Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Ngô Minh nghe được nửa câu đầu, thầm nghĩ Thiết tượng có thể chế tạo đã không tới tìm ngươi, nhưng khi nghe đến nửa câu sau, Ngô Minh cũng có phản ứng. Đúng vậy, Lỗ đại sư trước đây còn không phải là đem Phế thổ quân đao cải tạo thành Cuồng bạo chi nhận sao, không có gì phải bàn về tay nghề của Lỗ đại sư, nếu có thể đem Liệp nhân bì giáp cải tạo một chút, thêm vào nguyên liệu da rồng, đó là không gì có thể tốt hơn.
Ngô Minh lập tức quyết định, đương nhiên sử dụng da rồng như thế nào là do Lỗ đại sư quyết định, để cảm ơn đối phương, Ngô Minh nhất định phải tặng một phần da rồng cho Lỗ đại sư làm phần thưởng.
Đồng vàng Lỗ đại sư không thiếu, nhưng lại ởm ờ tiếp nhận nguyên liệu này.
"Tiểu Ngô, ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Nếu ngươi không có việc gì khác thì ở lại giúp ta, tốc độ còn có thể nhanh hơn!"
Lỗ đại sư nói là làm, Ngô Minh cũng gật đầu, anh cũng muốn xem tay nghề của Lỗ đại sư.
Tiếp đó, Lỗ đại sư điểm vào Tạp sách của mình, hóa ra là một Tạp sách quý hiếm, chỉ nhìn hình dáng thì có vẻ đây là một Tạp sách được làm bằng thép, dày nặng, lớp da bên ngoài tràn đầy kết cấu kim loại.
Tạp sách 'Đoán tạo giả' đây là Ngô Minh biết được sau khi xong việc, có vẻ như Lỗ đại sư cũng là một người có kỳ ngộ.
Ngay sau đó, Lỗ đại sư đã lấy ra một tấm thẻ và kích hoạt thẻ.
Phanh!
Một con dao lột da xuất hiện trên tay Lỗ đại sư.
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Ngô Minh, Lỗ đại sư giải thích:
"Vảy của sinh vật rồng rất cứng, dùng vũ khí thông thường cũng khó có thể sát thương chúng chứ đừng nói đến việc sử dụng vảy của chúng để tạo ra thiết bị. Con dao lột da là một công cụ độc quyền mà ta có được khi thăng cấp thức tỉnh giả cấp hai, hẳn là chuyên dùng để cắt da rồng."
Ngô Minh không tin tà, còn lấy Cuồng bạo chi nhận cắt thử, không nghĩ tới Cuồng bạo chi nhận sắc bén cùng cứng rắn, vậy mà thậm chí không thể phá vỡ vảy rồng màu đỏ sẫm này. Dù cố gắng hết sức, cũng chỉ có thể vẽ một số vết trắng nông trên vảy rồng.
Lúc này Ngô Minh mới biết vận may của mình tốt như thế nào, nếu không phải là do mình nhặt được của hời, lấy được thi thể Phi long này từ cây Huyết Mộc khổng lồ, căn bản không có khả năng lấy được nguyên liệu này.
Có thể tưởng tượng bộ giáp làm bằng vảy rồng đỏ sẫm như vậy sẽ có khả năng phòng ngự cực cao.
Thời gian sau, Lỗ đại sư rất ít nói, toàn lực tập trung vào việc cường hóa Liệp nhân bì giáp, lúc đầu Ngô Minh có thể giúp một chút, nhưng Lỗ đại sư tự mình làm nốt phần còn lại.
Trong khoảng thời gian này, Ngô Minh đi ra ngoài và trở về biệt thự nhỏ, Duẫn Vân Phi và những người còn lại trong đội Liệp Ưng uống huyết thanh nên thương thế đã bình phục, Ngô Minh yêu cầu Duẫn Vân Phi tổ chức lại đội Liệp Ưng, anh ta cũng để Tiểu trùng tham gia. Theo kế hoạch của Ngô Minh, đội Liệp Ưng sẽ phát triển độc lập trước, cứ như vậy chính mình về sau cũng coi như là có thế lực nhất định.
Chỉ là ở giai đoạn này, Ngô Minh còn rất nhiều việc phải xử lý, chỉ có thể để Duẫn Vân Phi dẫn dắt bọn họ dần dần trưởng thành.
Đối với Duẫn Vân Phi, Ngô Minh cũng rất tin tưởng, cũng tin tưởng vào cách nhìn người của mình.
Sau khi mọi việc được giải quyết xong, Ngô Minh quay trở lại xưởng rèn của Lỗ đại sư, người vẫn đang bận rộn. Cũng may Lỗ đại sư là thức tỉnh giả cấp hai, thân thể được tăng cường nguyên khí, bằng không loại công việc cường độ cao này, đừng nói là một người lớn tuổi, ngay cả những người trẻ tuổi cũng không thể chịu được.
Sáng hôm sau Lỗ đại sư gọi Ngô Minh đến, nhìn thấy bộ áo giáp trên thẻ khiến Ngô Minh rất phấn khích.
Đối với vận dụng long lân cùng kim loại quả thực là gãi đúng chỗ ngứa. Ở một số nơi trọng yếu, có những tấm kim loại trộn với Bí ngân và kim loại cao cấp, độ cứng đã đạt đến 5 điểm đáng kinh ngạc, thậm chí ở một số bộ phận không cần phòng ngự quá mạnh, dù chỉ sử dụng da rồng mà độ cứng cũng rất ấn tượng, đạt 4 điểm. Có thể nói, mặc bộ áo giáp vào giai đoạn này, Ngô Minh đối chiến người không đủ thực lực, mặc kệ đối phương đánh như thế nào cũng không có việc gì.
Ngoài ra, hình dáng của bộ áo giáp da kim loại này cũng đã biến hóa, khiến nó trở nên trầm thấp và điềm đạm hơn, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy đây là một tác phẩm phi thường.
"Đây là tác phẩm ta hài lòng nhất. Mặc dù nó được cải tiến dựa trên nguyên tác, nhưng đây vẫn là tác phẩm ta hài lòng nhất, thử xem đi!"
Lỗ đại sư phảng phất như nhìn chằm chằm một kiện tác phẩm nghệ thuật mỹ lệ nhất, trong mắt tràn đầy tự hào.
Ngô Minh cõi lòng tràn đầy chờ mong cũng rất muốn mặc bộ áo giáp này trên người, thật sự là phi thường kinh người, tổng thể trọng lượng không cao, rất vừa vặn, ngay cả một số chiêu thức công kích khó cũng dễ dàng làm được.
“Đồ tốt!”
Ngô Minh thành khẩn kêu lên.
Lỗ đại sư cười nhẹ, sau đó nói:
"Ta chỉ dùng chưa tới 1/5 bộ da rồng, trừ phần thưởng ngươi tặng, còn lại đây ta vẫn kiếm được lời. Nếu bộ da rồng này xuất hiện trong hội đấu giá, ước tính những đội đó sẽ tranh nhau vỡ đầu! ”
Ngô Minh nhìn thấy một đống da rồng khác, đúng như lời nói của Lỗ đại sư.
" Lỗ ca, cảm ơn ngươi, đây là một chút tâm ý khác của ta. Không liên quan gì đến việc ngươi giúp ta chế tạo trang bị. Đó là một món quà nhỏ của ta!"
Ngô Minh từ trong lòng ngực lấy ra một cái chai, giống như bình rượu nhỏ, bên trong tự nhiên là huyết thanh cây Huyết Mộc.
Lỗ đại sư nhân phẩm không tồi, Ngô Minh tự nhiên sẽ không keo kiệt.
“Hảo tiểu tử, biết ta thích nhất là uống rượu, tới tới tới, để ta nếm xem là rượu gì!”
Lỗ đại sư tưởng là rượu nên nhận lấy, Ngô Minh không giải thích mà nói thẳng:
“Lỗ ca, gần đây ta phải đi xa mấy ngày, lần này ra ngoài mang theo bộ giáp của ngươi, ta cảm thấy an tâm hơn rất nhiều! ”
Nói xong, Ngô Minh đã sải bước ra ngoài.
Lỗ đại sư cười mở nắp chai uống một hớp.
Ngay sau đó, sắc mặt ông ta thay đổi ngay lập tức, chất lỏng trong miệng hóa ra vô cùng thanh thuần, khi vào đến dạ dày lập tức hóa thành một dòng nhiệt lưu, nhanh chóng lan đến tứ chi của cơ thể và truyền đến từng tế bào máu.
Lỗ đại sư cảm thấy nguyên khí khôi phục nhanh chóng, thậm chí có chút tiến bộ, hơn nữa thể chất mệt mỏi cũng bị cuốn trôi đi.
“Đây là cái gì?”
Lỗ đại sư hỏi trong tiềm thức, nhưng Ngô Minh lúc này đã rời đi. Ông ta sửng sốt nửa ngày, mới đem nắp bình đóng chặt, đem hơn phân nửa bình chất lỏng màu đỏ giấu đi, nói giỡn, thứ tốt như thế này hiển nhiên không có khả năng một lần đều uống xong, đồng thời Lỗ đại sư đối với Ngô Minh càng thêm tò mò.
"Tiểu tử này lần nào cũng có thể đem ra một số thứ tốt. Phải nói là ta đã nhìn thấy nhiều cao thủ ở Thành phố Sư tử, nhưng chưa từng gặp qua một người lợi hại như vậy, thành tựu không thể hạn lượng, không thể hạn lượng a!”
Nói xong, Lỗ đại sư xoa xoa bàn tay, lại tiếp tục công việc, đối với ông ta, rèn là lẽ sống và là tất cả.
Về phần Ngô Minh, anh ta đã lái xe ra khỏi Thành phố Sư tử với bộ Liệp nhân bì giáp tăng cường.
Chiếc xe đang chạy trên đường, nhưng Ngô Minh đang nghĩ về thông tin lão Kiếm thánh trong kiếp trước của mình. Đã một năm ba tháng sau thảm họa, Ngô Minh và Lưu Bân vẫn chăm chỉ làm việc ở Thành phố Sư tử, giống như hầu hết những thức tỉnh giả ở tầng chót, mặc áo giáp mỏng và đi săn thú rừng với vũ khí thông thường để đổi quái vật lấy các vật dụng sinh hoạt.
Khi đó, Ngô Minh không có nhiều thẻ, cho dù anh ta có, chúng đều là những thẻ cấp thấp. Tất nhiên, khi buồn chán vào các ngày trong tuần, thứ họ thích nghe nhất là những câu chuyện về một số huyền thoại của Thành phố Sư tử.
Trong số đó có một thức tỉnh giả, người cũng ở dưới cùng của hệ thống phân cấp, vô tình nhận được một thứ gọi là 'Đồng hồ bỏ túi của Kiếm thánh già' mà không nói cho ai biết. Và một tháng sau, anh ta tình cờ nghe tin có người gặp phải sinh vật cường đại ngoài tự nhiên, dùng thẻ trinh sát để xem thì anh chỉ thấy được tên của sinh vật cường đại này.
Đó là Kiếm thánh già.
Thức tỉnh giả trong lòng liền biết chắc chắn chiếc đồng hồ bỏ túi trên tay có liên quan đến lão Kiếm thánh, nên mạo hiểm xông vào khu vực nguy hiểm và tìm gặp lão Kiếm thánh.
Và hóa ra là anh ta đã đúng.
Vài ngày sau, khi thức tỉnh giả trở lại, anh ta đã nắm giữ được một kiếm kỹ cực kỳ đáng sợ, và sức mạnh của anh ta được cải thiện nhanh chóng, cuối cùng được một đội hàng đầu ở Sư Thành thu nhận làm thành viên nòng cốt.
Ngô Minh nhớ rất rõ điều này, vì vậy khi anh nhìn thấy chiếc đồng hồ bỏ túi của Kiếm thánh già trong khu vực ám tiêu, anh lập tức trả giá và lấy nó.
Theo trí nhớ, khu vực có lão Kiếm thánh là một khu vực nguy hiểm cách Thành phố Sư tử 100 km về phía bắc. Ở giai đoạn này, không có thức tỉnh giả nào dám tới một nơi như vậy, dù sao nếu như không may mà gặp phải sinh vật cấp ba thì không có chỗ kêu oan.
Xe một đường rong ruổi, đến khu vực không có ai, A mỗ cũng chạy ra ngồi xuống ghế lái phụ để hóng gió, nhưng dù vậy, Ngô Minh cũng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Qua gương chiếu hậu, Ngô Minh thở dài khi nhìn thấy hàng ghế sau trống trơn.
Lần này, mặc dù đã thành công lấy được thẻ bảo hộ và có được tước vị Thành phố Sư tử, nhưng Ngô Minh cũng mất đi Răng hàm Nhị nha, nói chính xác là cơ thể của chúng.
Bây giờ, cho dù Răng hàm và Nhị nha được ký sinh trên những thi thể bình thường, thì sức chiến đấu mà nó mang lại hoàn toàn không phải thứ mà Ngô Minh mong muốn. Ngay cả thi thể của chiến binh thổ dân đôi khi cũng không theo không kịp tranh đấu.
Chẳng qua Ngô Minh không vội, Răng hàm và Nhị nha vẫn ở đó, khi tìm được thân thể thích hợp, bọn chúng cũng có thể ký sinh. Tất nhiên, loại thi thể này cần thiết phải hoàn hảo mới có thể ký sinh được, nếu hư hao quá nghiêm trọng cũng không được, còn phải đáp ứng các điều kiện khác.
Từ bỏ những tạp niệm này, Ngô Minh bật CD trên ô tô lên, đặt một chiếc đĩa và nghe nhạc nhẹ, Ngô Minh rong ruổi ở trên đường không có một bóng người, ai cũng không biết phía trước đến tột cùng là nguy hiểm không biết hay vẫn là kỳ ngộ.
Vài giờ sau, xe của Ngô Minh đậu cạnh một cây xăng bỏ hoang.
Nó rất gần với một thị trấn của quận, vì vậy dọc theo con đường, có thể thấy nhiều xe bỏ hoang đậu bên đường, giữa đám cỏ vốn đã rất rậm rạp thỉnh thoảng sẽ tìm thấy một số quần áo và búp bê rách nát.
Về phần thi thể, Ngô Minh không tìm thấy một cái nào, chỉ có một số đã thành xương khô, mô tả tình cảnh thê thảm sau thảm họa.
Cây xăng đã hết xăng từ lâu, hòm thư phủ một lớp tro bụi dày đặc, trong cửa hàng tiện lợi cạnh cây xăng đã hết sạch không còn gì, hiển nhiên đã bị cướp không biết bao nhiêu lần.
Ngô Minh lúc này bên tai vừa động, nghe thấy động tĩnh gì đó, quay đầu lại liền thấy phía xa xa có vài bóng người lảo đảo chạy tới.