Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không cần nghĩ nhiều, anh sẽ không ép buộc em, anh sẽ cho em thời gian." Cao Dật lấy tay áo của mình lau khô nước mắt trên mặt Hạ Nhược Tâm, sau đó lại nói với cô, anh không muốn khiến cô cảm thấy áp lực quá lớn khi tiếp nhận tình yêu của anh.
Môi Hạ Nhược Tâm hơi hơi giật, vẫn còn chuyện muốn nói, nhưng lại không nói nổi thành lời, đúng lúc này, cô vừa cúi đầu, lại đúng lúc nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm đứng ở cửa.
"Chú, mẹ, Tiểu Vũ Điểm đói bụng, đói bụng." cô bé ôm búp bê, đang tủi thân nhìn bọn họ, người lớn thật là, chỉ biết ôm tới ôm lui, làm cô bé đói bụng.
Cao Dật vội vàng buông Hạ Nhược Tâm ra, lúc này mới bế tiểu gia hỏa đứng ở cửa đang chu cái miệng nhỏ lên, "Đâu chỉ con đói, chú cũng đói nha." anh ôm cô bé đi ra ngoài, một tay thuận tiện bưng cái khay kia lên.
Hạ Nhược Tâm xoay người, vội vàng bưng trà đã rất ngon từ trong phòng bếp ra ngoài, mà trong mắt cô và Cao Dật đều có ý cười, bên môi cũng là nụ cười nhàn nhạt.
Kỳ thật, có lẽ quyết định này thật sự giống như anh nói, không hề khó.
Tình cảm của bọn họ có lẽ không đủ kịch liệt, không đủ nồng liệt, cũng không đủ kinh thiên động địa, thề sống chết có nhau, nhưng, lại là ở trong từng chút từng chút quan tâm và yêu thương mà xây đắp nên, không có thương tổn, cũng không có đau khổ, bọn họ có thể sống thật hạnh phúc, chỉ cần có thể vĩnh viễn như vậy.
Mà lúc này ở trên tầng 18, tòa nhà của tập đoàn họ Sở, một đôi chân to bước đi cực nhanh, sau đó là một người người đàn ông đang vặn mi tâm của mình, trong tay ôm một đống lớn tư liệu, thỉnh thoảng bụng anh lại xấu hổ kêu lên, ục ục......
"Kêu cái rắm!" Anh quát cái bụng mình một tiếng.
Sau đó bớt thời giờ nhìn đồng hồ trên tay mình một chút, lúc này, hẳn là giờ tan tầm, hẳn là ăn cơm, hẳn là về nhà, nhưng mà anh vẫn phải ở chỗ này đáng thương làm thêm, bụng anh thật sự rất đói rồi, rất muốn ăn cái gì đó, nhưng mà anh họ của anh bây giờ chẳng khác nào một người máy, cũng không muốn thả anh đi, anh cũng rất bất đắc dĩ.
Đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra, anh cũng không hề gõ cửa, như vậy là anh đã đủ nể tình rồi, hiện tại anh chỉ là đẩy thôi, mà không phải là đá.
Chất toàn bộ đống tư liệu trong tay lên bàn làm việc của Sở Luật, mà tổng giám đốc Sở, lúc này vẫn đang bình tĩnh gõ máy tính ở một bên.
Anh không thấy mệt sao? Mỗi ngày đều như thế này, anh không nhớ đến người vợ ôn nhu kia của mình sao, không nhớ gia đình sao? Từ sau khí đứa bé kia mất đi, anh liền trở nên như thế? U mê, hay là điên rồi?
"Anh họ, 5 giờ rồi." anh nhắc nhở.
"Ừ," mà Sở Luật chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
"Anh họ, anh có thấy đói bụng không?"
"Không đói bụng." Sở Luật nhanh chóng gõ một chuỗi mệnh lệnh, sau đó lại xoay ghế dựa một chút, cầm tài liệu trên bàn lên xem, dường như mỗi một ngày, anh đều như thế, đã sớm quên mất bây giờ đã là thời gian tan tầm rồi, ở cái công ty này, không ai có thể so với tổng giám đốc bọn anh, thời gian tăng ca rất nhiều, lại còn không có tiền tăng ca, bởi vì, anh là ông chủ.
"Chuyện là, anh họ, em tan làm đây, em đói bụng rồi." Đỗ Tĩnh Đường hữu khí vô lực ngồi xuống sô pha, ục ục, bụng của anh lại rất phối hợp kêu một chút.
Sở Luật ngẩng đầu lên, nheo lại đôi mắt đen có chút ánh sáng vụn vặt, "Anh không bảo em phải tăng ca." nói xong, anh lại quay trở lại công việc của mình, có lúc, thật là mạnh mẽ như người máy rồi.
Đỗ Tĩnh Đường trợn mắt lên một chút, nói vậy chẳng khác nào chưa nói, ông chủ còn chưa đi, anh có thể đi sao?