…Mà phu tử, thư này còn chưa viết xong?” Cười ngây ngô hai tiếng, Phù Tô vươn người lên nhìn chữ viết trên thẻ tre, nhìn nửa ngày cũng không hiểu liền cười mỉa rụt người lại, nói: “Phu tử, thư này…thật là ghi cho ta?” Nội tâm kích động, hai mắt hơi cay cay, Phù Tô đến bây giờ cũng chưa dám tin có một ngày Hàn Phi Tử đại danh đỉnh đỉnh có thể vì chính mình viết đế vương chi thư (sách của bậc đế vương) “Thuật thế”.
Sờ sờ đầu Phù Tô, trong lòng Hàn Phi có chút phức tạp, có một số việc mặc dù giấu giếm nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị biết được. Hắn biết rõ Mông Điềm vận dụng tất cả thế lực đang có ở Tần để ngăn cách mình trong Cần Mẫn điện ở một góc hoàng cung này, chặt đứt tất cả liên lạc với bên ngoài cũng chính là để cho mình không liên lụy nội tình diệt Hàn, mượn đó mà giữ được tính mạng.
Thế nhưng hắn thật sự không thể làm người đứng ngoài thế cuộc, Hàn quốc thế yếu, mình lại trốn tránh ở đây, nói cho cùng hắn vẫn là tử tôn Hàn thị. Trước cảnh nước mất nhà tan, mặc dù biết rõ bất luận làm cái gì cũng là vô ích, nhưng hắn vẫn như trước muốn tận một phần tâm lực, dù là cuối cùng phải đánh đổi bằng tính mạng của mình.
Ơn tri ngộ của Tần vương hắn cuối cùng vẫn là vô lực báo đáp, điều duy nhất có thể làm chính là thừa dịp bây giờ còn có tinh lực thì viết một ít đạo trị quốc thiện dân cho ngày Tần quốc nhất thống thiên hạ, hi vọng thiên hạ này thật sự có một ngày không tiếp tục chiến loạn nữa.
Đứng lên đi đến ngăn tủ lấy từ phía trên xuống một cái hộp, Hàn Phi trở lại ngồi xuống mở nắp hộp ra, bên trong có hai cuốn thẻ tre thắt dây đỏ.
“Đây là…” Phù Tô thích chuyện náo nhiệt hiếu kỳ hỏi.
“Tô…Tô nhi…giúp…giúp…giúp phu tử…giao cho…”
“Giao cho phụ vương?” Nhìn Hàn Phi gật đầu, Phù Tô đưa tay tiếp nhận cái hộp, sờ sờ lên trên thẻ tre, trong nội tâm đột nhiên có dự cảm bất an: “Là cái gì?”
Hàn Phi không muốn để cho Phù Tô biết quá nhiều, sợ có một ngày hắn hiểu chuyện thì việc hôm nay sẽ trở thành gánh nặng trong lòng hắn, cho nên chỉ nói qua loa: “Không có gì…là…là ta…giúp…giúp Đại vương…ghi…một ít…từ khúc (bài từ)…”
Phù Tô biết rõ, dù có là một người giỏi dạy người khác dùng mưu, Hàn Phi vẫn là người không biết nói dối. Ai lại không biết Doanh Chính yêu nhất là xem thư quyền mưu binh pháp, hắn ghét nhất chính là những lời phong hoa tuyết nguyệt của đám văn nhân mặc khách nhàn rỗi nhàm chán. Cái từ từ khúc khúc này hắn liếc mắt một cái mới là lạ, lời này người sáng suốt vừa nghe đã biết là nói dối.
Hàn Phi che dấu làm cho Phù Tô vốn có chỗ hoài nghi càng thêm xác định thẻ tre trong hộp này không phải là cái gì đơn giản, về phần đến tột cùng là cái gì trong nội tâm Phù Tô cũng đã đại khái biết: “Vậy sao.” Gật gật đầu, biết rõ nếu hôm nay Hàn Phi không đưa thứ này cho mình, e rằng ngày nào đó hắn cũng sẽ lợi dụng những phương pháp khác mang đến trước mặt người cha chỉ quen chiếm tiện nghi kia của mình mà thôi.
Cất kỹ thứ đó, Phù Tô cố ý nói: “Mấy ngày nay có chút lạnh, phu tử nhất định phải chú ý nghỉ ngơi. Về phần những thứ ghi cho Tô nhi thì còn nhiều thời gian, Tô nhi nay mới năm tuổi, đạo lý trị quốc mười năm sau phu tử hẵng ghi cũng không muộn.” Con mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Phi biểu hiện ý của mình.
Có lẽ không ngờ rằng Phù Tô có thể nói như vậy, hoặc là cảm thấy ý tứ ẩn chứa bên trong không thể từ miệng một hài đồng năm tuổi, bắt gặp Phù Tô nhìn mình chăm chú, Hàn Phi cười, đã quên chính mình cũng là người trong cung mà ra.
Hắn biết hài tử trong nội cung vốn là trưởng thành sớm, huống chi Phù Tô mặc dù rất được đế vương yêu thích, nhưng cũng là một vương tử không có thế lực nhà ngoại phù trợ, ngồi trên cái ghế bất tiện mà lại nguy hiểm kia nếu như không cẩn thận sớm hiểu chuyện, chính là nguy cơ đầy rẫy.
Vì vậy Hàn Phi đột nhiên có cảm giác không giống như đang nhìn một hài tử năm tuổi, cho nên không kịp phát giác đã nói: “Hàn Phi…cuối cùng vẫn không cách nào…báo ân Tần vương bệ hạ.”
………
Để cho cung nhân, thị vệ đi theo mình đứng ở một bên canh chừng, Phù Tô chạy đến một chỗ không người mở cái hộp lấy thẻ tre ra. Liếc mắt một cái lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm thấy Hàn Phi là một rễ cây sợ có thể lớn lên cho nên chạy đi tìm chết.
Ném cái hộp vào trong bụi cây Phù Tô cầm thẻ tre đi đến trước thái giám dẫn đường nói: “Đường vòng đến ngự thiện phòng (phòng bếp).”
Hoàng hậu hữu danh vô thực, cho nên ai mà không biết trong hậu cung này ngoại trừ Tần vương thì người có thân phận cao nhất chính là đại vương tử Phù Tô điện hạ.
Từ một năm trước, sau khi đại vương quăng một đại thần dâng thư nói đại vương tử dựa vào quân vương sủng ái mà không biết lễ phép, bất kính với chúng phi hậu cung, theo lý nên trừ quyền kế thừa để răn đe ra chém đầu, trong nội cung tất cả mọi người đã nhận rõ sự thật này.
Đi vào ngự thiện phòng, xuyên qua cung nhân cùng ngự trù quỳ trên đất, Phù Tô ném hết thẻ tre trong tay vào bếp lò. Nhìn thẻ tre trong lửa răng rắc cháy, lúc này mới mang theo người của mình rời đi.
Hắn không hề biết lúc mình quay người rời đi, đã có người mang thẻ tre còn chưa đốt hết từ trong bếp lò bới ra, dập lửa cháy trên mặt, đưa đến cho Tần vương.
………
Phù Tô đương nhiên không biết bên người có một đám sát thủ võ nghệ cao siêu, cẩn thận ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó bảo vệ hắn, cũng không biết những người này ngoại trừ bảo vệ hắn còn có đem chuyện hắn mỗi ngày gặp ai, nói những lời nào, lấy những vật gì báo cáo chi tiết cho phụ thân hắn.
Không phải là Doanh Chính không tín nhiệm Phù Tô, mà là muốn bảo vệ để hắn không bị người lợi dụng. Hài tử này của hắn tuổi còn nhỏ, bình thường dù tinh quái nhưng đáy lòng vẫn vô cùng thiện lương, phần thiện lương mà đôi khi không nên có ở trong hoàng thất.
Cho nên nếu với bản thân biết rõ bên cạnh mình có mật thám của người khác vẫn cho những người này một đường lui, thì mấy năm nay Doanh Chính lại thay Phù Tô xử lý không ít mật thám khắp nơi phái vào.
Đối với những người biết bỏ gian tà theo chính nghĩa Doanh Chính đều nhất nhất bỏ qua, làm cho bọn họ hiểu ai mới là chủ tử, nên thần phục ai. Còn đối với những kẻ không nhìn được ân huệ, còn dám vong ân phụ nghĩa ý đồ bất chính Doanh Chính một mạng cũng không để lại, còn làm cho bọn họ trước khi chết có cảm giác kiếp sau không muốn lại làm người.
Thân là một quân vương thành công không chỉ đối với chuyện tình trên triều đình nắm rõ như lòng bàn tay, còn phải đối với chuyện tình trong hậu cung biết nhất thanh nhị sở, tỷ như hiện tại chuyện người trong nội cung giành giật trước tiên, chính là có thể đến hầu hạ bên cạnh hài tử của mình.
Trong nội cung ít có ai không đánh chửi nô tài, bọn họ đều muốn có chỗ dựa, còn muốn có chủ tử thường xuyên có thứ tốt thì phân phát mỗi người một ít. Doanh Chính hiện nay đã có năm hài tử, ngoại trừ đứa nhỏ nhất vừa mới sinh ra, ba đứa kia so với Phù Tô đều chỉ nhỏ hơn một tuổi, chúng lại thường xuyên vì một chút chuyện nhỏ liền đánh mắng cùng xử tử cung nhân bên người.
Những chuyện này mặc dù Doanh Chính không chú ý mấy hài tử kia nhiều nhưng cũng biết được, cho nên hắn càng cảm thấy thế gian này cũng chỉ có Phù Tô của hắn mới là đáng yêu nhất thiện lương nhất. Nhìn người lúc nhỏ biết lúc lớn như thế nào, phải đặc biệt chú ý những chuyện nhỏ nhặt, biết làm cho lòng người vui mừng tâm phục khẩu phục mà đi theo chứ không thể dựa vào đe dọa cùng lấy thân phận tạo áp lực.
Đóng thẻ tre lại, Doanh Chính ném cho người một thân hắc phục phía dưới, cho hắn lui xuống xử lý, sau đó đứng dậy lặng lẽ suy nghĩ.
Triệu Cao đứng ở một bên thấy chủ tử của mình như có chút suy tư, trong nội tâm cũng không yên, nghĩ thầm mình phải thay đại vương tử Phù Tô trước mặt quân vương nói vài câu hữu ích như thế nào.
Triệu Cao một tay chữ tốt lại còn đọc nhiều pháp điển, hắn không chỉ là thiếp thân nội thị bên người Doanh Chính, mà cũng là một trong những mưu thần Doanh Chính không thể thiếu được, trong triều nội ngoại cũng có người làm quan.
Nếu như nói Doanh Chính xem Mông Điềm và Vương Bí như thân huynh đệ, vậy hắn cũng không xem Triệu Cao như người ngoài, bằng không cũng sẽ không cho phép Triệu Cao dạy Phù Tô tập viết.
Phát giác người bên cạnh muốn nói lại thôi, Doanh Chính nghiêng đầu mặt không biểu tình nói: “Có việc cứ nói, chuyện gì mà do dự mãi.”
Trong nội tâm không biết quân vương có tức giận đại vương tử hay không, Triệu Cao do dự một hồi vẫn là nhịn không được: “Đại vương, theo nô tài thấy…đại vương tử điện hạ là tính tình trẻ con, cho nên lúc nãy mới mang thứ đó…”
“Ngươi đến là thương Tô nhi.” Doanh Chính đột nhiên mở miệng, vẻ lạnh lùng làm Triệu Cao sợ đến mức quỳ trên mặt đất xin tha mạng.
“Được rồi, quả nhân biết ngươi cũng là quan tâm tiểu tử này thôi.” Phất phất tay làm cho Triệu Cao dập đầu đến sắp chảy máu đứng dậy: “Ngươi cảm thấy Tô nhi thật sự không hiểu nội dung trên thẻ tre này sao?” Nếu không biết sao còn muốn một mình một người đọc lén xong lại muốn hủy? “Hắn biết rõ quả nhân xem qua thẻ tre xong sẽ làm gì nên mới cầm lấy đi tiêu hủy.”
“Đại vương, đại vương tử mới năm tuổi…” Là ý nói hài tử năm tuổi đâu dễ dàng biết được nhiều, nghĩ được phức tạp như vậy.
Liếc nhìn Triệu Cao, Doanh Chính đứng dậy từ trên ghế dài: “Quả nhân năm tuổi đã biết phải làm thế nào để có miếng ăn ở Triệu quốc…” Sửa sang lại miện phục, mở miệng nói: “Trở lại tẩm cung, bữa cơm tối nay chỉ sợ Tô nhi đã phải lo lắng chờ đợi rồi.”
Nhà đế vương không có người đơn giản, Triệu Cao nghĩ mà sợ hãi…
………
Yên lặng ăn cơm tối, rồi kiểm tra chữ Phù Tô phải hoàn thành mỗi ngày xong, Doanh Chính mang theo Phù Tô đến phòng sau được dẫn suối nhỏ vào làm thành nhà tắm tắm rửa.
Từ nhỏ theo nhà tắm công cộng lớn lên, Phù Tô đương nhiên sẽ không thẹn thùng chuyện phải nhìn nam nhân, có điều không tránh khỏi nhìn thấy dáng người kiện tráng của đối phương cùng với kích thước đáng kiêu ngạo của chỗ nào đó mà ghen ghét vài cái.
Nữ nhân nhìn nữ nhân là vòng eo mảnh mai cùng bộ ngực lớn, vậy nam nhân nhìn nam nhân đương nhiên là cơ thể cùng mệnh căn tử (chính là chỗ nào đó :”>) lớn hay nhỏ, đây cũng là thường tình thôi.
Sau khi phụ thân giúp hắn gội đầu chà xát toàn thân, Phù Tô cầm lấy khăn vải chà lại lưng cho Doanh Chính, bởi vì lực nhỏ không thể nào sạch sẽ sáng bóng, nhưng xem như là tường tận hiếu tâm.
Tắm rửa xong Doanh Chính được cung nga hầu hạ mặc quần áo tử tế, nhận lấy chăn tự mình cuộn Phù Tô ôm vào phòng ngủ.
Có điều Doanh Chính không trực tiếp trở lại giường, mà ôm hài tử trong ngực đi vào chỗ giắt địa đồ da thú trong tẩm cung, trên địa đồ vẽ chính là phân bố thiên hạ.
Ôm chặt Phù Tô trong tay, hồi lâu Doanh Chính mở miệng hỏi: “Tô nhi có biết liền với Đại Tần ta là quốc gia nào?”
“Hàn.” Không buồn nhìn đến mà ngáp một cái, Phù Tô ghé vào đầu vai Doanh Chính bực bội muốn chết, không biết cái người này không ngủ được ôm mình xem địa đồ là vì chuyện gì.
“Tô nhi biết rõ vì sao quốc gia chúng ta muốn ngầm chiếm nhất chính là Hàn?” Doanh Chính xoay đầu Phù Tô lại.
Đương nhiên là “xa thân gần đánh”. Có điều Phù Tô biết rõ bốn chữ này không nên xuất phát từ miệng của mình, mà là nên từ miệng Lý Tư nói ra, vì vậy mắt nhìn địa đồ thận trọng dùng lời trẻ con nói ra: “Là vì Hàn cùng Đại Tần chúng ta gần nhau?”
Hàn quốc nối Tần quốc với Triệu quốc, muốn đánh Triệu nhất định phải nắm Hàn quốc làm ván cầu cho mình. Cũng như cùng lúc trước Mỹ quốc đánh Triều Tiên chính là làm ván cầu tiến công Trung Quốc, chỉ là gian kế này bị Mao gia gia chúng ta nhìn đến nhất thanh nhị sở.
Nghĩ vậy nên Phù Tô thập phần đắc ý, vì mình là người Trung Quốc mà cảm thấy kiêu ngạo. Người Mỹ, đứng một bên mà nhìn đi, các ngươi làm gì đều là trò chơi của lão tổ tông chúng ta từ mấy ngàn năm trước mà thôi.
Doanh Chính tất nhiên là không biết suy nghĩ trong nội tâm Phù Tô, nhưng Phù Tô trả lời làm ánh mắt hắn sáng lên, cười cười hài lòng gật đầu: “Mục đích diệt Hàn là vì có tác dụng diệt Triệu mà cũng để chúng ta không phải lo lắng, cho nên đất Hàn nhất thiết phải nhập vào đất đai Tần quốc. Chuyện này không thể vì người nào đó liên quan mà tránh khỏi hay sửa đổi đi, nếu như hắn muốn làm hòn đá cản đường, thì cũng chỉ có thể nhanh chóng đá ra ngoài.”
Véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn ngu ngơ có chút trắng bệch của Phù Tô, Doanh Chính xem như không có chuyện gì ôm hắn đến giường: “Tô nhi, hôm nay vi phụ mới phát hiện đầu của ngươi có chút lớn, vậy mũ sau này có phải là nên nới ra một vòng không?” Nói xong buông rèm, kéo đứa con ôm sát trong ngực mà ngủ.
Lúc này Phù Tô một chút cũng không có tâm tư vì lời trêu cợt của Doanh Chính vừa rồi mà vui vẻ.
………
Phù Tô gần đây rất buồn bực và cũng rất tổn thương. Mặc dù không nói rõ, nhưng ý tứ cảnh cáo trong lời nói của Doanh Chính hắn rất tinh tường minh bạch.
Từ khi lại được sinh ra Phù Tô đã làm rất nhiều chuyện cố gắng thể hiện thông minh tài trí của một người hiện đại, kết quả lại là một chuyện cũng không hề thành công.
Năm đó hắn từng xoắn đến kiệt não, nghĩ tất cả biện pháp để có thể không làm cho người ta chú ý ở lễ “chọn đồ vật đoán tương lai”, nghĩ đến phát bực mình rốt cuộc phải lấy cái thứ gì mới có thể bất hiện sơn bất lộ thủy (ý là không thể hiện trí tuệ, tài năng của bản thân). Kết quả là lúc hắn quay vòng vòng đến sắp cuồng đầu thì đến tiệc đầy năm mới biết được cái loại lễ chọn đồ vật đoán tương lai này không có lưu hành nữa, chỉ vẹn vẹn những nơi cá biệt mới có, mà những nơi này cũng không thuộc Tần quốc, cho nên mới nói Phù Tô đã quản sự vô ích mất mấy ngày.
Về sau hắn lại phát hiện Doanh Chính cùng Cơ Uyển “bằng mặt không bằng lòng”, hai người tuy gần gũi nhưng lại không giống vợ chồng, mặc dù có động tác thân mật nhưng lại vô cùng tôn kính đối phương. Một tuấn nam một mỹ nữ, quả thực là trời sinh một đôi, vì vậy Phù Tô muốn hảo hảo tác hợp. Hai người này nếu thật sự yêu nhau, cuộc sống sau này của hắn nhất định rất tốt.
Chỉ tiếc hắn dùng hết biện pháp không cho Doanh Chính đi đến chỗ các nữ nhân khác, để cho một nhà ba người bọn họ mỗi ngày ở cùng một chỗ, lại phát hiện hai người này vẫn như trước một bộ dạng tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách).
Cho đến buổi tối một ngày nọ Cơ Uyển ôm Phù Tô đang nhắm hai mắt suy nghĩ kế sách vờ như đang ngủ mà kể ra bí mật giấu tận đáy lòng của nàng, hắn mới biết bản thân bất quá là “này nọ” mà lúc trước Cơ Uyển hướng Doanh Chính cầu xin cho nàng sau này có bầu bạn, còn hai người bọn họ cũng chỉ là tình tỷ đệ, nói cách khác Phù Tô hắn lại bận rộn toi công.
Về sau này bởi vì nội tâm thừa nhận không nổi cái nơi mà mình được bọc tã có “quý danh” là cái mông mỗi lần lau chùi đều dùng tơ lụa sang quý đến không thể sang quý hơn, lần nào dùng cũng làm hắn nở hoa chảy máu. Bởi vậy Phù Tô cố ý suy nghĩ nhiều đêm cách làm ra giấy, nhưng mà…
Lại nói “Tôn Tử binh pháp” lưu truyền hậu thế bao nhiêu năm, thế mà “ba mươi sáu kế” hắn cũng không nhớ đầy đủ, Phù Tô cực kỳ hậm hực.
Lần này Phù Tô thề bảo vệ Hàn Phi, quyết không để cho đại tài tử này rơi rụng trở thành bia tập bắn, đời này cũng như đời trước Phù Tô chưa từng hạ quyết tâm lớn như vậy.
Lúc này Phù Tô đã không dư thừa tinh lực truy cứu hành vi giễu cợt cái đầu mình của phụ thân thích chiếm tiện nghi kia, hắn thậm chí còn nghĩ đến chuyện mang Hàn Phi ra khỏi hoàng cung, ra khỏi Hàm Dương, ra khỏi Tần quốc.
………
Một ngày, Phù Tô ngồi ở bàn đang viết “vận tống đại kế” (đại kế vận chuyển, vận chuyển Hàn Phi?) của hắn chợt thấy tiểu thái giám hầu cận mình vội vã chạy vào quỳ trên mặt đất, chạy nhanh làm mặt mũi đỏ lên càng lộ vẻ khẩn trương.
“Chuyện gì?” Nhét bút kẹp lên tai, Phù Tô liếc nhìn sang.
“Hàn Phi Tử…Hàn Phi Tử…đi yết kiến Đại vương!”
“Cái gì?” Phù Tô vội vàng đứng lên, “Chưa từng thấy ai muốn chết như vậy!” nói rồi mặc kệ chân trần ngay cả giầy cũng không mặc chạy ra ngoài đại điện.
— oOo —
~