Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thư đến từ căn cứ thí nghiệm chống đạn đạo sao Bắc Kinh β, trước nay được đánh dấu là “nội dung quan trọng”, Lục Tất Hành nhìn chằm chằm đoạn thứ nhất của lá thư “nội dung quan trọng” này năm phút mà không hiểu, phập phồng không yên giảm nhiệt độ trong thư phòng xuống năm độ, rất muốn lôi mấy người phụ trách đến đây đứng một hàng mắng một trận, để họ xét lại tư thế chính xác khi đánh báo cáo cho cấp trên.
“Trạm Lư,” Lục Tất Hành nói, “Trên gác rất lâu rồi không ai lên, hoàn cảnh bên trong thế nào? Báo qua các tham số cho tôi.”
Tay máy trên nóc nhà liền thòng xuống như quỷ treo cổ, trả lời cậu: “Hiệu trưởng Lục, tất cả các phòng, bao gồm tầng hầm đều là quản lý thống nhất, có bất cứ sự khác thường nào thì sẽ báo cho tôi sửa.”
Lục Tất Hành đang bưng ly trà dừng tay, im lặng chỉnh lại nhiệt độ vừa giảm xuống.
“… Anh ấy ăn gì chưa?”
Đây vốn là giao hẹn ngầm của họ – chỉ có những lúc cần đi hành tinh khác Lâm Tĩnh Hằng mới đổi cao dinh dưỡng hoặc ống dinh dưỡng cho tiện, ở trên sao Khải Minh hắn đều dùng bữa bình thường, không phải thèm, mà bởi vì cùng nhau sử dụng một bàn ăn càng giống một loại nghi thức hơn, cho dù không nói với nhau một câu nào, chỉ im lặng chia đôi khúc lạp xưởng cuối cùng, mỗi người lấy một nửa, ngày này giống như cũng là cùng nhau trải qua.
Tay máy Trạm Lư biến mất trên nóc nhà, một phút sau lại xuất hiện, báo cáo: “Bữa tối tôi đưa tới còn thừa một nửa, tiên sinh nói không ăn nữa, bảo tôi dọn phần còn lại đi.”
Lục Tất Hành gấp gáp gật đầu một cái, ngẩn người ra một lúc, sau đó như vừa tỉnh khỏi giấc mơ mà quay đầu lại hỏi Trạm Lư: “Đúng rồi, anh ấy ngủ ở đâu?”
Không đợi Trạm Lư trả lời, Lục Tất Hành lại nói: “Mang gối của tôi đến thư phòng, anh bảo anh ấy về phòng ngủ đi.”
Trạm Lư như một kẻ phụ họa đi khỏi, chốc lát sau, tay máy đội một cái gối, xuất quỷ nhập thần từ cửa thư phòng vòng về báo cáo: “Tiên sinh trả lời là ‘Đừng làm phiền ta, cút ra’.”
Lục Tất Hành nhận lấy cái gối của mình, thở dài: “Vậy anh lên gác dọn dẹp qua giúp anh ấy, mang chăn lên… Cả quần áo ngày mai anh ấy phải mặc nữa.”
Hạch cơ giáp đang trong quá trình khôi phục Trạm Lư này, nếu mà còn một chút tôn nghiêm làm hung khí thì nên giơ ngón giữa tặng chủ nhân dài dòng.
May mà Trạm Lư không có tôn nghiêm.
Hắn nhẫn nhịn rơi xuống đất hóa thành hình người, thu dọn quần áo và chăn màn gối nệm, chạy lên gác sưởi ấm.
Sau đó quay lại, Lục Tất Hành hỏi hắn: “Thế nào?”
Trạm Lư nói bằng giọng đều đều không hề lên xuống: “Phớt lờ tôi và chặn tôi trên gác, xin lỗi hiệu trưởng Lục, tôi bị cấm lên lầu rồi, thầy muốn thử hack vào hệ thống gia dụng không?”
Lục Tất Hành: “…”
“A,” Đúng lúc này, Trạm Lư đột nhiên nói, “Bây giờ tôi có thể lên đó rồi.”
Lục Tất Hành ngẩng phắt đầu lên, trong mắt lóe sáng rất nhẹ.
Trạm Lư nói: “Phòng trực ban bộ chỉ huy truyền đến quân tình quan trọng, cấp ‘3S’, cấp báo cáo ưu tiên vượt qua cơ chế chặn gia dụng.”
Chút ánh sáng trong mắt Lục Tất Hành như hai đốm lửa nhỏ dưới mưa rào gió giật, lập tức lại tối đi.
Trạm Lư: “Đồng bộ cc cho Tổng trưởng.”
Lục Tất Hành thất hồn lạc phách cúi đầu: “À, anh nói đi.”
“Bên ngoài Mân Côi Chi Tâm, nhóm tăng binh thứ hai của liên minh toàn bộ đã vào vị trí, tin tức sơ bộ là quân đoàn cỡ lớn hơn ba trăm trọng giáp siêu thời không, mang theo một trạm không gian nhân tạo khổng lồ, thể lượng cứ điểm cỡ trung, đang chuẩn bị thả xuống. Tướng quân Duke gửi thư đến, nói cứ điểm này vẫn chưa được quân trung ương thủ vệ Thiên Hà Số 1 đồng ý, ông ta đã đi nói phải trái, trung ương liên minh lấy ‘Luật phòng ngự biên cảnh’ chặn miệng ông ta, ông ta cảm thấy vô cùng có lỗi, cũng giải thích với bên ta, bố trí quân sự biên giới trước mắt không phải là bản ý của quân trung ương.”
Lục Tất Hành nửa chết nửa sống ánh mắt trầm xuống, linh hồn bay lên đỉnh đầu trở về vị trí cũ, cậu trầm giọng hỏi: “Yêu cầu đối thoại trực tiếp với liên minh của chúng ta đã gửi đi sáu ngày, đến nay vẫn chưa có trả lời à?”
“Đúng vậy.”
Lục Tất Hành chậm rãi nói: “Mà chúng ta cũng không thể phán đoán rốt cuộc là trung ương liên minh từ chối nói chuyện, hay là ‘thủ quân biên giới’ Thiên Hà Số 1 đã chặn tin tức.”
Lục Tất Hành nhìn từ góc độ của trưởng quan hành chính tối cao, cho rằng trung ương liên minh từ chối đối thoại với Thiên Hà Số 8 – đặc biệt là đối thoại bí mật, không hợp lẽ thường lắm. Dù sao Thiên Hà Số 8 xét trên thể lượng, không thể so sánh với liên minh khổng lồ, mà vấn đề cấp bách nhất liên minh đang đối mặt cũng không phải là bọn họ.
Như vậy hiệu lệnh ba trăm lẻ sáu thật sự rất đáng suy nghĩ.
Tin tức trước mắt họ nghe được, phần lớn là lời nói một phía của Duke, Duke rất tích cực qua lại với Thiên Hà Số 8, tuy rằng ông ta thoạt nhìn nhiệt tình cởi mở, rất nặng tình cảm với Lục Tín, nhưng… An Crewe còn từng đỏ hoe vành mắt trước tượng Lục Tín kia mà.
“Đi thôi,” Lục Tất Hành nói với Trạm Lư, “Tiện thể nói cho anh ấy biết, sáng mai tôi sẽ triệu tập cuộc họp nhằm vào việc này, đến lúc đó mong Thống soái có mặt đúng giờ.”
Trạm Lư đang muốn xuyên qua tường thì Lục Tất Hành gọi giật lại: “Này, chờ đã…”
“… Anh ấy trước khi ngủ phải uống một ly nước, anh đừng rót nước lạnh cho anh ấy.”
Thiên Hà Số 1.
Một du thuyền vũ trụ đến từ Votaw, đậu trên trạm bổ sung sát biên giới Thiên Hà Số 1, du thuyền dừng lại bổ sung, các hành khách nối đuôi nhau ra, đi đến nhà ăn của trạm.
Người phụ nữ nhìn quanh nhà ăn giây lát, cuối cùng lựa chọn một phòng nhỏ, trong phòng đã có người, chị ta khom lưng nói vài câu với với đối phương, giống như muốn ghép bàn, sau đó ngồi xuống, tiện tay kéo tấm chắn nhỏ bên cạnh chỗ ngồi.
“Đây là đoạn phim phỏng vấn Nguyên soái Woolf,” Người phụ nữ nhìn xung quanh một cái, áp thiết bị đầu cuối cá nhân của hai người lại, một giây sau đã truyền xong, “Tư liệu trực tiếp, tôi quay trộm lúc phỏng vấn, chưa biên tập lại.”
Người đàn ông đối diện hỏi: “Cô xác định là chính ông ta? Xác định thần trí ông ta tỉnh táo chứ? Xác định trong cả quá trình không ai bị uy hiếp?”
“Ít nhất lúc tôi đến thăm phủ nguyên soái không thấy có gì khác thường.”
Người phụ nữ này chính là nữ phóng viên phỏng vấn Woolf.
Nhật báo Votaw luôn là cơ quan phát ngôn trung thành của trung ương liên minh, trước chiến tranh, trong trung ương liên minh quản ủy hội quyết định, họ liền đứng đường cho quản ủy hội, bây giờ trong trung ương liên minh ai có võ trang là lão đại, họ lại biến thành lính tuyên truyền của quân đội.
Là một trong các nhân vật chủ chốt của nhật báo Votaw, nữ phóng viên một cách đương nhiên được phép phỏng vấn độc quyền Woolf, làm một bài phỏng vấn đặc sắc nhằm vào hiệu lệnh ba trăm lẻ sáu gây ra rất nhiều tranh luận. Trong đoạn phim phỏng vấn, Nguyên soái Woolf nói năng rõ ràng, sắc mặt như thường, vừa công bố liền dẹp hết lời đồn “Woolf đã biến thành con rối”.
Thế là sự chú ý của mọi người một cách tự nhiên bị hướng đến bản thân hiệu lệnh ba trăm lẻ sáu.
“Hiệu lệnh ba trăm lẻ sáu rõ ràng nhằm vào Thiên Hà Số 8, mệnh lệnh này của quân ủy hiện giờ dẫn đến rất nhiều phỏng đoán, có người nói, Thiên Hà Số 8 độc lập cho quân trung ương các thiên hà một mở đầu rất không tốt, nếu trung ương liên minh lại ngầm đồng ý cho bọn họ tồn tại, về sau đây cũng muốn độc lập, kia cũng muốn độc lập, e rằng sẽ không dễ kết thúc. Cũng có người nói, đường bước nhảy vũ trụ của Thiên Hà Số 8 đã gián đoạn mười mấy năm, vấn đề của Thiên Hà Số 8 bây giờ không khẩn cấp, ‘ba lẻ sáu’ ngoài mặt là nhằm vào Mân Côi Chi Tâm, kỳ thực là liên minh chỉ kiếm vào quân trung ương, đây lại là một ván cờ của trung ương liên minh với các quân trung ương lớn mạnh trong chiến tranh, Nguyên soái Woolf muốn thu lại quân quyền, lấy đây làm cảnh cáo.”
“Không có căn cứ gì,” Người đàn ông nói, “Tuy nói là ‘chim hết cất cung’, nhưng bây giờ chim hết chưa? Quân Đoàn Tự Do như hổ rình mồi, tội phạm ma túy ùn ùn, làm sao Woolf lại ném quân trung ương chẳng dễ gì ngưng tụ lại ra bên ngoài vào lúc này?”
Nữ phóng viên hơi chần chừ: “Còn có một lời đồn, họ nói Woolf là bất đắc dĩ bị ép buộc, bởi vì Thiên Hà Số 8 đã hoàn toàn chinh phục lỗ hổng thời gian tự nhiên, Thiên Hà Số 8 mấy năm nay ở vực ngoại thành lập đế quốc quân sự khổng lồ, đang dã tâm rành rành mài đao nhắm tới liên minh.”
Người đàn ông cau mày.
“Nhưng cách nói này vừa thò đầu ra, lập tức bị dư luận dùng ngòi bút lên án.”
“Ồ, tại sao?”
“Bạch Ngân Thập Vệ, anh quên rồi à?” Nữ phóng viên thở dài, hạ thấp giọng, “Chúng ta lúc trước bị lừa, chủ lực cơ hồ mất hết trong tay Lâm Tĩnh Hằng, nếu không có tiên tri Harris, tổ chức suýt nữa từ đây… Những hạng sáng nắng chiều mưa đó vì việc này mà nâng Lâm Tĩnh Hằng lên rất cao… Trời biết bọn họ lúc trước còn cảm thấy hắn là đầu sỏ âm mưu phá vỡ liên minh. Còn nữa, trong những năm liên minh loạn nhất, Quân Đoàn Tự Do dùng võ lực phát triển chip Nha Phiến, nghe nói những nơi liên minh lo không xuể đều là Bạch Ngân Thập Vệ cứu giúp, tuy rằng họ không nghe liên minh hiệu lệnh, nhưng cũng là lực lượng trung kiên chống Nha Phiến. Ngày Thiên Hà Số 8 tuyên bố độc lập, Bạch Ngân Thập Vệ cao giọng xuất hiện, trực tiếp đi theo Lâm Tĩnh Hằng trở về Thiên Hà Số 8, vị Tổng trưởng không biết từ đâu đến lại giảo hoạt dựng Lục Tín trước cửa nhà, là một tấm khiên tình cảm tự nhiên. Thiên Hà Số 8 có phải thật sự đối với liên minh như hổ rình mồi hay không thì tôi không biết, nhưng không ít đám ngu xuẩn từng nhận ân huệ lại dễ bị kích động không tin.”
Người đàn ông hỏi tới: “Còn gì nữa?”
“Còn một tin tức quan trọng, người ta nói, kế hoạch Nữ Oa rất có thể đã đạt được thành công ở Thiên Hà Số 8, bọn họ đã tạo ra một đội võ trang siêu cấp chân chính,” Nữ phóng viên nói, “Tổng trưởng Thiên Hà Số 8 kia là con trai ai thì chúng ta không biết, nhưng hắn miễn dịch với virus Cầu Vồng.”
“Tin tức đến từ đâu?”
“Người bên cạnh một vị cấp cao quân ủy là bạn tôi, vô tình nghe được,” Nữ phóng viên nói, “Họ đang thảo luận chuyện này, nguồn tin không rõ, anh trở về nói cho tiên tri Harris biết, để ngài có chuẩn bị tâm lý, tiên tri sẽ tự phán đoán.”
Hai người vội vàng trao đổi tin tức xong, trên bàn ăn nhảy ra tin nhắn nhắc nhở, cho biết số hiệu du thuyền vũ trụ đã chuẩn bị xong xuôi, mời các lữ khách lên thuyền.
“Tôi đi đây,” Người đàn ông nhìn thật sâu vào mắt đồng bạn, “Vì sinh mạng và tự nhiên.”
“Sinh mạng và tự nhiên.”
Người đàn ông rảo bước rời khỏi nhà ăn, không chú ý tới một kẻ dáng người thấp mặt mũi tầm thường ở phòng kế bên đứng dậy, lén lút đuổi theo hắn.
Votaw.
Vương Alan rót cho mình một ly rượu vang, nâng ly về nơi hư vô mờ mịt: “Ả kia đã truyền tin tức cho Harris. Chuyện Lục Tất Hành miễn dịch virus Cầu Vồng còn là chúng ta moi từ chỗ Harris, hắn nghe là hiểu ngay. Harris kẻ đó chỉ sợ chiến tranh, trước nay lại nghiêng về Thiên Hà Số 8, nhất định sẽ nghĩ mọi cách liên hệ với Thiên Hà Số 8, đến lúc đó tôi hơi phối hợp hắn một chút là được. Chỉ có một điểm, cô xác định Thiên Hà Số 8 sẽ cắt đứt liên lạc, đóng khu lỗ hổng thời gian? Lỡ như bọn họ cảm thấy mình đã bị uy hiếp, muốn tiên hạ thủ vi cường thì làm thế nào?”
Hình ảnh Lâm Tĩnh Xu lơ lửng cạnh cổ tay lão, một hình người lập thể to bằng bàn tay, thoạt nhìn như một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ.
“Không đâu, Bạch Ngân Thập Vệ không làm được chuyện quay nòng pháo về hướng liên minh, đâu phải ông mới ngày đầu tiên biết tên ngốc lỗi thời Lâm Tĩnh Hằng kia.” Nàng nói nhàn nhạt, “Vả lại có ‘châu ngọc’ An Crewe này ở phía trước, bọn họ còn dám tín nhiệm quân trung ương sao? Một bên là địch ý của trung ương liên minh, một bên là ‘lá mặt lá trái’ của quân trung ương, mà vỏn vẹn mười mấy năm, cũng không đủ để thay đổi hình thái ý thức của một thế hệ, Thiên Hà Số 8 có rất nhiều dân di cư từ liên minh, chỉ cần Tổng trưởng của bọn họ có đầu óc, thì biết nên làm sao để tránh dính vào đống lộn xộn của liên minh.”
“Mong rằng sẽ êm xuôi như cô nói,” Vương Alan nói, “Tốt nhất là mớ kỹ thuật vô dụng của bọn họ có thể phát triển một chút, nổ sập hoàn toàn khu lỗ hổng thời gian đi. Không có biến số Thiên Hà Số 8 này làm rối, tin rằng tương lai của chúng ta sẽ thuận lợi rất nhiều – cạn ly.”
Ngân Hà Thành, tại nhà của Lâm tướng quân và kỹ sư 001.
Lục Tất Hành co mình trên sập nhỏ ở góc thư phòng, không ngủ được, sập không đủ chỗ, chân cậu không thể duỗi thẳng vì sẽ bị thò ra ngoài. Kể cũng lạ, lúc Lâm Tĩnh Hằng chưa về, cậu ngày ngày ngủ thư phòng, chưa bao giờ để ý vấn đề tứ chi lơ lửng không thể trở mình – dù sao bình thường khi cậu cần trở mình, cũng chẳng còn bao lâu nữa là phải dậy, mới dọn về phòng ngủ hơn nửa năm mà thói xấu ngược lại nhiều lên.
Ánh sao trải một tầng, chiếu nghiêng vào nhà, đồng hồ đã chỉ hướng sau nửa đêm. Đêm nay một ngày bằng một năm, cậu như một con nghiện hết thuốc chữa, đại khái là chỉ có thể chịu đựng đến sáng sớm hôm sau mới thở được.
Lục Tất Hành nằm xuống rồi lại dậy, trằn trọc bốn năm lần, xác định mình mất ngủ, không nhịn được bật thiết bị đầu cuối cá nhân, mở một album ra.
Một hình ảnh lập thể to bằng người thật nổi lên, Lâm Tĩnh Hằng nghiêng người, nửa khuôn mặt vùi trong gối, bàn tay thả lỏng buông ở một bên, chăn chỉ đắp lên hông – là một ngày nọ Lục Tất Hành nửa đêm không ngủ được chụp trộm.
Lục Tất Hành nhìn hình ảnh trong thiết bị đầu cuối cá nhân, giơ một tay ra, trong hình ảnh cũng có một bàn tay tiến vào, cùng tay của chính cậu hoàn mỹ chồng lên nhau, sờ lòng bàn tay xòe ra của Lâm Tĩnh Hằng, lòng bàn tay là một trong những chỗ nhiệt độ cơ thể lộ ra ngoài nhất, giấu dưới các nốt chai mỏng, chạm vào có sự lưu luyến không nói nên lời. Lâm Tĩnh Hằng trong hình ảnh đột nhiên khép năm ngón tay, bắt được tên giặc quấy rầy giữa đêm hôm khuya khoắt, kéo tay cậu vào lòng, cúi đầu cắn một cái, mắt không mở, mơ hồ nói: “Đàng hoàng xem nào.”
Lục Tất Hành vắt chiếc áo khoác hắn ném tới lên khuỷu tay, trong lòng ôm hình ảnh chụp trộm này, khóe miệng nhếch lên, rất nhanh lại cười không nổi, cậu nhắm mắt, đưa chiếc áo khoác lên mũi hít một hơi thật sâu, nghĩ thầm: “Sáng mai nên nói gì với anh ấy đây?”
Liên minh, Thiên Hà Số 8, hiệu lệnh tăng binh ba trăm lẻ sáu, quân trung ương lập trường chưa rõ…
Album trong thiết bị đầu cuối cá nhân theo cài đặt lật đến tấm cuối cùng, sau đó mở lại từ đầu.
Lục Tất Hành mặc kệ nó tự động chiếu, nhìn thấy bé trai nho nhỏ cúi đầu vào nhà, ngũ quan mang máng là khuôn mẫu bây giờ, chỉ là khí chất u ám hơn, khép kín hơn, giống như động vật nhỏ tủi thân, buồn bã ỉu xìu mở cửa phòng, tiếp đó vang khẽ một tiếng, cậu bé ở cửa giật nảy mình lui một bước, ngay sau đó trong nhà bay ra một cơ giáp phỏng chân cao hơn một người, vẻ ngoài giống một quả trứng vịt to, trên “trứng vịt” còn bị vẽ ngũ quan hoạt hình. Mạng tinh thần phỏng chân xanh biếc trải ra, sắc màu rực rỡ chiếu đầy người cậu, một giọng nam vang lên: “Niềm vui bất ngờ đây! Sinh nhật vui vẻ!”
Bé trai dần dần lớn lên, từ từ có dáng dấp thiếu niên, vắt chéo chân ngồi trên sofa lật xem một quyển sách, giống như không chút để ý mà nói với người ngoài ống kính: “Đúng rồi, học viện Ulan bảo tôi đầu tháng sau đến báo danh… Ông làm gì vậy? Người lớn các ông đều thiếu bình tĩnh như thế à… Không có, nhìn thấy thể lệ chiêu sinh tiện tay điền một tờ, nào phải chuyện gì quan trọng, còn phải khoe khoang rùm beng sao? Sau đó liền quên luôn… Bảo tôi đi thì đi thôi, kiếm đại một quân hàm, dù sao còn được phát lương…”
Thiếu niên mặc đồng phục học viện Ulan, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Không cần ông đưa đi đâu, có mất mặt không?”
Thiếu niên kẹp huy hiệu phát cùng học bổng ở đầu ngón tay bắn lên trên, “Đinh” khẽ một tiếng, nó bay lên trời, thiếu niên Lâm Tĩnh Hằng lộ ra một chút tươi cười không có ý tốt, đưa tay lên trước miệng làm động tác kéo khóa.
Lục Tất Hành vô thức mỉm cười theo.
Sau đó, hình ảnh theo thiếu niên lớn lên đột nhiên gián đoạn một thời gian, ngày tháng trên tấm ảnh kế tiếp đã là hai ba năm sau, người thiếu niên trưởng thành như thoát thai hoán cốt, cao thêm nửa cái đầu, bả vai gầy rộng lớn, đồng phục học sinh đổi thành quân phục, xuất hiện trên lễ tốt nghiệp của học viện Ulan, là sinh viên tốt nghiệp vinh dự trực tiếp nhận quân hàm, trên mặt không nhìn ra cảm xúc, lúc giơ tay chào, đôi mắt màu xám hơi híp lại, lộ ra một chút lạnh lẽo.
Hắn trải qua mưa máu gió tanh, từng bước thăng chức, nửa chê nửa khen mà nghênh ngang đến đứng đầu cứ điểm Bạch Ngân…
Lục Tất Hành không biết mình ngủ lúc nào, có lẽ do trước khi ngủ xem nhiều những hình ảnh này, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, cậu mộng mị lung tung, khi thì là nụ cười sáng ngời của thiếu niên kia, khi thì là đôi mắt xám đọng sương sau khi thành niên, khi thì đi theo hắn tuần tra trong vũ trụ cô độc, khi lại cùng hắn trở về lễ tốt nghiệp của học viện Ulan, Lục Tất Hành liều mạng đuổi theo sau hắn, gọi tên hắn, chạy sắp đứt hơi mới bắt được bả vai viên sĩ quan trẻ tuổi kia.
Lâm Tĩnh Hằng trong mơ quay đầu lại, nắm chặt cổ tay cậu, thần sắc ấy như đã từng thấy, nói với cậu rằng: “Tôi chỉ còn em thôi.”
Chân Lục Tất Hành rơi xuống sập đập thẳng lên sàn nhà, cậu choàng tỉnh dậy, chiếc áo khoác vẫn nắm trong tay cũng rơi xuống đất.
Đồng hồ trên thiết bị đầu cuối cá nhân cho thấy, lúc này cách bình minh còn không đầy nửa tiếng, không trung Ngân Hà Thành đã nhìn thấy màu bụng cá.
Lục Tất Hành ngồi thẫn thờ hai giây trên sập, đột nhiên như mộng du bật dậy, lê cái chân bị mình đè tê, sấp ngửa lao ra, chạy thẳng lên gác.
Căn gác cài khóa chặn cậu lại, nhưng khóa cửa gia dụng bình thường thật ra rất dễ phá, đến đại một học sinh học viện thông tin cũng có thể hack mở trong vòng năm phút, mà kỹ sư 001 giống như quên mang não, không hề suy nghĩ dùng sức mạnh đá tung cửa.
Quản gia điện tử uể oải nói: “Hiệu trưởng Lục, đây cũng là hành vi bạo lực…”
Lâm Tĩnh Hằng đang ngậm điếu thuốc ngồi trên bệ cửa sổ căn gác, cách một phòng đồ cũ, ngạc nhiên quay đầu lại.
Cánh cửa nhỏ “Tít” một tiếng, khóa điện tử chập mạch báo hỏng, cánh cửa lắc lư rơi xuống, liền sau đó, hắn bị lôi từ trên bệ cửa sổ xuống.