Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lục Tất Hành lạc hướng nhìn Lâm Tĩnh Hằng, nói như mộng du: “Em bảo anh hôn anh liền hôn… Em, em nhất định là không được tỉnh táo lắm.”
Lâm Tĩnh Hằng thoáng lui lại, nhẹ nhàng đặt tay trên vai cậu, như nguyện vọng chạm đến tóc cậu, thì ra mái tóc ấy chỉ cong tự nhiên, không hề mềm mại như thoạt nhìn, hơi lành lạnh, chỉ có chỗ chân tóc vương nhiệt độ cơ thể. Lâm Tĩnh Hằng là người ghét tiếp xúc tứ chi với người khác, không hề biết cách khống chế sức mạnh của “vuốt ve”, đầu ngón tay hắn hơi chai, bởi vì quá cẩn thận mà nhẹ vô cùng, tựa gió nhẹ lướt qua da đầu như có như không, Lục Tất Hành hơi run run, đầu dây thần kinh nấp dưới da giống như tập thể chui lên, quá nhạy cảm, cơ thể vừa tỉnh giấc thiếu tự chủ, lập tức sinh ra một số phản ứng không mấy văn minh.
Lục Tất Hành trong cảnh tối lửa tắt đèn vội vàng khép chân lại, động tác quá nhanh, cơ hồ sinh ra hiệu quả “chân quét đường” trong truyền thuyết cổ xưa, trong không gian nhỏ hẹp như vậy, vừa vặn quét Lâm Tĩnh Hằng lảo đảo, Lâm Tĩnh Hằng chống tay, khéo thế nào lại đè lên đùi cậu, Lục Tất Hành rõ ràng hít sâu một hơi, bắn lên như con tôm sống, luống cuống tay chân khom lưng ôm hộp quà không bên cạnh lên, co tròn lại, cả buổi không dám thở.
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Mặt Lục Tất Hành lộ ra dưới ánh sáng mờ mờ của quả cầu thủy tinh, đỏ bừng từ cổ đến mang tai.
Lâm tướng quân – tuy rằng quen làm bộ đàng hoàng, nhưng suốt ngày nhập bọn với hạng Turan, mấy chuyện bậy bạ từng nghe chắc còn nhiều hơn cao dinh dưỡng hiệu trưởng Lục từng ăn, dù “gần bùn mà chẳng hôi tanh” như thế nào, cũng thuần khiết có hạn, hắn lập tức nhận ra, ngượng ngùng lấy tay về, khô khan nói: “Nhà vệ sinh ở bên kia.”
Lục Tất Hành suy sụp nói: “Anh đừng nói nữa.”
Hai người cách một hộp quà to buộc gấm trắng, hai mặt nhìn nhau.
Lâm Tĩnh Hằng vốn không phải là người giỏi nói chuyện và điều chỉnh bầu không khí, nếu không cho hắn nói năng lỗ mãng, hắn cơ bản không giỏi nói tiếng người, lúc này moi hết ruột gan, nhìn quanh một lúc lâu, cố gắng thử gợi chuyện: “A… quả cầu tủ lạnh trên thủy tinh là ở đâu ra vậy?”
“Là em tự mình làm… phụt…” Lục Tất Hành nói một nửa mới phát hiện đối phương căng thẳng nói sai, cậu như một diễn viên hài gà mờ, chưa kịp giũ gói quần áo ra đã tự phì cười trước, “Em tự mình… ha ha ha… ‘quả cầu tủ lạnh’ em tự làm.”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Giây lát sau, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười không thành tiếng, đạp cẳng chân Lục Tất Hành một phát: “Cười cái gì, không biết xấu hổ à?”
Lục Tất Hành vừa cười vừa đỏ mặt, vừa không biết xấu hổ vừa ngượng ngùng, khuỷu tay chống lên hộp quà trên đầu gối, hai tay xoắn lại đặt trước trán che mặt, cậu giải thích như giãy giụa hấp hối: “Em là bởi vì vừa ngủ dậy, sáng… đó là hiện tượng sinh lý bình thường.”
“Sớm quá thầy Lục à,” Sự xấu hổ ngắn ngủi qua đi, đầu lưỡi Lâm Tĩnh Hằng rốt cuộc lưu loát, hắn thuần thục giễu cợt, “Trời còn chưa tối thầy đã dậy, càng ngày càng cần mẫn, thật là một người thầy mẫu mực.”
Lục Tất Hành che che giấu giấu nhìn hắn qua kẽ cánh tay và hộp quà, ánh mắt hơi gian, như là nóng lòng muốn thử mà chuẩn bị lần đầu tiên trong đời đùa giỡn lưu manh, mặt gian mà tràn ngập tò mò.
Lâm Tĩnh Hằng tìm ly và rượu trong tủ lạnh, Lục Tất Hành mau chóng nói: “Em uống nước trắng là được, đừng có cồn.”
Lâm Tĩnh Hằng cúi đầu nhìn cậu một cái, Lục Tất Hành co ro dưới đất không dậy lại giấu đầu hở đuôi giải thích một câu: “Em khát thôi, anh đừng nghĩ linh tinh.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Lần này ra ngoài thuận lợi không?”
“Tổng trưởng phong cho em một chức chủ… chủ…” Lục Tất Hành nói đến đây, phát hiện mình thấy sắc mờ lòng, bộ não đã bị niềm vui bất ngờ vừa nãy bốc hơi chẳng còn mấy, lại không nhớ nổi chức vụ của bản thân, đành phải mở phần ghi chú trong thiết bị đầu cuối cá nhân, “A, chủ tịch ủy ban quản lý đặc biệt, thời kỳ đặc thù có thể thay mặt Tổng trưởng.”
Lâm Tĩnh Hằng vừa nghe liền biết chuyến này nhất định không thuận lợi lắm, đã khiến Tổng trưởng bệnh nặng vái tứ phương.
“Thiên Hà Số 8 mà,” Lục Tất Hành nhận ly nước, nhún vai, “Rất nhiều người chỉ để sống đã phải liều mạng, chưa từng có chỗ dựa, vậy nên chẳng ai tin, nếu anh giơ tay ra, hắn sẽ cho rằng anh không có ý tốt, sẽ rút dao trước khi anh ‘cùng đường lộ mặt’.”
Lâm Tĩnh Hằng nhấp một ngụm rượu ngọt, dựa vào cạnh tường, xuyên qua bóng đêm nhìn cậu.
“Cứ từ từ đi – buổi tối hôm nay em không muốn nói với anh về Thiên Hà Số 8,” Lục Tất Hành ngẩng đầu lên, “Tướng quân, nơi em lớn lên có thể anh đã nhìn nhiều đến mức không muốn nhìn nữa, vậy còn nơi anh lớn lên thì sao?”
Lâm Tĩnh Hằng thoáng suy nghĩ: “Cậu muốn nghe cuộc giằng co ba mươi năm của trung ương liên minh và bảy đại thiên hà, sự bóc lột và xâm lược kinh tế giữa các thiên hà, hay nội đấu giữa các phe phái lớn nội bộ trung ương?”
Lục Tất Hành dở khóc dở cười: “Em nghe mấy chuyện này làm gì?”
“Cậu không phải là…” Lâm Tĩnh Hằng cũng không nhớ nổi chức vụ dài ngoằng Tổng trưởng Edward tự mình sáng tạo, khựng lại, “Tổng trưởng dự phòng gì đó à? Có thể chuẩn bị bài trước.”
Lục Tất Hành phát hiện Lâm Tĩnh Hằng có một biệt tài không ai bằng, khi hắn miêu tả bất cứ một cái gì, đều có thể tìm được nghĩa xấu gần với ý nguyên gốc nhất – “Tổng trưởng tạm quyền” thời kỳ đặc thù vào miệng hắn liền thành “Tổng trưởng dự phòng”, có lẽ do mới sàm sỡ cậu, Lâm tướng quân còn hạ miệng lưu tình, tốt xấu gì cũng chưa nói thành “Tổng trưởng lốp dự bị”… Lục Tất Hành cảm thấy khẩu hình hắn ban đầu là muốn nói từ này.
“Em là cố vấn trù tính chung ‘thời chiến’,” Lục Tất Hành nói, “Không có chiến tranh thì em không làm.”
Lâm Tĩnh Hằng hỏi: “Tại sao?”
“Thời điểm chiến tranh, cuộc sống của mọi người đều bị đánh xuống đáy vực, nguyện vọng của người ta nhất trí chưa từng có, chính là muốn sớm hòa bình, sớm sống yên ổn, lúc này có thể làm một chút việc vì mọi người, em cảm thấy có ý nghĩa, anh biết anh đang cải thiện tình trạng cuộc sống của đại đa số, anh đang đi theo hướng chính xác. Nhưng chờ chiến tranh kết thúc, mọi người nghỉ ngơi lấy lại sức vài năm, xã hội sẽ như nước sông xao động, phân ra trong đục, bùn cát chìm xuống, hình thành tầng lớp và đoàn thể lợi ích mới, một chính khách không thể đứng ở hai trận doanh, muốn theo chính, thì có nghĩa là phút phút giây giây đều phải đại diện cho lợi ích một phương đi công kích cướp đoạt một phương khác, cuối cùng mỗi một anh hùng đều sẽ biến thành tội phạm, em là một người ấu trĩ, em không thích như thế.” Lục Tất Hành suy nghĩ một chút, lại nghiêm túc bổ sung, “Con người em, ngoại trừ ấu trĩ, còn rất yếu đuối, luôn muốn tránh né tranh đấu và xung đột, vờ như hết thảy đều tốt… Việc này bản thân em cũng biết, về sau em sẽ nghĩ cách cải thiện, nhưng bản tính trời sinh sợ rằng không dễ sửa lắm, đôi khi có thể sẽ chọc giận anh, anh… ừm, mắng em cũng không sao, nhưng đừng giận em quá.”
Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày tiêu chuẩn Votaw, Lâm Tĩnh Hằng đại khái có ba trăm sáu mươi ngày đều rất nóng nảy, nhưng kỳ thực hắn biết, một người lúc nào cũng hùng hổ, xét đến cùng chỉ là bản thân không thể bắt tay giảng hòa với chính mình mà thôi, làm sao hắn có mặt mũi yêu cầu người khác vì thế mà thay đổi thiên tính của bản thân?
Trong lòng Lâm Tĩnh Hằng có ngàn vạn lời, nhưng ruột bông chặn kín ngực, một chữ cũng chẳng nói nên lời.
Lục Tất Hành khẽ hỏi: “Em không muốn nghe mấy chuyện vớ va vớ vẩn của Votaw, em muốn nghe về người thân và bạn bè của anh.”
Lâm Tĩnh Hằng sững sờ giây lát.
Lục Tất Hành lại bổ sung một câu: “Bạn bè ngoại trừ Trạm Lư và Bạch Ngân Thập Vệ, ở ngoài bộ đội, dù sao phải có người có thể cùng anh uống một ly, tâm sự vài câu lời trong lòng chứ?”
Lâm Tĩnh Hằng “Ừm” một tiếng, trầm mặc một lúc lâu: “… Như Độc Nhãn Ưng?”
Lục Tất Hành: “…”
Định nghĩa “bạn bè” này hơi mới lạ quá, tình hữu nghị như có thù giết cha và hận đoạt vợ, cũng có thể lâu dài sao?
“Hồi tôi còn ở học viện Ulan, quan hệ với tiến sĩ Lance bác sĩ trường không tồi, còn có mấy người bạn học.”
Lâm Tĩnh Hằng nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, Lục Tất Hành đợi cả buổi, phát hiện hắn nói chuyện hệt như bóp kem đánh răng, cả buổi chỉ ra một câu như thế, đành phải tự mình gặng hỏi: “Tiến sĩ Lance bây giờ đang ở đâu, anh còn liên lạc không?”
“Chết hơn ba mươi năm rồi.”
Lục Tất Hành lén ghi lại trong lòng – anh ấy thích chơi với người lớn tuổi – sau đó lại hỏi: “Thế bạn học thì sao? Bây giờ đều đang làm gì, là người như thế nào?”
“Không biết,” Lâm Tĩnh Hằng nhớ lại một chút, tất cả ánh sáng thời thiếu niên của hắn đều đã bị đêm mưa kia hút đi, bởi vậy rất nhiều việc đều mơ hồ, những năm tháng ấy sống khá mơ màng, lúc này bỗng nhiên đề cập, hắn mới phát hiện, ngay cả “bạn tốt” là nam hay nữ, là cao hay thấp đều chẳng nhớ, đành phải khô khan nói, “Không nhớ rõ lắm.”
Lục Tất Hành chưa từ bỏ ý định hỏi: “Người thân thì sao?”
“Mẹ tôi chết rất sớm, ba là sĩ quan, cũng chẳng trường thọ đến đâu, khi còn sống ông không hay về nhà, ấn tượng của tôi đối với ông ấy không sâu. Cha nuôi… Khi Độc Nhãn Ưng nói xấu sau lưng tôi hẳn đã giới thiệu cho cậu,” Lâm Tĩnh Hằng không muốn nói nhiều về Lục Tín trước mặt Lục Tất Hành, vì thế nhẹ tênh lướt qua, “Tôi còn có một em gái sinh đôi, hồi nhỏ bị người ta tách ra nhận nuôi, liên lạc một dạo bị gián đoạn, sau đó tôi mới biết, người nhận nuôi con bé là quản ủy hội của Vườn Địa Đàng.”
Vừa nghĩ đến Lâm Tĩnh Xu, bóng đen trong lòng Lâm Tĩnh Hằng bị Lục Tất Hành xua tan một lần nữa tụ lại: “Tĩnh Xu…”
Lục Tất Hành: “Hả?”
“Không phải học sinh của cậu. Em gái tôi cũng tên Tĩnh Xu,” Lâm Tĩnh Hằng dừng lại, “Nó là một cô bé lịch sự hướng nội, thích sạch sẽ và xinh đẹp, rất ít khóc quấy, luôn có thể làm cho mình vui tai vui mắt, hồi nhỏ hơi sợ sâu bọ.”
Hình tượng của Lâm Tĩnh Xu rất mơ hồ, khi Lâm Tĩnh Hằng nhớ lại nàng, trong lòng luôn nhảy ra một bé gái rất nhỏ, mà không phải là đóa hoa nổi tiếng của liên minh.
“Tôi rất ít có thể hiểu được nó đang nghĩ gì, nó vui không nói, không vui cũng không nói, giận liền trốn đi không gặp ai, vui sẽ lấy tiền tiêu vặt dành dụm rất lâu ra mua vài món vặt vãnh đặt trong phòng tôi, nhưng nếu như hỏi nó tại sao vui tại sao giận, nó không nói cũng không thừa nhận.”
Lục Tất Hành nghĩ thầm: “Đúng là ruột thịt.”
“Sau đó tôi rất ít đi thăm nó,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Tôi… cái chết của cha nuôi tôi không thoát được can hệ với quản ủy hội, mà nó muốn gả cho quản ủy hội, tôi từng ngăn cản, nhưng nó không nghe.”
Lục Tất Hành hỏi: “Anh đang trách cô ấy à?”
“Trách nó làm gì? Thật ra đó là một lựa chọn rất tốt, nó trời sinh nho nhã yếu ớt, từ nhỏ nhìn đã không hoạt bát như bọn con gái khác, có thể có người chăm nom, hằng ngày một đoàn vệ sĩ đi theo, rỗi rãi khiêu vũ dạo phố làm từ thiện là rất tốt, nhà Gurdon đối xử với nó cũng không tệ, trong thời loạn lạc có thể đưa nó đến Thành Thiên Sứ tị nạn, tôi rất cảm kích.” Lâm Tĩnh Hằng uống nốt nửa ly rượu còn lại, xoay ly hai vòng trong lòng bàn tay, “Nhưng khi đó tôi nghĩ… Tôi và quản ủy hội rồi có một ngày sẽ trở mặt, nó lãnh đạm xa cách tôi một chút sẽ tốt cho tất cả mọi người.”
Cho dù tương lai cắt đứt quan hệ cũng sẽ có sức thuyết phục hơn, cứ như thế, bất luận là hắn và quản ủy hội ai cười đến cuối cùng, nàng đều có thể sống không tệ.
Lục Tất Hành chú ý tới miệng hắn nói “tốt”, mà nếp nhăn trên trán vẫn không giãn ra, liền trêu hắn: “Thế xem ra chúng ta chỉ có một mình ba em cần đối phó thôi.”
Lâm Tĩnh Hằng đang định nói, đồng hồ trong nhà “reng” một tiếng, lúc này Lục Tất Hành mới phát hiện, phía dưới đồng hồ có một bảng điện tử be bé, ghi chú nhật trình đơn giản, “nghỉ ngơi buổi tối” trên bảng điện tử đã lật qua, biến thành “huấn luyện tinh thần lực”.
Lục Tất Hành bỗng nhiên giật mình, ý thức được “nghỉ ngơi buổi tối” của Lâm Tĩnh Hằng chỉ sợ bao gồm cơm tối và thời gian thanh tĩnh vỏn vẹn, cứ thế trôi qua trong tán phét với cậu, chỉ uống mỗi một ly rượu, vội vàng đứng dậy: “Em quấy rầy anh à?”
Lâm Tĩnh Hằng không nói lời khách sáo gì, chỉ dùng thiết bị đầu cuối tắt đồng hồ báo giờ, lật bảng điện tử lên, dùng hành động thực tế biểu diễn thế nào là “quân vương không tảo triều”, đáng tiếc Lục Tất Hành hiểu hắn, việc bây giờ chậm trễ, hắn nhất định sẽ dùng thời gian ngủ làm bù, không làm việc và nghỉ ngơi theo chế độ khắc nghiệt, hắn sẽ không có độ kết hợp người cơ luôn luôn ổn định ở giá trị cực hạn, dẫu lưu luyến hơn thì cũng chỉ đành tạm thời chào ra về.
Ánh đèn Ngân Hà Thành nơi xa đã sáng lên, Ngân Hà Thành tiếp giáp căn cứ lúc này có vẻ an toàn và yên bình, trong bệnh dịch nhân họa đắc phúc tạo thành trật tự, thiết bị đầu cuối cá nhân toàn thành bị nối vào nhau, phỏng theo cách làm trên chợ lúc trước, phát tiền ảo trong phạm vi nhỏ, có thể dựa vào làm việc và giao dịch để lấy được, đổi một ít vật tư sinh hoạt. Thành phố này vết thương khắp nơi, mọi thứ đang chờ xây dựng lại, công việc là rất dễ tìm, vật tư phát cho người dân là vật tư chuẩn bị cho chiến tranh của căn cứ Đội Tự Vệ, Ngân Hà Thành hoàn cảnh và tài nguyên đều rất phong phú, cũng không thiếu nhân khẩu, sau khi hoàn toàn khôi phục hẳn có thể tự cấp tự túc.
Lục Tất Hành nghĩ: “Giống như một hạt giống đang nảy mầm vậy.”
Sự hưng phấn của cơ thể cậu tạm thời bình ổn lại, hóa thành nhiệt độ không xua đi được, tan vào tứ chi bách hài, Lục Tất Hành quét đi sự mệt mỏi do lữ hành đường dài, cảm thấy mình có sức lực dùng không hết, hưng phấn đến mức có thể lên trời bay một vòng, thế là cậu như bơm máu gà lao vào trạm cơ giáp, kiểm tu từ đầu đến cuối tất cả cơ giáp đang đậu, còn chưa chịu thôi, dưới sự hỗ trợ của Trạm Lư lại xông vào phòng thí nghiệm hạch tâm, đọ sức một đêm với hệ thống mã hóa của Hiệp hội chống Utopia.
Cứ thế làm liên tục mười hai tiếng, ngày hôm sau nhận được Tổng trưởng triệu tập họp, mới phát hiện trời đã sáng rồi.
Lục Tất Hành hai vành mắt thâm quầng, mà tinh thần như chích thuốc.
“Muốn thành lập trật tự, giống như hội tụ vô số dòng suối nhỏ, dẫn vào dòng chính, quy về một hướng,” Cố vấn trù tính chung thời chiến mới nhậm chức bình tĩnh nói, “Cần một lực hút mạnh, thông dòng nước chảy, cùng với đường sông đủ cao, có đủ dung lượng. ‘Đường sông’ là sức sản xuất, dòng nước chúng ta dựa vào mạng lưới quan hệ của cựu bộ quân liên minh tự do năm ấy…”
Tổng trưởng Edward hỏi: “Lực hút là cái gì?”
“Nhu cầu của mỗi người.” Lục Tất Hành nói, “Là khát khao bức thiết nhất khi cùng đường của mỗi người, giống như thời điểm Ngân Hà Thành bị virus Cầu Vồng biến chủng thôn tính, mọi người đều muốn sống tiếp, Tổng trưởng ạ.”
Tổng trưởng hơi do dự: “Ngân Hà Thành trước mắt dựa vào vật tư chuẩn bị chiến tranh của Lâm tướng quân chèo chống, nhưng… chúng ta không chèo chống nổi cả Thiên Hà Số 8 đâu.”