Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không được, máu mũi chảy quá nhiều.
Cô gỡ khẩu trang xuống, cầm khăn tay không ngừng lau, ngón tay mảnh khảnh nhuộm không ít vết máu.
“Nơi này của chúng tôi không cần y tá tùy tiện có thể phát nhiệt, tiễn đi.” Diệp Cô Thâm quay người đi đến tủ quần áo, tay phải lau tóc đen bay ra từng giọt nước mát lạnh đọng trên mặt cô.
Tiễn đi?
Đường Tuế Như cảm thấy anh không chỉ đẹp trai, giọng nói cũng rất dễ nghe, hai chữ tiễn đi với cô mà nói chính là âm thanh của tự nhiên.
“Thủ trưởng, anh nói đúng, tôi cũng cảm thấy không thích hợp ở nơi này! Tôi lập tức đi.” Trong tay cô nắm viên giấy nhuốm máu, lộ ra nụ cười xán lạn.
Liền nhìn thấy cô nhuốm máu cũng giống như đóa hoa yêu dã, mị hoặc mê người.
“Vậy còn phiền phức thủ trưởng chuẩn bị giúp tôi một chiếc xe, quân đội của các anh quá xa! Lại không gọi được xe.” Nói thật, nơi này tại chỗ nào cô cũng không biết.
Diệp Cô Thâm cũng không dừng động tác mặc quần áo, giống như không nghe thấy.
Lâm Thượng từ trên giường xuống che bụng dưới, nhe răng trợn mắt đánh giá cô “Em gái, em...Không phải là học sinh đến huấn luyện quân sự sao?”
“Có lẽ vậy, phòng y tế chúng tôi không có cô ấy!” Vẻ mặt Bách Lý Doãn xem kịch vui, cô bé này có ý tứ a.
Diệp Cô Thâm mặc áo thun cùng quần đùi rằn ri xoay người, ánh mắt nhàn nhạt nhìn khuôn mặt nhỏ chờ mong của cô.
Vừa mang theo khẩu trang không thấy rõ, hóa ra là cô…
“Thủ trưởng, tiễn tôi về nhà đi?” Cô nhếch cánh môi phấn nộn, mắt to vụt sáng, lông mi thật dài run lên.
Giọng Diệp Cô Thâm bình tĩnh, “Đưa trở về huấn luyện quân sự!”
“Không muốn. Thủ trưởng, tôi không muốn đi huấn luyện quân sự, anh nhìn tôi đều chảy máu mũi, nói không chừng tôi có bệnh máu trắng, bệnh tim...rất nghiêm trọng.” Cái đầu nhỏ của cô không ngừng lung lay, hai con ngươi cố gắng gạt ra hai giọt nước mắt óng ánh “Tôi xin đi bệnh viện làm kiểm tra.”
Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, cảm thấy mùi máu trong phòng càng nồng, “Không cần, Bách Lý, kiểm tra cho cô ấy.”
Dứt lời, quay người rời đi.
Đường Tuế Như liền không quay đầu, bước nhỏ đuổi theo Diệp Cô Thâm “Thủ trưởng, nơi này anh lớn nhất, anh liền thương xót thả tôi đi đi! Được không? Tôi nhất định thắp hương bái phật, một ngày ba lần hiếu kính anh.”
Bên trên hành lang ký túc xá, Diệp Cô Thâm nhanh chân đi phía trước, cô giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau.
“Thủ trưởng, tôi không muốn đi huấn luyện quân sự, anh xem ngoài trời rất nắng a! Tôi da mịn thịt mềm nhất định sẽ bị phơi chết!”
“Thủ trưởng..”
“Ôi, đau quá.”
Cô che mũi, nhìn chằm chằm cái lưng cường tráng trước mặt, muốn dừng lại cũng không nói một tiếng, cô còn tưởng rằng mình đâm vào vách tường.
“Tôi còn chưa chết.” Diệp Cô Thâm quay đầu, nhìn nước mắt đảo quanh hai mắt cô, tim cứng rắn mềm nhũn mấy phần “Sắp đến thời gian ăn cơm, xế chiều đi huấn luyện quân sự.”
“Tôi không muốn.” Cô ngẩng đầu, giơ cái cằm đẹp đẽ khéo léo lên, giọng nói mềm nhũn mấy phần “Thủ trưởng, anh đẹp trai như vậy, chắc chắn tâm của anh cũng rất tốt, bỏ qua cho tôi đi.”
Để cô huấn luyện quân sự, mỗi ngày dưới mặt trời phơi nắng không bằng để cô đi chết.
Ánh mắt anh trầm lại, nghiêm nghị nói “Phong Lệ! Đưa cô ấy trở về.”
Phong Lệ đối diện đi qua đứng thẳng tắp “Vâng! Thủ trưởng.”
Đường Tuế Như nhìn Diệp Cô Thâm sải bước rời đi, tức giận đến bộ ngực nhỏ phập phồng “Thấy chết không cứu! Hỗn đản! Tôi không muốn đi huấn luyện quân sự, huấn luyện quân sự quá mệt mỏi, quá thảm rồi….”