Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đóng cửa tủ lạnh lại, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, trên trán lại xuất hiện một bàn tay to lớn, tinh tế xoa mồ hôi trên mặt giúp cô.
"Mệt không?" Giọng nói cực kỳ ôn hòa, khiến đáy lòng Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng giật mình, cô lớn như vậy, nhưng từ trước tới nay đều không có một ai đối xử tốt với cô như vậy, sẽ rất quan tâm, sẽ thay cô lau mồ hôi, sẽ sợ cô mệt, mà sự quan tâm như vậy, đều khiến cho cô không biết phải làm sao.
Đến như hỏi cô mệt không, cô lắc đầu, chỉ là đi mua một ít trà mà thôi, thật sự không mệt, chỉ là anh...
Hạ Nhược Tâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ vằn những tơ máu của Cao Dật, biết ngày hôm qua anh mới làm một cuộc phẫu thuật lớn, bây giờ nhất định mệt chỉ muốn đi nghỉ ngơi.
"Anh đi nghỉ ngơi cho tốt được không? Một lát nữa là có thể ăn cơm, anh mới là người mệt kìa. Cô kéo tay Cao Dật xuống, người đàn ông này trước nay đều mặc kệ chính mình, điều anh quan tâm nhất từ trước đến nay đều là cô và Tiểu Vũ Điểm, mấy tháng rồi, cho tới bây giờ đều không hề thay đổi.
Một lát, Cao Dật cầm tay cô, kéo cô ra khỏi phòng bếp, anh tay đặt ở trên ấn đường, nhéo thật mạnh một chút, để cho chính mình có thể thanh tỉnh một ít, kỳ thật anh là thật sự có chút mệt mỏi, đêm qua gần như là một đêm không ngủ.
Anh ấn Hạ Nhược Tâm ngồi xuống sô pha, sau đó ngồi ở bên người cô, kéo cánh tay trái của cô sang đặt ở trên đùi mình. Tiểu Vũ Điểm tự chạy đi chơi, cô bé chỉ cần có búp bê, thì cái gì cũng không thể quấy rầy đến cô bé nữa.
"Lúc nào thấy đau, có thể bảo anh biết." Anh nói, ngón tay nắm chặt tay cô, phương pháp trị liệu như vậy tuy rằng chậm, nhưng llại là có hiệu quả nhất định, khả năng sẽ cần một thời gian rất dài, mấy năm, thậm chí, mười mấy năm, nhưng là, chỉ cần có thể kiên trì tiếp tục, tuy cánh tay trái của cô không thể nào hoạt động được tự nhiên, nhưng mà, ít nhất thì vào những ngày mưa dầm cũng sẽ không đau đớn khó nhịn nữa, thương tổn của cô như vậy, chỉ còn cách là chặt đứt xương cốt, lại phẫu thuật một lần nữa, có điều không cần thiết, cho dù là giải phẫu thành công, cánh tay này vẫn là không thể mang những đồ vật quá nặng, hà tất lại phải chịu đựng sự đau đớn ấy, không bằng cứ tiếp tục dùng cách trị liệu như vậy. Tuy rằng chậm nhưng lại không đến mức quá đau đớn.
Hạ Nhược Tâm vội vàng kéo anh tay ra.
"Cao Dật, chờ anh nghỉ ngơi đủ đã, được không? Cả một đêm anh không hề ngủ rồi." Cô không muốn anh như vậy, rõ ràng mệt đến mức đôi mắt cũng sắp không mở ra nổi, lại vẫn nghĩ cho cô, anh như vậy sẽ làm cô càng thêm áy náy.
"Làm sao vậy, đau lòng à?" Cao Dật nửa đùa nửa thật nói, chỉ là đôi mắt lại tìm không ra nửa phần vui đùa, anh thật lòng với cô, cho dù là vất vả, thì cũng là anh tự nguyên, không có nửa phần miễn cưỡng.
Mặt Hạ Nhược Tâm hơi ửng đỏ, anh luôn thích nói mấy lời ái muội này, làm cô thật sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào, nhưng mà, mỗi lần lại đều bị anh nói trúng.
"Được, một lát nữa anh sẽ đi, không tốn bao nhiêu sức lực." Cao Dật không tiếp tục trêu cô nữa, vươn ngón tay ấn nặng nhẹ không đồng nhất lên huyệt vị trên cánh tay trái của cô, Hạ Nhược Tâm gắt gao cắn môi, kỳ thật có lúc sẽ rất đau, sẽ khiến cho cô dùng sức nhíu mày, nhưng ngay cả hừ cô cũng không hừ một tiếng nào.
"Đau không?" Cao Dật buông tay, ngón tay đặt ở trên mặt cô, nhìn đôi môi bị cô cắn đỏ lên.