Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tan Làm Đừng Về Nhà Với Bác Sĩ Chung
  3. Chương 3: Số điện thoại
Trước /52 Sau

Tan Làm Đừng Về Nhà Với Bác Sĩ Chung

Chương 3: Số điện thoại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chung Nghiêm có rất nhiều thứ thích chơi, thứ duy nhất không hứng thú chính là tình cảm. Nhưng tối nay, dường như có gì đó đã thay đổi.

Bề ngoài anh phóng khoáng, đa tình, nhưng thực chất lại chẳng có chút kinh nghiệm nào, càng không thể đảm bảo được cảm nhận của đối phương, nhưng người trong lòng lại rất nể mặt anh.

Cậu nhóc tóc vàng đau đến sắp khóc, vẫn bám chặt lấy anh, cắn vào vai anh nói “thích”.

Con người vốn dĩ nông cạn, say mê lạc thú thể xác, lại càng thích những lời khen sáo rỗng.

Khi cậu nhóc tóc vàng ngây thơ bắt đầu tự mình lắc lư, Chung Nghiêm thừa nhận, anh đã cảm nhận được sự vui sướng, là nhu cầu cơ bản nhất của con người.

Ga trải giường và chăn bị vò thành một cục, vỏ bao cao su vương vãi dưới chân giường và trên sàn nhà.

Chung Nghiêm ôm cậu vào lòng, cằm cọ vào mái tóc mềm mại, “Cậu tên gì?”

Cậu nhóc tóc vàng không trả lời, cuộn tròn trong lòng anh, ngoan ngoãn như một loài động vật thân mềm, chỉ có tay là không yên phận, sờ soạng từ ngực xuống bụng.

Chung Nghiêm: “Còn sờ loạn nữa, mông không cần nữa à.”

Cậu nhóc tóc vàng rụt tay lại, vùi mặt vào ngực anh, không hề che giấu, tiếp tục cọ cọ cọ.

“…”

Chung Nghiêm đành phải thỏa hiệp, xoa xoa dái tai cậu, “Muốn có bạn trai không?”

Cậu nhóc tóc vàng: “Không muốn.”

Chung Nghiêm: “…”

Cơn tức giận chưa kịp bùng phát, Chung Nghiêm đã nghe thấy nửa câu sau, “Chỉ cần anh.”

Hơi thở phả vào tai, ngọn lửa trong bụng càng lúc càng bùng cháy dữ dội.

Chung Nghiêm xoay người, ấn chặt người đang định rời đi, “Cho cậu.”

“Anh, anh không phải nói mông sẽ… ưm.”

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Gió thổi làm rèm cửa lay động, ánh sáng lọt vào phòng.

Thời An bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, mò mẫm lấy điện thoại từ dưới gối ra.

“Thời ca, đang ở đâu đấy?” Là giọng của Vương Đạc.

Thời An miệng khô lưỡi đắng, gắng gượng một lúc mới nói được, “Ở nhà.”

Vương Đạc thở phào nhẹ nhõm, “Mày đỗ Đại học Y, biết chưa?”

Thời An mơ màng ậm ừ một tiếng.

“Tao phục mày thật đấy.” Vương Đạc càu nhàu, “Bây giờ cả trường đang ăn mừng rầm rộ, còn mày, nhân vật chính lại nằm ngủ khò trên giường!”

Thời An học khá giỏi, năm đó thi cấp hai đứng thứ tám toàn thành phố, rất nhiều trường cấp ba trọng điểm ở Dương Thành tranh nhau muốn nhận cậu, nhưng cậu lại chọn trường cấp ba số 18 gần nhà.

Lý do là không muốn ăn cơm ở căng tin, không muốn ở ký túc xá, trường này cách nhà chỉ năm phút đi bộ, thêm nữa là Vương Đạc cũng học ở đó.

Trường cấp ba số 18 chất lượng giảng dạy bình thường, thành lập đã nhiều năm, chưa từng nhận học sinh nào điểm cao như vậy, ngày đầu tiên đi học, cậu đã trở thành tâm điểm chú ý của cả trường.

Nhưng Thời An lại có chút dáng vẻ “bùn nhão không trát được tường”, không có tật xấu gì lớn, nhưng lại có không ít vấn đề nhỏ, nan giải nhất chính là thích ngủ, đến cả kỳ thi đại học cũng không bỏ được, giám thị nhắc nhở ba lần vẫn không có tác dụng.

Sau đó giáo viên chủ nhiệm biết chuyện, gọi điện cho mẹ Thời An khóc lóc ba ngày liền, mãi đến khi công bố điểm thi, đứng thứ sáu toàn thành phố, giáo viên chủ nhiệm mới thôi.

Lo lắng Thời An hồ đồ, đăng ký nhầm “Đại học Bắc Kinh” thành “Trung tâm đào tạo Bắc Đại Thanh Điểu”, nguyện vọng của Thời An đều do giáo viên chủ nhiệm điền.

Với số điểm của Thời An, hầu hết các trường đều có thể chọn, mặc dù giáo viên chủ nhiệm nhiều lần khuyên nhủ, cậu vẫn quyết định ở lại trong tỉnh học Đại học Y.

Học y là ước mơ của cậu, hơn nữa cậu cũng không muốn rời xa gia đình.

Thấy đầu dây bên kia im lặng, Vương Đạc dè dặt hỏi: “Thời ca, vẫn còn khó chịu à?”

“Không.” Thời An xoa eo.

“Đợi sau này mày làm bác sĩ rồi, giỏi giang như vậy, kiểu gì chẳng tìm được người tốt.”

“Không sao, chuyện đã qua rồi.”

“Ăn một lần ngã, học một lần khôn”, sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa.

Thời An hỏi ngược lại: “Còn mày, thi đỗ chưa?”

“Chắc chắn rồi!”

Trường mà Vương Đạc nhắm đến là trường thể dục thể thao, ngay đối diện Đại học Y.

Thời An thật lòng vui mừng, “Được đấy, sau này có thể rủ nhau đi ăn.”

“Được thôi, mày không sao là tao yên tâm rồi.” Vương Đạc cười hớn hở, “Vận động viên Olympic tương lai phải đi tập luyện đây.”

“Ừ, cố lên!”

Cúp máy, Thời An nằm sấp trên giường tra điểm.

Nguyện vọng 1, ngành học 1, Y học lâm sàng, học liên thông Thạc sĩ, tất cả đều là khởi đầu mới.

Thời An trở mình, cảm giác đau nhức từ eo lan lên gáy, như bị xe cán qua vậy. Cậu vùi mặt vào gối, nhớ lại giấc mơ đêm qua.

Trong mơ, cậu về nhà cùng một người đàn ông lạ mặt, bị anh ta lột sạch quần áo, cưỡng ép làm “chuyện ấy” rất nhiều lần.

Đặc biệt là hai lần cuối cùng, người đàn ông ôm cậu lên trên, để cậu tự mình lắc lư, cắn vào tai cậu nói: “Nhóc con, eo cậu đẹp đấy.”

Cậu trong mơ mê mẩn lời khen đó, càng khen càng lắc nhanh, càng nhanh càng thấy sướng.

Thời An xoa xoa tai, bụng cồn cào khó chịu. Sau dậy thì, những giấc mơ kiểu này thi thoảng lại xuất hiện, nhưng đây là lần đầu tiên kích thích đến vậy, chân thật như thể tự mình trải qua, Thời An nghi ngờ mình đã “tự xử” cả đêm.

Mẹ Thời An gọi ngoài cửa, “Tiểu An, ăn cơm xong rồi ngủ tiếp.”

“Vâng, con ra ngay!”

Thời An dậy hơi vội, eo suýt nữa thì đau đến gãy, cậu vừa xoa vừa đi vào nhà vệ sinh, lẩm bẩm, “Chỉ là giấc mơ thôi mà, sao lại giống như thật vậy.”

Thời An đứng trước bồn cầu, kéo mép quần lót ra.

Cậu cúi đầu nhìn, sững sờ.

Chiếc quần lót rộng thùng thình, màu tối, không phải phong cách của cậu, nhưng trong nhà ngoài cậu ra, không còn người đàn ông nào khác.

Của ai vậy?

Thời An quay đầu lại, chiếc gương toàn thân phía sau phản chiếu bóng lưng cậu, trên eo có hai dấu tay màu đỏ sẫm, không phải do vỗ vào, mà giống như bị xoa bóp trong thời gian dài, gần như bao trọn cả eo cậu.

Thời An theo bản năng co người lại, đau đến mức suýt nữa thì ngã.

Cậu véo mình một cái, không phải mơ.

Thời An bừng tỉnh, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu, “Mẹ kiếp! Ai làm vậy!”

“Tao giết mày!!!”Chung Nghiêm ngủ đến tận trưa, trần truồng dựa vào đầu giường, quan sát “chiến tích” đêm qua. Ngực trái bị cắn nặng nhất, những chỗ khác cũng có không ít vết hôn đậm nhạt, như đang đánh dấu lãnh thổ vậy, nhất định phải chiếm hết.

Nhớ lại đêm qua, lúc đầu hơi khó khăn một chút, nhưng cảm nhận rất tốt, cơ thể hai người rất hòa hợp, cậu nhóc kia rất phối hợp và nghe lời.

Chung Nghiêm nắm chặt tay, cảm giác trên eo cậu vẫn còn lưu lại trên tay anh. Làn da mịn màng của tuổi trẻ, gầy nhưng săn chắc, trách sao lại lắc giỏi như vậy.

Tắm xong, Chung Nghiêm phát hiện một chiếc quần lót ở chân giường, kiểu dáng tam giác, phía sau in hình một nhân vật hoạt hình, cũng có mái tóc vàng.

Là nhân vật trong truyện tranh One Piece, quả nhiên là trẻ con.

Ném chiếc quần lót vào giỏ đồ bẩn, Chung Nghiêm cầm tờ giấy trên đầu giường lên.

Đêm qua vất vả đến tận nửa đêm, cậu nhóc mơ màng bò dậy, cứ khăng khăng nói mẹ đang đợi cậu về nhà, cũng không cho anh đưa về. Trước khi đi, Chung Nghiêm đã xin số điện thoại của cậu.

Anh mở điện thoại, lưu số vào danh bạ, soạn tin nhắn.

“Dậy chưa?”

“Tôi là người đưa cậu về nhà tối qua.”

Chung Nghiêm nhìn chằm chằm vào màn hình ba phút, không có hồi âm, anh lại soạn thêm hai tin nữa.

“Tối nay rảnh không? Mời cậu ăn cơm.”

“À đúng rồi, cậu thấy sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không? Tôi học y, nếu cậu không ngại, tôi có thể xem cho cậu.”

Chung Nghiêm lại đợi một lúc, vẫn không nhận được hồi âm, anh thoát khỏi giao diện trò chuyện, nhắn tin cho thợ làm tóc quen.

“Lát tôi sẽ qua đó.”

George: “Tỉa tóc ạ? Tôi sẽ giữ chỗ cho anh.”

“Không tỉa, nhuộm đen.”

George: “Anh không hài lòng với màu tóc hiện tại sao?”

Màu tóc hiện tại của Chung Nghiêm là mới nhuộm tuần trước.

“Không phải không hài lòng, nhưng màu đen trông trẻ hơn.”

Chung Nghiêm từ nhỏ đã học trường quốc tế, từ cấp hai trở đi, màu tóc của anh chưa bao giờ bình thường, nhìn bản thân tóc đen trong gương, anh có chút cảm giác xa lạ. Không khỏi tự giễu, vậy mà lại nhuộm đen lại rồi.

Ra khỏi tiệm làm tóc đã sáu giờ chiều, bên kia vẫn không trả lời. Chung Nghiêm không phải người kiên nhẫn, cũng không thích chờ đợi một cách bị động.

Anh mở danh bạ, gọi điện thoại.

Bên vệ đường giờ cao điểm, tai trái nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi, còn tai phải, là giọng nói thông báo vô cảm.

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại, vui lòng kiểm tra lại…”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /52 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Đỗ Bắc Đại Tôi Chạy Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net