Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Náppu
*
Đây là lần đầu tiên Cù Tầm Dương một buổi tối giúp cả bốn người bọn họ khai thông.
Sau khi kết thúc cậu thật sự mệt chết, tinh thần lực phảng phất bị đào rỗng, thân thể mềm nhũn ghé vào trên giường trực tiếp ngủ mất, Sở Tri Nam lúc nào rời đi cũng không biết.
Một giấc này cậu trực tiếp ngủ tới chạng vạng ngày hôm sau, không có người tới quấy rầy cậu, cũng có lẽ có người tới kêu nhưng cậu căn bản không biết, dù sao cậu chính là bị đói tỉnh, lúc mới vừa tỉnh lại cậu cũng không rõ lắm trời đã chuẩn bị tối, thẳng đến lúc nhìn đồng hồ báo thức mới biết được đã sắp sáu giờ chiều.
Thời điểm cậu rửa mặt xong xuống lầu, mỗi một tầng đều rất an tĩnh, cửa phòng hai bên cũng đều đóng chặt, Cù Tầm Dương không biết bọn họ ở trong phòng hay là đều không ở nơi này, bất quá cậu cũng không muốn quản chuyện này.
Cậu đói đến không chịu được, chỉ muốn đi phòng bếp tùy tiện làm chút gì đó ăn.
Phòng khách không có bật đèn, màn cửa cũng đóng chặt cho nên tầm nhìn phi thường kém, cậu đối với bố cục nơi này còn chưa quen thuộc, sờ soạng đi qua nghĩ muốn ấn chốt mở, kết quả đột nhiên thấy trên sô pha ngồi một người, cậu bị dọa sợ chết khiếp, bước chân lảo đảo một chút cố tình phía sau còn có một cái chướng ngại vật, cậu bị vướng một chân trực tiếp ngã thành hình chữ X trên mặt đất.
Đèn phòng khách đột nhiên mở lên, ánh đèn đột nhiên chiếu đến làm cậu phi thương chói mắt, còn chưa kịp ngồi dậy đã trước tiêm bưng kín hai mắt của mình.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi dọa đến cậu?"
Thẩm Sơ Trạch hoang mang rối loạn đi đến bên cạnh, vươn tay với cậu.
Cậu sau khi thích ứng ánh sáng mới thấy một bàn tay ở trước mắt, liền nắm lấy tay Thẩm Sơ Trạch đứng lên.
Tối hôm qua mông chịu đủ tàn phá, hiện tại cú ngã này khiến mông trực tiếp tiếp xúc với mặt đất, làm cho chân cậu đều mềm nhũn.
Nhưng cậu cắn răng kiên ngạnh chống đỡ, không muốn để Thẩm Sơ Trạch nhìn ra.
Bằng không cũng... Quá mất mặt.
Bất quá nghĩ lại, Thẩm Sơ Trạch hẳn là cũng trải qua quá tình huống giống như cậu đi?
"Không... sao anh không bật đèn?"
Thẩm Sơ Trạch cười mỉa gãi gãi tóc: "Xin lỗi a, không cẩn thận dọa đến cậu, hiện tại nguồn năng lượng rất trân quý, cho nên tôi có thói quen tiết kiệm năng lượng."
Khu an toàn chiếm một địa hình có hạn, cho nên nguồn năng lượng nhân loại bên trong cần sử dụng cũng có hạn, tuy rằng hiện tại phần lớn nguồn năng lượng đều là nhân loại tự mình làm ra, nhưng một ít nguồn năng lượng tự nhiên cần thiết vẫn cần người của khu an toàn ra bên ngoài khai thác.
Mà khai thác này, có khi sẽ là một công trình rất lớn.
Bởi vì hố đen cùng quái vật biến dị, thế giới bên ngoài khu an toàn đều dị thường hung hiểm, nghe nói mỗi lần khai thác đều sẽ có rất nhiều lính gác cùng đi, nhưng vẫn sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, cho nên hiện tại khai thác nguồn năng lượng đối người bình thường mà nói cũng là một vấn đề đánh bạc tánh mạng.
Cũng bởi vì như vậy, toàn bộ khu an toàn đều đề xướng mọi người cùng tiết kiệm nguồn năng lượng.
Chẳng qua thế hệ trước người ta nói, hơn năm mươi năm trước sinh hoạt của nhân loại có tư vị hơn nhiều so với hiện tại, bọn họ đã từng nghĩ rằng hơn năm mươi năm sau nhân loại sẽ tiến đến thời đại công nghệ cao, có khả năng sẽ nghiên cứu ra phương pháp sống bất tử, nhưng ai có thể nghĩ đến bởi vì quái vật biến dị xâm lấn, nền văn minh khoa học kỹ thuật của nhân loại bị hạn chế lùi lại cực nhanh không nói, đến sinh hoạt cũng không bằng trước kia.
"Được rồi, vậy anh ngồi ở chỗ này làm gì?"
Cậu thật sự thấy rất kỳ quái, một người, không bật đèn, lẳng lặng ngồi trên sô pha làm gì?
Thẩm Sơ Trạch lại xấu hổ cười cười: "Tôi đang đợi Liên Hạc bọn họ."
Cù Tầm Dương khẽ nhíu mày: "Bọn họ không ở nhà?"
Thẩm Sơ Trạch gật đầu: "Ân, bọn họ buổi sáng đã đi tổng cục, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về, tôi có chút lo lắng, trước kia bọn họ đều trở về rất sớm."
Cù Tầm Dương không hiểu: "Sao lại lo lắng? Bọn họ không phải rất mạnh sao, chẳng lẽ tổng cục sẽ khi dễ bọn họ?"
Nghe nói cục quản lý người thức tỉnh siêu năng lực đối với 'Nộ Hải' rất coi trọng, bởi vì bọn họ rất mạnh, cho nên đối với cục quản lý, đối với mọi người mà nói bốn người 'Nộ Hải' này đều rất quan trọng, huống chi với tính cách của mấy người kia, Cù Tầm Dương cho rằng, vô luận thế nào bọn họ cũng sẽ không bị hại đi?
Thẩm Sơ Trạch nói: "Cũng không phải, chỉ là cậu cũng biết sau khi cậu được điều lại đây, tôi đã được an bài cho đội ngũ khác, hôm nay bọn họ mạnh mẽ đem tôi mang về, khẳng định sẽ chọc giận cấp trên, tôi sợ bọn họ sẽ bị xử phạt, nên rất lo lắng."
"Nga, ra là như vậy." Cù Tầm Dương rũ xuống mi mắt: "Tôi muốn đi nấu đồ ăn, anh muốn ăn không?"
Thẩm Sơ Trạch lắc đầu: "Mấy ngày nay tôi ở nhà đều không có mua đồ ăn, bất quá trong tủ lạnh có rất nhiều thực phẩm đông lạnh, cậu chọn một cái nấu lên ăn đi."
Cậu gật gật đầu, không nói gì nữa đi vào phòng bếp.
Cậu mở ra tủ lạnh tùy tiện cầm túi nước sủi cảo, đổ vào nồi, sau đó đặt nồi lên bếp điện từ chờ nước sôi.
Không biết vì sao, tâm tình đột nhiên có chút bực bội, vì nghe thấy Thẩm Sơ Trạch nói mấy người Liên Hạc mạnh mẽ đem hắn mang về.
Nếu bọn họ để ý Thẩm Sơ Trạch như vậy, sao phải đáp ứng tổng cục an bài cậu trở thành dẫn đường của bọn họ?
Rõ ràng đều là không tình nguyện, chỉ bởi vì độ xứng đôi cao thôi sao?
Độ xứng đôi cao thì có thể từ bỏ dẫn đường lúc trước đã có cảm tình sao? Có phải hay không về sau xuất hiện dẫn đường khác so với cậu có độ xứng đôi càng cao hơn nữa, cậu sẽ không cần lại làm dẫn đường của bọn họ?
Nếu thật sự có người như vậy xuất hiện, bọn họ khẳng định sẽ dứt khoát từ bỏ cậu đi? Rốt cuộc vẫn là bọn họ đối với cậu không có cảm tình.
Nghĩ như vậy, trong lòng cậu càng không thoải mái.
Nước sôi, Cù Tầm Dương mở ra túi sủi cảo đóng gói toàn bộ đổ vào, kết quả đổ xong cậu mới phát hiện, vừa rồi thất thần nên lấy nhầm vị rau hẹ cậu không thích ăn nhất, cố tình đây lại là vị sủi cảo phổ biến nhất.
Kỳ thật cậu bởi vì sợ đói cho nên cũng không kén ăn, chỉ là cậu từ nhỏ đã đối với vị rau hẹ cảm thấy buồn nôn, nhưng hiện tại những sủi cảo đó đều đã toàn bộ ở trong nồi, cậu cũng chỉ có thể nhận.
Lúc bưng sủi cảo ra, Thẩm Sơ Trạch cũng đi theo ngồi xuống bàn cơm.
Cậu còn tưởng rằng Thẩm Sơ Trạch muốn ăn, có chút vui vẻ, như vậy vừa lúc có thể giúp cậu chia sẻ một chút sủi cảo cậu không thích, liền hỏi hắn: "Ăn không?"
Thẩm Sơ Trạch lắc đầu: "Toii chỉ là thấy một mình ngồi ở chỗ kia quá nhàm chán."
Cậu có chút thất vọng gật gật đầu.
Xem ra vẫn là cậu phải tự mình gánh vác phần thống khổ này.
Ai... Thứ duy nhất cậu không thích, chính là rau hẹ...
Nếu đổi lại vị khác, cậu có khả năng dã sớm ăn ngấu nghiến, nhưng hiện tại, cậu tuy rằng đói đến không chịu được, lại chỉ có thể từng ngụm từng ngụm từ từ ăn.
"Không thích ăn sao?"
Thẩm Sơ Trạch đại khái chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng cậu cảm thấy hắn rất tinh ý.
Cậu trái lương tâm trả lời: "Còn ăn được."
Thẩm Sơ Trạch nâng cằm, chớp chớp mắt to, cười hỏi cậu: "Lần này thể nghiệm thế nào? Đã thích ứng chưa?"
Cậu miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: "Dù sao cũng là ấn tượng khắc sâu."
Thẩm Sơ Trạch nói: "Vậy cậu đã đi vào hố đen chưa? Bên trong là bộ dáng gì?"
Cù Tầm Dương nghi hoặc nhìn Thẩm Sơ Trạch: "Anh không biết sao?"
Thẩm Sơ Trạch bẹp bẹp miệng, "Đúng vậy, tôi chưa từng đi vào."
Cù Tầm Dương mặt đầy kinh ngạc, "Anh chưa từng vào? Sao có thể?"
Thẩm Sơ Trạch nói: "Thật sự, có thể là bởi vì tôi là cấp C đi, tôi chỉ cần tới gần hố đen thân thể liền chịu không nổi, sẽ có một loại cảm giác muốn ngất xỉu, cho nên tôi không có biện pháp nào đi vào."
Cậu khẽ nhíu mày: "Nhưng Dịch Dữ Kiệt nói anh lần đầu tiên đối mặt những thứ đó rất dũng cảm a?"
Thẩm Sơ Trạch nghi hoặc nghiêng đầu: "Thật sao?"
Hắn ngay cả làm hành động như vậy cũng sẽ làm người khác cảm thấy đáng yêu.
"Dữ kiệt nói đại khái là quái vật biến dị đi?"
Cù Tầm Dương nói: "Tôi không biết, cũng có khả năng, anh ta cũng không nói rõ ràng..."
Khi đó Dịch Dữ Kiệt chỉ khen Thẩm Sơ Trạch dũng cảm, đích xác không có nói thẳng Thẩm Sơ Trạch không sợ thứ gì, chỉ là khi đó bọn họ ở trong hố đen, cậu liền cho rằng Dịch Dữ Kiệt nói chính là hố đen.
Thẩm Sơ Trạch lộ ra tươi cười làm cậu cảm thấy có chút ngọt ngào: "Kỳ thật cũng không phải lá gan toii lớn, chỉ là tôi biết bọn họ rất mạnh, cho nên tôi tin tưởng vô điều kiện vào bọn họ, tôi biết bọn họ nhất định sẽ bảo vệ tôi thật tốt."
Cù Tầm Dương ngây ngẩn cả người.
Tín nhiệm vô điều kiện sao?
Không có cảm tình sẽ làm không được đi...
Cậu đã biết bốn người Liên Hạc có bao nhiêu cường đại, cũng có thể tin tưởng dưới sự bảo vệ của bọn họ vô luận là tình huống nguy hiểm gì cậu đều có thể hoàn hảo không hao tổn gì, nhưng cậu vẫn là không thể tín nhiệm bọn họ.
Bởi vì cậu không phải Thẩm Sơ Trạch, cậu cảm thấy bọn họ một ngày nào đó sẽ đem cậu vứt bỏ.
Đúng lúc này, cửa lớn phòng khách mở ra, bốn người Liên Hạc đi đến.
Thẩm Sơ Trạch lập tức đứng dậy, vui vẻ như là tiểu hài tử chạy tới ôm lấy cánh tay Liên Hạc, dùng ngữ khí có chút làm nũng hỏi bọn hắn sao hiện tại mới trở về, "Em đã phải lo lắng gần chết."
Không biết vì sao, cậu chính là nhịn không được tưởng tượng một chút, nếu là cậu, cậu có thể giống Thẩm Sơ Trạch tự nhiên làm nũng với một người khác như vậy hay không.
Giống như không được.
Đầu tiên cậu không có gương mặt non mềm đáng yêu giống Thẩm Sơ Trạch, cũng làm không được ra vẻ mặt đáng yêu như vậy.
Tiếp theo, nếu cậu cùng mấy người Liên Hạc làm nũng, nói không chừng sẽ bị một chân đá văng đi?
Liên Hạc tùy ý hắn kéo, ngữ khí bình đạm nói: "Bởi vì Trương Hải Lương cùng Phàn Nhạc Nhạc chết phải làm báo cáo suốt một ngày, cho nên chậm."
Thẩm Sơ Trạch nói: "Nguyên lai là như thế, làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng là bởi vì em."
Dịch Dữ Kiệt hừ cười: "Bởi vì cậu cái gì? Cậu sẽ không cho rằng chúng tôi đem cậu mang về sẽ bị trừng phạt đi?"
Thẩm Sơ Trạch nói: "Đúng vậy, dù sao cũng là bởi vì em các anh mới cãi mệnh lệnh của tổng cục không phải sao."
Dịch Dữ Kiệt ngữ khí ngạo mạn nói: "Cậu vốn dĩ chính là dẫn đường của chúng ta, mang cậu trở về sao có thể xem là cãi lệnh?"
Động tác múc sủi cảo của Cù Tầm Dương dừng một chút, sau đó cậu cúi đầu yên lặng đem viên sủi cảo cậu không thích kia nhét vào miệng.
Lúc này Hứa Uyên đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, xoa bụng nói sắp chết đói.
Hắn nhìn trong chén Cù Tầm Dương chỉ mới ăn một ít nói: "Sủi cảo còn không?"
Cù Tầm Dương lắc đầu.
Thẩm Sơ Trạch lập tức nói: "Các anh cũng chưa ăn cơm chiều sao? Để em đi nấu cho các anh."
Hứa Uyên lại híp híp mắt nói không cần, sau đó hướng Cù Tầm Dương nói: "Cậu có phải không thích ăn không?"
Cù Tầm Dương ngẩn ra một chút, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Uyên, có chút kinh ngạc hắn như thế nào phát hiện ra.
Hứa Uyên đem chén của Cù Tầm Dương kéo đến trước mặt chính mình, "Cậu không thích ăn vừa lúc để cho tôi ăn là được."
Cù Tầm Dương thất kinh nói: "Tôi đã ăn qua..."
Hứa Uyên trực tiếp dùng cái muỗng múc sủi cảo nhét vào trong miệng, "Làm sao vậy?" Sau đó cười tủm tỉm nói: "Nga, tôi không chê."