Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khu vực trung tâm căn cứ quân sự Hiệp hội chống Utopia để lại có một sở chỉ huy, Lâm Tĩnh Hằng tạm thời ở trong phòng nghỉ bên cạnh phòng họp tầng năm của sở chỉ huy, sở chỉ huy nằm trong trạm cơ giáp, nếu không bật thiết bị chống ồn, chắc có thể bị tiếng cơ giáp lên xuống chấn điếc, vốn không phải dùng cho người ở thời gian dài. Thật ra Hiệp hội chống Utopia quy hoạch khu nhà ở chuyên biệt, có non có nước lại rời xa tiếng ồn, chỉ là Lâm Tĩnh Hằng ngại xa, lười qua đó.
Lục Tất Hành không muốn gặp quá nhiều người nên không đi thang máy, cậu hôn gió camera thông minh ở góc tường, rồi lẻn vào cầu thang khẩn cấp.
Lục Tất Hành vác một “Thiên Hà Số 8” nặng trình trịch, nhanh nhẹn chạy lên cầu thang bộ. Khi nãy ở trước mặt mọi người, sự chú ý của cậu bị Tổng trưởng lo cho dân cho nước phân tán, còn chưa nhớ nhà như điên, lúc này ở cầu thang không một bóng người, tạp niệm như thủy triều đổ hết xuống, ý nghĩ muốn gặp Lâm Tĩnh Hằng như “nước chảy đá lộ”, mãnh liệt chưa từng có. Lực hút của sao Khải Minh dường như tạm thời mất hiệu lực với cậu, Lục Tất Hành mỗi một bước đều như có thể bay lên, rất nhanh từ mỗi bước một bậc biến thành mỗi bước hai bậc, đến chỗ giao giới tầng bốn và tầng năm, cậu đã hoàn toàn không nhớ mình đi mấy bước rồi, dường như đạp chân một cái là cậu đã đằng vân giá vũ “bay” tới tầng năm.
Niềm vui trong lòng cậu như một quả bong bóng không ngừng thổi lên, khi ra cầu thang bành trướng tới đỉnh điểm – sau đó lại xẹp lép trước hành lang vắng lặng.
Bởi vì khi Lâm Tĩnh Hằng có mặt, tầng này luôn có người đến người đi, quyết không thể yên tĩnh như thế.
Trái tim Lục Tất Hành đập rất nhanh rơi thẳng xuống, đập lõm một vết trên tâm khảm.
“Đi vắng rồi.” Cậu thở ra hơi nóng, đứng tại chỗ thất vọng mười giây, kế đó cười tự giễu, đi tới cửa phòng nghỉ của Lâm Tĩnh Hằng, cậu bỏ “Thiên Hà Số 8” nặng trình trịch xuống trước, giơ cổ tay lên chuẩn bị liên lạc với hắn, thở dài, “Em còn muốn cho anh một niềm vui bất ngờ mà.”
Lúc này, khuỷu tay Lục Tất Hành vô tình giơ lên cọ trúng cửa phòng nghỉ, vừa chạm vào cánh cửa cậu liền nhận thấy một xạ tuyến quét qua, một giọng máy móc truyền vào tai: “Quét thân phận -“
Lục Tất Hành sửng sốt, nghĩ thầm: “Đây là lắp thiết bị ghi lại khách đến thăm à?”
Thiết bị ghi lại khách đến thăm là một loại thiết bị nhỏ lắp trên khóa cửa, có khách đến nó có thể quét và phân biệt thân phận khách, đồng thời gửi tin tức có khách đến thiết bị đầu cuối cá nhân của chủ nhà.
Lục Tất Hành vội vàng điều chỉnh biểu cảm và tư thế cho thật đẹp, đầu vai dựa nghiêng lên cửa, phong lưu phóng khoáng nhìn vào máy quét chào hỏi: “Hi, tướng quân, là em, anh…”
Cậu vốn định nói “ngạc nhiên không”, còn chưa làm đỏm xong, đã nghe thấy cửa rất thông minh nói: “Thông qua.”
Lục Tất Hành: “… Hả?”
“Két” một tiếng, phòng nghỉ mở cửa, Lục Tất Hành dựa lên cửa tạo dáng bất ngờ không kịp chuẩn bị, suýt nữa ngã dúi đầu vào.
Lục Tất Hành vô thức giơ tay vịn tường, vừa vặn vịn vào cánh cửa di chuyển của tủ quần áo ngay cửa, cửa tủ dịch về phía trước hai mươi centimet, để lộ một loạt áo sơ mi giống hệt nhau, Lục Tất Hành cùng số áo sơ mi kia nhìn nhau giây lát, cho đến lúc này, cậu mới nhận ra mình đã xông vào phòng nghỉ của Lâm.
Cậu khó lòng tin nổi quay đầu lại nhìn khóa cửa phòng nghỉ: “Mày cứ thế cho tao vào? Mày… mày bị hỏng rồi phải không?”
Khóa cửa – chưa thông minh đến mức có thể tán phét với cậu, im lìm không một tiếng động.
Lục Tất Hành giống như không cẩn thận mở nhật ký của người khác, một mặt tò mò đến ngứa ngáy tim gan, một mặt lại tự dưng lo lắng hụt hơi, không dám nhìn lung tung khắp nơi. Cậu luống cuống chân tay trù trừ chốc lát, đột nhiên hiểu ra – Lâm cài đặt trên cửa phòng nghỉ cho cậu quyền qua, tương đương với cho cậu chìa khóa… Mặc dù không nói cho cậu biết.
Niềm vui bất ngờ cậu còn chưa kịp tặng, mà đã nhận được một phần rồi.
Lục Tất Hành không tự chủ được nín thở, áo trong rịn một lớp mồ hôi mỏng, cẩn thận ôm “Thiên Hà Số 8” của cậu lên, nhón chân đi vào phòng nghỉ be bé của Lâm Tĩnh Hằng.
Phòng này diện tích rất nhỏ, bày biện cũng đơn giản, ngoại trừ tủ quần áo ngay cửa và phòng vệ sinh, chỉ có một cái tủ lạnh cao chưa đến một mét và một cái giường đơn, ga giường rất phẳng phiu, như thể làm bằng sắt, trắng tinh không dính một hạt bụi, Lục Tất Hành ngại không dám ngồi trên giường hắn, nhưng đi ba vòng quanh phòng mà không tìm được một chỗ có thể ngồi.
May mà sàn nhà cũng không có một hạt bụi, Lục Tất Hành bèn xếp gọn “Thiên Hà Số 8” trên nóc tủ lạnh, kéo ống quần ngồi bệt dưới đất, lấy tủ lạnh làm chỗ dựa lưng, nhìn quanh không gian nhỏ mà trật tự này một chút, lại nghĩ tới cái ổ gà bay chó chạy của mình, mừng rỡ do đối xử đặc biệt ban đầu qua đi, cậu bắt đầu sầu lo nghĩ ngợi lung tung: “Đây sắp thành bệnh sạch sẽ rồi? Về sau sống với nhau, anh ấy có thể chịu được mình không?”
Trong sách có vô số câu chuyện yêu nhau dễ sống chung khó, bao nhiêu tình cảm đều vùi chôn trong các chuyện vụn vặt của sinh hoạt thường ngày.
Lục Tất Hành càng nghĩ càng cảm thấy vấn đề rất nghiêm trọng, nghiêm túc suy tư các chi tiết trong sinh hoạt, rồi cậu mở thiết bị đầu cuối cá nhân, chiếu hình ảnh lên bức tường trắng đối diện, dùng bút điện tử viết viết vẽ vẽ, không bị gò bó mà muốn thiết kế một hệ thống dọn dẹp nhà cửa tự động, khi nhận biết Lâm Tĩnh Hằng còn mười phút là về tới, nó có thể dọn sạch cả nhà – hút bụi, giảm ồn, khử trùng, vệ sinh quần áo, lại đưa mọi vật trở về vị trí cũ…
Lục Tất Hành theo Tổng trưởng chu du một vòng Thiên Hà Số 8, khi thì ban ngày khi thì đêm đen, bay trong cơ giáp mười mấy tiếng liền, sau khi hưng phấn do hormone mang đến rút đi, mệt mỏi nhanh chóng cuốn qua cậu. Các món đồ gia dụng nhảy lên nhảy xuống trong đầu, đánh thành một đống hồ nhão, cậu dựa tủ lạnh ngủ thiếp đi, còn để lại trên tường mớ hình chiếu lộn xộn.
Hệ thống phân biệt trên cửa không thông minh, chỉ khi quét được “khách” mới gửi tin tức đến thiết bị đầu cuối cá nhân của Lâm Tĩnh Hằng, người được phân quyền sẽ bị nó tự động coi thành chủ nhà, bởi vậy nó giữ im lặng.
Khi Lâm Tĩnh Hằng trở về đã gần chập tối rồi.
Turan thẩm vấn xong tù binh, không ngoài dự kiến chẳng thu hoạch được gì, vừa đi vừa báo cáo: “Những người này nhận tiền làm việc, không biết cấp trên là ai, tổ chức của họ rất nghiêm mật. Trong đây có một người tương tự tiểu đội trưởng khai, trước đây hắn vận chuyển ‘Nha Phiến’ ở Thiên Hà Số 7, mới bị phái đến Thiên Hà Số 8 thăm dò, đồng hành hẳn còn mười đến hai mươi đội tiểu cơ giáp. Làm việc cho bọn họ, thù lao rất hậu hĩnh, còn có thể đổi mới chip miễn phí.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Đổi mới chip miễn phí? Bọn họ đều đã cấy loại chip này.”
“Đúng vậy, chứ không chỉ bằng đám côn đồ cắc ké này, làm sao độ kết hợp người cơ có thể cao như thế – trị số bình quân của bọn họ ít nhất phải 80% trở lên, từ sau khi chúng ta bị đám nhãi Đội Tự Vệ kéo thấp trị số bình quân, tôi đã rất lâu chưa thấy con số trên tám. May là bọn họ thao tác kém, mà chúng ta nhiều người.” Turan nói, “Không phải cần tháo chip trước khi thẩm vấn sao? Chậc, thật thảm… Thuốc tê gì cũng không dùng được, kẻ ngất xỉu đi có thể tỉnh lại vì đau, quỷ khóc sói gào, căn bản chẳng cần tra tấn ép cung, bọn họ đã tự điên rồi. Khoái cảm và cảm giác sức mạnh chip này mang đến khó có thể tưởng tượng, còn lợi hại hơn Vườn Địa Đàng.”
Vườn Địa Đàng dẫu sao cũng có giám thị, điều tiết mức độ hormone hay kích thích cảm quan đều cần trải qua đánh giá y tế nghiêm ngặt, bảo đảm an toàn và khỏe mạnh – năm đó Evgeniya công khai thổ lộ với Lâm Tĩnh Hằng, bí mật kèm theo kích thích hormone lượng thấp, sau đó bị tố cáo, do hơi vượt qua lượng quản ủy hội quy định, Evgeniya, công ty quảng bá và bộ phận giám sát Vườn Địa Đàng khu vực đều phải nộp năm ngàn vạn tiền phạt… Đương nhiên, họ đều là một bọn, khoản tiền phạt này rốt cuộc có đủ hay không thì khó mà nói.
Nhưng sự ỷ lại của người dân đối với Vườn Địa Đàng, xét đến cùng là tâm lý.
Lâm Tĩnh Hằng hỏi: “Ý ngươi là loại chip này sẽ phá hoại kết cấu đại não, sinh ra tính ỷ lại không thể cứu vãn?”
Turan nói như đinh đóng cột: “Tuyệt đối thế, đợt trước vụ virus Cầu Vồng biến chủng kia, tiên sinh Lão Lục không phải mời đến một đội y tế sao? Tôi đã nhờ họ xem qua, bên kia mới trả lời tôi, tình hình cụ thể còn cần nghiên cứu thêm một bước, nhưng chỉ sợ chip này còn nguy hại hơn ma túy hiện có trên thị trường. Trong số tù binh chúng ta bắt, kẻ sử dụng chip sinh vật ngắn nhất mới dùng một tuần, đã sinh ra phản ứng rất nghiêm trọng khi cai nghiện, tướng quân, tiếp tục như vậy, cho dù tương lai Vườn Địa Đàng khôi phục, những người nghiện chip ‘Nha Phiến’ đó cũng không thể thoát khỏi thứ này.”
Lâm Tĩnh Hằng cau mày, hắn đột nhiên nhớ tới, Lục Tất Hành khi tháo chip không hề có phản ứng quá mạnh, lần đầu tiên nhìn ra được có chút không muốn, nhưng cũng không có phản kháng thực tế, mà các vết thương trên người đều là đến từ bên ngoài cậu gặp phải trong lúc sử dụng chip, cảm xúc cũng xem như rất ổn định, sau đó cậu bị đưa vào khoang y tế kiểm tra sức khỏe toàn thân, khoang y tế cũng không cảnh báo nghiện.
Hắn nhớ Độc Nhãn Ưng từng nói, Lục Tất Hành hồi nhỏ từng có bệnh trạng chứng não rỗng mức độ nhất định…
“Họ đến Thiên Hà Số 8 phổ biến thứ này, giương cờ hiệu ‘Vườn Địa Đàng’, dù sao người của Thiên Hà Số 8 cũng chưa từng thấy Vườn Địa Đàng thật ra làm sao,” Turan nói tiếp, “Lần đầu tiên cấy chip là miễn phí, nhưng tầm một tháng phải đổi mới một lần, sau đó định giá như thế nào, đối phương nói cấp trên còn chưa thông báo, đang chờ xem kết quả phổ biến ở Thiên Hà Số 8.”
Lâm Tĩnh Hằng trầm ngâm chốc lát: “Hệ thống y tế trong Vườn Địa Đàng có thể kiểm tra được sự nguy hại của loại chip sinh vật này, một khi Vườn Địa Đàng khôi phục, người chưa chạm vào thứ này sẽ trở về trong ‘vỏ bảo vệ’, người sau màn có thể lấy được bao nhiêu lợi nhuận trong đây, quyết định bởi Vườn Địa Đàng vắng mặt bao lâu… Vậy liệu người này có phải là người có thể ảnh hưởng tiến trình sửa chữa Vườn Địa Đàng? Ví dụ như sẽ có quyền nói chuyện nhất định trong quản ủy hội.”
Turan lập tức nói: “Hiểu rồi, bảy ủy viên quản trị và họ hàng gần.”
Cô là người nói vô tâm, trong lòng Lâm Tĩnh Hằng lại bỗng nhiên lướt qua một tầng bóng tối, nhớ tới Lâm Tĩnh Xu nghe nói được đưa đến cứ điểm Thành Thiên Sứ đợt đầu tiên.
Lúc này, hai người đã đi tới cửa phòng nghỉ, Lâm Tĩnh Hằng lơ đãng giơ tay đẩy cửa, khóa lập tức chấp nhận thân phận chủ nhân, tự động bật mở, một luồng sáng lại từ trong phòng chiếu ra.
Hai người ở cửa đồng thời ngạc nhiên đứng lại.
Trong căn phòng vốn nên tối om, một luồng sáng của hình chiếu soi lên tường, chiếu bức tường trắng bệch lạnh lẽo trở nên ấm áp, các đường lung tung và con số nguệch ngoạc nằm trên tường, bên dưới có mấy dòng bút ký gần như nói nhảm, không thấy rõ viết cái gì, bất ngờ điểm tô cho mặt tường trống không, khiến sắc điệu cả phòng êm dịu hẳn đi.
Mà trên tủ lạnh nhỏ ở đầu giường, không biết là ai để một quả cầu thủy tinh đường kính khoảng một mét, trên đó là sao trời lóng lánh sáng trong, bao trùm non nước và nhà cửa điêu khắc như bầu trời, bị nguồn sáng của hình chiếu soi, sao và điêu khắc đá trong quả cầu thủy tinh cùng nhau sáng lấp lánh, bóng đổ nghiêng trên ga giường trắng tinh, thành một khoảng màu sắc rực rỡ.
Lâm Tĩnh Hằng đi tới hai bước, tìm được nguồn sáng – cổ tay Lục Tất Hành đặt trên đầu gối, mà bản thân cậu đã co chân ngủ luôn bằng tư thế này, ánh sáng trong quả cầu thủy tinh phản xạ cũng có một phần soi qua má cậu, mái tóc rất lâu không có thời gian cắt rũ bên tai, trên ngọn tóc tựa như điểm một dải sao trời.
Turan đưa tay bịt miệng, trong lòng hô to bị lừa rồi, cô lại còn cho rằng người này là dân kỹ thuật ngây thơ, còn không chút tiếc rẻ muốn chia sẻ kinh nghiệm tán trai!
Chẳng trách Lục Tất Hành lúc ấy vẻ mặt chính nhân quân tử từ chối cô, thì ra là một cao thủ dân gian thâm tàng bất lộ! Turan trộm liếc biểu cảm của Lâm Tĩnh Hằng, trong lòng cảm khái ra một chuỗi câu bài tỉ: “Tướng quân, toi đời rồi, khinh địch rồi, tiêu rồi.”
Turan không nói câu nào, quay đầu rút ngay, trước khi đi còn đóng cửa giúp họ, chạy thật xa mà lòng vẫn còn sợ hãi, cảm giác nhân sinh quan phản đối bạn đời cố định của mình đã bị lung lay, nhất định phải né xa họ ra mới được.
Lâm Tĩnh Hằng nghe thấy tiếng đóng cửa mới hoàn hồn, phát hiện Turan đã chạy mất. Hắn như một kẻ ngốc lạc đường ở nơi xa lạ, ngây người một lúc, mới khẽ khàng đi qua, chầm chậm quỳ một gối xuống, tay giơ lên do do dự dự giữ nguyên như vậy, các ngón tay giơ ra co vào, lặp lại mấy lần, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hắn nhớ tới ngày sinh nhật mười tuổi – sinh nhật hắn và Tĩnh Xu hơi đặc biệt, không biết do nguyên nhân gì mà sinh nhật thật sớm hơn ngày đăng ký ở Vườn Địa Đàng nửa tháng, bởi vậy mỗi năm vào ngày sai đều bị Vườn Địa Đàng và mọi người xung quanh quấy rầy cả ngày không được thanh tịnh, sinh nhật thật ngược lại chỉ có thể cùng em gái trao đổi một tấm thiệp điện tử, đã quen rồi.
Chỉ là năm ấy hắn và em gái mới tách ra, bên phía Lâm Tĩnh Xu không biết tình hình thế nào, thiết bị đầu cuối cá nhân không liên lạc được, thiệp chúc mừng như làm theo lệ mỗi năm cũng không tặng được, hắn nhớ tới ngôi nhà không thể quay về và bé gái đuổi theo hắn, mù mờ và bất an. Nhưng ở nhà người khác vẫn phải cố nén, làm việc nên làm, ra vẻ điềm nhiên như không, vì thế hắn cả ngày đều ủ rũ, từ chối Vườn Địa Đàng bốn lần yêu cầu điều chỉnh cảm xúc… Cho đến buổi tối về phòng, mở cửa đụng ngay vào một mô hình cơ giáp phỏng chân trong phòng – hơi cao hơn người trưởng thành, tỉ lệ giống hệt cơ giáp vũ trụ, trẻ con có thể nằm bên trong, thậm chí có một mạng tinh thần an toàn phỏng chân, sau khi nối mạng có thể chơi game.
Lâm Tĩnh Hằng còn nhớ, lúc ấy hắn đứng sững ra ngay cửa, quên bước tiếp, khó lòng tin nổi mà nghĩ: “Đây là quà cho mình ư?”
Nếu không có máy chơi game hình dạng cơ giáp năm mười tuổi ấy, có lẽ Lâm Tĩnh Hằng chưa chắc sẽ vào học viện Ulan, cả đời dây dưa không thôi với cơ giáp, có thể hắn sẽ biến thành một học giả, một nhân viên bình thường trong bộ ngành nào đó của chính phủ… Hoặc là sớm rời khỏi Votaw, lang thang khắp vũ trụ hoang vắng.
Gần bốn mươi năm qua đi, Lâm Tĩnh Hằng nhìn cậu thanh niên trước mắt, trong lòng trỗi lên thứ nào đó khó có thể tả rõ.
Hắn nghĩ: đây là quà cho mình ư?
Lúc này, Lục Tất Hành khả năng là nằm mãi một tư thế không thoải mái, bỗng nhiên cựa cựa, cái đầu dựa lên cửa tủ lạnh trượt sang một bên, mất thăng bằng, sắp sửa ngã nghiêng về một phía, Lâm Tĩnh Hằng vội vàng đỡ cậu, các ngón tay lạnh lẽo bao lấy má cậu, Lục Tất Hành giật mình tỉnh dậy.
Cậu hơi mơ màng, nhất thời quên mình đang ở đâu, nhìn Lâm Tĩnh Hằng trước mắt, trong đầu trống rỗng: “A, em…”
Lâm Tĩnh Hằng lấy tay mình khỏi mắt cậu, độ ấm vương trong lòng bàn tay tựa hồ có tính dính, dính hắn, khiến hắn không muốn buông ra: “Hửm?”
Lục Tất Hành tự dưng căng thẳng, vô thức liếm môi, giải thích lộn xộn: “Em đến tặng chút quà, a… cái, cái cửa kia vừa đẩy liền mở, anh…”
Cậu đột nhiên nghẹn một hơi trong cổ, bởi vì tay Lâm Tĩnh Hằng rời khỏi má cậu đặt trên tủ lạnh phía sau, hắn bỗng nhiên ghé sát lại, mặt mày khi nhìn xa đoan chính sắc nét chợt bức người, sương mù màu xám lâu năm không tan trong đôi tròng đen kia phảng phất khuấy lên gió lốc, muốn nuốt chửng cậu, Lục Tất Hành nghe thấy hắn nói bằng giọng rất trầm thấp nhưng hiếm khi không lãnh đạm: “Tôi cài đặt quyền cho cậu qua.”
Các ngón tay Lục Tất Hành buông ở một bên siết chặt lại.
Ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng hơi hướng xuống, dừng trên môi cậu, lập tức lại trượt ra, người này hỏi một câu rất phá hoại bầu không khí: “Con người tôi không dễ ở chung lắm, đối xử với cậu cũng chẳng ra gì, tại sao lại lựa chọn tôi?”
Lục Tất Hành: “…”
Anh rất phá hoại bầu không khí đó anh hai, có cần nộp một bài luận văn luôn bây giờ không?
Thế là Lục Tất Hành hỏi ngược: “Cho quyền qua trước rồi mới phỏng vấn – tướng quân, trình tự nhận đuổi nhân sự của cứ điểm Bạch Ngân các anh phải chăng có chút vấn đề? Anh đã muốn hôn em, tại sao phải kiềm chế?”
Lâm Tĩnh Hằng trầm mặc giây lát, áo sơ mi chỉn chu và giày lính thẳng tắp mà bó buộc, hạn chế hắn ngay ngắn trong một khu vực, cho dù là lúc ở trên sao Bắc Kinh β mặc áo quần lố lăng, bộ quân phục ép sát cổ và bao tay này cũng mơ hồ trói trên người hắn, vĩnh viễn suy nghĩ kỹ càng, vĩnh viễn nhẫn nại.
Tại sao phải kiềm chế?
Trong lòng hắn vô thức lặp lại câu này, rồi hắn bỗng nhiên tiến tới, ngậm môi Lục Tất Hành, nhắm mắt lại, giống như từ trên dây cáp nơi nhà cao tầng vạn trượng trượt chân rơi xuống, không ngừng rơi xuống, không ngừng mất khống chế, xuyên qua tâm của tinh cầu, lại chìm vào vũ trụ mênh mông hơn.
Linh hồn hắn mất trọng lực nhẹ tênh bay lên, sắc thái hỗn loạn như trút nước rơi xuống những năm tháng quá khứ trắng đen đan xen, lóa mắt khiến hắn chóng mặt.