Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em
  3. Chương 27
Trước /88 Sau

Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 27

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Màn đêm buông xuống.

Bữa tiệc cừu nướng kéo dài rất lâu, những câu chuyện phiếm về yêu đương giữa các đồng nghiệp cũng gần kết thúc, những giáo viên rượu chè no đủ nhưng chơi chưa thoả thích rời bàn ăn, vào phòng hát karaoke.

Tin tức trong khuôn viên trường truyền đi thật nhanh, nhiều giáo viên biết Sơ Trừng đã hát trong lớp đầu tiên của cậu, đương nhiên bọn họ phải tận dụng dịp này để rủ rê cậu hát.

Mà thầy Sơ cũng rất hào phóng và chẳng biết ngại, các thầy cô nói bài nào cậu cũng dám hát thử.

Vậy là Sơ Trừng hát liên tục nhiều bài.

Mặc dù phong cách của các bài hát có khác nhau nhưng chúng đều được cậu trình diễn với sức hút riêng.

Lại hát hết một bài, Sơ Trừng đã hơi mệt nên để chân sát tường, cậu thả dáng người đẹp và cao ráo ở mép sofa uống rượu trái cây trên bàn để xoa dịu cổ họng.

“Tổ Ngữ văn và Tổ Tiếng Anh thực sự tuyệt vời quá.”

“Còn phải hỏi sao, cứ người này lại giỏi hơn người khác.”

“Tới lượt Tổ Toán hát một bài chứ hả?”

Các đồng nghiệp tính toán kĩ lưỡng những bài vừa hát, dựa trên nguyên tắc công bằng và bắt đầu réo tên những người chưa biểu diễn.

“Thôi đi, ai mà không biết tài năng nghệ thuật của tổ bọn tôi rất tệ chứ?”

Hình tượng đứng hạng chót trong đêm văn nghệ hằng năm đã ăn sâu vào lòng người, các giáo viên toán có mặt tự cười nhạo và đùn đẩy chứ chẳng muốn ‘lên thớt’.

“Ê, thầy Dụ là người duy nhất trong Tổ Toán chưa từng tham gia đêm gala nhỉ?”

Nếu là ngày thường thì có lẽ mọi người sẽ không mạnh miệng khiêu khích Dụ Tư Đình, nhưng hôm nay có một sự kiện vui với một bữa tiệc rượu trợ hứng, việc một số giáo viên sẽ quá phấn khích và mở lời như thế là điều khó tránh khỏi.

Dụ Tư Đình đang ngồi trong góc nghịch điện thoại thì nghe thấy có người ‘cue’ mình, hắn bình tĩnh từ chối: “Tôi bị điếc tông.”

“Không sao đâu, bọn tôi chỉ nghe thôi chứ không quay video.”

“Làm việc chung nhiều năm như vậy mà bọn tôi chưa bao giờ nghe thầy ấy hát.”

“Hiếm khi ra ngoài đi teambuilding, thầy Dụ hát một bài coi như tặng cho đôi vợ chồng mới cưới đi.”

Các đồng nghiệp lần lượt lôi kéo nhưng Dụ Tư Đình không đáp lại.

“Mọi người thấy giọng thầy Dụ cực kì hay không? Nếu lấy giọng trầm của thầy đi hát tình ca thì đám cưới thầy Chu cô Thẩm không cần mời người diễn văn nghệ nhỉ?”

“Nhưng hầu hết các tiết mục đám cưới đều có hai người biểu diễn.”

Một cô giáo đã khơi gợi chủ đề mới, vậy là mọi người đều tham gia thảo luận về tính khả thi của việc này.

Một đồng nghiệp liền giới thiệu Sơ Trừng đang hóng drama: “Ở đây có một giọng dịu dàng luôn này? Nếu cả hai người này mà cùng lên sân khấu thì một tiết mục phải lấy một nghìn tệ.”

Tiếng trò chuyện và tiếng cười xung quanh chuyện này kéo dài rất lâu, dù mọi người bàn rất hăng nhưng ai cũng hiểu tính cách của Dụ Tư Đình, hắn sẽ không bị người khác khích tướng; thế là mọi người đều coi đó như một trò đùa.

Cho đến khi một giáo viên Toán mạnh miệng nói: “Mọi người đừng mơ nữa, các thầy cô có biết thầy Dụ giá trị thế nào không? Nếu bỏ một nghìn tệ cho thầy ấy lên sân khấu thì tôi chuyển khoản ngay.”

Dụ Tư Đình nói: “Chuyển đi.”

Đồng nghiệp vừa lên tiếng không ngừng nhìn vẻ mặt cực kì bình tĩnh của hắn và kinh ngạc nhìn người khác để tìm câu trả lời: “Tôi nghe nhầm hay thầy ấy nói thế thật?”

Biểu cảm của những đồng nghiệp xung quanh đều là ‘không chắc, để xem sao’.

Khi mọi người đang nói chuyện, ánh mắt của Dụ Tư Đình cứ đổ đồn vào chiếc máy karaoke tự động, Sơ Trừng chán nản loay hoay với màn hình cảm ứng như không biết nên hát bài gì tiếp theo.

Dụ Tư Đình nhìn cậu vài giây rồi lặp lại quan điểm của mình: “Tôi đóng góp giọng dở nhé.”

Phòng karaoke yên lặng một lúc, sau đó tiếng cười và động viên vang lên không ngừng.

“Hahahahaha, chuyển tiền cho thầy ấy nhanh đi, tôi phải nghe bài hát này.”

“Ai mà ngờ chứ? Thầy Dụ dũng cảm quá, điếc tông mà vẫn hát cho mọi người nghe.”

“Không sao đâu, cứ để cho Tổ Toán, thầy Dụ hát là bọn tôi đóng quỹ ngay!”

Giữa tiếng cười của mọi người, bài hát đang phát trên màn hình bị cắt đi một nửa để thay thế bằng bài ‘Promises’ theo thứ tự danh sách phát.

Promises của Sam Smith và Calvin Harris. Mọi người nghe ở đây.

Đây là bài hát Sơ Trừng đã ‘đặt hàng’.

Cậu đang bận hóng hớt, quay lại nhìn thầy Dụ rồi hỏi: “Thầy muốn hát không?”

Thầy hát trước – Dụ Tư Đình giơ tay để tỏ ý rồi nghiêng người lấy một chiếc micro khác ở bên cạnh.

Sơ Trừng tưởng hắn nói đùa nên nhìn vào màn hình lời bài hát, bài này có đoạn giới thiệu ngắn, vài giây sau là giai điệu lãng mạn và câu hát đầu tiên.

Giọng hát hay của Sơ Trừng vẫn nguyên vẹn, cậu nói vào micro với giọng tiếng Anh rất hay và nhẹ nhàng; sau vài tiếng piano đệm, bài hát bước vào đoạn dạo đầu.

Ngay đầu phần sau, Dụ Tư Đình đã cầm mic đúng lúc.

“I make no promises; I can’t do golden rings.”

Anh không hứa hẹn, anh cũng không thể trao nhẫn cho em.

“But I’ll give you everything tonight.”

Nhưng tối nay anh sẽ trao cho em tất cả.

Giọng hát vừa vang lên, Sơ Trừng kinh ngạc đến mức vô thức quay đầu lại.

Dụ Tư Đình tựa người vào ghế sofa, phần lớn cơ thể hắn chìm trong bóng tối, chỉ có một tia sáng màn hình xanh chiếu lên nửa mặt hắn; trong bóng tối mờ ảo, chỉ có sống mũi cao và quai hàm đẹp đẽ của hắn được hắt sáng.

Giọng hát của hắn rất cuốn hút và có màu buồn, hắn chẳng hề lạc tông; ngược lại, hắn hát chuẩn âm chuẩn sắc, mỗi từ đều được tràn đầy tình cảm đan xen với sự cô đơn.

Đúng là giọng hát đã nghe rồi thì khó mà quên được.

“Này là điếc tông hả? Vậy tôi điếc bẩm sinh.”

“Tôi chưa từng nghe bài này bao giờ, ban đầu còn tưởng bản gốc đấy.”

Sơ Trừng chưa kịp định thần lại đã có thể nghe thấy tiếng kêu la của đồng nghiệp xung quanh, cậu tập trung ngắm thầy Dụ đến mức lỡ nhịp của mình.

Dụ Tư Đình tiếp tục hát thêm vài câu nữa rồi dừng ở đoạn đầu của đoạn tiếp theo.

Sơ Trừng hát tiếp: “I’m speeding up; my heartbeat’s dancing alone.”

Tim em đập nhanh dần, nó như đang nhảy múa một mình vậy.

Các thầy cô vừa uống nước vừa trò chuyện trong nhạc nền của bài hát, bọn họ bàn xem bài hát này có quá ‘hot’ để được hát trong đám cưới hay không.

Lúc này bọn họ không còn phân biệt được là bài hát gốc hay hơn hay phần điệp khúc ngẫu hứng của hai giáo viên hay hơn; nghe một giọng nhẹ nhàng hoà với một giọng cuốn hút như thế thì bỏ một nghìn tệ cũng không uổng.

Dụ Tư Đình: “So come get your everything.”

Đến đây và lấy mọi thứ của em nào.

Sơ Trừng: “Tonight”.

Trong đêm nay.

Bài hát kết thúc, cả hai người song ca một cách vô cùng ăn ý.

Sơ Trừng không ngờ Thầy Dụ hát hay đến thế, cậu mỉm cười giơ ly rượu trái cây đang uống dở lên.

Dụ Tư Đình lái xe nên chỉ có thể đáp lại bằng soda, nhưng nụ cười rạng rỡ tương tự xuyên qua rất nhiều đồng nghiệp và tiếng nhạc ồn ào, cuối cùng cũng được gửi tới thầy Sơ.

Cuộc vui tiếp tục đến tận đêm khuya.

Khi màn đêm buông xuống, những thầy cô chơi hết mình từ từ giải tán; người thì bắt taxi, người thì thuê tài xế.

Dụ Tư Đình không hề say nên có thể đưa Sơ Trừng về, hắn tiện đường đưa thầy Chu cô Thẩm đã say về tầng dưới nhà mới.

“Chồng ơi dậy đi, tới nhà rồi.” Thẩm Nam Nam nhẹ nhàng vỗ vào má Chu Cẩn để đánh thức anh.

Dụ Tư Đình hạ cửa sổ xuống hỏi: “Có cần tôi giúp đưa lên lầu không?”

“Không, tôi không say đến thế.” Chu Cẩn xoa thái dương nhờ cô Thẩm đỡ mình dậy.

Sơ Trừng lo lắng nên cởi dây an toàn và xuống xe giúp cô một tay.

“Không sao đâu, tôi có thể để mắt tới anh ấy; trễ thế này rồi, các thầy nên về đi.” Thẩm Nam Nam cúi xuống cửa sổ ghế lái nói lời cảm ơn: “Cảm ơn thầy Dụ nhé, thầy về cẩn thận.”

Dụ Tư Đình gật đầu đáp: “Ừ.”

Bên trong hàng rào khu nhà có những đốm sáng trắng, chúng không chói mắt và đủ chiếu sáng lối vào cổng tòa nhà, Sơ Trừng đứng trên đường nhìn cô Thẩm dìu đàn anh đi vào trong.

Dụ Tư Đình thấy cậu tiễn người rồi những vẫn chưa lên xe, hắn nên gõ nhẹ vào kính bên kia; Sơ Trừng liếc nhìn ánh sáng mờ ảo thêm vài lần nữa rồi mới ngồi vào ghế lái phụ.

“Đang nhìn cái gì?” Dụ Tư Đình nhìn theo tầm mắt của cậu và chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của đôi vợ chồng mới cưới, hắn hỏi dò: “Thầy ghen tị hả?”

Sơ Trừng đáp: “Tại sao lại không chứ?”

Thầy Sơ không hề che giấu suy nghĩ của mình, cậu chống khuỷu tay lên mép cửa sổ xe và cảm nhận làn gió đêm từ bên ngoài thổi vào, sau đó cậu thở dài: “Trông ấm áp thật đấy, tôi nên sớm đưa cái này vào kế hoạch cuộc đời mình.”

Dụ Tư Đình nghiêng đầu nhìn khuôn mặt điềm tĩnh và an nhàn của cậu, có mấy sợi tóc trên trán bị gió thổi bay.

“Thầy không nghĩ là hơi sớm sao?”

Những người chưa có kinh nghiệm yêu đương thì ai lại nghĩ đến chuyện kết hôn ở tuổi hai mươi hai nhỉ?

Sơ Trừng nghe vậy thì suy nghĩ thật kĩ, sau đó đáp: “Sớm đâu mà sớm? Vị trí ở đây không tệ, nếu giá không tăng thì cũng không giảm quá nhiều, nếu tính sớm thì có thể trả dần khoản vay.”

Dụ Tư Đình cạn lời: “Thầy đang nói về nhà mới của bọn họ…”

Thầy Sơ đã hơi buồn ngủ, cậu quay mặt đi và không khỏi ngáp một hơi dài rồi hỏi: “Chứ sao, ý thầy sớm là sớm cái gì?”

“À.” Dụ Tư Đình tiếp lời: “Ý tôi là vài năm nữa thì khu bất động sản này mới bước vào giai đoạn hai.”

Sơ Trừng hừ nhẹ một tiếng: “Tôi nhắc chơi thôi.”

Dụ Tư Đình mím môi không nói gì, lặng lẽ quay xe đưa cậu về.

Sau’teambuilding’ ngày thứ Sáu lại là một ngày cuối tuần hiếm hoi.

Ngày mới, Sơ Trừng luôn coi ngày lễ là ngày để lười biếng lại không thể ngủ ngon như cậu tưởng tượng.

“Oẹ…” Trước bình minh, một loạt âm thanh buồn nôn vang lên từ phòng tắm của một hộ căn nhà ở khu Vận Thành.

Sơ Trừng ôm bồn cầu thở hổn hển nửa phút mới đứng dậy ấn nút xả nước, thế nhưng cậu lại không phun ra thứ gì.

Cậu bước ra phòng khách uống một hớp nước rồi mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa; có lẽ do mới uống rượu nên bụng trên của cậu bây giờ vô cùng đau đớn, cảm giác càng ngày càng khó chịu hơn.

Sau hơn nửa giờ đấu tranh tâm lí, thầy Sơ đành phải lựa chọn đối mặt với hiện thực. Cậu lấy điện thoại di động mở hé mắt để bật app của bệnh viện Đại học Y khoa Đình Châu, sau đó đặt lịch khám tiêu hóa và mò mẫm quay lại giường chờ trời sáng.

Cùng lúc đó, người ta có thể nghe thấy một âm thanh nôn mửa dữ dội hơn từ một tòa nhà ở tầng trệt khu Phồn Thiên Cảnh Uyển.

Lộc Ngôn nôn đến không còn chút sức lực nào, cậu nhóc quỳ xuống tấm thảm trước bàn cà phê và yếu ớt gọi: “C…”

“Con gọi cậu hay gọi cấp cứu?” Gương mặt Dụ Tư Đình lạnh đến mức vô cảm, thế nhưng giữa hai lông mày hắn là cảm giác lo lắng không giấu được.

“Con gọi cậu.” Giọng Lộc Ngôn khàn đi vì buồn nôn, cậu nhóc cố gắng nói vài câu: “Con là bệnh nhân, cậu kiên nhẫn với con một chút được không?”

Dụ Tư Đình nhìn bộ dạng khổ sở của cậu, bình tĩnh khịt mũi: “Cậu nói rồi mà, lúc cậu không ở nhà thì con đừng có ăn bậy ăn bạ.”

Lộc Ngôn rút ra mấy tờ khăn giấy lau khóe miệng, cậu bắt đầu trách móc: “Đại thiếu gia Dụ à, con đã đủ khổ rồi, sao cậu còn…”

“Con cố mà chịu đựng đi.” Dụ Tư Đình đang định nói thêm gì nữa thì điện thoại di động trong lòng bàn tay vang lên, hắn chỉ có thể nuốt xuống lời nói trên môi và bắt máy trước: “Dạ alo, Giám đốc Trương, xin lỗi vì đã quấy rầy anh… Nó không bị sốt, chỉ đau bụng và nôn nhiều thôi, giống hết lần trước ạ.”

Lộc Ngôn đau đớn đến bực bội, sau khi bị cậu đối xử tàn nhẫn, cậu càng oan ức, không thèm hình tượng nữa mà nằm xuống thảm: “Con không chịu nổi nữa, con khó chịu quá, oẹ…”

“Dạ, nó lại ăn phải đồ hư rồi, tại tôi không để ý. Tôi nên đưa nó đi cấp cứu ban đêm hay đợi đến rạng sáng?” Dụ Tư Đình nói được nửa câu thì phải bỏ điện thoại xuống và thấp giọng nói: “Con im đi, cậu không có nghe được… À dạ bác sĩ nói tôi nghe.”

Thấy hắn thực sự tức giận, Lộc Ngôn cũng không dám nhây nữa mà đành phải kiềm chế cảm xúc.

Một lúc sau Dụ Tư Đình cúp điện thoại lạnh lùng nhìn đứa cháu vừa nôn mửa vừa thở hổn hển: “Đứng dậy đi, cậu không la con nữa.”

Lộc Ngôn đạt được mục đích, sau khi bình tĩnh lại, cậu nhóc ngoan ngoãn trèo lên ghế sofa – đây đúng là quen thói nhảy nhót trên hố bom.

Dụ Tư Đình nửa đêm bị thằng nhóc này hành đến mức vừa tức vừa buồn cười, hắn lấy lòng bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán cậu rồi thở dài: “Con ráng nhịn đi, bác sĩ nói không nghiêm trọng đến thế đâu; nửa đêm con quậy nữa là cậu gửi video con khóc lóc vào nhóm lớp.”

“Làm đi, con sẽ làm mất hết uy tín của cậu trong ngành giáo dục.” Lộc Ngôn không còn chút sức lực nào nhắm mắt nằm sấp và yên lặng nghỉ ngơi.

Các bệnh viện công vào cuối tuần thường đông đúc, hiệu suất làm việc cũng thấp hơn đáng kể so với các ngày trong tuần.

Sơ Trừng sáng dậy chưa ăn gì đã đến đây sớm để xếp hàng, cậu làm một loạt kiểm tra xong đã đến gần trưa; đúng như dự đoán, sau khi được bác sĩ khám bệnh chi tiết, cậu bị chỉ định nội soi dạ dày.

Tranh thủ giờ nghỉ trưa của bệnh viện, Sơ Trừng đi lấy các loại thuốc và kết quả khám sức khỏe, thời gian còn lại ngồi ở khu vực chờ nội soi để chuẩn bị tâm lí. Cậu mở Baidu tìm kiếm một loạt thủ thuật nội soi dạ dày nhưng vẫn cảm thấy bất an, thế là cậu cứ di chuyển tới lui.

“Thầy Sơ.”

Một tiếng gọi bất ngờ khiến Sơ Trừng ớn lạnh sống lưng, cậu tưởng là bác sĩ trong phòng khám đang gọi mình nên vội ngước lên, ấy vậy mà lại bắt gặp bóng dáng của Dụ Tư Đình.

Ừ nhỉ, bác sĩ ai lại gọi thế này.

“Thầy Dụ, sao thầy lại ở đây?” Sơ Trừng cảm thấy nhiệt độ trong máu dần dần tăng lên, nỗi lo lắng cũng dịu đi một chút.

“Lộc Ngôn bị viêm dạ dày ruột, nó đang truyền nước biển ở tầng dưới nên tôi lên đây lấy kết quả khám cho nó.” Khi đáp lời, Dụ Tư Đình để ý đến tờ giấy khám trên tay cậu và nhìn biển tưởng ống nội soi phía sau, hắn nghi ngờ hỏi: “Thầy phải nội soi dạ dày hả?”

Sơ Trừng gật đầu.

Dụ Tư Đình nhìn quanh: “Sao lại đi một mình mà không nhờ bạn đi chung?”

“Nội soi dạ dày thông thường thôi, kiểu làm xong là tự đứng lên đi được ấy.” Sơ Trừng tuy nói nhẹ như không nhưng đầu ngón tay lại vô thức xiết tờ biên lai.

Dụ Tư Đình nhận ra cậu sợ nên hỏi tiếp: “Sao không sử dụng biện pháp giảm đau?”

Sơ Trừng nói thẳng: “Muốn gây mê toàn thân thì phải có người nhà kí tên, tôi chưa biết tình hình ra sao nên không muốn bọn họ lo lắng.”

Khi hai người đang nói chuyện, màn hình bên ngoài phòng khám lóe lên; tên Sơ Trừng được xếp đầu tiên trong đợt nội soi buổi chiều.

Một y tá mặc áo xanh mang theo phiếu đăng kí giải thích cho bệnh nhân những phản ứng khó chịu có thể xảy ra trong quá trình nội soi.

Dụ Tư Đình nhìn người bên cạnh vẫn còn đang lo lắng, hắn chủ động hỏi: “Có cần tôi đợi bên ngoài không?”

“Không cần.” Sơ Trừng nghe nói Lộc Ngôn cũng bị bệnh nên không muốn làm phiền thầy Dụ.

“Thầy chắc chưa?” Dụ Tư Đình hỏi lại.

Sơ Trừng gật đầu khẳng định, lại thoải mái đùa giỡn với hắn: “Thôi lần sau nếu sử dụng biện pháp giảm đau thì thầy Dụ đi chung đi, gây mê xong tôi bất tỉnh thì thầy giúp tôi kéo quần lên; đồng nghiệp với nhau cả nên thầy đừng làm tôi xấu mặt.”

“Thầy Sơ.” Dụ Tư Đình trừng mắt nhìn cậu và nghiêm túc trả lời: “Ống nội soi dạ dày được đưa vào miệng, thầy không cần c ởi quần.”

Tác giả có lời muốn nói

[Lộc Ngôn mời thầy Sơ ‘cùng nhau lăn lộn’]

Dụ Tư Đình:?

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nóng Bỏng - Mạn Lâm

Copyright © 2022 - MTruyện.net