Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảm giác cố nén nước mắt giống như bị chết đuối, Thời An không biết bơi, cũng chẳng biết cách nín thở, nhưng Chung Nghiêm không hề ghét bỏ, ôm cậu vào lòng, như đang hô hấp nhân tạo.
Sự gần gũi không khoảng cách mang theo một sức mạnh đặc biệt, Thời An như một loài chó con sợ hãi. Cậu ngẩng cằm chạm vào yết hầu anh, trán cọ vào áo sơ mi của anh.
Nước mắt tuôn ra, tất cả nỗi buồn, đau khổ, sợ hãi và tủi thân đều được giải phóng nơi lồng ngực, thấm vào chiếc áo sơ mi cotton khô ráo thơm tho.
Chung Nghiêm đứng yên tại chỗ, chỉ ôm cậu, mặc cho cậu trút hết những cảm xúc bất ổn. Đợi đến khi Thời An hoàn toàn không khóc được nữa, Chung Nghiêm mới đưa cậu đến bên giường, đưa nước cho cậu uống.
Thời An dụi dụi mũi, len lén liếc nhìn Chung Nghiêm.
Người đàn ông quay lưng lại với cậu, cởi hai cúc áo trước ngực, hai tay đan vào nhau vén áo lên, động tác vô cùng thuần thục.
Trong phòng không bật đèn, ánh đèn quảng cáo đỏ trắng của cửa hàng đối diện hắt vào, lờ mờ thấy được đường nét vai lưng săn chắc của người đàn ông. Giống như phân cảnh nam chính ngầu lòi xuất hiện trong truyện tranh, đẹp đến mức có thể cắt ra làm ảnh bìa.
Thời An rất khát, nắm chặt cốc nước, tim đập loạn xạ như bị dầu rán, lẩm bẩm một mình, không biết cơ ngực và cơ bụng thế nào nhỉ.
Chung Nghiêm thay xong quần áo mới quay người lại, cầm chiếc áo sơ mi ướt sũng đứng trước mặt cậu, một tay chống lên mép giường, “Đẹp không?”
“Nhìn cái gì?” Thời An giả ngu.
Trước khi Chung Nghiêm quay người lại, cậu đã quay mặt đi rồi.
Chung Nghiêm nghiêng đầu, “Lén nhìn tôi thay quần áo.”
“Ai nhìn anh thay quần áo.” Thời An quay mặt đi chỗ khác, cách xa anh một chút, “Tự luyến.”
“Bác sĩ Thời, vậy thì không thú vị rồi.”
Chung Nghiêm nắm cằm cậu xoay về phía trước, chỗ anh thay quần áo có một chiếc gương soi toàn thân, Chung Nghiêm quay lưng lại với cậu vẫn có thể nhìn thấy phía sau.
Thời An: “…”
Chết tiệt, bị lừa rồi.
“Nhìn cũng không được à?” Thời An dùng giọng điệu hùng hồn để che giấu sự chột dạ, “Anh cũng có mất miếng thịt nào đâu.”
“Được.” Chung Nghiêm làm động tác cởi cúc áo, “Muốn nhìn đằng trước không? Miễn phí.”
“Không cần.” Thời An giả vờ thản nhiên, “Đằng sau đã rất bình thường rồi, đằng trước chắc cũng vậy thôi.”
“Bác sĩ Thời, có ai nhắc nhở cậu chưa.” Chung Nghiêm nghiêng đầu sang một bên, “Khi cậu nói dối, tai sẽ đỏ.”
Thời An: “…………”
Anh ta sao lại phiền phức thế!
Thời An chạy ra khỏi anh, phớt lờ chủ đề, giật lấy chiếc áo sơ mi ướt sũng, “Áo tôi giặt sạch sẽ trả anh.”
“Không cần.” Chung Nghiêm lấy một túi khử trùng, bỏ áo sơ mi vào, “Tôi về giặt.”
Thời An: “… Anh về cũng là tôi giặt.”
Chung Nghiêm cũng chợt nhận ra, không khỏi bật cười, “Hình như tôi đang chiếm tiện nghi của cậu?”
“Không có.”
Nói tự mình giặt, ngược lại là Thời An chiếm tiện nghi. Cậu chỉ là bỏ quần áo của cả hai vào máy giặt, để tiết kiệm hai trăm tệ tiền giúp việc, là chuyện đương nhiên.
Chung Nghiêm đưa chiếc áo sơ mi đã được đóng gói cho cậu, “Khỏe hơn chưa?”
Thời An ôm lấy quần áo, “Ừm, cảm ơn.”
“Không có gì.” Chung Nghiêm xoa đầu cậu, “Thêm một con tôm hùm nữa.”
Thời An mím môi, “Hôm nay quán kỷ niệm ngày thành lập, cũng miễn phí.”
“Bác sĩ Thời luôn hào phóng như vậy, không sợ tôi bám lấy cậu à?”
“Cùng lắm thì sau này không ăn tôm hùm nữa.”
“Nếu tôi không chỉ muốn ăn chùa thì sao?”
Thời An không hiểu, “Liên quan gì đến ăn chùa?”
“Không có gì.” Chung Nghiêm vuốt lại tóc cho cậu, “Đợi tôi một lát, có bệnh nhân cần bàn giao, xong xuôi tôi đưa cậu về nhà.”
“Em đi cùng anh.” Dù sao Thời An cũng không có việc gì.
Chung Nghiêm bật sáng điện thoại, mượn ánh sáng, “Muốn bị phát hiện quầng thâm mắt hay mũi đỏ?”
Thời An lại tắt màn hình, quay mặt đi, “Vâng, em đợi anh.”
Chung Nghiêm ra khỏi phòng nghỉ, gặp người thanh niên đi cùng Thời An. Đối phương dáng người vạm vỡ, mang dáng dấp điển hình của một vận động viên.
Vương Đạc vui vẻ đuổi theo, “Bác sĩ chào anh, bạn tôi sao rồi?”
Vương Đạc đã đi lại giày bóng rổ, quần dài vẫn còn hơi ướt, trên người khoác áo khoác của Thời An.
Thời An chiều nay đi gấp như vậy, chắc là đi gặp anh ta.
“Cậu ấy không sao.” Chung Nghiêm liếc nhìn anh ta, “Tôi sẽ sắp xếp người mang quần áo cho cậu.”
“Không cần không cần.” Vương Đạc không ngờ bác sĩ lại nhiệt tình như vậy, anh ta quấn chặt áo khoác, “Tôi mặc cái này khá ấm rồi, không làm phiền nữa.”
Chung Nghiêm lấy chiếc áo khoác thể thao của Thời An trên vai Vương Đạc xuống, “Bây giờ không ấm nữa rồi.”
Vương Đạc: “…?”
Chung Nghiêm cầm áo khoác rời đi, “Không cần đợi nữa, Thời An về với tôi.”Trên đường về nhà, Thời An dựa vào xe ngủ thiếp đi.
Chung Nghiêm giảm tốc độ, đến cửa nhà cũng không gọi cậu dậy.
Dương Thành đang bước vào cuối thu, sáng sớm và tối muộn khá lạnh. Trong xe bật điều hòa nóng, Thời An mặc rất mỏng, trong lòng ôm chiếc áo bị cậu làm ướt nước mắt.
Chung Nghiêm cởi dây an toàn, chậm rãi tiến lại gần.
Gió ấm thổi lay động những sợi tóc vàng, khuyên tai ánh lên màu sắc mờ ảo, đôi tai đã trở lại màu sắc bình thường.
Vị trí này, không chỉ đỏ khi nói dối, mà còn đỏ khi say rượu, khi tức giận, khi xấu hổ, khi khóc.
Khi làm tình, cũng sẽ đỏ.
Sinh ra đã biết câu dẫn người khác.
Người đang ngủ say giật mình tỉnh giấc, hơi thở của Chung Nghiêm phả vào cằm cậu.
“Thầy Chung, anh làm gì vậy!” Thời An dụi mắt, “Đột nhiên dí cái mặt to đùng vào đây, làm em giật mình.”
Chung Nghiêm ngồi thẳng dậy, bình tĩnh như nước lọc, “Đến nơi rồi.”
Thời An ngáp một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sao lại là nhà em.”
“Nên về nhà xem sao rồi.”
Thời An cũng muốn về nhà, nhưng ngày mai trực sáng, bây giờ trời lạnh rồi, dậy sớm như cực hình.
“Ngày mai cho cậu nghỉ một ngày.” Chung Nghiêm nói: “Về nhà với gia đình.”
“Cảm ơn thầy Chung.” Thời An cởi dây an toàn, hận không thể xuống ngay lập tức, lại nghĩ có nên khách sáo thêm vài câu nữa không. Mienkhonghanh edit
“Sáng ngày kia tôi đến đón cậu.” Chung Nghiêm nói: “Lên nhà đi.”
“Vâng, cảm ơn thầy Chung.”
Thời An xuống xe, vẫy tay ở cửa sổ, “Lái xe cẩn thận nhé, về đến nhà nhắn tin cho em nha.”
Chiếc xe thể thao biến mất khỏi tầm mắt, Thời An vẫn còn đang tiêu hóa “lời nói ngông cuồng” của mình.
Để sếp đích thân đón mình đi làm, còn để sếp nhắn tin báo bình an khi về đến nhà, mình có phải hơi quá đáng không?
Nhưng anh ấy đi vội như vậy, chắc không nghe thấy đâu nhỉ?
Kệ đi, về nhà rồi tính.
Thời An mở cửa rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức mẹ.
“Sao lại về rồi?” Mẹ Thời nhận lấy balo, “Không phải nói tuần sau mới về sao?”
“Thầy Chung cho con nghỉ một ngày.”
“Anh ta không phải rất nghiêm khắc sao, sao lại đột nhiên cho nghỉ?”
“Ai biết được, chắc là lương tâm trỗi dậy.”
“Tiểu An, con còn muốn giấu mẹ sao?”
Tin tức lan truyền như vậy, Thời An biết không giấu được, nhưng mẹ cũng không hỏi qua điện thoại, Thời An hơi tự lừa dối mình.
“Xin lỗi, con sợ mẹ và bà ngoại lo lắng.”
“Đến nơi nguy hiểm như vậy, sao có thể không lo lắng được.” Mẹ Thời bước đến, “Nhưng con làm việc con thích, mẹ ủng hộ. Nhưng sau này phải cho mẹ biết, được không?”
Thời An gật đầu, trước mặt mẹ, cậu mãi mãi là một đứa trẻ.
“Gầy đi rồi.” Mẹ Thời đầy xót xa.
“Không có, bên đó đồ ăn ngon lắm, con còn hay ăn thêm.” Thời An chợt nhớ ra, “Bà ngoại biết chưa?”
“Bà chưa xem tin tức, mẹ sợ bà lo lắng, ngày mai con tự nói với bà.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, bà ngoại nghe thấy tiếng động liền đi ra.
Thời An chưa nghĩ ra cách giải thích, liền lấy cớ ngày mai được nghỉ để lấp liếm, tiện thể khen ngợi Chung Nghiêm một phen, xuất phát từ đáy lòng, chân thành tha thiết.
Bà ngoại cũng khen, “Khi nào rảnh rỗi, mời thầy con đến nhà ăn cơm nhé.”
“Để lúc khác tính ạ.” Thời An qua loa cho xong chuyện, ngáp một cái, “Mẹ, bà, con đi ngủ trước đây, ngày mai nói chuyện với hai người.”
Chúc gia đình ngủ ngon, Thời An ôm áo của Chung Nghiêm vào phòng tắm.
Chiếc áo sơ mi đã bỏ vào máy giặt bị cậu lấy ra, thay bằng giặt tay. Mặc dù bản thân áo không bẩn, cậu vẫn nghiêm túc giặt giũ một hồi lâu.
Tắm xong, Thời An phơi áo, nằm lên giường.
Hôm nay đi vội quá, cũng chưa hỏi Vương Đạc thế nào rồi.
Cậu mở điện thoại, bảy tám tin nhắn chưa đọc.
Hai tin nhắn của Vương Đạc, còn lại đều đến từ 【Chung Nghiêm】.
Chết rồi!
Tên đại ma đầu thực sự nhắn tin báo bình an, tin nhắn cuối cùng cách đây hơn một tiếng, vậy cậu có nên trả lời không?
Lỡ anh ta ngủ rồi, đánh thức anh ta thì không hay lắm.
Nhưng đã nhắn nhiều tin như vậy, không trả lời cũng quá mất lịch sự.
Thời An cuộn tròn trong chăn lăn qua lăn lại ba vòng, run rẩy gõ vào khung chat: 「Anh ngủ chưa ạ?」
Chưa đầy nửa phút, điện thoại gọi đến.
“Chưa ngủ.” Giọng Chung Nghiêm như vừa lấy ra từ tủ lạnh.
Ngại quá! Đại ma đầu giận rồi.
Thời An rúc trong chăn, rùng mình một cái, “Vậy anh, ngủ sớm đi ạ?”
“Thời An, cậu càng ngày càng to gan rồi đấy.” Lời đe dọa của Chung Nghiêm như vang lên ngay sau gáy cậu, “Bỏ mặc tôi một tiếng mười sáu phút.”
“Không không không, em vừa tắm xong ạ.” Cảm thấy lý do chưa đủ thuyết phục, Thời An nói tiếp: “Còn giặt cả áo của anh nữa, giặt rất cẩn thận, từng chút từng chút một, nên mới mất nhiều thời gian như vậy.”
Chung Nghiêm: “Giặt tay?”
Thời An nhấn mạnh, “Giặt tay hoàn toàn.”
“Giặt chung với đồ của cậu?”
Thời An đáp, “Đảm bảo cực kỳ sạch sẽ.”
Thái độ Chung Nghiêm dịu lại, “Lần sau trả lời tin nhắn của tôi trước rồi hãy giặt đồ cho tôi.”
Thời An: “…………”Thời An ngủ một mạch đến trưa, ở nhà hưởng thụ cả ngày, ngoài ngủ ra thì chỉ có ăn uống no nê.
Nghĩ đến việc Chung Nghiêm sáng mai đến đón, Thời An dậy đúng giờ, không hề ngủ nướng.
Bảy giờ mười phút, cậu lên xe của Chung Nghiêm.
Thời An đưa áo sơ mi trước, rồi đưa thêm một túi khác, “Cảm ơn thầy Chung.”
Chung Nghiêm nhận lấy, “Là gì vậy?”
“Bữa sáng, bà ngoại em hấp bánh bao, ngon lắm.” Thời An chỉ vào hộp bên trong, “Còn có sữa đậu nành, trứng gà, dưa muối tự làm, ăn kèm ngon tuyệt vời.”
“Cảm ơn.” Chung Nghiêm để túi đồ ra ghế sau, khởi động xe.
Hôm nay may mắn, đường xá thông thoáng, đến bãi đậu xe còn khá sớm.
Thời An nhìn chằm chằm vào bữa sáng chưa được mở ra, “Anh không ăn sao?”
Bây giờ không ăn, đến khoa còn không có thời gian ăn, “Không ăn sáng không tốt cho sức khỏe.”
“Ăn.” Chung Nghiêm lau sạch tay, mở túi đồ ăn.
“Anh cứ từ từ ăn, em đi trước đây.”
Chưa đợi Chung Nghiêm lên tiếng, người đã chạy mất dạng.
Chung Nghiêm cầm cốc sữa đậu nành, ánh mắt dừng lại trên cửa sổ trống rỗng.
Biết bao nhiêu người tìm mọi cách muốn tạo quan hệ với anh.
Chỉ có cậu, luôn tìm cách chạy trốn.
Cậu trốn tránh cái gì?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");