Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Chú ơi, chú kia biến mất." Tiểu Vũ Điểm cũng kỳ quái chỉ vào nơi Đỗ Tĩnh Đường vừa đứng, lúc này chỉ còn lại một mảnh không khí.
"Không có việc gì, một chốc nữa chú ấy sẽ quay lại." Cao Dật xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm, đứng chờ cái người mà Tiểu Vũ Điểm nói là đã biến mất kia.
Rất nhanh, lại là một trận gió thổi qua đây, Đỗ Tĩnh Đường giống như dâng lên vật quý, trong lòng bàn tay là cây kẹo đường thơm ngọt, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, nhưng nụ cười lại vô cùng vui vẻ.
"Tiểu Vũ Điểm, con xem, chú mua cho con nhiều kẹo lắm này." Đỗ Tĩnh Đường cầm kẹo giơ lên trước mặt Tiểu Vũ Điểm.
Mà Tiểu Vũ Điểm chỉ chớp mắt nhìn Cao Dật, "Con lấy được không?"
"Tiểu Vũ Điểm thích là được, đó là chú đưa, nếu không lấy, chú ấy sẽ buồn lắm." Cao Dật nói, lại nhìn Đỗ Tĩnh Đường, kẻ kia đang nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích, đúng vậy, nếu bé không cần, anh thật sẽ buồn muốn chết, cũng sẽ áy náy muốn chết.
Tiểu Vũ Điểm suy nghĩ một chút, sau đó vươn tay, cầm lấy ba cây, lúc này mới rúc lại vào lòng Cao Dật.
"Tiểu Vũ Điểm, nhiều như vậy sao con chỉ lấy có ba cây?" Đỗ Tĩnh Đường lại chìa tay ra, không rõ hỏi Tiểu Vũ Điểm, có phải là do tay bé quá không cầm hết không?
Tiểu Vũ Điểm bỏ hay cái vào tay Cao Dật, "Tiểu Vũ Điểm một cái, mẹ một cái, chú một cái, đủ rồi ạ."
Bé nghiêng đầu, có gì lạ đâu.
"Chú đã nói rồi, không được ăn quá nhiều, bằng không răng sẽ rụng hết luôn."
Cao Dật tán thưởng nhéo cái mũi nhỏ của bé, làm Đỗ Tĩnh Đường nhìn mà trợn tròn mắt, đứa nhỏ này không phải là quá dễ dàng thỏa mãn rồi chứ?
"Tĩnh Đường, con ở chỗ này cái gì? Tìm con cả buổi." Tống Uyển rốt cục cũng tìm được Đỗ Tĩnh Đường, tự dưng chẳng thấy tăm hơi, hại bà bỏ hết đồ lại để đi tìm.
Ơ, quên mất, Đỗ Tĩnh Đường vỗ trán, anh quên mất là đi với dì tới, Tống Uyển đi tới gần, thở hổn hển.
"Con xin lỗi, con gặp người quen, cho nên nhất thời quên mất." Anh xấu hổ vò đầu, tay vẫn đỡ trán, không biết đứa nhỏ chỉ mới gặp có hai lần kia có được coi là người quen không.
"Người quen?" Tống Uyển đang xách một đống đồ, nhưng tuyệt đối không nhiều bằng Đỗ Tĩnh Đường, bởi vì có bao nhiêu đều đè hết trên người anh rồi. Bà không rõ, người quen mà Đỗ Tĩnh Đường nói là ai.
"Là đây." Đỗ Tĩnh Đường chỉ vào Cao Dật.
"A, là một người đàn ông." Tống Uyển gật đầu một cái.
Đỗ Tĩnh Đường "......"
Anh hất mặt, "Dì, người con nói không phải người đàn ông kia, mà là bé con anh ta ôm kìa."
Bé con? Tống Uyển kỳ quái nhìn người đàn ông đang đưa lưng về phía mình, anh ta đang ôm bé con gì đó à?
Nghe được có người nói mình, Cao Dật quay lại, lúc này Tống Uyển mới nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm trong ngực anh.
Khuôn mặt xinh đẹp hồng nhuận như táo mặt, tay nhỏ còn cầm một cây kẹo bông.
Lòng Tống Uyển nháy mắt nở hoa, bà cười, nụ cười vô cùng dịu dàng, quả nhiên là một đứa nhỏ khả ái, quá đáng yêu.