Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Cảnh Dương chẳng còn cách nào khác.
Nếu ông ta làm tôi không hài lòng, tôi sẽ khiến cậu con trai cưng Tống Trí của ông ta khó chịu.
Nhìn trông Trống Trí nhã nhặn ôn hòa là thế, nhưng mỗi khi về đến nhà thì cậu ta đều sẽ biến thành một thằng điên, bắt đầu lên cơn rồi đập phá lung tung.
"Lúc các người giao công ty cho tôi thì đcm đã mau phá sản đến nơi rồi! Tôi gánh vác nó khổ cực như thế nào các người có biết không?! Tôi phải gồng lưng lên mà chống, đi ra ngoài phải cúi đầu như cháu trai của người ta đấy! Các người ở nhà hưởng phúc mà còn muốn ngáng đường vướng víu chân tay tôi nữa à!"
"Cười lên! Đm cười lên cho tôi! Trưng cái vẻ mặt cầu xin đấy ra làm gì? Nhà có người c.h.ế.t hay sao?!"
Nếu muốn trách thì chỉ biết trách từ nhỏ Tống Cảnh Dương đã cưng chiều cậu con trai này như bảo bối, muốn gì được nấy, nuông chiều không biết điểm dừng.
Vào lần đầu tiên Triệu Hoan cúi đầu trước mặt tôi, trên mặt bà ta hiện lên nỗi oán hận đan xen với những phẫn nộ xót xa.
Người phụ nữ đã từng là quý phụ nay lại khóc đến vô cùng xấu xí: "Xin lỗi Tiểu Yên, dì sai rồi, trước đây dì không nên phá hoại gia đình của nhà con, khiến con từ nhỏ đã không có ba...."
Bà ta còn chưa nói xong thì chính bản thân mình đã tự sụp đổ trước.
Tôi nhìn bà ta một cái, vẻ mặt vẫn không có chút thay đổi: "Đúng là bà sai rồi, một gã đàn ông vô dụng như đồ bỏ thế kia, người ta chán ghét còn không kịp mà bà lại coi là bảo bối hơn nửa đời."
Khóe mắt của Tống Cảnh Dương trừng lên như muốn nứt ra, thù mới hận cũ còn ở đó, ông ta hận không thể g.i.ế.c tôi ngay tại chỗ: "Đại Yên, rốt cuộc mày muốn thế nào? Mày muốn làm gì!"
Ông ta muốn xông lên đánh tôi nhưng cậu con trai cưng của ông ta đã lập tức nhảy bổ vào người ông ta. Cậu ta đã tức giận đến nỗi khó thở nhưng vẫn phải chạy tới ngăn ba mình lại.
Giết người tru tâm, tôi đứng trước mặt bọn họ rồi chậm rãi nhếch miệng, nói với Tống Trí và bà mẹ Triệu Hoan của cậu ta: "Nhớ cho kỹ, nhà các người đi đến nước này tất cả đều do Tống Cảnh Dương ban tặng."
Có lẽ cuộc sống sau này của Tống Cảnh Dương sẽ không được tốt lắm.
Chỉ còn cô con gái Tống Tiếu ngốc nghếch mới về nước của bọn họ vẫn chưa thấy rõ thế cục, dám tới cửa khiêu khích tôi.
Tôi hài lòng nhìn gương mặt trắng bệch của cô ta, cười khẽ lên một tiếng: "Tống Tiếu, tỉnh mộng được rồi. Thức dậy rồi tiếp thu hiện thực đi."
Lúc tôi rời khỏi nhà hàng, Trần Ngọc vội vàng xông tới giải thích: "Xin lỗi Đại Yên, mình thực sự không còn cách nào. Trương Giai Giai uy h.i.ế.p mình, cô ta nói sẽ cho chồng mình giảm biên chế, cậu cũng biết hai năm qua các ngành nghề kinh tế đình trệ thế nào mà...."
"Đừng nói nữa, dừng ở đây đi Trần Ngọc."
Giọng nói của tôi rất bình tĩnh, cũng không thèm nhìn cô ấy nữa, chỉ quay lại đỡ A Tĩnh lên xe.
Tôi phải đưa cô ấy đi bệnh viện xét nghiệm tổn thương.
Chỉ không nghĩ Trần Ngọc vừa đi thì Tống Tiếu lại chạy theo ra ngoài.
Gương mặt của cô ta thất hồn lạc phách, cô ta ngăn xe của tôi lại rồi ghé người vào cửa sổ lẩm bẩm hỏi tôi: "Đại Yên, chúng ta có thù gì chứ? Chuyện của bậc cha chú thì có liên quan gì đến tôi, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?"
Tôi khởi động xe, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chẳng muốn phản ứng cô ta.
Cô ta vẫn dây dưa không chịu bỏ, kéo lấy áo tôi: "Cô biết không, Chu Tẫn là người đâu tiên mà tôi thích. Mấy năm nay ở đất khách tha hương chưa từng có một khắc nào tôi quên cậu ấy. Nếu như không phải do cô thì chúng tôi đã có một kết thúc viên mãn rồi! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy ở trận bóng rổ kia, tôi đỏ mặt đi tới đưa nước cho cậu ấy, cậu ấy cười với tôi, nói rằng tôi là đội trưởng đội cổ động viên của Cửu Kinh đúng không, nếu lát nữa ở trong sân tôi dám đứng cổ vũ cho Học viện hóa chất thì cậu ấy sẽ mời tôi ăn cơm."
"Tôi không màng mọi thứ mà làm như vậy thật, cậu ấy cũng tuân thủ hứa hẹn mời tôi đi ăn cá nướng."
"Tôi từng ngồi sau xe máy của cậu ấy, từng ôm eo của cậu ấy, vì cậu ấy muốn tôi ôm chặt hơn nên còn cố ý tăng tốc..."
"Cô biết tôi thích cậu ấy đến nhường nào không? Tôi tỏ tình với cậu ấy, đỏ mặt thơm má cậu ấy, cậu ấy nói nếu mình muốn tìm bạn gái thì sẽ ưu tiên suy nghĩ đến tôi. Suýt chút nữa chúng tôi đã ở bên nhau rồi cô có biết không!"
"Nếu như không phải do cô đột nhiên xuất hiện, do cô hoành đao đoạt ái thì Chu Tẫn vốn sẽ không rời xa tôi, cũng sẽ không lâm vào kết cục như thế...."
Tống Tiếu vừa khóc vừa cười như một kẻ điên.
"Đúng vậy, nếu như Chu Tẫn không lâm vào loại kết cục này thì nhà các người cũng không đến nỗi sụp đổ như hôm nay. Tống Tiếu, thua chính là thua, hai chúng ta cũng coi như không thù không oán, nếu muốn trách thì cô trách Tống Cảnh Dương đi."
Tôi cười lạnh lùng một tiếng, chậm rãi bật kính xe lên.
Xe đã chạy rồi mà vẫn còn thấy cô ta đuổi theo, cô ta không ngừng đập cửa sổ xe: "Đại Yên, cô có nằm mơ thấy cậu ấy không, Chu Tẫn ở trong mơ của cô có hình dáng thế nào vậy, cô nói cho tôi biết với...."
Xe đi vào đường lớn rồi cứ thế đi thẳng.
Chờ tới lúc dừng đèn đỏ A Tĩnh mới nhìn tôi với vẻ mặt lo âu: "Yên Yên, cậu không sao chứ?"
Rõ ràng vẻ mặt tôi bình tĩnh như vậy, nhưng trên mặt lại thấy lạnh lẽo cực kỳ.
Tôi biết hẳn là tôi đã khóc rồi.
Nhưng Đại Yên vẫn luôn hiếu thắng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");