Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Doãn Sinh là một người mờ nhạt, là loại người mà khi bị ném vào trong biển người cũng sẽ không bị ai phát hiện. Cha mẹ ly dị, không người dạy dỗ, vì nguyên nhân gia đình đã dẫn đến tính cách u ám lại bi quan, chán đời của gã.
Thời điểm tận thế tới, gã đang nhốt mình trong phòng. Đây cũng chính là lý do vì sao ngay từ đầu gã có thể trốn qua một kiếp. Nhưng vì chuyện đồ ăn cho nên gã bắt buộc phải đi ra ngoài.
Thật ra đối với zombie, Doãn Sinh cũng không có gì sợ hãi. Thứ gã thật sự sợ hãi chính là loài người. Những người kia như bị điên, không quan tâm là người hay là zombie, bắt được liền giết. Ngày đó Doãn Sinh một mình ra ngoài kiếm vật tư, vất vả lắm mới tìm được hai cái bành mì lại bị người khác phát hiện.
Những người kia điên cuồng lao đến muốn cướp đồ của gã. Thậm chí ngay cả mấy đứa trẻ cũng có thể vì đồ ăn mà hung tợn cắn gã mấy phát, làm cho gã phải buông bánh mì trong tay ra.
Thời điểm đó, Doãn Sinh nghĩ, nếu như gã có thể không bị những kẻ kia nhìn thấy thì tốt biết bao. Doãn Sinh không biết, lúc đó nguyện vọng trong lòng mình mãnh liệt cỡ nào, gã chỉ biết là, chính gã biến mất rồi.
Những kẻ kia không nhìn thấy gã, đi vòng quanh tìm kiếm như lũ ruồi bọ không đầu. Doãn Sinh mang toàn bộ vật tư của bọn họ đi, sau đó mở cửa chính, thả cho zombie đi vào.
Những kẻ kia điên cuồng kêu to, cuồng loạn, bi thảm như chó nhà có tang, chạy tán loạn trong vòng vây zombie.
Khi nhìn cảnh tượng đó, Doãn Sinh cười lớn không thôi.
Chơi thật vui.
Giết người thú vị hơn giết zombie nhiều.
Bắt đầu từ lúc đó, tính cách của gã hoàn toàn méo mó. Gã cảm thấy mình đã trở thành chủ tể của cái tận thế này, gã có thể khống chế tất cả.
Mặc dù lúc này gã bị trùm bao tải, còn bị đánh tơi bời một trận nhưng Doãn Sinh biết, những người này căn bản là không trốn thoát nổi bàn tay gã.
"Quả nhiên là mày."
Nghê Dương nhíu mày, bỏ bao tải ra. Doãn Sinh bị đánh đến cả mặt đầy máu đang ngồi trong bao cười âm hiểm, khóe miệng còn đang chảy máu, ngay cả răng cũng rụng mấy cái.
Nếu như đã bị lật tẩy, Nghê Dương cũng chẳng thèm ngụy trang nữa. Thời gian cấp bách, cô kéo mạnh gã, gấp gáp hỏi: "Có phải chúng mày từng cướp một chiếc xe của khu Than Đá. Bên trong còn có hai tên dị năng giả?"
Trên mặt Doãn Sinh không chút sợ hãi, không trả lời câu hỏi kia, "Chúng mày là người khu Than Đá tới? Nghe nói khu Than Đá co một dị năng giả hệ lôi, lại là phụ nữ, thì ra là mày."
Nói đến đây, Doãn Sinh quỷ dị cười một tiếng, "Cho dù chúng mày có bắt được tao cũng không thoát được. Toàn bộ người trong làng đều là người của bọn tao. Chúng mày chỉ là ba ba trong rọ mà thôi."
"Lạch cạch" một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Phạm Mạch xuất hiện ở cửa, phía sau chị ta là mười người anh em vợ. Năm người trong phòng cùng nhìn sang.
Doãn Sinh cười nói: "Mày xem, tới rồi."
Mười tên anh em vợ xông lên. Là đội trưởng tiểu đội tìm chết, Tô Nhuyễn Nhuyễn lậ tức tỏ vẻ tôi xông lên trước, mấy người bọc hậu đi!
Sau đó bị trói chân trói tay mang về. Cô thất bại.
Bọn họ bị chặn ở trong phòng, quả nhiên giống như lời Doãn Sinh nói, biến thành ba ba trong rọ.
"Lúc đầu cũng không muốn gây chuyện lớn như thế."
Phạm Mạch cũng không được coi là xinh đẹp, ngày thường vẫn luôn là dáng vẻ kẻ vô dụng, cũng không nhìn ra có mánh khóe lợi hại nào, tựa như một người phụ nữ nông thôn bình thường.
Nhưng giờ phút này, trong bóng tối, giọng nói của chị ta lại mang theo âm điệu kỳ quái, giống như có một ma lực khiến người khác mê đắm; giống như mỹ nhân ngư yêu mị mê hoặc vẫn luôn yên lặng ngồi trên mỏm đá, dùng giọng hát xinh đẹp kia khiến con thuyền đâm vào tảng đá ngầ, kéo con người ta xuống vực sâu.
Nghê Dương vẫn luôn tránh xung đột chính diện với mấy người này, hi vọng có thể bảo vệ mọi người an toàn trong lúc tìm ra cách cứu em gái. Nhưng hiện tại dường như không thể kiểm soát được tình hình nữa.
Nghê Dương nhạy bén cảm nhận được, so với Doãn Sinh, Phạm Mạch hiển nhiên nguy hiểm hơn nhiều.
"Giết!Giết hết bọn chúng!"
Doãn Sinh hưng phấn gào thét, bời vì vừa rồi bị đánh cho rụng răng nên khi nói chuyện có chút thì thào.
Nghê Dương muốn naanng súng, nhưng cô phát hiện, khi Phạm Mạch cất tiếng nói, cô ngay cả súng cũng không nhấc lên nổi.
"Cô là quân nhân chính trực, cô giữ vững lời thề của mình. Nhưng trong tận thế như này rồi cuối cùng cũng sẽ có một ngày, cô sẽ từ bỏ nó..." Ánh mắt trầm tĩnh của Phạm Mạch nhìn về phía Tiêu Trệ, trong bóng tối, giọng nói kia như đến từ địa ngục, giống như lớp đường ngọt ngào bọc bên ngoài viên thuốc độc.
Vẻ mặt Tiêu Trệ cứng lại, chỉ cảm thấy đầu mình trống rỗng, ngay cả súng cũng không cầm nổi.
"Lạch cạch" một tiếng, súng của anh rơi xuống đất. Tiêu Trệ quỳ xuống, hai mắt nhắm nghiền tựa như vô cùng mệt mỏi.
Sự thay đổi này khiến tất cả mọi người trong phòng phải đổi sắc mặt. Nghê Dương mở to miệng, lại phát hiện bản thân không phát ra âm thanh nào, chỉ có mười tên anh em vợ và Doãn Sinh dường như đã tập mãi thành thói quen, trên mặt nở nụ cười đáng sợ.
Phạm Mạch chậm rãi chuyển hướng sang Nghê Dương, ngữ điệu nhẹ nhàng thong thả như gió xuân, nhưng thật ra lại la một lưỡi đao sắc nhọn, đâm vào tim cô, "Cô là một cô gái mạnh mẽ, cô có thể xưng bá tại tận thế, thế nhưng cô có một điểm yếu, em gái cô..."
Nghê Dương lập tức mở to hai mắt, thân hình cao gầy nhào lên phía trước, vốn nên là một động tác mạnh mẽ nhưng lại giống như là bất lực giãy dụa trên mặt đất. Đôi mắt đỏ ngầu của cô, trong giọng nói quỷ dị như ác ma ngâm xướng, dần dần nhắm lại.
"Các người..."
Phạm Mạch quay đầu, nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh.
Ác mộng không đáy, vực sâu tàn khốc đang gào thét, rơi vào đi.
Chị ta giơ tay lên, sau đó chậm rãi buông xuống, lẩm bẩm giống như m quỷ, "Ngủ đi."
Trong góc nhà, Lục Thời Minh đưa tay, bảo vệ cơ thể sắp ngã xuống của Tô Nhuyễn Nhuyễn vào trong ngực, sau đó ánh mắt thâm trầm liếc nhìn về phía m, cuối cùng ôm lấy chăn, nằm lên giường.
...
Tiêu Trệ đi trong vô thức. Anh nhìn thấy phía trước có ánh sáng. Có giọng nói quen thuộc mà sang sảng của chàng trai truyền tới.
"Đội trưởng Tiêu, mau tới đây!"
Vẻ mặt Tiêu Trệ cứng lại, sau đó thấy được khuôn mặt của những hảo huynh đệ.
Họ không phải, đều đã chết rồi sao?
Tiêu Trệ chậm rãi đi qua, nhìn thấy từng khuôn mặt vừa mơ hồ vừa thân quen. Thần trí anh bắt đầu hoảng hốt.
Anh nghĩ, thì ra tất cả mọi người đều không chết.
Cái gì mà tận thế, chắc là giả rồi.
Trên khuôn mặt cương nghị của Tiêu Trệ nở ra nụ cười, anh sải bước đi về phía những người đồng đội. Mọi người kề vai sát cánh, nói chuyện rôm rả, đều là mấy câu chuyện đùa quen thuộc và những câu phàn nàn thông thường giữa những người đàn ông.
Trong lòng Tiêu Trệ càng lúc càng thả lỏng.
Cái gì mà tận thế chứ, quả nhiên là giả.
"Đội trưởng Tiêu, nghe nói xe minibus phía trước xảy ra sự cố, tạm thời điểu chúng ta đến xử lý một chút."
Có người đến truyền lời.
Tiêu Trệ gật đầu, nhanh chóng trở lại với công việc.
Xe trong quá trình điều khiển thì đụng phải hàng rào, suýt chút nữa là rơi xuống vách núi. Nghe nói nguyên nhân gây ra là do xe vượt quả tải trọng.
Tiêu Trệ là đội trưởng, xung phong đi đầu, không màng những lời khuyên can của đồng đội, một mình cột dây thừng an toàn, chậm rãi đi tới nửa đầu xe đã nghiêng xuống vách núi.
"Cùm cụp, cùm cụp..."
Trong xe phát ra tiếng va đập.
Tiêu Trệ nhắc nhở: "Đừng nhúc nhích, không nên cử động! Mọi người hiện tại vô cùng nguy hiểm!Tuyệt đối không nên cử động!"
Thế nhưng tiếng va đập càng lúc càng lớn, xe minibus lung lay sắ rơi. Tiêu Trệ không còn cách nào khác chỉ có thể gia tăng tốc độ.
Anh tới gần xe tải, dùng công cụ trong tay cạy mở buồng sau xe đã bị biến dạng. Có một cánh tay duỗi ra. Tiêu Trệ nhanh chóng bắt được, lôi người ra ngoài.
"Giết, giết người..."
Người kia bỗng nhiên dẩy Tiêu Trệ ra, chạy về phía trước.
Người trong xe chen chúc nhau mà ra, Tiêu Trệ bị đụng một cái làm cho anh lảo đảo. Dưới chân trơn trượt, rất nhiều đá vụn rơi xuống, cách vách núi chỉ kém nửa mét, may mắn các đồng đội kéo anh lại.
"Đội trưởng!"
"Không sao, đừng qua đây!"
Tiêu Trệ ngăn cản đồng đội, nhìn lại vào trong xe.
Bên trong có người máu me đầy mặt, trong tay còn đang nắm lấy một người để gặm.
Sắc mặt Tiêu Trệ trầm xuống, "Mọi người đừng sợ hãi!"
Tiêu Trệ nâng súng lên, nhắm ngay người kia. Trong xe quá tải có mười mấy người, nhao nhao trốn sau lưng các binh sĩ để tránh.
Cái người máu me đầy mặt kia ném thi thể trong tay, bò ra ngoài. Nhưng bởi vì xe đã sớm nghiêng rất nguy hiểm cho nên người kia khó khăn lắm mới duỗi ra một cái tay, liền bị rơi xuống vách núi cùng chiếc xe.
Tiêu Trệ khẽ nhíu mày, tiến lên phía trước một bước, sau đó sợ hãi khi nhìn thấy cách đó không xa trên vách đá, người kia bám trên vách, tứ chi bẻ cong thành đường cong kỳ quái, giống như bốn cái chân nhện, bò lên trên.
Sao mà có thể, ngã xuống như vậy mà còn chưa chết...
"Đội trưởng! Có mấy người bất thường!"
"Đưa đi bệnh viện trước!" Tiêu Trệ tạm thời bỏ qua nghi hoặc, nhanh chóng giải quyết hậu quả.
Trên đường đi đến bệnh viện, bên ngoài loạn cào cào. Giao thông ùn tắc, đâu đâu cũng có đám người ồn ào mà điên cuồng.
"Đội trưởng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Binh sĩ ngồi bên cạnh Tiêu Trệ ngoái đầu nhìn bốn phía, sắc mặt lo lắng, bỗng nhiên vẻ mặt cứng lại,, chỉ cảnh hỗn loạn bên ngoài xe, nói: "Những người kia...có vẻ giống zombie trong phim."
Zombie?
Tiêu Trệ căng thẳng, nhớ tới người trên vách núi kia, sắc mặt lập tức cực kỳ khó coi.
Đến bệnh viện.
Bệnh viện còn loạn hơn.
Tiêu Trệ cố gắng cùng những huynh đệ duy trì trật tự, không quan tâm những người bệnh đang che lấy cánh tay bị cắn đầm đìa máu điên cuồng gào thét.
Cả thế giới giống như địa ngục.
Những binh sĩ vũ trang khác cũng nhanh chóng xuất hiện, cố gắng khống chế cảnh hỗn loạn.
"Đội trưởng Tiêu, em trai anh hình như cũng bị thương."
Có người quen đi cứu viện, nhìn thấy em trai Tiêu Trệ liền tiện tay mang theo, lại không nghĩ rằng Tiêu Trệ cũng đúng lúc ở bệnh viện.
"Đội trưởng, chỗ này có giường bệnh trống này!"
"Hãy để cho những người khác trước."
Tiêu Trệ cũng không muốn sử dụng đặc quyền gì, vêt thương của Tiêu Bảo Bảo không sâu, anh có thể tự xử lý được.
Tình hình thật vất vả mới có thể ổn định lại.
Tiêu Trệ ôm Tiêu Bảo Bảo khóc đến đỏ hết cả mặt để xử lý vết thương, cũng không biết là bị ai cắn. Đứa trẻ nhỏ như vậy, bị cắn mạnh đến nỗi rớt cả một miếng thịt.
"Đại ca, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi. Uống nước đi."
Có người đưa nước đến, là người vừa rồi ở trên xe minibus.
Tiêu Trệ từ chối: "Mọi người uống đi."
Cũng có mấy người vây quanh anh, còn có mấy người đàn ông, quỳ trên mặt đất dập đầu khóc sướt mướt với Tiêu Trệ, nói lời cảm ơn, cũng lấy đồ ăn trên người đưa cho anh, "Cảm ơn các anh, cảm ơn các anh..."
Những người này đã trải qua sinh tử, mới biết trân trọng sinh mạng.
Tiêu Trệ nhanh chóng đỡ người dậy.
Khuôn mặt cương nghị kia mới nhìn tưởng là lạnh lùng vô cảm, nhưng lại là người đàn ông tâm địa mềm mại.
Đột nhiên, một lượng lớn binh sĩ vũ trang cầm súng đi vào, "Là zombie! Làn sóng zombie bùng phát! Phong tỏa bệnh viện! Người bị zombie cắn đã lây nhiễm virus zombie! Tất cả người bị thương phải xử bắn ngay tại chỗ!"
Tiêu Trệ cầm nước khử trùng rửa tay, lập tức dùng hơn nửa lọ.
Tiêu Bảo Bảo đau đến kêu gào. Tiêu Trệ vô thức đưa tay che miệng bé. Người đứng xung quanh Tiêu Trệ cúi đầu, nhìn thấy vết thương của Tiêu Bảo Bảo, nhao nhao lùi lại.
"Đội trưởng, Bảo Bảo có phải bị zombie cắn..."
Bên cạnh có đồng đội nói chuyện.
"Người từng bị zombie cắn phải xử bắn ngay tại chỗ!"
Những binh sĩ vũ trang xung quanh không ngừng kêu lên.
Người bên cạnh Tiêu Trệ càng lúc càng tản ra, chỉ còn tiếng Tiêu Bảo Bảo nghẹn ngào do đau đớn. Anh ngẩng đầu, nhìn thấy từng gương mặt mơ hồ. Anh không thấy rõ bọn họ, nhưng âm thanh của bọn họ lại rõ ràng truyền đến tai anh.
"Kia là một con zombie..."
Không, đây là em trai của anh, em trai ruột.
Người bị thương xung quanh bị xử bắn tại chỗ, có phản kháng cũng bị giết. Trong nháy mắt, cả bệnh viện biến thành một biển máu.
Tiêu Trệ chỉ cảm thấy bản thân mình như bị xé thành hai nửa. Anh trơ mắt nhìn một nửa bị phân ra kia. Mặc quân trang giống như anh, trong tay cầm khẩu súng giống anh, trên mặt lại tràn đầy vẻ lạnh lùng, quyết tuyệt. Người đàn ông kia giơ súng lên, nhắm ngay Tiêu Bảo Bảo. Người xung quanh từng tiếng từng tiếng thúc giục.
"Mau nổ súng, giết chết cái con zombie này!"
"Đây là zombie! Không thể giữ lại nó!"
"Đội trưởng, chúng ta là quân nhân! Không thể giữ lại con zombie này!"
Quân nhân, anh là quân nhân, phải nổ súng, nhất định phải nổ súng.
Nhưng không, không được, không thể nổ súng!
Không thể nổ súng!
Tiêu Trệ gào thét trong lòng nhưng căn bản không thể nói thành lời. Đó là bởi vì anh sợ hãi.
Anh đối với đất nước, có lòng trung thành tuyệt đối.
Nhưng kia là em trai ruột của anh!
Cơ thể Tiêu Trệ bị kéo xuống. Người đàn ông bị phân ra kia lạnh lùng nhìn anh một cái, sau đó bóp cò.
Tiêu Trệ nhìn thấy đôi mắt đen nhánh, long lanh, ngây thơ của Tiêu Bảo Bảo nhìn anh, đôi môi đỏ thắm hơi hé, dường như đang cất tiếng gọi anh "anh trai".
Sau đó viên đạn xuyên qua não, "đoàng" một tiếng, một đóa hoa máu xinh đẹ nở rộ.
Trong nháy mắt, thời gian ngừng lại.
Tai Tiêu Trệ ù ù, trước mắt chỉ là một màu đen ngòm, chẳng nghe thấy cái gì, cũng chẳng nhìn thấy thứ gì.
Không!
Tiêu Trệ trợn mắt, bỗng nhiên bước đến, duỗi hai tay, ôm chặt lấy cơ thể bé bỏng đã ngã xuống của Tiêu Bảo Bảo, quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt.
"A!"
Tiêu Trệ cuối cùng cũng gào thét. Tiếng gào thét kia như mang theo vị máu, dường như muốn phá vỡ tan lục phủ ngũ tạng của anh.
...
—————————————————
Vốn chương này tui cx làm xong khoảng 2/3 r và định up tuần trước nữa cơ nhưng do lap bị hỏng, sửa xong r thì bản thảo khoảng 2000 chữ chỉ còn hơn 600 :))) cho nên là mấy bé cấp 3 cấp 2 mà đi thi nghề thì cứ 5p nên lưu văn bản 1 lần nha, thầy cô nói k sai đâu