Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thế giới bên ngoài ngũ quang thập sắc, trong lòng Phù Tô không còn chút sắc màu nào.
Tóm lại vô luận là đầu óc hay là nội tâm của hắn cũng đã loạn thành một đống.
Nằm trên giường lăn qua lăn lại Phù Tô vẫn không muốn dậy. Từ lúc đáp ứng trợ giúp Doanh Chính đến giờ đã qua hơn một tháng, đến hôm nay hắn thậm chí một cái gật đầu cũng chưa làm, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Theo kỳ hạn thì chỉ còn lại có nửa tháng, nếu như mình bên này không có bất luận một tiến triển gì, thì Phù Tô hắn thật sự mất hết thể diện nhân sĩ xuyên không, không mặt mũi nào gặp lại Giang Đông phụ lão.
Cung nga canh giữ ở ngoài cửa thấy mặt trời đã lên cao, nhưng người trong phòng lại chậm chạp không dậy, sợ chủ tử có việc, liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào trong điện, đứng bên ngoài hướng vào chiếc giường còn đang buông rèm hỏi: “Đại vương tử đã dậy chưa? Đại vương tử?”
Quả núi nhỏ đùn lên ở trên giường giật giật, một bóng người ngồi dậy.
“Cho tất cả bọn họ vào đi.” Có nằm nữa cũng không nghĩ ra biện pháp gì, vì vậy Phù Tô ngồi dậy phân phó những cung nga phụ trách súc miệng, rửa mặt, mặc quần áo cho mình tiến đến.
Lúc đầu Phù Tô không thích ứng chuyện bị người hầu hạ đến mức như người tàn phế như thế, cho nên cái gì cũng tự làm, nô tài bên người cũng thành vật trang trí.
Hắn còn thấy chuyện mình mình làm thật là một việc bình thường, không nghĩ đến trong mắt của các thành viên vương tộc thì hành vi của mình lại là khác thường. Có người dùng chuyện này vụng trộm cười nhạo Phù Tô là mạng nô tài trong thân thể vương tử, làm mất mặt người Đại Tần vương thất, thậm chí còn kéo chủ đề sang Cơ Uyển, nói nữ nhân xuất thân tiểu quốc sinh ra nhi tử quả thực làm dơ huyết thống vương thất.
Phù Tô là người chỉ cần không uy hiếp đến tính mạng thì hắn cũng không buồn phản kích, như người tùy dòng nước mà trôi. Nếu như chỉ cần để cho người ta hầu hạ có thể miễn đi phiền toái không cần thiết, hắn rất nguyện ý thỏa hiệp trong bầu không khí nhà hoàng gia.
Bất quá mỗi lần hắn trông thấy những “đệ đệ” thắt lưng không tự thắt, giầy cũng không tự mang, sự tình gì cũng chỉ biết sai nô tài đi làm, Phù Tô rốt cuộc đối với chuyện Đại Tần đế quốc vì sao vẻn vẹn chỉ truyền hai thế, cuối cùng Hồ Hợi cũng chỉ làm hoàng đế được vài năm không còn gì phải suy nghĩ nữa.
Một đế quốc cường thịnh không chỉ phải có hiền thần lương tướng, càng cần có hiền quân, muốn trong hoàn cảnh này xuất được một nhân tài thì thật là khó càng thêm khó.
Vì Tần quốc tương lai hắn cảm thấy lo lắng, cũng là vì mạng nhỏ của mình mà lo. Cho nên Phù Tô càng thêm xác định hoặc là tương lai hắn kiếm đủ tiền rồi thì mai danh ẩn tích tiêu dao cho qua thời gian, hoặc là nhẫn tâm trực tiếp san bằng tất cả chướng ngại tự mình xưng vương.
Nhưng vô luận là chọn cách gì, điều kiện tiên quyết đều là hắn phải ổn thỏa mà ngồi ở cái ngôi đại vương tử được sủng ái nhất này.
Tiếp nhận cái chén Phù Tô súc miệng xong, một cung nga tướng mạo xinh đẹp cũng như linh tuệ xếp hàng thượng đẳng vẫy lui hết cung nga hầu hạ Phù Tô, cầm lấy quần áo giúp Phù Tô mặc, nói: “Sáng nay bên Tây viện báo cáo, tuy một tháng phạt làm đã chấm dứt, nhưng Yến quốc thái tử vẫn mỗi ngày sớm, trưa, tối ba lượt đi sài phòng chặt củi, thời gian khác đều ở Tây viện đánh đàn.’’
“Nữ nhân kia?”
“Da thịt bị thương, nhưng không có tổn thương gân cốt, mấy ngày nữa có thể xuống đất.”
Một nữ tử bị hai mươi trượng mà chỉ có da thịt bị thương, xem ra cùng với phụ vương hắn không thoát được quan hệ.
“Đại vương tử hôm nay lại muốn đến ngoài cửa Yến thái tử đảo vài vòng, hay là trực tiếp đi vào? Muốn nô tỳ đi an bài?”
“Không vội.” Ngồi ở trên giường tự mình mang giầy xong, Phù Tô đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống cầm lấy điểm tâm bắt đầu ăn: “Dao Nương, ngươi đi theo mẫu phi ta đã bao lâu? Ta vì sao chưa từng thấy ngươi?”
Quỳ gối bên cạnh Phù Tô giúp hắn cắt thức ăn, cung nga được gọi là Dao Nương hồi đáp: “Nô tỳ mười tuổi tiến cung, mười bốn tuổi bị phân vào nội cung Triệu phu nhân làm thô sử nô tài, có một lần bởi vì pha nước trà quá nóng cho nên bị Triệu phu nhân sai người ném ra đánh chết. Lúc ấy may mắn được Uyển phu nhân đi qua cứu mạng, còn đưa nô tỳ theo tự mình dạy bảo, để cho nô tì có thể hảo hảo hầu hạ đại vương từ.”
“Dao Nương đã hai mươi đi? Vì cái gì không rời cung lập gia đình, mẫu phi trước khi đưa ngươi sang bên cạnh ta cũng nên hỏi qua ý kiến của ngươi.” Hai mươi tuổi ở thời hiện đại có thể nói là một nữ hài, nhưng ở thời cổ đại đây đã là “lớn tuổi dư thừa”.
Dao Nương cười cười, vận số tốt nhất của nàng đời này chính là gặp được hai vị chủ tử: “Nô tỳ là bị bán vào đây, cả đời cũng không thể bước ra khỏi cửa cung.”
Nếu muốn cầu sinh tồn trong nội cung mà chỉ dựa vào bản thân thì không thể thực hiện được, cho nên Cơ Uyển từ năm năm trước đã tự mình vì Phù Tô bồi dưỡng người hầu cận trung thành. Mà Phù Tô cũng biết người được mỹ nhân mẫu thân của hắn tự mình dạy bảo năm năm…tuyệt đối không phải cung nữ đơn giản bình thường, vì vậy có chút tò mò hỏi: “Ngoại trừ những chuyện cung nga bình thường làm được, Dao Nương còn có thể làm gì?”
“Ngoại trừ đánh đàn, Dao Nương còn có chút ít y thuật, cũng đọc qua một ít binh pháp.” Khiêm tốn nói.
Trời ạ! Chẳng lẽ đây là thư ký toàn năng trong truyền thuyết sao?
Phù Tô đột nhiên cảm giác được mỹ nhân mẫu thân của hắn quả thực là thần, rõ ràng có thể tạo ra nhân tài như vậy: “Vậy ngươi có võ công không?”
“Nô tỳ không có võ công, nhưng từng cùng nội thị Hàn Phồn xem qua Phiền thị vệ, võ nghệ của ngài ấy nhất định không kém Mông Đại thống lĩnh.” Sợ Phù Tô lo lắng bên người không có ai bảo vệ Dao Nương vội vã nói.
“Không sao không sao, ngươi đã rất lợi hại, không cần phải có võ công. Chỉ cần đối phương không phải cao thủ là ta có thể tự bảo vệ mình, thật sự!” Lòng tự trọng của nam nhân nổi lên, người nào đó vừa thấy mình may mắn có một thư ký toàn năng, lại vừa lo lắng bị hạ xuống quá thấp.
“Võ công của Dao Nương mặc dù không nhiều, nhưng vẫn có chút công phu bảo vệ tính mạng, lúc cần Dao Nương có thể ổn thỏa bảo vệ an toàn cho đại vương tử.” Dứt lời tay áo rộng nhẹ nhàng phất qua đĩa bánh bao trên bàn, Phù Tô chỉ nhìn thấy ngân quang lóe lên, tiếp đó là một cái bánh bao bị cắt thành sáu miếng.
Vừa ngậm cháo vào trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống Phù Tô trừng mắt nhìn cái bánh bao, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên: “Ai…ạy…ươi?” Ai dạy ngươi?
Cháo còn trong miệng Phù Tô cũng quên nuốt xuống.
“Uyển phu nhân.”
Nương ta! Phù Tô cả kinh làm cháo loãng chảy xuống dọc theo khóe miệng, vì vậy hắn vội vàng nuốt rồi dùng ống tay áo chùi qua loa: “Ngươi nói…nươngta…nương ta là nữ hiệp trong truyền thuyết?” Vụt đứng lên, Phù Tô lập tức buông hết cơm trên bàn, hướng chỗ ở của Cơ Uyển mà chạy.
Cái gì mà giúp đỡ, cái gì mà Yến quốc thái tử, so ra đều kém chuyện nghe được nương mình biết võ công.
Từ lần cung nhân bên cạnh Phù Tô bị trách phạt, bất luận hắn đi tới chỗ nào đều có một đám người chăm chú đi theo, chỉ sợ đại vương tử lại không biết đi dạo ở đâu không thấy bóng dáng, làm cho quân vương giận dữ thì mọi người lại phải chịu phạt.
Vì vậy trong nội cung nhìn thấy một cảnh thú vị, phía trước một người liều mạng chạy, phía sau một đám người liều mạng đuổi theo.
Vì vậy chỉ trong thời gian uống một chén trà, mỗi một góc trong Tần cung đều biết đại vương tử điện hạ của bọn họ đi đến chỗ mẫu phi Uyển phu nhân.
Vì vậy Doanh Chính đang phê duyệt tấu giản đem hết công tác giao cho Lý Tư, mang theo Triệu Cao cũng đi đến chỗ Cơ Uyển.
-0O0 —
Trên đời này chuyện thống khổ nhất chính là ta biết rõ ngươi có bí mật mà ngươi không nói cho ta biết.
Tức giận chạy đến chỗ Cơ Uyển Phù Tô không nói câu nào trừng mắt với mỹ nhân nương của hắn, thỉnh thoảng lại toát ra mục quang ai oán của cõi lòng yếu ớt bị người tổn thương: “Phụ vương cũng biết nương có võ công?” Lật xem hai tay Cơ Uyển, thấy không có một nốt chai sần nào do luyện công lưu lại.
“Cái gì võ công, bất quá là thuật phòng thân thôi.” Cơ Uyển rút tay về chà xát chà xát khuôn mặt nhỏ nhắn của Phù Tô, tiếp tục nói: “Đây là năm đó phụ vương ngươi sợ mẫu thân ở hậu cung bị người khi dễ cốý tìm người dạy cho, để không đến mức không đánh trả được mà thôi.”
“Cái gì chứ, một nhà ba người chúng ta cũng chỉ có ta không biết, quá không công bằng! Nương dạy ta, dạy ta!” Phù Tô lắc lắc tay áo Cơ Uyển cầu khẩn.
“Chỉ biết lười biếng, ngươi là nam hài tử muốn học thì phải là công phu đúng nghĩa. Ngày bình thường bảo ngươi hảo hảo luyện công kết quả ngươi nghe lời được mấy hôm. Nói, Phiền thị vệ bảo ngươi học thuộc các loại thảo dược đã nhớ kỹ chưa?”
“Đã sớm nhớ kỹ, chính là có xen lẫn một số chỗ không hiểu.” Nói đến đây Phù Tô có chút xấu hổ, có thể là trời sinh hắn không thích hợp với những vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, nghe, hỏi, sờ – 4 bước chẩn bệnh) này, một cái cũng không hiểu.
Cởi bỏ búi tóc của Phù Tô, Cơ Uyển cầm lược gỗ chải từng đường một: “Cũng không phải cần tinh thông như muốn làm nghề y, nhưng Tô nhi nhất định phải học được làm thế nào để phân biệt một ít độc dược thông thường cùng cách giải. Vả lại vết đao cùng với tật bệnh lúc hành quân dễ bộc phát ngươi cũng phải xử lý được, đây đều là dùng để bảo vệ tính mạng cho nên Tô nhi nhất định phải nhớ kỹ, về phần khác có Dao Nương, không cần phải lo lắng.”
Như một mẫu thân sắp rời hài tử, Cơ Uyển lấy hết năng lực để bảo đảm một con đường sau này cho Phù Tô, mà nàng có thể an bài cũng chỉ có những điều này.
“Kiếm thuật của Phiền thị vệ không thể hơn kiếm thuật đại sư Long Dương Quân của Ngụy quốc, ngươi đã học được toàn bộ kiếm lộ càng không thể để hoang phế, nhất định phải siêng năng luyện tập có biết hay không?”
Phù Tô ngồi ở bên bàn gặm hoa quả có chút không rõ nhìn về phía mỹ nhân mẫu thân, hỏi: “Nương, người sao giống như là ngày mai đã muốn đi…”
“Nương là không yên lòng Tô nhi…Nương…” Đỏ hoe mắt, Cơ Uyển có chút nghẹn ngào: “Tô nhi của nương quá thiện lương, thiện lương đến mức làm nương lo lắng.”
Trong miệng ngậm quả lê, Phù Tô xoay người ôm Cơ Uyển vỗ vỗ an ủi. Đưa tay lấy thứ trong miệng ra bất đắc dĩ nói: “Nương, con của người tuy thiện lương nhưng còn không có ngốc đến mức hy sinh hạnh phúc của mình vì người khác. Nhìn xem lớn bé Hàn quốc vương thất còn không phải đều chết từ miệng của ta sao. Khi nào nên ích kỷ ta hiểu, nương người cũng đừng quan tâm quá nhiều, từ nay về sau hạnh phúc mà sống cuộc sống của người. Đừng khóc, đừng khóc.”
Lau lau nước ở khóe mắt Cơ Uyển nở nụ cười, thay đổi chủ đề hỏi: “Còn có mười lăm ngày là đến thọ thần (lễ mừng thọ) của phụ vương ngươi, Tô nhi đã chuẩn bị lễ vật chưa?” Nhìn nhi tử trong lòng mình đột nhiên lộ ra một vẻ mặt ngu ngốc, Cơ Uyển tức giận đến mức đánh cho một cái trên mông Phù Tô: “Nương nói a, hoàng cung này trên dưới cũng chỉ có mình ngươi đồ tiểu bạch nhãn lang (đồ vô ơn) tối được sủng ái lại không thèm nhớ sinh thần của phụ vương, mỗi lần đều qua loa sơ sài, thiệt thòi hắn thương ngươi như vậy.”
“Ta nào có…”
Phù Tô cũng không dám cãi, liên tục năm năm hắn đều tặng cùng một lễ vật không tốn một mao tiền nào – chính là hôn trên mặt phụ vương hắn một cái.
“…Ta lấy chút đồ quý trong rương nhỏ đưa cho phụ vương chẳng phải được rồi sao.”
“Ngươi…”
“Đồ quý trong rương nhỏ của ngươi không phải đều là quả nhân cho ngươi sao.” Doanh Chính đẩy cửa bước vào cắt đứt lời Cơ Uyển, liếc Phù Tô một cái: “Mẫu phi ngươi nói rất đúng, ngươi chính là một con tiểu bạch nhãn lang cho ăn mãi không no.”
Một nhà ba người ở cùng một chỗ hoà thuận vui vẻ dùng ngọ thiện, buổi chiều còn có chuyện bận rộn Doanh Chính túm lấy Phù Tô còn dây dưa không muốn về cường ngạnh kéo đi.
Đã đến trước điện thảo luận chính sự, Doanh Chính tiếp tục mang Phù Tô đến gần tẩm cung, dừng bước phất tay cho cung nhân thị vệ lui ra phía sau, vươn tay sờ bên má Phù Tô khẽ nói: “Vi phụ năm nay nhất định phải thu được lễ vật có thành ý nhất của Tô nhi. Bằng không…từ nay về sau cung nga bên cạnh Tô nhi đều là xấu-bát-quái (rất xấu)! Nhớ kỹ.” Cười đến âm hiểm.
“Nhi thần chỉ có một chút sở thích như vậy chẳng lẽ phụ vương cũng muốn cướp đoạt đi sao!” Rướn cổ ngước mặt lên, Phù Tô nhìn Doanh Chính mới ngoài 30, còn dám cười xấu xa nói: “Bằng không Tô nhi tìm cho phụ vương thiên hạ đại mỹ nhân tiến cung, như thế nào?”
“Tốt!” Doanh Chính hào phóng tiếp nhận, mang theo mọi người rời đi, lưu lại Phù Tô tức giận đến dậm chân ở đó.
Nhìn qua bóng người đi xa, Phù Tô bị chọc giận đầy một bụng đang muốn hướng tẩm cung về, chợt nhìn phía trước có người vội vàng đến gần, mà người đó chính là nội thị Hàn Phồn đến hầu hạ hắn cùng một lúc với Dao Nương.
“Không cần hành lễ, chuyện gì?” Phù Tô hỏi.
Cúi người về phía trước, nội thị tên Hàn Phồn ghé bên tai Phù Tô nói: “Yến quốc thái tử tại thiên điện (thiên là nghiêng, mé, chếch) tẩm cung chờ đại vương tử đã lâu.”
“A?” Phù Tô cười, đắc ý nhướng mày với Dao Nương đang đứng bên cạnh.
…..
Trong mắt Phù Tô thái tử Đan là người đáng thương, hắn cũng giống Hàn Phi đều sinh sai thời, sinh lầm nơi.
Hàn Phi mặc dù thân có tàn tật, lại tài hoa hơn người. Hàn quốc dù nhược nhưng thực sự không dễ bị khi dễ, huống chi hắn phụ thuộc Tần quốc, cho nên Hàn Phi vi chất cũng được lễ ngộ (đối đãi có lễ).
Còn thái từ Đan thì vẻ ngoài lừng danh đã che đi tất cả tài hoa của hắn, làm cho mọi người tham lam. Vì bảo vệ tính mạng, tuổi còn nhỏ đã phải học làm thế nào nịnh nọt người bên cạnh, lợi dụng hết thảy những ai có thể lợi dụng.
Lúc có người đối xử với hắn như con người hắn lại tự mình cư xử như súc sinh, vào thời khắc mấu chốt cắn ngược lại một cái. Mà khi người ta coi hắn như súc sinh mà đối đãi thì hắn lại muốn có tôn nghiêm làm người, đúng là thập phần buồn cười.
Lúc Phù Tô hỏi Doanh Chính về quan hệ của hắn và thái tử Đan, Doanh Chính đã nói như thế.
Vốn là Phù Tô còn yy (ý *** XD) một chút về nguyên do Doanh Chính trả thù thái tử Đan, nào ngờ từ miệng Triệu Cao lại biết được chuyện xảy ra đúnglà so với “tình nhân phản bội” còn muốn làm cho người thương tâm, chính là “huynh đệ phản bội”.
Doanh Chính xem thái tử Đan như huynh đệ, sự tình bí mật gì cũng chưa từng che giấu. Nhưng điều làm hắn không thể tưởng được chính là vừa ra khỏi Tần cung thái tử Đan đã đem một ít chuyện biết được bán cho Lữ Bất Vi cùng Lao Ái là hai kẻ tối có dã tâm mà Doanh Chính đề phòng nhất, nhìn bọn chúng cướp đoạt quyền lực của hắn.
Sau một hồi ba bên giương cung bạt kiếm, thái tử Đan lại bán đứng thân thể để Tần Tương Phiền thần hồn điên đảo, mang theo hắn trốn khỏi Tần quốc trở lại Yến.
Trên đường còn lấy cơ mật quân Tần đang phạt Triệu đưa đến Triệu quốc, làm lão tướng quân Mông Ngao chết trận, làm Tần quốc tổn thất thảm trọng.
Bởi vì mình lầm tin hắn khiến cho Tần quốc tổn binh hao tướng, Doanh Chính thẹn với lớn nhỏ Mông gia, lúc này mới mang Mông Nghị theo bên người, cũng vì Mông Điềm mà buông tha Hàn Phi. Thế nhưng từ khi đó Doanh Chính không hề dễ dàng tin tưởng một ai, trong nội tâm đối với người nào cũng mang theo cảnh giác.
Cho nên nói thái tử Đan này một thân khuất nhục đều là do hắn tự chuốc lấy, vì đã mang thật tâm duy nhất dành cho hắn vứt trên mặt đất chà đạp.
“Đại vương tử van cầu người giúp Đan một lần này, Đan cùng Vũ Lạc ở trong tẩm cung này như thế nào đại vương tử đều tận mắt trông thấy, chúng ta…chúng ta…” Khóc một dòng nước mắt một dòng nước mũi, thái tử Đan không ngừng dập đầu trước Phù Tô.
“Thái tử đây không phải là làm khó xử Phù Tô sao, nếu để cho phụ vương…”
“Đại vương tử được Đại vương sủng ái, Đại vương nhất định không nỡ bởi vì Đan mà trách phạt đại vương tử. Thỉnh vương tử xem trước tương lai Yến vương không còn dài, giúp Đan trở lại Yến tận chút hiếu đạo, kiếp sau Đan nguyện vì đại vương tử làm trâu làm ngựa…”
“Chuyện này…thái tử xin mau mau đứng lên…” Phù Tô vội vàng nâng thái tử Đan quỳ xuống đất dập đầu đã đầu rơi máu chảy dậy.
“Đan.. .Đan.. .cầu…van cầu.. .đại vương tử…”
“Chuyện này…chuyện này…mười lăm ngày sau là thọ thần của phụ vương…Phù Tô…” Khó xử cúi đầu, Phù Tô nhỏ giọng mang theo ngữ khí lưỡng nan (khó xử cả hai đầu, không biết làm sao): “…Phù Tô…làm hết sức…chỉ là ra khỏi cửa cung rồi xin thứ cho Phù Tô…” Nói xong vội vàng ngẩng đầu trong mắt khó nén nỗi sợ hãi.
“Tạ ơn đại vương tử thành toàn, tạ ơn đại vương tử!” Thái tử Đan kéo cung nga Vũ Lạc cùng dập đầu trước Phù Tô.
Cửa điện được mở ra một khe hẹp, Hàn Phồn đứng ngoài trông coi sốt ruột nói: “Đại vương tử, Đại vương đã sắp trở lại.”
“Làm sao bây giờ…Làm sao bây giờ…thái tử hay là ngươi nhanh…”
Dập đầu một cái nữa, thái từ Đan đứng lên mang theo Vũ Lạc vội vàng rời
đi.
Trong một chớp mắt lúc cúi đầu bước ra khỏi thiên điện, thái từ Đan cười lạnh, nhanh đến mức không làm cho người khác chú ý đến.
Mà đồng thời trong chớp mắt đó, có một người cũng đang cười.
-0O0 —
~