Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cơn gió “phụ từ tử hiếu” hiền hòa thổi qua xong xuôi, gần đây triều đình Tần quốc lại nổi lên một trận long quyển phong (lốc xoáy).
Tần vương bệ hạ anh minh thần võ đã liên tục một tháng mặt mày âm trầm, mỗi ngày không ngừng phát ra sát khí làm lòng người kinh hãi run sợ, khiến cho người trong nội cung hết thảy bàng hoàng.
Về nguyên nhân tâm tình không tốt của đế vương thì trong nội cung truyền ra nhiều phiên bản, cho đến khi thiết huyết đế vương đem mấy kẻ dùng lời đại loại như “Đại vương tử thân thể suy nhược tương lai sợ không đảm đương nổi trách nhiệm, khẩn cầu Đại vương quảng thi ân trạch tại hậu cung (sủng hạnh phi tử), khai chi tán diệp, hưng thịnh hoàng thất” nguyền rủa nhi tử bảo bối của hắn ném đi chém đầu, mọi người mới đem phạm vi các phiên bản thu nhỏ lại.
Có người nói Đại vương tâm tình không tốt là vì đại vương tử điện hạ một tháng trước xuất môn dạo qua một vòng thì ngất xỉu, tuy nhiên lần này hôn mê gần nửa ngày đến khi tỉnh, đại vương tử ngày bình thường không khóc không nháo lại gào thét hơn nửa canh giờ, khóc đến ách cuống họng. Làm cho Uyển phu nhân cũng bị bức đến đỏ mắt, gấp đến độ suýt nữa cũng ngất đi, mà nhất gia chi chủ thì đứng bên ngoài mắng thái y vô dụng.
Cho nên có thể kết luận, Tần vương bệ hạ tâm tình khó chịu nguyên nhân chủ yếu là lo lắng trưởng tử thân thể quá yếu, e sợ không lâu dài được. Dù sao làm gì có lắm hài tử mới sinh ra không mấy tháng lại hết chảy máu mũi thì đến hôn mê.
Tuy nhiên hết thảy chẳng qua là ngoại nhân phỏng đoán, nhưng vẫn có người nhờ đó mà được tốt lành, người này chính là ngọn nguồn sự việc – đại vương tử Phù Tô điện hạ.
Sau khi hắn liên tiếp “bồi hồi bên bờ sinh tử”, không được bao nhiêu người nghĩ hắn là tiểu tử trường mệnh hữu phúc, chứ nói gì có thể thuận lợi kế thừa vương vị. Vì vậy hết thảy hoạt động ám sát bí mật để diệt trừ hắn đều đình chỉ, dù sao hắn sống không lâu, chính mình cần gì phải mạo hiểm động thủ.
Đương nhiên tất cả chuyện này cái người còn đang quay quắt với danh tự mới của mình vĩnh viễn sẽ không biết cũng sẽ không suy nghĩ, hắn chỉ muốn đổi tên.
Đế vương làm việc cần gì phải cho thần tử biết, lại càng không thể gặp người khác nói mình gần đây tính tình không tốt là vì đứa con không thèm để ý đến. Bởi vậy chuyện này ngoại trừ Tần vương bệ hạ, chỉ có Uyển phu nhân cùng thiếp thân tỳ nữ của nàng Lục Ngạc, cộng thêm hai người biết được chân tướng liền hiện vẻ mặt quái dị Vương Bí, Mông Điềm.
“Cho nên nói lúc này Đại vương tâm tình không tốt, sắc mặt khó coi nguyên nhân chỉ là bởi vì đại vương tử không để ý đến ngài?” Vương Bí cho là mình nghe lầm, bối rối hỏi lại.
“Ân.” Buồn bực trả về một tiếng, Doanh Chính ngồi ở trên đệm còn đang suy nghĩ nguyên nhân ẩn giấu trong đó, chỉ tiếc không có đầu mối, suy nghĩ cũng không tự giác mà trở lại một tháng trước.
………
Từ sau ngày đặt tên lập tức Phù Tô bắt đầu không để ý đến phụ vương hắn, ai bảo người này cho hắn một cái đoản mệnh danh tự như thế. Cho nên mỗi khi Doanh Chính muốn tự mình ôm hắn thì Phù Tô đều hiện ra “nét mặt già nua” (nhăn nhó) kêu khóc, dùng thực tế hành động cáo tri mọi người biết hắn đối với cái tên rất là bất mãn, hắn mãnh liệt yêu cầu đổi tên. Gọi hắn là Lưu Bang hay là Hạng Võ, cho dù là Hồ Hợi* cũng được, tóm lại chính là không thể gọi “Phù Tô”, chết cũng không.
Vì để cho hiệu quả càng thêm chân thật, Phù Tô còn cố ý nhả ra vài giọt nước mắt, gào thét đến cuống họng phát khô. Thế nhưng chẳng biết tại sao hai phụ tử bình thường rất ăn ý lúc này đừng nói tâm linh tương thông, suy nghĩ quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, phu thê họ đều ngẩn người không rõ, kết quả là làm tính xấu của Phù Tô bạo phát.
Một ngày còn không đổi tên ta sẽ một ngày không thèm để ý đến các ngươi!
Hạ quyết tâm rồi, Phù Tô thu lại tất cả âm thanh đối với tất cả mọi người không thèm để ý tới, tự mình một người nhắm mắt lệch đầu lăn qua lăn lại, nãi mẫu cho bú cũng không há mồm, thà rằng đói bụng cũng không khuất phục, đây là vấn đề nguyên tắc.
Vốn là hắn là hạ quyết tâm hai phụ mẫu tân nhiệm này một người cũng không để ý, chỉ là khi mẫu thân xinh đẹp như hoa cởi bỏ dây thắt lưng tự mình đem hắn ôm ở trước ngực xin hắn bú sữa mẹ thì vấn đề nguyên tắc của Phù Tô lập tức biến mất sạch sẽ, một tia tư tưởng chiến đấu đều không còn.
Ăn uống no đủ đến nấc nhỏ một cái , dùng mặt cọ cọ lấy tay sờ sờ, Phù Tô toe toét miệng cười hắc hắc. Trong nội tâm cảm khái mỹ nhân chính là không tầm thường, bộ ngực mềm mại đặc biệt thoải mái, không giống ngực người nào đó cứng rắn phát sợ.
Nhìn xem, đều là ôm hài tử, mỹ nhân nương ôm có bao nhiêu thoải mái, không giống người nào đó suýt nữa làm gãy cả eo nhỏ non nớt của hắn. Không biết ôm hài tử mới sinh hơn một tháng thì đừng ôm, đã ôm còn không biết ôm cho thoải mái chút, chỉ giỏi làm người khinh bỉ.
Hít hít cái mũi tận hưởng hương khí trên người mỹ nhân nương, Phù Tô bắt đầu tâm viên ý mãn, nảy sinh ý nghĩ kỳ quái. Ảo tưởng buổi tối hai mẹ con bọn họ cùng nhau tắm rửa, cùng ngủ một giường, cùng đắp một chăn.
Mơ màng mộng đẹp, Phù Tô sớm đã không có tâm tình vương vấn ở vấn đề danh tự của mình, tinh thần chuyển biến tốt hẳn.
Hắn đã nghĩ thông suốt rồi, bị gọi là “Phù Tô”, cũng không phải cái gì to tát. Hắn đường đường một thanh niên thế kỷ hai mươi mốt đầy hứa hẹn tuyệt đối sẽ không cứng đầu cứng cổ mà không biết suy nghĩ, cùng lắm thì sau này nắm chắc hai người Triệu Cao và Lý Tư trong tay là được rồi.*
Lại nghĩ đến ông già nhà mình là Tần Thủy Hoàng đại danh đỉnh đỉnh, Phù Tô trở nên rất vui vẻ, bởi vì không có chuyện gì so với điều này lại tốt hơn, từ nay về sau hắn đi lại không có người nào dám quản.
Hài tử không khóc không tuyệt thực, Doanh Chính cùng Cơ Uyển tâm tình cũng tốt lên, cho rằng hài tử mới rồi nhất định là vì đột nhiên thay đổi thời tiết không hợp mới hay khóc. Trên triều đình còn có rất nhiều sự tình chờ mình xử lý, đem hài tử giao cho Cơ Uyển rồi, Doanh Chính liền vội vàng rời đi xử lý chính vụ.
Cơ Uyển để Phù Tô nằm ngang, mình lại nằm nghiêng trên giường chơi đùa trêu chọc.
Tay mỹ nhân nương nhẹ nhàng đặt trên người vuốt ve, tiếng nói mỹ nhân nương ngọt ngào xung quanh tai mình, lúc này Phù Tô giống như đang trong tiên cảnh, chìm trong mong muốn mình nắm tay mỹ nhân nương chơi đùa giữa mộng đẹp đồng hoa ríu rít tiếng chim.
Đắm chìm trong “mộng xuân”, Phù Tô những ngày này quả thật là hạnh phúc đến chóng mặt, bàn tay nhỏ bé một mực vuốt ngực Cơ Uyển không tha, thẳng cho đến lúc bị “tạp âm” bên tai cùng cảm giác tay trống không mất mát nhiễu tỉnh.
Đời trước mặc dù là xử nam, nhưng không vì thế mà Phù Tô hắn không biết cái gì gọi là chuyện nam nữ. Khi hắn nhìn rõ hai người nam nữ đang thở gấp gáp cùng mê mị, Phù Tô tức giận đến oa oa lớn lên, hận hàm răng không thể lập tức dài ra đi cắn con cầm thú dám can đảm lấy tay sờ dùng miệng liếm mỹ nhân nương của hắn, đây là công khai tuyên chiến!
Từ ngày đó, Phù Tô mỗi ngày đều ghé vào trước ngực Cơ Uyển bảo vệ “chủ quyền lãnh thổ” của mình, không đồng ý cho người nào đó vượt qua Lôi Trì một bước, nếu không hắn lập tức tru lên, mà việc này cũng vỏn vẹn chỉ nhằm vào một mình Doanh Chính. Chỉ cần người này vào phòng Phù Tô liền quay đầu sang một bên không thèm đếm xỉa, chỉ cần người này nhích lại gần hắn cùng mỹ nhân nương của hắn Phù Tô liền bắt đầu gào khóc kêu to.
Đãi ngộ khác biệt cùng xa lánh rõ ràng đã giằng co một tháng còn chưa hòa hoãn, Tần vương bệ hạ vĩ đại sắc mặt càng ngày càng…khó coi, tính tình càng ngày càng…bạo lực, rất có xu hưởng từ minh quân chuyển sang bạo quân.
Không biết chuyện gì có thể làm mình vô duyên vô cớ bị nhi tử bảo bối chán ghét càng làm cho Doanh Chính bực bội.
………
Nghe xong Doanh Chính kể rõ sự tình, Vương Bí cúi đầu suy nghĩ sâu xa nửa khắc, nghiêm túc nói: “Cử chỉ này của đại vương tử nhìn thế nào cũng giống như là ghen ghét tình địch a! Thần quả nhiên không có nhìn sai, điện hạ tương lai không phải vật trong ao, rất đúng khẩu vị của thần.” Lời là nói như vậy, nhưng trong nội tâm Vương Bí cũng nghĩ thầm, ngươi nói tiểu hài tử lớn được bao nhiêu, ngay cả phụ mẫu cũng không nhận thức được, làm sao có thể biết rõ “sự tình” phu thê.
Mông Điềm ngồi đối diện đang uống trà xem tấu giản, nghe xong lời Vương Bí suýt nữa đem nước trà vừa uống ở trong miệng phun ra, “Vương Bí!” tức giận đến kêu to: “Đại vương tử “bách dạ” còn chưa đến!” (Trăm tối: hài nhi hơn trăm ngày)
“Ta biết rõ.” Bày ra nụ cười xấu xa hoàn toàn không hợp với gương mặt cương nghị, Vương Bí vươn người qua bên kia bàn nói: “Mông Điềm ngươi đừng nói với ta, chuyện ngày đó đại vương tử chảy máu mũi chóng mặt trong ngực đệ muội, ngươi không có hiểu khác.”
Bị chọc trúng, Mông Điềm vốn da mặt mỏng liền đỏ bừng trừng qua, nghiến răng nói: “Đó là trùng hợp, đừng có nghĩ ai cũng nghĩ giống ngươi.”
“Ta thế nào?”
“Tự ngươi hiểu rõ.”
“Mông Điềm ngươi chính là đồ giả vờ đứng đắn, nhìn xem ngươi đem không khí Mông gia làm thành cái dạng gì, Nghị nhi đã mười bảy còn chưa gần nữ sắc. Còn có Hồng nhi, mới năm tuổi đã hệt như một ông già chỉ biết binh pháp không hề vui chơi.” Vương Bí bày ra một bộ dạng lo lắng.
Không muốn cùng Vương Bí đấu miệng lưỡi, Mông Điềm cầm tấu giản vừa nhìn vừa nói: “Tối thiểu Hồng nhi nhà ta không giống Ly nhi nhà ngươi chỉ giỏi làm đau đầu người khác.” Kỳ thật từ đáy lòng mà nói Mông Điềm đối với hài tử vô cùng nghiêm nghị đến mức không thân thiết với mình cũng vẫn có chút băn khoăn.
Ai, ngẫm lại tiểu hầu tử nhà mình mỗi ngày đều ra bên ngoài bày trò điên khùng, Vương Bí thân kinh bách chiến cũng phải đau nhức mà lắc đầu: “Mẫu thân hắn mất sớm, ta cùng với phụ thân lại quanh năm bên ngoài chinh chiến, trong nhà mấy trưởng bối vô năng trông nom mới làm ra tiểu hầu tử huyên náo coi trời bằng vung này.” Quay đầu nhìn quân vương cũng vì hài tử mà buồn khổ, Vương Bí nói: “Thỉnh Đại vương sớm ngày nhất thống sáu nước, cho thần có thời gian quản giáo tử tôn.”
“Quả nhân tận lực.” Doanh Chính thật sự rất không có hứng thú mà nói. Rõ ràng gọi hai người này đến giúp mình phân tích vấn đề, bọn họ lại nói những chuyện không đâu vào đâu.
Cuốn thẻ tre đã xem hết lại, Mông Điềm ngẩng đầu hỏi: “Mấy ngày nữa đại vương tử sẽ đến “bách dạ” sao?”
“Phải.” Bởi vì đầy tháng thì Phù Tô đang hôn mê cho nên không thể chúc mừng, Doanh Chính quyết định lễ “bách dạ” nhất định phải linh đình, cũng mượn dịp này hướng các nước biểu hiện tài lực Tần quốc. Làm cho bọn họ thấy rõ “bách dạ” của một vương tử Tần quốc so với thọ yến của quân vương bọn họ còn long trọng hơn. “Hai người các ngươi cũng chuẩn bị một chút.”
Lời Doanh Chính làm cho Vương Bí cùng Mông Điềm hoang mang, “bách dạ” của đại vương tử hai người bọn họ chuẩn bị cái gì?
Nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của hai người phía dưới Doanh Chính cũng chẳng muốn mở miệng, định bụng đi đùa giỡn hài tử. Ai ngờ vừa đứng lên thì thấy Triệu Cao té ngã vào trong phòng. “Làm cái gì vậy?” Doanh Chính lạnh lùng nói.
Lập cập bò dậy quỳ xuống, Triệu Cao dập đầu: “Đại vương thứ tội! Đại vương thứ tội!”
Doanh Chính hất ống tay áo trừng mắt sang: “Được rồi, có sự tình gì mà vội vàng hấp tấp?”
“Là…là…đại vương tử…điện…hạ, người…người…” Bị khí thế quân vương làm giật mình, Triệu Cao càng thêm bối rối: “Uyển phu nhân sai người…sai người…nói đại vương…tử người…”
Vừa nghe là chuyện của con Doanh Chính lập tức khẩn trương, lao xuống nhấc Triệu Cao lên quát: “Nói, Tô nhi làm sao?” Lúc này Vương Bí cùng Mông Điềm cũng đều đứng cả lên.
“Uyển phu nhân sai người nói đại vương tử sáng nay chẳng những có thể xoay người…vừa rồi còn…ngồi xuống…” Lần này Triệu Cao cuối cùng có thể nói ra toàn bộ.
Hài tử chưa đến ba tháng đã xoay người làm Doanh Chính mừng rỡ, cái này thể hiện cái gì, chính là hài tử của Doanh Chính hắn không phải người thường! “Bãi giá! Bãi giá!” Lập tức khí thế hừng hực gấp gáp đi xem hài tử xoay người.
Hướng Vương Bí cùng Mông Điềm cúi đầu, Triệu Cao sửa sửa nắm nắm mũ trên đỉnh đầu cuống quít đuổi theo.
Đợi mọi người ở bên ngoài đi hết, Vương Bí vẫn nhìn về cửa ra vào đột nhiên nghiêm mặt nói: “ “Hắn” muốn đến Tần.”
Mông Điềm trong mắt hiện lên vẻ khổ sở thấp giọng trả lời: “Ta biết rõ.”
“Hắn đúng là một cái gân cũng không thay đổi, lần này đến Tần nhất định lành ít dữ nhiều. Ngày nay sáu thủ đô đều ngăn không được binh mã Đại Tần, hắn cho mình là ai, hắn làm hết thảy đều chỉ là châu chấu đá xe mà thôi. Chuyện của các ngươi Đại vương biết rõ, chúng ta làm thần tử không thể để cho chủ thượng khó xử.”
Nhắm mắt lại, Mông Điềm đã mơ hồ nhìn trước được kết quả cuối cùng, cũng không cần nói chuyện không đáng nói.
“Ngươi…có cơ hội hảo hảo khuyên nhủ hắn, Đại vương bởi vì thưởng thức tài hoa của hắn mà lần nữa phóng hắn một sinh lộ, nhưng hắn vẫn…Ta và ngươi đều biết Đại vương là người như thế nào.” Đại vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất luận người nào ngăn cản hắn thống nhất thiên hạ.
Vương Bí vỗ vỗ bả vai Mông Điềm, lắc đầu rời đi, chỉ còn lại Mông Điềm cười khổ.
………
Không biết có phải Phù Tô lọt mắt xanh lão thiên gia hay không, chẳng những sinh đúng tiếng chuông tân niên, ngay cả lễ “bách dạ” cũng là ngày tốt nhất trong năm. Không cần chọn lúc khác, Doanh Chính cho “bách dạ” cùng lễ “mệnh danh” của Phù Tô cử hành cùng một ngày.
Trong xã hội lúc đó, đặt tên là một lễ nghi rất phức tạp, đặc biệt là tại hoàng tộc. Hài tử sinh ba tháng chọn một ngày tốt, phụ thân nắm tay phải, tay kia nâng cằm hài tử, nghiêm túc gọi tên.
Thị tộc bình thường sẽ do nữ sư đem danh tự hài tử thông cáo cho nữ nhân trong tộc, tiếp đó lại phụ thân hài tử đem danh tự đăng cáo cho các trưởng lão cùng nam tử trong tộc, ghi nhập công văn, con nối dòng của hoàng tộc thì còn phải nhập tông miếu, dùng điều này thừa nhận thân phận xác định có được quyền kế thừa hay không.
Ở các đại gia tộc chỉ có con trai trưởng mới do phụ thân tự mình mệnh danh, con vợ kế đều do tôn thất phụ trách. Phù Tô không phải con trai trưởng (con trai là con vợ cả) nhưng lại là trưởng tử, cũng là hài tử được đế vương thích nhất. Bởi vậy khi Doanh Chính tự mình mang trường mệnh khóa bằng vàng ròng, nắm tay tuyên bố mệnh danh cho Phù Tô, tất cả quan viên Tần quốc đều phải quỳ lạy trên mặt đất.
Bọn họ biết rõ hài tử được quân vương ôm vào trong ngực kia không hề là “vương tử dự bị” bình thường, mà là vương tử có được vị trí trưởng tử cùng quyền thừa kế ngôi vị. Nếu như Tần quốc từ nay về sau không có vương tử là con vợ cả, Phù Tô thật sự an vị ngôi thái tử. Mà cho dù sau này vương hậu sinh được con trai, vương tử Phù Tô cũng vẫn có tư cách kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.
Bởi vì vương hậu không thể sinh nở, cho nên từ giờ trở đi Phù Tô chính là người có địa vị gần với quân vương nhất, hơn cả vương hậu, cao hơn tất thảy hậu phi triều thần, chỉ quỳ trước quân vương, đối với vương hậu chỉ cần hành lễ, mà lại thu nhận lễ quỳ lạy của hậu phi triều thần.
Trước mặt người ngoài tuyệt đối không thể mất mặt, biết rõ yến hội vì mình mà tổ chức hôm nay có ý nghĩa đặc biệt, mặc dù còn không tha thứ chuyện người nào đó đào góc tường nhà hắn , nhưng Phù Tô phi thường phối hợp hoàn thành tất cả trình tự. Mặc dù eo của mình bị ôm chặt đến muốn đứt, cũng là không khóc không nháo không phát giận, toàn bộ lễ chỉ cười hì hì vuốt khóa vàng trong ngực.
Hoàn toàn không bị mục quang “nóng bỏng” của văn võ bá quan cùng sứ giả các quốc gia hăm dọa một chút nào, hắn còn bớt thời giờ trừng mắt quyết liệt cùng giơ ngón tay giữa đấu lại.
Nhìn danh tự nhi tử được ghi vào gia phả hoàng thất, Doanh Chính thập phần vui vẻ, trước mặt mọi người tuyên bố vương tử Phù Tô cùng Vương Bí và Mông Điềm kết nghĩa, bái hai người làm nghĩa phụ, chuyện này làm cho cả đại điện vô cùng kinh ngạc.
Bề ngoài đây là ân sủng đế vương dành cho hai nhà Vương, Mông, nhưng sâu xa mà xét thì chính là Doanh Chính vì hài tử củng cố quân quyền. Hai đại công thần danh tướng cùng nhận một người làm nghĩa tử, đây là chuyện chưa từng có. Huống chi hai người này đều tay cầm Đại Tần trọng binh, chuyện này tương đương với đem quân quyền giao cho một hài tử ba tháng tuổi chưởng quản.
Xong lễ kết nghĩa Doanh Chính đưa hài tử cho Cơ Uyển, để nàng tranh thủ thời gian ôm hài tử đã ngáp ngáp xoay xoay trở về ngủ.
Trong đại điện vừa múa vừa hát, Vương Bí ngồi ở một bên nhìn lướt qua tân khách, nhận ra Mông Điềm chẳng biết từ lúc nào đã không có bóng dáng, mà Ngụy Quốc sứ thần cũng ít đi một người. Cùng đồng liêu kính nhau vài chén rượu, Vương Bí liền nhân cơ hội lén đi đến hoa viên u ám yên lặng phía sau, đột nhiên xuất hiện một người từ sau lưng ôm lấy hắn.
“A Miễn…A Miễn…” Người kia từ phía sau ôm chặt Vương Bí, trong miệng không ngừng gọi nhũ danh hắn, tay cũng càng lúc càng siết chặt.
“Long Dương…” Vương Bí xoay người ôm lấy người trước mặt hung hăng hôn.
“A Miễn…” Người được gọi là Long Dương ngẩng đầu, dung mạo hắn không thua kém thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Yên Đan công tử. Khác biệt chính là khuôn mặt vũ mị kia mang theo sát khí, trên ngón tay cũng che kín những chai sần do luyện kiếm mà ra, khắp người không có một tia nhu nhược.
“Thời cơ đã thành thục, ta lập tức có thể giúp ngươi đòi lại hết thảy sỉ nhục ở Ngụy quốc.” Vương Bí mắt lộ hung quang.
Long Dương của hắn tuyệt không đáng bị thế nhân cười chê là nịnh thần lấy sắc dụ người…
.
.
.
— oOo —
.
Note: * Hồ Hợi là ai, hay vì sao Phù Tô (từ giờ chính thức gọi bạn ấy là Phù Tô luôn ^^) nghĩ phải nắm chắc Triệu Cao và Lý Tư, chuyện này có liên quan đến việc cái tên Phù Tô bị gọi là “đoản mệnh danh tự” ở trước đó. Những chuyện này sẽ được giải thích ở các chương sau, nói sơ qua thì Hồ Hợi trong lịch sử là con trai nhỏ rất được Tần Thủy Hoàng yêu mến, “Triệu Cao trước đây đã có lần dạy Hồ Hợi học viết cùng với pháp luật, mệnh lệnh. Hồ Hợi yêu quý Triệu Cao. Triệu Cao bèn cùng công tử Hồ Hợi và Thừa tướng Lý Tư âm mưu phá hủy bức thư của Thủy Hoàng gửi cho công tử Phù Tô, mà bịa đặt thành ra chuyện Lý Tư đã nhận được tờ chiếu của Thủy Hoàng ở Sa Khâu, trước khi chết bảo lập Hồ Hợi làm thái tử. Lại làm một bức thư khác gửi cho công tử Phù Tô, và Mông Điềm kể tội hai người, ra lệnh cho hai người phải chết.”
Đoạn in nghiêng trích từ wikipedia: Tần Thủy Hoàng
~