Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lục Tất Hành là một nam thanh niên nông thôn lớn lên ở thiên hà nghèo lão thiểu biên cùng, luôn rất muốn đến liên minh mang phong cách Tây tham quan, do đủ các nguyên nhân, chưa kịp khởi hành thì liên minh đã tan rã. Song trong ấn tượng của cậu, dù cho liên minh có hàng ngàn hàng vạn loại vấn đề, từ sáng đến tối đều khoác lác và thái bình giả tạo, nhưng xét đến cùng, đó vẫn là một nơi trù phú có thể cho đại đa số cả đời chẳng phải sầu lo. (Lão thiểu biên cùng chỉ khu giải phóng cũ, khu dân tộc thiểu số tự trị, khu biên giới và khu kém phát triển)
Cậu không ngờ, dưới Vườn Địa Đàng như hoa trong gương trăng đáy nước, lại biến hóa khó lường như vậy, đã thối nát đến tận rễ.
Khó trách vừa bị tấn công đã tan rã.
“Trọng tam trước khi loại khỏi quân đội, từng là quân bị quản lý khống chế trọng điểm của quân ủy liên minh, nó làm sao chảy ra liên minh? Tôi không biết, chỉ biết lô trọng tam cuối cùng quân ủy sản xuất đã là chuyện từ trăm năm trước.”
“Cho nên…” Lục Tất Hành hơi chần chừ, “Liên minh bị hải tặc vũ trụ càn quét, không hề là vì sức chiến đấu của quân đội kém, cũng không hề là vì chính phủ mắt mờ vô năng? Không phải… Anh nói mấy người các anh, sống yên lành không thích, tại sao phải làm nhiều chuyện lộn xộn như thế, có bất mãn lớn cỡ nào mà Vườn Địa Đàng không thể xoa dịu?”
Lâm Tĩnh Hằng nói: “Theo tôi biết, trong quân ủy, thậm chí một bộ phận thành viên quản ủy hội, người hằng ngày chặn phần lớn công năng Vườn Địa Đàng không phải số ít, chỉ là hình thái ý thức chủ thể bày ở đó, bọn họ đều biểu diễn rất yêu Vườn Địa Đàng, không tuyên truyền ra ngoài mà thôi.”
Lục Tất Hành nhíu mày suy nghĩ một chút: “Nhưng nghe nói Nguyên soái Woolf còn đang chủ trì công tác quân ủy, nếu đến bây giờ hải tặc cũng chưa thể hoàn toàn chiếm cả thế giới, phải chăng có thể chứng minh…”
“Chứng minh ông ấy trong sạch sao?” Lâm Tĩnh Hằng bình tĩnh nhìn cậu, “Chưa chắc, cũng có khả năng là chia chác không đều với hải tặc, hoặc minh hữu của ông ta không hề là Đoàn Quang Vinh chiếm đóng Votaw.”
Lâm Tĩnh Hằng bình thường lời cay độc thuận miệng phun ra, người quen biết hầu như đều từng bị hắn móc mỉa, nhưng Lục Tất Hành cảm thấy, những châm chọc khiêu khích đó cộng lại cũng không thấu xương như vài câu “bình tĩnh mà xem xét” này, cậu không nhịn được hỏi: “Anh thật sự từng tin tưởng ông ấy sao?”
Lâm Tĩnh Hằng không trả lời.
Hắn không phải là thần tiên, hắn không biết.
Nguyên soái Woolf là một trong những người đặt nền móng liên minh, hiệu trưởng đầu tiên của trường quân đội Ulan, đến nay vẫn là đại biểu hội đồng quản trị danh dự của trường, trước khi hắn được Lục Tín nhận nuôi, Woolf từng chăm sóc hắn, sau khi hắn lớn lên lại dốc hết sức lực đề bạt hắn.
Nguyên soái cả đời cúc cung tận tụy vì liên minh, học trò khắp thiên hạ.
Nếu cả người như thế cũng không thể tin tưởng, tuyên ngôn tự do của liên minh lại tính là gì đây?
Một ảo giác tập thể “thế giới ngập tràn tình yêu” ư?
Lâm Tĩnh Hằng biết mình không còn nhiều thời gian, vì thế cố hết sức nói rõ ràng ngắn gọn: “Mấy tháng trước, tôi đã gặp phải virus Cầu Vồng một lần ở chỗ Nguyên Dị Nhân, kháng thể tổng hợp hữu hiệu với nó, chứng minh trên tay Vệ đội thân vương Cayley không có virus Cầu Vồng biến chủng, bởi vì không có đạo lý dùng cơm thừa qua đêm ‘đãi khách’. Tôi đoán Ares Phùng thậm chí đến cả kế hoạch Nữ Oa trên sao Emma cũng không hay biết.”
Hiệp hội chống Utopia luôn oang oang phản đối thực nghiệm cơ thể người và cấy ghép phi tự nhiên, mới tạo thành Ares Phùng vẫn mang bộ dạng quỷ quái ấy đi gây chú ý khắp nơi, nếu để lão biết đám ngụy quân tử Hiệp hội chống Utopia bí mật làm những việc này, lão điên thân vương Cayley ấy khả năng đã tự lật họ rồi.
Lục Tất Hành chần chừ gật đầu, bắt đầu mơ hồ cảm thấy không đúng – không phải Lâm Tĩnh Hằng nói không đúng, mà là Lâm tướng quân người này, trước nay là một tên khốn “ngươi thích hiểu hay không thì tùy, ta nói gì ngươi cứ làm vậy là được”, từ khi nào có kiên nhẫn phân tích suy nghĩ của mình như thế?
“Người phát triển virus Cầu Vồng của Thiên Hà Số 8, từng che đậy bằng việc nuôi cấy thú cưng biến dị, mà thị trường lớn nhất của thú cưng biến dị còn là ở thiên hà khác của liên minh… Như vậy xem ra, khả năng người tài trợ kế hoạch Nữ Oa đến từ liên minh cao hơn vực ngoại. Hải tặc vũ trụ không chỉ một phương, mỗi phe một ưu thế riêng, người phản bội liên minh rất có thể cũng không chỉ một phương, khả năng sau đáng sợ hơn trước nhiều.”
Bất an trong lòng Lục Tất Hành càng lúc càng tăng, cậu nghĩ thầm: “Tại sao anh ấy phải nói với mình những việc này?”
Lâm Tĩnh Hằng nhìn Lục Tất Hành một cái thật sâu, trực tiếp trao đổi trong im lặng với Trạm Lư qua mạng tinh thần: “Nhịp tim và nhiệt độ cơ thể cậu ta bây giờ thế nào?”
“Nhịp tim hơi tăng, hẳn là do cảm xúc nhấp nhô,” Trạm Lư trả lời, “Nhiệt độ cơ thể bình thường.”
Lâm Tĩnh Hằng âm thầm thở ra một hơi.
Là cựu quân nhân, tố chất cơ thể hắn khỏe hơn xa người thường. Thân vương Cayley oanh tạc sao Bắc Kinh β, khi chạy khỏi trạm bổ sung họ đã đánh mất túi y dược, Lâm Tĩnh Hằng trong tình huống thuốc tiêu viêm và gây tê đều thiếu thốn nhận giải phẫu khâu lại, ngoại trừ một hai ngày sau hơi sốt nhẹ và không khỏe, hầu như không có phản ứng khác – tuy hắn không quý trọng bản thân, nhưng dẫu sao cũng từng do nhật trình huấn luyện chính xác nhất, quản lý sức khỏe khắc nghiệt nhất liên minh rèn luyện ra, chỉ riêng các loại kháng thể hiếm lạ kỳ quái từng tiêm vào đã không biết bao nhiêu mà kể, hệ thống miễn dịch như lô-cốt, đã mấy chục năm không biết cảm cúm là gì.
Mà thời kỳ ủ bệnh của cùng một loại virus dài hay ngắn, thường là do đường truyền nhiễm, số lượng virus và tố chất cơ thể người nhiễm quyết định, như vậy xem ra, nếu Lục Tất Hành cũng nhiễm virus Cầu Vồng, khả năng đến bây giờ vẫn chậm chạp chưa phát bệnh là không lớn.
Có khả năng là khi Lục Tất Hành dùng virus Cầu Vồng tạo lại cơ thể, cơ thể cậu đã có được sức đề kháng đặc biệt.
Hoặc đơn thuần là vận may…
Trước mắt là đoàn cơ giáp súng ống sẵn sàng, phía sau không ai trợ giúp, tứ diện Sở ca – Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy, vận may thứ này dù nói thế nào cũng nên đến tội nghiệp hắn một chút, không thể toàn vũ trụ sắp xếp theo đầu người mà còn đặc biệt nhảy qua họ Lâm chứ?
Sớm biết như thế, đánh ngất Lục Tất Hành để lại trên sao Khải Minh thì tốt biết mấy.
“Trạm Lư,” Lâm Tĩnh Hằng nói trong mạng tinh thần, “Đem quyền hạn dự phòng của ngươi mở toàn diện cho Lục Tất Hành.”
Trạm Lư hỏi: “Tiên sinh, không phải ngài nói sẽ không chuyển giao quyền hạn của tôi như Lục tướng quân à?”
“À,” Lâm Tĩnh Hằng khựng lại, “Đúng vậy, không cẩn thận nói khoác rồi.”
Trạm Lư lại hỏi: “Như vậy nội dung mã hóa cấp cao nhất thì sao?”
“Cái đó tạm thời đừng tiết lộ cho cậu ta,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Khi ngươi đánh giá thấy an toàn tính mạng cậu ta bị uy hiếp, hãy cự tuyệt tất cả mệnh lệnh bất lợi của cậu ta, và gửi toàn bộ tư liệu so đối gien cho cựu bộ của Lục tướng quân năm xưa – ngươi có thể liên lạc với bất cứ ai.”
“Hiểu rồi,” Trạm Lư trả lời, “Khi an toàn tính mạng bị uy hiếp – giống ngài bây giờ.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Bớt nói nhảm đi.”
Lục Tín để Trạm Lư lại cho hắn, là muốn hắn trở thành vũ khí của liên minh, mà hắn để Trạm Lư lại cho Lục Tất Hành, chỉ là muốn cho người kia có thể ích kỷ sống tốt.
Lâm Tĩnh Hằng: “Ta cần một ống dinh dưỡng pha thuốc ngủ mạnh.”
Tất cả đối thoại đều ở trên mạng tinh thần, hiệu suất trao đổi của ý thức và mạng tinh thần cao hơn ngôn ngữ nhiều, dăm ba câu nói xong, chẳng qua nháy mắt.
Lâm Tĩnh Hằng tựa hồ chỉ tạm dừng, liền điềm nhiên như không tiếp tục nói với Lục Tất Hành: “Tay Hope kia chưa chắc đã nói dối, đội cơ giáp này đều là tiểu cơ giáp, nhìn từ xa cũng có thể thấy loại hình không thống nhất lắm, không giống kiểu lắm tiền nhiều của trọng giáp áp trận cơ giáp cỡ trung liệt đội của Hiệp hội chống Utopia lắm, tôi hoài nghi là trùng hợp.”
Trạm Lư hình dạng tay máy theo vách cơ giáp di chuyển đến phòng y tế, lấy hai ống dinh dưỡng, Lâm Tĩnh Hằng không ngẩng đầu lên giơ tay ra, Trạm Lư liền đặt một ống vào tay hắn.
Trên quần áo cách ly có một chỗ tiêm chất dinh dưỡng có công năng khử trùng tự động, chuyên thiết kế cho người trong tình huống cực đoan cần mặc quần áo cách ly suốt mấy chục tiếng. Lâm Tĩnh Hằng vừa thành thạo cắm ống tiêm dinh dưỡng vào, vừa nói với Lục Tất Hành: “Lát nữa phải đánh một trận ác liệt, thời gian dài chưa ăn gì, bổ sung ít năng lượng trước đi.”
Câu này không có gì để bắt bẻ, Lục Tất Hành quả thật cũng hơi đói, song chớp mắt nhận ống tiêm dinh dưỡng, trong lòng cậu đột nhiên lướt qua một tầng bóng đen.
Lâm Tĩnh Hằng thật sự không phải là kiểu người dịu dàng quan tâm, vừa không biết chăm sóc bản thân, cũng không biết chăm sóc người khác. Lục Tất Hành cho rằng mình khả năng hơi đa nghi quá, nhưng cậu cứ cảm thấy câu dặn dò nghe như tự nhiên này rất dư thừa – theo tính cách của Lâm, tối đa sẽ nói một câu “đói thì tự lấy” chứ?
Lục Tất Hành cúi đầu, tỉnh rụi thao tác quần áo cách ly – quần áo cách ly như một khoang y tế tùy thân đơn giản, có rất nhiều công năng đơn giản như là đo nhiệt độ huyết áp các kiểu, Lục Tất Hành làm bộ cắm ống tiêm dinh dưỡng vào cửa khử trùng, nhưng không tiêm vào người mình, mà lựa chọn công năng “lấy mẫu phân tích” của quần áo cách ly.
Trong ống dinh dưỡng không có thứ không thường thấy, lấy mẫu phân tích rất nhanh, Lục Tất Hành còn chưa giả vờ tiêm xong một mũi thì đã có kết quả, giữa một loạt chất dinh dưỡng, có một chữ nhỏ màu đỏ nổi bật, phía sau ghi chú: dùng uống hoặc tiêm sẽ ức chế diện rộng trung khu thần kinh, liều lượng cao có hiệu quả gây mê.
Lục Tất Hành: “…”
Lâm Tĩnh Hằng đóng kịch như thật: “Trong chiến đội cơ giáp chắc chắn có mạng thông tin nội bộ, nếu chúng ta tới gần chút nữa, cậu có thể nghĩ cách xâm nhập mạng nội bộ của họ trong tình huống đối phương không phát giác không?”
Lục Tất Hành hít sâu một hơi, lửa giận hừng hực kéo tới, đốt từ dưới chân tới đỉnh đầu, đốt cháy cả trước ngực lẫn sau lưng. Cậu là người tính tình ôn hòa, cảm xúc ổn định, thỉnh thoảng hơi nổi cáu, cũng đại để quay đầu là có thể bình tĩnh lại, từ thuở chào đời tới nay chưa từng trải nghiệm lửa giận ngùn ngụt như vậy, khiến cậu nhất thời hơi ù tai.
Lâm Tĩnh Hằng nghiêm trang nghiêng đầu hỏi: “Thế nào, có khó khăn về mặt kỹ thuật?”
Lục Tất Hành giận quá hóa cười, bụng nghĩ Lâm tướng quân thật là một người “phái thực lực” bị học viện Ulan làm lỡ, nếu không phải đến cứ điểm Bạch Ngân tồi tàn kia làm tướng quân, chắc đã ôm một đống cúp ảnh đế rồi!
Cậu cắn răng quá mạnh, âm thanh cơ hồ không rõ: “Em sẽ cố hết sức thử xem.”
Đây là ở trong cơ giáp, ai khống chế mạng tinh thần, chẳng khác nào là người đặt ra quy tắc của thế giới cơ giáp, hành khách không cách nào phản kháng. Lục Tất Hành cố gom một bụng lửa giận lại, đè dưới đầu lưỡi, lặng lẽ dùng ống khử trùng bao lại ống tiêm dinh dưỡng dùng xong – kim tiêm bị cậu không cẩn thận bẻ cong.
Kế đó, cậu để quần áo cách ly hạ nhiệt độ, dùng ngoại lực giảm nhiệt độ bên ngoài của mình, và lén sử dụng thuốc hạ huyết áp liều nhẹ dự trữ trong quần áo cách ly, giảm nhịp tim và huyết áp – cậu biết Trạm Lư có thể quét phản ứng sinh lý của mình bất cứ lúc nào, giả vờ ngủ phải giống một chút.
Sau đó vừa tưởng tượng mình phun lửa đốt họ Lâm ngoài khét trong mềm, vừa bấm bụng theo hắn phân phó, bắt đầu xâm nhập mạng nội bộ của đội cơ giáp cách đó không xa, bóp thiết bị đầu cuối cá nhân kêu rắc rắc.
Có phải đám lừa đảo khốn nạn này đều cảm thấy tốt tính có nghĩa là dễ bắt nạt?
Mã hóa thông tin liên lạc của hải tặc không hề nghiêm ngặt.
Hai mươi phút sau, Lục Tất Hành bắt được tín hiệu mỏng manh.
Quần áo cách ly thông qua tai nghe, báo cáo huyết áp và nhịp tim bị thuốc giảm xuống, cậu ngáp một cái như thật, thiết bị đầu cuối cá nhân vang nhẹ một tiếng, xác nhận thành công, yên ắng trà trộn vào kênh truyền tin của hải tặc.
Số hiệu và vị trí của mỗi cơ giáp trong chiến đội được liệt kê cặn kẽ.
“Được rồi,” Lục Tất Hành cố ý ngân dài giọng như buồn ngủ, “Em vừa mới… Ôi, đây không phải là dấu hiệu của Hiệp hội chống Utopia chứ?”
“Là Quân Đoàn Tự Do, chính là nơi mấy học sinh của cậu lần đầu tiên lái cơ giáp vào nhầm.” Lâm Tĩnh Hằng chống tay trên lưng ghế của cậu, “Không phải bọn chúng buôn bán ‘ma túy chip’ ở vực nội ngoại, tuyên bố không tham gia chiến tranh sao?”
Đúng lúc này, cả chiến đội cơ giáp đột nhiên di chuyển, một mệnh lệnh phát ra trong kênh truyền tin: “Quét kết thúc, bộ đội chủ lực của căn cứ đối phương đã bị dẫn đi.”
“Đã nhận được, đánh dấu tất cả các điểm nhảy vũ trụ đã biết trong vòng mười ngày hành trình, chặn tín hiệu viễn trình trong khu vực.”
“Ù” một tiếng, Lâm Tĩnh Hằng ngẩng đầu lên, biết cổng viễn trình trên cơ giáp này cũng thành cá chậu bị vạ lây rồi.
Trong kênh truyền tin của hải tặc “Quân Đoàn Tự Do” lập tức nhảy ra mệnh lệnh: “Chuẩn bị tiến công!”
Họ vừa vặn gặp hiện trường nội chiến của hải tặc vực ngoại!
Quân Đoàn Tự Do mở rộng “kế hoạch Nha Phiến” ở trong và ngoài liên minh, thông qua cấy chip bồi dưỡng binh khí cơ thể người, na ná với kế hoạch Nữ Oa của Hiệp hội chống Utopia, chẳng lẽ đám người Quân Đoàn Tự Do cũng đến vì cái này?
Đúng lúc này, Lục Tất Hành hơi lảo đảo.
Lâm Tĩnh Hằng một nửa tâm thần chú ý hải tặc, một nửa khác thì vẫn nằm trên người cậu, Lục Tất Hành ra sức chớp mắt, đôi mắt giống như đã sắp nhắm lại.
Lâm Tĩnh Hằng biết rõ còn hỏi: “Có gì không thoải mái à?”
Lục Tất Hành ậm ừ nói câu gì đó, đột nhiên quay đầu lại, dang tay ôm hông Lâm Tĩnh Hằng, cách quần áo cách ly dày cộp, cơ hồ không chạm được cơ thể, cậu ngồi đó vùi mặt vào hông Lâm Tĩnh Hằng như làm nũng, nghĩ thầm: “Đồ khốn nhà anh, cứ chờ đó cho em.”
Sau đó cậu nặng trịch đeo trên người Lâm Tĩnh Hằng, không nhúc nhích nữa.
Nhiệt độ càng lúc càng cao, cơ bắp đau nhức bắt đầu mệt mỏi, Lâm Tĩnh Hằng lảo đảo nửa bước, miễn cưỡng giữ được cậu, hết sức trầy trật để cậu nằm xuống, gọi một khoang y tế tới, khẽ khàng thả người “ngủ say” vào, chỉ mấy động tác đơn giản như vậy cũng khiến hắn có phần thở không ra hơi, hai tay bắt đầu run rẩy nhè nhẹ.
Cách nắp khoang y tế trong suốt và mặt nạ bảo hộ, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt yên ổn của Lục Tất Hành, trên người phảng phất còn sót lại sức mạnh từ cái ôm của đối phương, hắn lần đầu tiên cảm thấy sự cô đơn lạnh lẽo không thể hình dung, giống như đang ở trên sao Bắc Kinh ba năm mùa đông giá rét, đột nhiên bị ném trần truồng khỏi căn phòng nhiệt độ ổn định, da còn sót lại sự ấm áp, liền bị gió tuyết thê lương đổ ập xuống nhấn chìm.
Điều này cũng khiến hắn lần đầu tiên bị thôi thúc muốn chủ động tiếp xúc với một người khác.
Nhưng sợ rằng không còn cơ hội.
Lâm Tĩnh Hằng mất nửa phút, đem những ánh mắt từng đi theo hắn, những lời om sòm lải nhải bên tai, tiếp xúc tứ chi thăm dò và mờ ám… và cả những tươi cười đó, lần lượt thu dọn, đóng thành một gói hoạt sắc sinh hương, giấu kỹ thỏa đáng, sau đó giơ tay đẩy khoang y tế, để nó im lặng trượt vào phòng y tế đóng kín.
Lâm Tĩnh Hằng: “Chuẩn bị một khoang sinh thái, phỏng theo dấu hiệu kế hoạch Nữ Oa, in hình người đàn bà đầu người thân rắn kia, làm giả một bản báo cáo thực nghiệm virus.”
Trạm Lư hiếm thấy không lắm lời, rất nhanh, một khoang sinh thái thực nghiệm giống như thật nóng sốt ra lò.
Lúc này, Quân Đoàn Tự Do xuất phát về hướng hang ổ Hiệp hội chống Utopia bắt đầu tăng tốc thay đổi đội hình, phóng ra quấy nhiễu điện từ, pháo ion thành hàng của đội ngũ tiên phong quét về phía hệ thống chống đạn đạo của căn cứ kia.
Hệ thống chống đạn đạo lập tức có phản ứng, đám tiểu cơ giáp của Quân Đoàn Tự Do tập trung lửa đạn, tụ lại một chỗ, như những quả cầu do kiến lăn thành, xông lên đón nòng pháo của hệ thống chống đạn đạo, giao hỏa dữ dội cho Lâm Tĩnh Hằng bàng quan đằng xa nghe thấy một chuỗi dài cảnh báo năng lượng cao, chốc lát sau chiến đội tiểu cơ giáp Quân Đoàn Tự Do tập thể thay nòng pháo, thu pháo ion lại, mấy chục phát đạn đạo tập trung căn cứ Hiệp hội chống Utopia.
Đợt đạn đạo đầu tiên trút xuống, sóng hạt nổ bay khắp nơi, hệ thống chống đạn đạo của căn cứ Hiệp hội chống Utopia nháy mắt què chân, mười cơ giáp toan bay lên, bị Quân Đoàn Tự Do đánh lén tập trung vị trí trạm cơ giáp, liên tục ba phát đạn đạo bắn xuống, cả trạm cơ giáp nổ sáng rực.
Không đến ba phút, hệ thống chống đạn đạo đã sụp đổ.
“Các người đã bị bao vây,” Đoàn tiểu cơ giáp Quân Đoàn Tự Do vừa tiến lên, vừa thông qua radio kêu gọi hang ổ Hiệp hội chống Utopia đầu hàng, “Hãy mau chóng đầu hàng!”
Lâm Tĩnh Hằng cởi quần áo cách ly, hai má đã đỏ bừng vì sốt, hắn chui vào khoang sinh thái đóng cửa, phân phó Trạm Lư: “Đưa ta đến tọa độ chỉ định, khử trùng toàn diện trong cơ giáp, sau đó các ngươi hãy trở về.”
Khoang sinh thái thong thả tiến vào quỹ đạo phóng, cửa cabin cơ giáp một bên mở ra, mặt hướng về vũ trụ tối đen như mực.
Tiếng Trạm Lư vang lên trong mạng tinh thần: “Tiên sinh, ngài xác định cắt đứt kết nối mạng tinh thần với tôi chứ?”
Lâm Tĩnh Hằng: “Xác định.”
Ngay sau đó, thị giác Lâm Tĩnh Hằng men theo mạng tinh thần có thể tìm kiếm đến nơi xa vô hạn co về một chút, ý thức đứt kết nối với mạng tinh thần cơ giáp, quyền hạn dự phòng của Trạm Lư rơi xuống Lục Tất Hành, sau khi cậu tỉnh lại, sẽ tự động do cậu chỉ huy.
Lâm Tĩnh Hằng khẽ nhắm đôi mắt đau nhức.
Kế tiếp, tiến trình phóng ra bị cắt ngang xương.
Lâm Tĩnh Hằng sửng sốt, lập tức nghe tiếng Trạm Lư vang lên trong cơ giáp trống vắng: “Xin lỗi tiên sinh, làm trí tuệ nhân tạo, khi sinh mạng chủ nhân bị uy hiếp, tôi có quyền nói ‘không’, mỗi giờ mỗi phút lấy bảo vệ ngài làm cấp ưu tiên hàng đầu, đây cũng là thiết lập quyền hạn chủ nhân tiền nhiệm của tôi để lại – hiệu trưởng Lục, tiểu xảo của quần áo cách ly trốn không thoát tôi quét đâu, nhưng may mà hai ta là một phe.”