Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi đã bước tới cánh cửa sắt rồi, tôi chẳng thể nghĩ ngợi gì thêm nữa, liền mau chóng đưa tay đẩy nó ra.
Âm thanh kèn kẹt vang lên khe khẽ, tựa như những loại cửa đã cũ kỹ gây nên vậy.
Khi cánh cửa sắt đã mở, tôi ngay lập tức đưa mắt nhìn vào trong. Chỉ có điều, ở bên trong lúc này không hề có cái xác người chết mặc một bộ đồ cưới áo dài đỏ treo lủng lẳng giống như đêm qua tôi nhìn thấy đâu hết.
Xung quanh ngoài những ngăn kệ đặt một vài mẫu vật ra, thì hoàn toàn trống trơn trống quét, không có bất cứ gì.
Lúc tôi đang mải mê tìm kiếm, Lý Hoành Nghị ở bên cạnh khó hiểu, vỗ lên vai tôi một cái, trầm giọng hỏi "Duy Phúc, rốt cuộc cậu muốn tìm gì ở trong căn phòng này vậy?"
"Trong căn phòng này hình như thiếu thiếu vật gì đó?"
Tôi không nhìn sang cậu ta, mà trực tiếp trả lời, đồng thời trong câu nói cố tình không nhắc tới cái xác chết kinh dị kia, nhằm tránh để Lý Hoành Nghị bị dọa sợ.
"Thiếu vật gì là thiếu vật gì hả?"
Lý Hoành Nghị lên tiếng "Đây vốn dĩ là một căn phòng đã bỏ trống từ rất lâu mà, mình còn nghe đàn anh khóa trên nói rằng, sắp tới ban lãnh đạo nhà trường sẽ cho phá bỏ nó đó".
"Hả?"
Tôi hốt hoảng, ngay lập tức quay sang nhìn chằm chằm vào Lý Hoành Nghị, lắp ba lắp bắp nói "Nơi... nơi đây sắp bị phá bỏ sao?"
"Đúng rồi".
Lý Hoành Nghị bày ra vẻ mặt hết sức bình thản "Cậu thử nghĩ mà coi, một nơi bỏ trống và dư thừa như vầy, sớm muộn cũng sẽ bị ban lãnh đạo nhà trường phá bỏ mà cho xây dựng một cái gì đó thiết thực hơn".
Nghe cậu ta nói như vậy, tôi chỉ biết im lặng gật đầu, thiệt sự trong lòng lúc này cảm thấy mọi chuyện diễn ra nhanh tới chóng mặt, khiến cho tôi không tài nào tiếp thu hết được.
"Nè Duy Phúc, sau gáy của cậu sao lại bị đỏ lên vậy? Bộ đụng phải vật gì rồi hả?"
Lý Hoành Nghị bất chợt lên tiếng, câu nói này khiến cho tôi giựt mình, ngay lập tức nhớ ra rằng, trước khi tôi tỉnh dậy ở trong phòng, thì tôi đã bị ai đó đánh vào gáy.
Nếu đúng là vậy thì chuyện tối hôm qua là thiệt rồi, chỉ có điều câu hỏi lớn nhất đặt ra đó chính là ai đưa tôi về phong? Và cái xác chết kinh dị kia đâu?
Trần Phi Võ.
Trong đầu tôi tức khắc hiện ra cái tên này.
Phải rồi, chắc chắn anh ta có vấn đề.
Tôi còn nhớ rất rõ, anh ta luôn hành động một cách kỳ quái, lời nói có gì đó mờ ám, lại có thể tiệu diệt thứ không sạch sẽ, đặc biệt liên tục ngăn cấm tôi điều tra.
Từ những điều này có thể suy ra rằng, anh ta đang có một mục đích đen tối nào đó, mà nếu như tôi nhúng tay vào điều tra vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 này, thì mục đích của anh ta sẽ bị phá hủy.
"Duy Phúc, Duy Phúc".
Lý Hoành Nghị không nghe thấy tôi trả lời, cậu ta vừa lo lắng kêu tên tôi, vừa lay động thân người của tôi.
"Mình không sao hết".
Tôi chậm rãi đáp "Nhưng mà mình hiện giờ đang có một chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ".
Lý Hoành Nghị mắt bự mắt nhỏ nhìn tôi, hỏi "Là chuyện gì?"
Tôi không trả lời liền, mà từ từ tiến sát tới bên tai củacậu ta, nhỏ giọng lên tiếng"Mình muốn trốn tiết".
"Cái gì?"
Lý Hoành Nghị ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Tôi vội vội vàng vàng dùng tay bụm miệng cậu ta lại, khẽ nói "Suỵt! Đừng la hét như vậy chứ? Hiện tại mình có chuyện cần xử lý gấp, nên phải trốn tiết, cậu giúp mình đi".
Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của tôi, Lý Hoành Nghị ngay lập tức đồng ý, cậu ta tháo vội bàn tay của tôi ra khỏi miệng, rồi mới hỏi "Vậy bây giờ cậu muốn mình làm sao?"
Tôi nhếch mép cười khẩy, trả lời "Một lát nữa mình sẽ làm bộ ngất xỉu, cậu chỉ cần diễn cảnh hoang mang, rồi sau đó xin thầy Ngô Văn đưa mình tới phòng y tế là được".
Lý Hoành Nghị "à" một tiếng, tỏa vẻ đã hiểu tường tận kế hoạch mà tôi đã vạch ra.
Mọi chuyện diễn ra đúng như những gì tôi đã sắp đặt, thầy Ngô Văn không những không nghi ngờ, mà còn thúc giục Lý Hoành Nghị đưa tôi tới phòng y tế ngay.
Khi tụi tôi đã đi xa phòng tiêu bản, tôi liền đứng thẳng dậy, hướng Lý Hoành Nghị, cất tiếng "Được rồi, cậu cứ quay lại với mọi người đi, có gì thì cứ nói đã đưa mình tới phòng y tế rồi".
Lý Hoành Nghị gật đầu, kế đó không nhanh không chậm liền xoay người rời đi.
Trong khi đó, tôi ba chân bốn cẳng chạy lẹ về phòng, cẩn thận đóng cửa phòng lại, rồi vội vàng lấy laptop xách tay của mình ra đặt lên bàn, truy cập vào trang web chính của trường đại học y Dạ Nguyệt.
Việc trước mắt tôi cần tìm hiểu đó chính là những nạn nhân của vụ án này, nhất định ở trong đó sẽ có manh mối lý giải động cơ quái lạ của Trần Phi Võ.
Bình thường thông tin cơ bản của sinh viên trong trường đều được lưu trữ ở mục sinh viên, chỉ cần truy cập vào đó sẽ biết thông tin mình muốn tìm.
Đầu tiên là nạn nhân thứ nhất, theo như tôi nhớ hình như tên là Nguyễn Thanh, ở phòng số 33 tầng bốn của khu ký túc xá nam.
Vừa nghĩ, tôi vừa gõ vào ô tìm kiếm.
Sau khi nhấp vào nút enter, thông tin về Nguyễn Thanh lập tức hiện ra.