Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bà là một người rất dịu dàng à?”
“… Rất dịu dàng, nhưng cá tính rất mạnh, lời nói toàn là nói trên lớp, bình thường rất trầm lặng, là chuyên gia lý luận thông tin liên lạc vũ trụ,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Em xem luận văn của bà chưa?”
Lục Tất Hành lắc đầu – lão thất học Độc Nhãn Ưng kia, chắc căn bản không rõ Lục phu nhân rốt cuộc nghiên cứu cái gì, mỗi lần chỉ biết ấp úng nói “chắc mấy thiết bị vũ trụ gì đó”, thành công khiến Lục Tất Hành lầm đường đến cái hố to kỹ sư cơ giáp.
Cậu trước kia chưa từng am hiểu lĩnh vực này, sau khi biết bà, lại bởi vì kháng cự mà cố ý chặn thông tin về bà, thành thử hoàn toàn không biết gì cả, nhìn căn phòng nhỏ không một bóng người kia, cậu đột nhiên cảm thấy hơi áy náy.
“Em nên xem thử, đặc biệt là các tác phẩm phản bác sai lầm của một số người cùng nghề, dùng từ rất sắc bén.” Lâm Tĩnh Hằng nhẹ nhàng nói, “Rất ít nổi giận, nhưng luôn cho người ta một cảm giác ‘do đại não anh phát triển không tốt, vậy nên quan ái thiểu năng, tôi không muốn chấp nhặt với anh’.”
Lục Tất Hành: “…”
Cậu không tưởng tượng được có người dùng thái độ này đối xử với Lâm Tĩnh Hằng, thế “thiểu năng” bị quan ái kia tựa hồ chỉ có…
Lại nói, hình như trong thư để lại của tiến sĩ Laura Gurdon cũng dùng “đại tinh tinh” để gọi tướng quân Lục Tín, còn có “Bài hát thỏ cay” trong Trạm Lư.
Lý Forlan rất khôn khéo, kéo Bayer một cái, các vệ binh Bạch Ngân Thập Vệ rất biết chuyện tản ra bốn phía tuần tra, để lại không gian riêng cho hai người.
“Đây là phòng tiếp khách, đằng sau có phòng cho khách,” Lâm Tĩnh Hằng dẫn Lục Tất Hành đi vào, “Tạo hình đám cây cối trong sân là Lục Tín tự do phát huy, ông ấy không thích để sân nhà mình rập theo một khuôn.”
Liên minh phục hồi nơi này quá hoàn chỉnh, hoàn chỉnh đến mức khiến nó thoạt nhìn như một tiêu bản dừng lại trong thời gian, dễ dàng đánh thức âm hồn ngủ say, dùng loại ánh mắt chưa từng gặp mặt nhưng giống như đã từng quen biết đó chăm chú nhìn cậu.
Lục Tín là người như thế nào?
Rõ ràng là Lục Tất Hành tò mò về nơi Lâm Tĩnh Hằng sống từ nhỏ đến lớn, tự mình đề xuất muốn đi thăm, nhưng khi sắp đến nơi cậu bỗng nhiên gần quê mà hồi hộp, không thể hỏi ra câu hỏi mắc trong cổ này.
Trong phòng không mở cho du khách, cửa có gắn kính, chỉ có thể nhìn trộm một cái từ bên ngoài, Trạm Lư tạm thời tiếp quản cả tòa nhà mở cửa kính cho họ.
Bày biện vẫn như năm xưa, không bám một hạt bụi.
Trên sofa lưng cao, chủ nhân dường như còn ngồi trên đó, nghe thấy tiếng bước chân đứng dậy nhìn ra.
Ký ức cuồn cuộn đẩy cánh cửa lớn phủ bụi mấy chục năm, cơ hồ nhấn chìm Lâm Tĩnh Hằng, thời không trôi đi, khiến hắn cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa khó mà chịu được.
Lục Tất Hành nghe thấy Lâm Tĩnh Hằng thở ra một hơi thật dài. Lâm Tĩnh Hằng ở cửa đột nhiên quay người, dường như muốn quay đầu bỏ đi, song hắn rốt cuộc vẫn không đi, chỉ lẳng lặng đứng đó đưa lưng về phía cửa kính.
Lục Tất Hành không thúc giục, im lặng đứng cùng hắn, ánh mắt dừng trên cây cối thành hàng ở cổng sân, ban đầu cậu cảm thấy những tán cây đó y như chó gặm, không hiểu nghệ thuật tiên phong này muốn biểu đạt điều gì, nhìn từ góc này mới phát hiện một loạt cành cây như chó gặm kia thì ra là tạo hình chữ cái: “Cái gì… Nhà? Lục và…”
“Muller, chữ cái đầu của ‘Muller’.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Bà ấy họ ‘Muller’.”
Lục Tất Hành hơi giật mình.
“Nhà Lục và Muller” trên tán cây.
“Nhà Lâm tướng quân và kỹ sư 001” trên tấm bảng gỗ.
Lục Tất Hành thần sắc phức tạp nhìn hàng cây ảnh hưởng việc thưởng ngoạn kia, không biết khi Lâm Tĩnh Hằng lần đầu tiên nhìn thấy tấm bảng gỗ nhà cậu, trong lòng là cảm giác gì.
Lâm Tĩnh Hằng dường như biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, tiếp lời: “Tôi rất vui khi em không kế thừa thẩm mỹ của ông ấy.”
Lục Tất Hành nghe thấy tiếng tim mình đập, dưới bóng đêm Votaw như nước, từng tiếng quanh quẩn trong tòa nhà trống vắng.
Bức tượng đá trên quảng trường trung tâm Ngân Hà Thành giống như sống lại, xuyên qua gần trăm năm ánh sáng, từ xa nhìn cậu một cái.
“Tôi được ông ấy đón đi khi còn chưa đầy mười tuổi,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Lần đầu tiên tới nơi này, chưa thân quen gì với Lục Tín, trong lòng rất hoang mang và rất kháng cự, bị ông kéo đi cứ cúi đầu suốt, đi đến chỗ này phát hiện trên sàn nhà có một khuôn mặt tiểu quỷ… Vẫn còn đây.”
Hành lang ở cửa chính lót gạch trắng tinh, có vẻ sạch sẽ nghiêm túc, Lục Tất Hành nhìn theo ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng, thấy trên một viên gạch thật sự có một mặt quỷ trong hoạt hình, gạch cũng đặc biệt, hoàn toàn không hợp với phong cách của cả kiến trúc.
“Tôi giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn ông ấy, ông ấy liền làm một mặt quỷ như vậy.” Lâm Tĩnh Hằng đưa tay chậm rãi vuốt ve lan can phòng khách, “Đi thôi, chúng ta vào trong.”
Trong nhà đối với Lục Tất Hành mà nói, đã có vài phần quen thuộc.
Lâm Tĩnh Hằng thời thiếu niên có vài đoạn phim đều là quay trong ngôi nhà này, những hình ảnh đó đã khắc thật sâu trong đầu cậu, rất dễ dàng có thể khớp vào.
Lục Tất Hành dùng các ngón tay vuốt ve cây đàn piano trong một góc phòng khách, chạm đến một lớp bụi mỏng: “Đàn này là của ai? Ai trong số họ thích nhạc cụ?”
“Chẳng ai thích cả, mua về chưa từng có ai đàn.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Đó là cho tôi.”
Lục Tất Hành: “…”
Suýt nữa bị đàn piano kẹp tay.
“Trẻ em liên minh khoảng sáu đến mười tuổi sẽ chia vài giai đoạn tiếp nhận giáo dục tiểu học, sau đó có thể có vài năm trải nghiệm các môn, kế tiếp từ mười đến hai mươi tuổi xác định phương hướng tương lai của mình, lúc Lục Tín dẫn tôi đi, tôi vừa vặn mới kết thúc bậc giáo dục tiểu học, ông ấy liền suy nghĩ viển vông tính sẵn rất nhiều loại tương lai cho tôi, đây cũng chưa tính là gì, còn có chuyện quá hơn cơ.”
Lục Tất Hành nhìn cây đàn piano rất mộc mạc, tưởng tượng thử Lâm Tĩnh Hằng không nhập ngũ, mà mặc lễ phục diễn tấu nhạc cổ điển dưới mái bầu trời, bỗng nhiên có chút suy nghĩ bậy bạ, vội vàng sấp ngửa kéo lại suy nghĩ không trang trọng, ho khan một tiếng: “Em cho rằng ông ấy sẽ bồi dưỡng anh hướng đến học viện Ulan.”
“Không có,” Lâm Tĩnh Hằng trầm mặc một lúc, “Ngoại trừ từng tặng tôi một cơ giáp phỏng chân như đồ chơi, ông ấy không hề giới thiệu học viện Ulan, là tôi giấu ông ấy tự mình ghi danh.”
Lục Tất Hành cúi xuống nhìn cây đàn piano khá là không hợp với cả ngôi nhà, đột nhiên giống như thông qua thứ này cảm nhận được điều gì.
Lục Tín giành lại Thiên Hà Số 8, Lục Tín từng có hàng tỉ người đi theo, Lục Tín vì lời hứa của mình mà khăng khăng chống đối quản ủy hội, Lục Tín nắm giữ hệ thống “Trái Cấm” nhưng đến chết không thêm tên mình vào…
Lục Tín khi đón cậu bé nhạy cảm kia đi từ tay Woolf, chưa bao giờ có suy nghĩ để cậu gánh vác cái gì.
Lục Tất Hành nghĩ, có lẽ Lục Tín trời sinh là một người bảo vệ, ở nơi đầu sóng ngọn gió, muốn một vai gánh vác hết thảy, nhà cũng xây ở khu trung ương liên minh, yêu liên minh như yêu nhà mình, không giống cậu, bị động bị trách nhiệm đè trên người, nhiều lần trắc trở, mới tìm được tư thế chính xác để sống chung với thế giới.
“Đó là chỗ ngồi của Lục Tín,” Tiếng Lâm Tĩnh Hằng gọi hồn cậu quay lại, Lục Tất Hành ngẩng đầu lên, thấy Lâm Tĩnh Hằng chỉ một cái sofa đơn mà nói, “Lúc có khách ông ấy sẽ đàng hoàng ngồi ở đó, khách đi rồi ông ấy liền vắt chéo chân, gác lên cái bàn bên cạnh, còn rung chân, không chịu ngồi ngay ngắn.”
“Đôi khi Lục Tín sẽ dẫn tôi theo, bởi vì dì có rất nhiều hoạt động trao đổi học thuật, thường xuyên đi công tác, sợ ở nhà không có ai chăm sóc tôi… Kỳ thực không cần thiết, khi đó tôi không còn nhỏ nữa, cơ bản có thể tự lo liệu, vả lại có quản gia điện tử, lại có Vườn Địa Đàng, tôi ở nhà một mình cũng không sao, không nhất định cần người chăm sóc.”
“Làm sao có thể để anh ở đây một mình.” Lục Tất Hành nghĩ thầm, “Đem tình cảm của toàn thế giới bẻ vụn ra đút cho anh, cũng sợ anh không há miệng.”
Khác với Lâm Tĩnh Hằng thường trú ở cứ điểm Bạch Ngân, Lục Tín như nghiện về nhà, chỉ cần có cơ hội, cho dù thời gian chỉ đủ để về nhà ngủ một giấc ông cũng muốn về. Cả thế giới đều là sân khấu của ông, nhưng nghỉ ở nơi khác đều là chợp mắt tạm bợ, chỉ có về đây mới được yên giấc thật sự.
Năm đó Lâm Tĩnh Hằng ở trên lầu, thế nên cầu thang đối với Lục Tất Hành là đặc biệt quen thuộc – lúc sinh nhật mười tuổi, Lục Tín tặng hắn một cơ giáp phỏng chân, khi ấy đã quay phim lại, người quay phim chính là chạy lên từ chỗ này.
Lục Tất Hành dừng bước giữa cầu thang, đột nhiên hỏi: “Lục… ông ấy cao xấp xỉ em à?”
Lâm Tĩnh Hằng không hiểu cậu đang hỏi gì, ngạc nhiên nhướng mày: “Hửm?”
“… Không có gì.”
Thị giác hoàn mỹ chồng lên, quen thuộc đến mức khiến Lục Tất Hành cảm thấy giống như mình đang trở về chốn cũ vậy.
Bậc cầu thang thứ hai đếm ngược thấp hơn các bậc khác một đoạn, Lục Tất Hành vô thức giống với người đàn ông vác cơ giáp phỏng chân kia, một bước qua hai bậc.
Chớp mắt khi nhảy lên, giống như có một linh hồn không nhìn thấy lướt qua cậu.
Trên tường cầu thang có rất nhiều khung ảnh, nhà mọi người bình thường sẽ treo tranh trang trí, mà ở đây lại treo đầy các loại ảnh nào người nhà nào bạn bè… Tình cảm của chủ nhân ngôi nhà dư dả như chứa không hết vậy.
Lục Tất Hành dừng bước, nhìn thấy một người quen thuộc ở góc ngoặt – Độc Nhãn Ưng có đôi mắt uyên ương.
Độc Nhãn Ưng trẻ tuổi không giống lão buôn lậu súng đạn sau này chút nào, lão hơi béo hơn, ăn mặc cũng không mấy điệu đà, mặc sơ mi tồi tàn không vừa người, phanh hơn một nửa khuy, tóc như mấy trăm năm không chải, xác xơ bù xù, còn tết lung tung, chẳng có một chút khí chất, nắm tay giơ ra chạm vào Lục Tín, toét miệng khoe hàm răng trắng, quay về ống kính cười có phần chân chất.
Đôi mắt lại như phát sáng.
“Tại sao ba tốt với con như vậy?” Lục Tất Hành thầm nghĩ.
“Năm đó Lục Tín từ trên trời giáng xuống, đốt một đống lửa cho toàn Thiên Hà Số 8,” Lâm Tĩnh Hằng nhìn thoáng qua theo ánh mắt cậu, “Tình cảm của đám Độc Nhãn Ưng và Tổng trưởng Edward năm đó đối với ông ấy, những người khác rất khó hiểu được.”
“Ông ấy khiến bọn họ cảm thấy, liên minh không vứt bỏ Thiên Hà Số 8 à?”
“Trong mắt Thiên Hà Số 8, Lục Tín chính là liên minh, chính là tuyên ngôn tự do,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Là tuyên ngôn tự do kéo họ ra khỏi vực thẳm virus Cầu Vồng, đánh bại nền bạo chính của thân vương Cayley, Lục Tín lần đầu tiên khiến bọn họ cảm thấy mình còn có thể có một cách sống khác, vẫn là một con người.”
Lục Tất Hành nhún vai: “Liên minh tự hủy trường thành mà.”
“Liên minh nhiều lần khiến Thiên Hà Số 8 thất vọng, ba mươi năm sau, đống lửa Lục Tín đốt lên đã hóa thành tro tàn,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Người lần thứ hai đốt lên ngọn lửa ấy, là em.”
Lục Tất Hành chấn động, phút chốc quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tĩnh Hằng.
Mà ánh mắt kia tựa hồ lại khác với bình thường, ở nơi đặc biệt này, sinh ra sự cộng minh kỳ lạ với cả ngôi nhà. Cùng Độc Nhãn Ưng và Lục Tín trong ảnh, đồng thời nhìn về phía cậu… đứa con ngỗ nghịch từng muốn xóa tuyên ngôn tự do này.
Lục Tất Hành như bị nghẹn cái gì trong cổ, cậu nhất thời không nói nên lời.
“Ông ấy ắt hẳn sẽ kiêu ngạo vì em,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Cho dù em không chấp nhận ông ấy… Nếu không phải lão mèo Ba Tư đi quá vội vã, thật ra nên là lão giới thiệu Lục Tín cho em. Nếu thật là như vậy, có lẽ em sẽ dễ chấp nhận hơn.”
“Hai người cảm thấy mình không gì không làm được, trời sập cũng có thể mỗi bên một người gánh thay em, vậy nên chuyện gì cũng không cho em biết,” Lục Tất Hành búng gáy Độc Nhãn Ưng trên ảnh, hốc mắt đột nhiên nóng lên, “Thế nào, kết quả chém gió bị lộ tẩy rồi chứ gì?”
Lâm Tĩnh Hằng: “… Bọn tôi sai rồi.”
Lục Tất Hành giơ một ngón tay cắt ngang hắn: “Muộn rồi.”
Khóe miệng Lâm Tĩnh Hằng động nhè nhẹ, hắn hơi lúng túng.
Lục Tất Hành né qua hắn, quay người đi lên lầu, đi vài bước bỗng nhiên từ trên cao quay đầu lại, ra vẻ hung ác nói: “Xin lỗi có tác dụng gì, bồi thường đâu? Anh còn nhớ năm đó anh khởi hành đến Thiên Hà Số 7, trước khi đi, bản thân anh đã hứa gì với em không?”
Lâm Tĩnh Hằng ngớ ra.
“Anh nói anh bao lâu không về nhà, thì sẽ mặc em xếp đặt bấy lâu. Em bảo anh thế nào anh phải như thế,” Lục Tất Hành không hề kiêng dè mà lớn tiếng nói, “Thời gian dài như thế, em không nói anh không đề cập, thế nào, Thống soái, anh muốn quỵt nợ à?”
Trong các khung ảnh, Lục Tín lớn bé cùng nhau hoặc tán thán hoặc chế nhạo vây xem hai người, ánh mắt giống như thực thể.
Lâm Tĩnh Hằng bị “đám Lục Tín này” nhìn nóng cả tai: “Đó là tự em nói, tôi hứa khi nào!”
Lục Tất Hành mặc kệ hắn, bước chân nhanh nhẹn chạy lên lầu.
Đêm dài Votaw đã sắp đi đến cuối, một chút màu bụng cá ló ra nơi phương xa, chào căn gác lửng cao cao.
Căn gác lửng ấy phong cách hơi nổi bật, quét một lớp sơn màu kẹo ngọt, Lục Tất Hành tò mò thò đầu nhìn thoáng qua, rồi cậu đẩy cửa căn gác –
Bên trong vẫn trống không, không bày đồ dùng trong nhà, nhưng có rất nhiều cửa nhỏ và ống dẫn bằng gỗ, có thể nhìn ra là mô hình thu nhỏ của khu vui chơi trẻ em.
“Đây là ông ấy tự mình thiết kế, tôi nhớ…” Lâm Tĩnh Hằng dựa theo ký ức, gõ dọc bức tường, ở trong cùng tìm được một cánh cửa nhỏ ẩn vào tường, hắn đưa tay đẩy ra, vậy mà có một lối đi, “Ở đây có một cầu trượt, có thể trượt từ trên lầu xuống tầng một.”
Lục Tất Hành giật mình, một đáp án tựa hồ sống động chực ra: “Đây là…”
“Đây là chuẩn bị cho em lúc ấy còn chưa ra đời.”
“Đây là thiết kế đắc ý nhất của ông ấy, làm xong ông ấy đã tự mình vui vẻ trượt tới trượt lui mấy lần. Mỗi một người trong ngôi nhà này, đều từng chờ mong em ra đời như chờ mong lễ tết vậy.” Lâm Tĩnh Hằng nói khẽ, “Em có muốn thử không?”