Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ăn ngon không?" Cao Dật đút tay vào túi quần, Hạ Nhược Tâm gật đầu, ánh mắt anh hơi trầm xuống, người phụ nữ này, có khi đúng là động lòng người.
Hạ Nhược Tâm lại nghĩ tới cái gì, cô đặt kem vào tay anh, "Anh thử đi rồi sẽ biết, rất ngọt."
Nhưng cánh tay đặt trong không trung lại ngượng ngập thu về, lúc này mới phát hiện cái này là theo bản năng, vô cùng xấu hổ.
Mà Cao Dật lại chỉ cười, cầm ly kem lên, cắn một miếng, "Anh đã nói rồi, anh sẽ không ghét bỏ thứ em ăn dư lại, một chút cũng sẽ không, ừ, quả nhiên là ngọt."
Lời nói như có thâm ý khác, Hạ Nhược Tâm mất tự nhiên rút tay về, sau đó cúi đầu, tiếp tục ăn kem trong ly.
Chỉ có Tiểu Vũ Điểm một mình ôm búp bê, cầm kem ăn, rất ngon a, né cười, khuôn mặt nhỏ phá lệ thỏa mãn, đôi mắt to cong con, bé đi tới cạnh Cao Dật, vươn tay, "Chú ơi ôm."
"Ừ, chú ôm." Cao Dật cúi người bế bé lên, đi thôi, chúng ta đi chơi, anh chìa tay còn lại về phía Hạ Nhược Tâm, "Đi thôi, Nhược Tâm."
Hạ Nhược Tâm nhìn tay anh, bàn tay rất lớn, cũng cực ấm, người đàn ông này, đối đãi cới người khác đều là ôn hòa có lễ, tuy rằng cười, nhưng lại quá mức lịch sự, chỉ có khi ở cùng cô và Tiểu Vũ Điểm mới là thiệt tình chân thật.
Cô đặt tay mình vào tay, Cao Dật lập tức nắm lấy, nắm thật chặt, tựa hồ sợ cô sẽ đi mất.
Tay trong tay, tựa hồ có vô số sợi dây trói buộc, nhưng không có cảm giác m áp lực, một loại tự nhiên, một loại nhẹ nhàng.
Không cần biết phải đối mặt với cái gì, bởi vì người đàn ông này sẽ không để cô gặp áp lực. Anh giúp cô vô điều kiện, mà cô chỉ có thể nhận lấy.
Trời dần tối, Tiểu Vũ Điểm dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, thể lực có hạn, ghé vào vai Hạ Nhược Tâm, ngủ rồi.
"Đưa anh ôm đi, tay em không khoẻ." nói xong, Cao Dật liền tiếp nhận đứa bé trong ngực cô, Tiểu Vũ Điểm tuy rằng chỉ có ba tuổi, nhưng vẫn nặng, người bình thường đều có thể ôm, nhưng đối với một người mà bàn tay gần như là không có sức lực như Hạ Nhược Tâm mà nói, kỳ thật, bảo cô ôm con cũng là làm khó cô rồi.