Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguyên nữ phụ sở dĩ đẩy Lục Thời Minh vào đám zombie, nguyên nhân là do lúc bọn đang nắm tay chuẩn bị vào khu sinh tồn, sống một cuộc sống tốt đẹp, nguyên nữ phụ đột nhiên phát hiện trên người Lục Thời Minh có vết zombie cắn.
Lúc ấy, bọn họ đang đứng trên thùng hàng. Tiết trời u ám, cuồng phong gào rít dữ dội, phía dưới là zombie vây quanh. Cửa chính khu sinh tồn gần trong gang tấc. Binh sĩ vũ trang cũng phát hiện ra bọn họ, chuẩn bị tới cứu viện. Người đàn ông vì bảo vệ cô gái kia mà nhường tất cả đồ ăn cho cô. Vốn dĩ là chàng trai tuấn mỹ thon gầy, giờ phút này sắc mặt trắng bệch, đơn bạc như tờ giấy. Nhưng cho dù có như vậy cũng không che được ánh sáng như châu như ngọc của hắn.
Nhưng vạn vật khi đứng trước sinh mệnh đều nhỏ bé như nhau. Nguyên nữ phụ trước mặt người khác là một đóa bạch liên hoa thánh mẫu. Thế nhưng lúc đối mặt với Lục Thời Minh, cô ta lại không chút do dự đẩy hắn xuống dưới.
Người đàn ông thân thể mỏng như giấy rơi vào đám zombie, nháy mắt bị nhấn chìm.
Nguyên nữ phụ quỳ ở nơi đó, lệ rơi đầy mặt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn gọi đó là nước mắt cá sấu.
Thực ra sau khi nam chính trùng sinh cũng đã từng cho nữ phụ một cơ hội.
Vẫn là trên thùng hàng kia.
Vẫn là đám zombie ấy.
Lúc nguyên nữ phụ nhìn thấy vết cắn trên cổ tay Lục Thời Minh, không nói một câu, vẫn hành động giống đời trước. Nhưng mà điểm khác biệt chính là, Lục Thời Minh cùng kéo cô ta xuống.
Lục Thời Minh có không gian.
Nguyên nữ phụ không có.
Lúc Lục Thời Minh bị zombie vây quanh, trốn trong không gian, kích phát ra dị năng cường đại.
Mà nguyên nữ phụ lại biến thành bữa ăn của zombie.
Thực ra Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng định đẩy Lục Thời Minh vào trong đống zombie, sau đó nam chính sẽ bị kích phát dị năng trâu bò, sau đó cô cũng có thể an tâm qua đời.
Chỉ tiếc, chỗ này không có zombie, cũng không có thùng hàng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ưu thương ngửa mặt một góc 45° nhìn trời, sau đó đụng phải cằm của Lục Thời Minh.
Người đàn ông che miệng, có tia máu chảy ra qua kẽ tay hắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:!!! Không phải tôi cố ý!
"Mùi máu tươi sẽ dẫn zombie tới." Trịnh Thụ không biết xuất hiện từ chỗ nào, trực tiếp chỉ vào Lục Thời Minh nói: "Mày ra ngoài dọn dẹp sạch sẽ."
Bên ngoài tối om, một tên yếu ớt tay trói gà không chặt như Lục Thời Minh mà ra ngoài cũng chính là đi làm đồ ăn cho zombie.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức đứng lên, "Em đi với anh."
"Được."
Lục Thời Minh cầm tay nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Trịnh Thụ sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm nửa ngày, sau đó cũng đi.
Lục Thời Minh mang theo Tô Nhuyễn Nhuyễn leo lên nóc xe quân đội.
"Ngồi cao mới nhìn được xa."
Cũng chết nhanh hơn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn điên cuồng gạt đầu.
Anh là nam chính, anh nói gì cũng đúng.
Lục Thời Minh buông tay mình ra, lộ ra vết máu ở khóe miệng.
Nương theo ánh trăng, Tô Nhuyễn Nhuyễn cẩn thận tiến tới nhìn.
"Cắn phải đầu lưỡi."
Lục Thời Minh phun ra một búng máu.
Môi mỏng mím chặt, độ cong khóe môi vẫn giống như trước, lạnh lùng mà xa cách.
Người nho nhã, cho dù có là thổ huyết cũng đẹp khiến người khác giận sôi.
Lục Thời Minh vốn là loại công tử như châu như ngọc, một búng máu này phun ra khiến hắn thiếu mấy phần ngang ngược của ngày thường.
Tựa như một gốc hồng liên yêu dã lẩn trong đóa bạch liên thuần khiết, đẹp đến chói mắt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn không hiểu sao lại có chút cảm giác tú sắc khả xan*
(*vẻ đẹp mài ra ăn được)
.
Sau đó lập tức cho mình một bật tai.
Rõ ràng người tú sắc khả xan là cô, thế mà cô còn muốn tú sắc khả xan người khác!
Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay đỡ trán, cảm thấy đầu mình chắc bị hỏng rồi.
Chẳng lẽ là do uống nước quá nhiều sao?*
(*ở đây bạn Tô nghĩ mình não bị úng nước á =)))
Tô Nhuyễn Nhuyễn lắc lắc đầu mình.
Không có nước chảy ra mà.
"Loảng xoảng bang..."
Đột nhiên, trong xe quân đội truyền đến động tĩnh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, thấy một cây dây leo vươn ra từ gầm xe, sau đó mở khóa cửa xe quân đội.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt ngơ ngác nhìn cửa khoang xe bị mở ra.
Lộ ra một cái đầu.
Sau đó lại là một cái đầu.
Sau đó lại là một cái đầu nữa.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mừng rỡ thấy được các tiểu khả ái lâu rồi cô chưa gặp. Nhóm tiểu khả ái điên cuồng tỏ tình, "Ngao ngao ngao ngao..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn hưng phấn đáp lại. Sau đó phát hiện nhóm tiểu khả ái này khá quen.
Hả?
Mấy con này không phải là đội mồi nhử đi theo bên người Trịnh Thụ sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn kỹ lại, rốt cuộc phát hiện, trên người đội mồi nhử này dù ít hay nhiều đều có một chút đoạn dây leo màu xanh.
Có cái gãy, có cái không gãy, trói buộc đám người mồi nhử đã biến thành zombie.
Tô Nhuyễn Nhuyễn có chút kỳ quái.
Zombie ngày càng nhiều.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhịn không được hoài nghi thùng xe này chảng lẽ là động không đáy?
"Nhuyễn Nhuyễn..."
Bỗng nhiên, sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn truyền đến giọng nói của Lục Thời Minh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn quay đầu liền thấy người đàn ông sắc mặt trắng bệch lộ ra cổ tay của mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy một vết cắn.
Tình huống này là như thế nào, chuyện quái gì vậy!
"Anh bị zombie cắn."
Người đàn ông ánh mắt trấn định, sắc mặt bình tĩnh, tròng mất đen nhánh đau đớn nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy hôm nay chính là ngày giỗ của cô.
Chờ một chút, cái cảnh tượng này hình như quen quen?
Không đợi Tô Nhuyễn Nhuyễn hiểu ra chuyện gì, thân thể người đàn ông bên kia bỗng nhiên lảo đảo, sắc mặt trắng bệch ngả về sau. Phía sau hắn, là đám zombie đang giương nanh múa vuốt chuẩn bị gia nhập bữa buffet.
"Không!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn sợ hãi hét lên, lập tức duỗi cánh tay mình ra.
Tay người đàn ông sượt qua tay cô, thân hình gầy gò ngã về phía sau.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị dọa.
Trời đất ơi!
Đừng có đè phải nhóm tiểu khả ái của cô!
...
Lục Thời Minh ngồi xổm trong không gian đẹp như tiên cảnh của mình, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn nằm dưới đất như người chết.
Vậy mà... nhảy xuống theo hắn? Chẳng lẽ là muốn cứu hắn sao?
Nếu như bây giờ Tô Nhuyễn Nhuyễn còn tỉnh, nhất định sẽ khóc ròng ròng nói không phải. Cô chỉ là lúc chạy tới bị ngã, sau đó mới nhào vào ngực hắn mà thôi.
Lục Thời Minh xắn tay áo mình lên, ngâm cánh tay mình trong linh tuyền, vết cắn trên cổ tay kia ngay lập tức biến mất.
Thực ra hắn tự cắn mình. Lục Thời Minh đã sớm phát hiện Trịnh Thụ trói những người làm mồi nhử đã biến thành zombie này, nhét vào trong xe. Lại không nghĩ đến, Tô Nhuyễn Nhuyễn sẽ đi cùng hắn.
Đầu ngón tay người đàn ông lướt qua hai gò má Tô Nhuyễn Nhuyễn. Ngón tay hắn dài, trắng nõn, nhẹ nhàng lướt qua hai gò má trắng mèm của Tô Nhuyễn Nhuyễn, lưu lại một vết máu. Vết máu kia chảy từ thái dương Tô Nhuyễn Nhuyễn xuống, đến chỗ vành tai thì đọng lại.
Từng tia máu như chảy trên bạch ngọc.
Dường như bị đau.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lẩm bẩm mọt tiếng nhưng không tỉnh.
Lục Thời Minh trầm mặc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn thật lâu, sau đó mới xốc cô lên, kéo cổ áo cô đặt cô vào trong linh tuyền ngâm nước, sau đó rửa qua loa, cứ như nhúng đồ lẩu.
Giội nước từ đầu đến chân.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Trong mơ cô biến thành một cây củ cải trắng.
Là loại củ cải có lá xanh tốt.
Cô bị người ta nắm lấy lá, nhúng trong nồi lẩu, chà xát.
Làm một cây củ cải, cô muốn thở phào một hơi, lại bị dìm uống mấy ngụm nước dùng.
Phì! Uống cũng ngon lắm!
Tô Nhuyễn Nhuyễn không biết mình uống bao nhiêu nước dùng, đợi đến lúc cô tỉnh lại liền thấy gương mặt phóng đại của Nghê Dương.
"A!"
"Cô là cái đồ đần độn!" Nghê Dương tát cho một bạt tai.
Tiểu ngu ngơ Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức thấy đầu mình ong ong.
"Cháy rồi mà cô còn ngủ như chết!"
Nếu không phải Lục Thời Minh kịp thời phát hiện, hôm nay toàn bộ bọn họ đã biến thành thịt người nướng.
Hả? Cháy rồi? Cháy lúc nào?
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu, nhìn thấy nhà kho trước mặt không biết từ lúc nào đã bị lửa lớn rừng rực vây quanh.
Ông lão đang chạy trốn.
Được Nghê Dương đưa tay kéo lại.
"Cảm ơn cô gái."
Ông lão nói lời cảm ơn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thoáng qua ông lão đang nói chuyện với con zombie.
Zombie bước khập khiễng, "Grừ grừ grừ..."
Ông lão nói: "Aiya, sao lại không quan tâm đến người khác thế chứ. Mấy cô gái bây giờ đã tiền mãn kinh..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Không phải là tuổi dậy thì sao?" Hơn nữa người ta rõ ràng là nam.
Ông lão nói: "Hả? Ăn? Ăn cái gì?"
Nghê Dương mặt không đổi sắc giả quyết zombie, sau đó ném ông lão lên xe.
Bỗng nhiên, trong nhà kho lửa lớn đang cháy bùng bùng, xuất hiện vô số dây leo dường như muốn dập tắt thế lửa.
Thế nhưng dây leo là vật bắt lửa.
Không chỉ không dập được lửa, ngược lại lửa càng cháy to hơn.
"Rắc rắc rắc..."
Dây leo từng chút từng chút bị lửa thiêu.
Đột nhiên, "rầm" một tiếng, cửa nhà kho sụp đổ. Từ bên trong một người đen xì bò ra... người cây?
Là Trịnh Thụ!
Toàn thân Trịnh Thụ được dây leo bao quanh, ông ta cố gắng xông ra ngoài. Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy người bốc cháy lao ra, không hiểu sao lại nhớ đến Vương Căn.
Lại thêm một... thái giám?
Bác sĩ đi theo vội vã nâng người ông ta lên, gỡ ra dây leo bên ngoài, cẩn thận kiểm tra lại phát hiện Trịnh Thụ đã chết.
Cả người bị thiêu đen như than.
Trịnh Thụ đáng thương, ngay cả thái giám cũng không thể làm.
Thảo nào tên là Trịnh Thụ, thì ra là phải bị hấp chín*.
(*tên Trịnh Thụ phiên âm là /zheng shu/, hấp chín cũng đọc là /zheng shu/ nhưng khác dấu)
Tô Nhuyễn Nhuyễn không rảnh quan tâm Trịnh Thụ, cô kéo lấy Nghê Dương nói: "Lục Thời Minh đâu?"
Nghê Dương nhíu mày, "Cậu ta không phải là đi cùng với cô sao?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ lại, Lục Thời MInh hình như vẫn còn ở trong đám zombie!
Sắc mặt cô gái nhỏ ngay tức khắc trắng bệch.
Tô Nhuyễn Nhuyễn tuyệt đối không nghĩ tới, hôm nay lại là ngày giỗ của Lục Thời Minh!
...
Trong nhà kho mịt mù khói.
Mọi người chạy tứ phía. Phía sau Trịnh Thụ là lửa cháy ngùn ngụt. Ông ta vung dây leo của mình, cảm giác được thế lửa lan từ bốn phía. Khói đen tràn ngập, khói bốc lên làm mắt Trịnh Thụ cay xè. Ông ta nằm rạp trên mặt đất, chật vật bò, trên đùi cắm một cái rìu.
Cái chân kia đã máu me đầm đìa, máu thịt be bét.
Sau lưng Trịnh Thụ một người đàn ông chậm chạp đi đến. Hắn mặc đồ rằn ri, trên lưng mang ba lô.
Trịnh Thụ nheo mắt lại, vẻ mặt sợ hãi, "Lục Thời Minh?"
Người đàn ông đi tới, cách Trịnh Thụ khoảng một mét. Trịnh Thụ cúi đầu nhìn cái rìu trên chân mình, đột nhiên tỉnh ngộ. Chính tên Lục Thời Minh này đánh lén ông ta, nếu không thì ông ta đã sớm chạy thoát khỏi cái nhà khô ngập trong lửa này.
Trịnh Thụ nhe răng cười một tiếng, "Muốn chết!"
Dây leo từ tứ phía bay vụt về phía Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh đứng ở nơi đó, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc. Phía sau hắn cũng có một cây dây leo xuất hiện.
Rất nhỏ, hoàn toàn không thể so với dây leo của Trịnh Thụ.
Cây dây leo kia lúc đối mặt với dây leo to lơn của Trịnh Thụ bị dọa rụt trở về.
"Phế vật."
Lục Thời Minh cười lạnh một tiếng, rút rìu trên đùi Trịnh Thụ ra, sau đó thủ pháp lưu loát chặt đứt hết dây leo của Trịnh Thụ.
Khỏi lửa dày đặc, Trịnh Thụ không thấy cái gì. Ông ta lảo đảo đứng lên, nhìn "cánh tay" trụi lủi của mình, phẫn nộ đến cực điểm.
Sau đó vô số dây leo từ trong người ông ta bắn ra.
Cơ thể ông ta nhanh chóng phồng to ra, giống như một gốc đại thụ đã hút đầy nước.
Đầu ngón tay Lục Thời Minh mơn trớn cái rìu dính máu, đôi mắt lạnh lùng của hắn u ám thâm trầm, giống như vực sâu không đáy. Không lâu sau, từ đầu ngón tay hắn xuất hiện một cây dây leo nhỏ nhắn, xuyên qua đám dây leo thô to, cứ thế chui vào đầu Trịnh Thụ. Dây leo nhỏ lôi ra một viên tinh hạch màu lục, "ngao ô" một tiếng nuốt xuống. Cơ thể bị dây leo quấn lấy, giống như cái kén màu xanh lá, phá tan cửa chính nhà kho...
...
"Anh ở đây."
Ở nơi góc khuất vang lên một giọng nói yếu ớt. Lục Thời Minh chậm rãi đi tới, sắc mặt trắng bệch.
"Lục Thời Minh, cậu sao vậy?" Nghê Dương lo lắngđi lên, nhưng không đỡ hắn, chỉ nhìn từ trên xuống dưới.
"Vừa nãy gió thổi tới, hình như sốt rồi."
Nghê Dương thấy Lục Thời Minh yếu như gà đã thành thói quen.
Cô ấy nói: "Cậu, không bị zombie cắn chứ?"
Lục Thời Minh há hôc miệng, theo tiềm thức nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nói: "Không phải, không phải, anh ấy vừa mới đi xuỵt xuỵt*."
(*cách nói đáng iu của việc đi tè đó các bạn)
Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức túm Lục Thời Minh lên xe.
Tuy rằng nam chính vô địch, nhưng Nghê Dương cũng có hào quang của nữ chính. Nếu Nghê Dương bắn chết Lục Thời Minh, vậy thì cái chết của Lục Thời Minh phải tính lên đầu cô rôi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thở hổn hển mang Lục Thời Minh lên xe, sau đó lục lọi trong cái túi nhỏ của mình, "Anh có đói không, có khát không? Muốn uống cái gì?"
Thuốc trừ sâu DDVP, bách thảo khô*, hay là Hạc Đỉnh Hồng**?
(*tên tiếng anh là Paraquat, có tên hóa học là muối cationic 1-1'-dimethyl-4-4'-bipyridine, là một loại thuốc diệt cỏ)
(**thường được gọi là asen, là một chất cực độc)
Lục Thời Minh liếc chai chai lọ lọ trong tay cô, tự mình động thủ lấy ra một bình nước khoáng giả nhưng thực chất là nước linh tuyền.
Tô Nhuyễn Nhuyễn xum xoe thất bại: Thật đau lòng quá đi o(╥﹏╥)o. . .
-----------------------------------------
Tớ sẽ thay đổi lại xưng hô của Lục Thời Minh và Nghê Dương tại vì trước kia Nghê Dương không biết tuổi của Lục Thời Minh nên xưng hô chung chung, ở chương 10 Nghê Dương mới biết Lục Thời Minh nhỏ tuổi hơn mình nên tớ sẽ để Nghê Dương xưng hô cậu-tôi với Lục Thời Minh.
Công nhận bạn Tô tốt bụng ghê á, thì ra bạn ấy lấy mấy thứ không đâu là có ý đồ như vậy. Và câu hỏi dây leo nhỏ ở chương trước giờ chắc các bạn cũng lờ mờ đoán ra rồi nhỉ. Đó chính là một dị năng của Lục Thời Minh.