Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Nhược Tâm, về sau em có thể không cần chờ anh, tự mình ăn trước là được rồi." Cao Dật đang ăn cơm, trong giọng nói có chút trách cứ nhàn nhạt, cô như vậy là muốn chính mình bị đói sao? Bất kể thời điểm nào, cô cũng đều chờ anh về cùng nhau ăn cơm, cho dù là có khi anh trở về đã khuya, cô cũng sẽ vẫn luôn chờ, cô đối tốt với anh, anh biết, chính là ở phương diện khác lại cho thấy, cô sống quá cẩn thận.
"Em không muốn ăn cơm một mình." Hạ Nhược Tâm chỉ nhàn nhạt cười, kỳ thật cô cũng không hề nói sai, cô thật sự cảm thấy nếu một mình ăn cơm, thật sự là quá cô đơn, thay vì nói là cô ăn cùng anh, không bằng nói là, kỳ thật chính là anh ăn cùng với cô.
"A, anh cũng không nghĩ đến." Cao Dật không ngừng gắp thức ăn đưa lên miệng, tuy rằng chỉ là một ít món ăn thường ngày, nhưng, thật sự ăn rất ngon, nếu để cho mấy người biết anh nhìn thấy tướng ăn của anh lúc này, nhất định sẽ dọa họ rớt cằm, anh là người cực kỳ kén ăn,nếu không thích, thì căn bản là sẽ không động đũa một chút nào, nhưng mà, ở đây cùng Hạ Nhược Tâm, cô làm cái gì anh ăn cái đó, cho nên, xem đi, người một nhà bọn họ đều béo.
"Ừ." người một nhà, xác thật là một kiểu xưng hô thực tốt, anh sẽ nhanh chóng làm cho bọn họ trở thành người một nhà.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu ăn cơm trong chén, cô đã không cần tự mình gắp đồ ăn, bởi vì, một tòa núi nhỏ như vậy, đủ đê cô ăn thật lâu.
Mà bộ dáng Hạ Nhược Tâm vùi đầu ăn, làm khóe miệng Cao Dật cuối cùng cũng có một tia nếp nhăn nhàn nhạt trên mặt khi cười, "Cứ như vậy là được rồi, ăn nhiều một chút, anh sẽ không chê em béo, chỉ thấy chê em gầy thôi."
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, chóp mũi của cô nhỏ nhắn tinh xảo, mà xuyên qua đó, lại là đáy mắt đầy sương mù.
Giày da trâu nhỏ nhắn mềm mại đi dưới chân, thỉnh thoảng Tiểu Vũ Điểm lại ngẩng đầu lên nói cái gì đó với Hạ Nhược Tâm, trong ánh mắt tràn ngập tò mò.
"Mẹ, trường học có phải sẽ có rất nhiều bạn nhỏ hay không?" Đôi chân nhỏ nhắn của cô bé bước đi thực mau, trước kia cô bé rất trầm tĩnh, mà hiện tại, kỳ thật lại có chút hiếu động.
"Đúng vậy, có rất nhiều bạn lớn nhỏ giống như Tiểu Vũ Điểm này, như vậy Tiểu Vũ Điểm sẽ có rất nhiều bạn." Hạ Nhược Tâm nói chuyện với con gái, tay cũng xoa xoa bàn tay nhỏ của con gái, kỳ thật cô rất lo lắng cô bé sẽ có ý bài xích trường học, chẳng qua là, xem ra tình hình tốt hơn so với trong tưởng tượng của cô một ít.
Tiểu Vũ Điểm duỗi cánh tay ngắn ngủn đặt ở trên cái đầu nhỏ của mình, "Liệu bọn họ có thể nói Tiểu Vũ Điểm lớn lên xấu hay không ạ?" Cô bé chu cái miệng nhỏ của mình lên, tóc của cô bé còn chưa có thật dài đâu đấy.
"Thế này là Tiểu Vũ Điểm nói mẹ xấu sao?" Hạ Nhược Tâm sửa sang lại đầu tóc của mình. Tóc cô cũng rất ngắn, rất xấu sao, cô lại có cảm giác thực mát mẻ nha.
Tiểu Vũ Điểm dùng sức lắc đầu, tay nhỏ vẫn luôn lôi kéo tay phải của Hạ Nhược Tâm, "Mẹ là người mẹ xinh đẹp nhất trên thế giới."
"Tiểu Vũ Điểm lớn lên rất giống mẹ nha, cho nên sao có thể xấu được." cô xoa nhẹ mái tóc của con gái một chút.
"Vâng, Tiểu Vũ Điểm đã biết ạ." cô bé đáng yêu cười lên, hai chân nho nhỏ thỉnh thoảng lại bước về phía trước, cô bé sẽ phải đi học, tuy rằng còn có chút sợ hãi, nhưng mà lại càng nhiều cảm giác vui vẻ hơn.
Hạ Nhược Tâm nắm tay nhỏ của con gái tiếp tục đi tới, trường học Cao Dật đã sắp xếp tốt, chỉ là, hôm nay anh có một ca phẫu thuật, cho nên, cô chỉ có thể tự mình đưa Tiểu Vũ Điểm tới, khi anh trở về nhất định là rất mệt, nhưng vẫn còn muốn đưa Tiểu Vũ Điểm đi học, mà cô không muốn làm anh mệt mỏi thêm nữa, chuyện này, cô có thể tự mình làm được, cô muốn để cho anh nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.