Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bùi Vân Dã không có ý kiến gì đối với đề nghị của Minh Ương, Tống Cẩn Nhi lại rất hứng thú, hỏi Minh Ương mấy lần là trò hay gì, Minh Ương lại chỉ nhìn Bùi Vân Dã cười không nói.
Tuy rằng Mịnh Thịnh Nhã cố ý liên hôn với Tống gia, mặt và thân phận của Minh Ương cũng thật sự đáng giá để Tống Cẩn Nhi thưởng thức, nhưng đối với người đàn ông không để tâm ở trên người mình, Tống Cẩn Nhi cũng sẽ không dây dưa, cô cũng không phải loại phụ nữ không biết xấu hổ, hôm nay như vậy cũng chỉ là không thể không cho Minh gia mặt mũi mà thôi.
Ba người vào sảnh chính, Tống Cẩn Nhi cũng liền hoàn thành nhiệm vụ về tới bên cạnh cha mình.
Nghi thức mở màn cũng chỉ là ra mắt một bức tranh quan trọng nhất trong buổi triển lãm, nghe nói bức tranh này là tác phẩm của Trịnh Mỹ Ngọc trong thời kỳ đỉnh cao, là tác phẩm được ý tưởng hóa từ nền móng tình yêu giữa bà và Minh Thịnh Nhã, lúc ấy chính là lấy được một số cúp vàng ở trong nước, đây là lần đầu tiên trưng bày.
Cho nên ngoài những ông trùm tài chính bọn họ ra cũng có rất nhiều họa sĩ tên tuổi đến nơi này đánh giá.
Tuy rằng không biết trò hay theo lời của Minh Ương là gì, Bùi Vân Dã thật sự không có hứng thú, nhưng không thể không đi xem một chút.
Trước màn sân khấu màu đỏ, Minh Thịnh Nhã đứng cùng một chỗ với Lục Minh Lục Thần, Minh Ương không đi qua, mà theo chân Bùi Vân Dã đi lên trên tầng.
“Minh thiếu không qua?” Bùi Vân Dã hỏi.
Minh Ương lắc đầu, “Nơi này tầm nhìn tốt, càng dễ xem kịch, cũng dễ chạy trốn.”
Lông mày Bùi Vân Dã hơi nhúc nhích, bỗng nhiên sinh ra chút tò mò chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lớp sương mù kia giống như bị kéo ra một lỗ hổng, lôi cuốn Bùi Vân Dã đi vào trong đó thăm dò.
Nghi thức cũng không quá phức tạp, Minh Thịnh Nhã đi lên bục trong tiếng vỗ tay vây quanh, sau đó đọc diễn văn, kéo màn.
Theo màn sân khấu màu đỏ dần rơi xuống, tác phẩm hội họa đằng sau xuất hiện ở trước mặt mọi người, sắc thái tươi đẹp sáng ngời dường như khiến căn phòng sáng hơn một chút, người xem tức khắc phát ra một trận nổ vang, tiếng reo hò hết đợt này đến đợt khác dần biến mất trong ánh mắt si mê của mọi người.
Bùi Vân Dã không nhìn ra được bức tranh này đẹp hay xấu, chỉ dựa vào phản ứng của người xem phía dưới thấy thế nào cũng không giống như là trò hay Minh Ương nói.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Minh Ương, Minh Ương lại nhếch miệng nhướng mày với hắn.
Tiếp đó khu triển lãm ở tầng hai mở ra, lộ ra một khung trưng bày kết cấu bằng thép hình tròn cao cỡ nửa người đặt chính giữa sảnh triển lãm, thiết kế đơn giản, ánh đèn lưu ly mờ mờ trên đỉnh đầu, nhưng cũng đủ để chiếu sáng bức chân dung nửa người treo trên khung trưng bày.
Giống như cửa lũ mở ra, tiếng người vốn đang hạ xuống lại bỗng nhiên cất cao khi nhìn thấy rõ tình huống trong phòng.
Lông mày Bùi Vân Dã hơi nhúc nhích, lại đối diện với đôi mắt sắc bén ở cách đó không xa kia.
Khó trách hắn cảm thấy quen thuộc, vẽ trên bức tranh kia không phải ai khác, chính là người chủ của buổi triển lãm hôm nay —— Minh Thịnh Nhã.
“Bức vẽ này thật sự tuyệt vời, giống như đúc, giống như đúc.”
“Có thể thấy được tình cảm người vẽ đặt vào bức tranh này bất phàm như thế nào, Minh lão tiên sinh và Minh phu nhân thật sự là phu thê tình thâm,”
“Không tệ không tệ, mấy bức vừa rồi là tả ý, bức này chính là tả thực.”
Minh Ương lạnh lùng nghe những vị khách kia không ngừng ồn ào, khoe khoang, hoặc là nghi hoặc, những thứ đó đều không vui sướng bằng phản ứng của MInh Thịnh Nhã.
Khi Minh Thịnh Nhã nhìn thấy bức tranh kia liền cứng đờ tại chỗ, ông gần như là có chút sững sờ, thật mau liền lấy lại tinh thần duy trì nụ cười khiêm tốn lịch sự tiếp thu những lời khen ngợi đó.
Nhưng theo đám người tụ tập, giới thiệu tác giả phía dưới bức vẽ lại khiến khu triển lãm trở nên ồn ào hơn.
Mấy người khoe khoang Minh Thịnh Nhã và Trịnh Mỹ Ngọc vừa rồi đều lộ ra sắc mặt xấu hổ, vội vàng sửa miệng.
Không có gì khác, bởi vì tác giả của bức tranh này là Tạ Nhu.
Thể diện Mịnh Thịnh Nhã duy trì nát sạch, đưa mắt ra hiệu với trợ lý bên cạnh, trợ lý kia cũng là người thông minh, vội vàng cho người lấy thẻ tên đi.
Minh Ương vô cùng vừa lòng với phản ứng của Minh Thịnh Nhã, cậu nhìn đám người hoảng loạn phía dưới cười ha ha một cách vui vẻ.
Bùi Vân Dã phản ứng lại thật nhanh, phong cách của bức tranh này có chút tương tự với bức chân dung của Trịnh Mỹ Ngọc hắn nhìn thấy trước đó, hẳn là xuất phát từ tay của một người.
Cho nên đây là trò hay mà Minh Ương nói.
Bày ra tranh vẽ của Tạ Nhu ở triển lãm tranh vốn nên dành riêng cho các tác phẩm hội họa của Trịnh Mỹ Ngọc, nội dung bức tranh còn là chân dung của Minh Thịnh Nhã. Người thứ ba gia nhập vào tình yêu được người ca tụng của hai người.
Thật lâu không nhìn thấy Minh Thịnh Nhã phản ứng như thế, hoặc là nói thật lâu không thấy Minh gia mất mặt lớn như vậy.
Buổi triển lãm tranh này thật sự thú vị.
Những bí mật của Minh gia không thể nói ra cho người ngoài, lại bày ra ở trước mặt quần chúng một cách trần trụi.
Lục Minh và Lục Thần cũng là giật mình, nhưng bọn họ nhanh chóng nhận ra tiếng cười của Minh Ương, so với tức giận, bọn họ mừng thầm trong lòng nhiều hơn, đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt nặng như sắt của Minh Thịnh Nhã.
Lúc này Minh Ương chính là làm lớn muốn chết.
Mà người khởi xướng lại vô cùng sung sướng, “Thế nào? Anh xem những người đó, rõ ràng trong lòng chứa đầy chế giễu bát quái, lại mặt dày tự nhận mắt mờ. Ha ha ha ha.”
Bùi Vân Dã không nhìn ra cái gọi là tình cảm gửi gắm trong bức vẽ, ánh mắt hắn xẹt qua tác phẩm mở màn thuộc về Trịnh Mỹ Ngọc trước đó, bỗng mở miệng hỏi: “Vì sao không đổi bức kia?”
Tình cảm không ai muốn biết của Minh Thịnh Nhã bị vạch trần ở trước mặt mọi người, chẳng phải hiệu quả càng tốt?
Tiếng cười của Minh Ương dừng lại, cậu cau mày buồn bã nói: “Chỗ đó cao quá, tôi không treo lên được.”
Bùi Vân Dã sửng sốt, sau đó khóe miệng nhếch lên, thế nhưng cười một cái.
Hắn thật sự không nghĩ tới sẽ là nguyên nhân này.
Nụ cười này, không phải cười lạnh, không phải cười nhạo, cũng không phải cười châm chọc.
Chính là khóe miệng giơ lên một cách vô cùng đơn giản, đuôi mắt ép xuống, thậm chí ngay cả tiếng đều không xuất hiện.
Nhưng thật sự khiến ánh mắt Minh Ương sáng lên, cậu giống như nhìn thấy núi tuyết đang dần hòa tan, pháo hoa đang dần nhen nhóm
Chỉ tiếc là chỉ có trong nháy mắt, trôi qua tức thì một cách ngắn ngủi.
Đám người xôn xao nhanh chóng bình tĩnh lại sau khi thẻ tên của Tạ Nhu được bỏ đi, sảnh triển lãm mở rộng ra, gần như tất cả mọi người đều đi về phía phòng triển lãm, cho nên mấy kẻ cao to mặc đồ đen đi ngược dòng người về phía Minh Ương liền đặc biệt rõ ràng.
Minh Ương nhíu mày, đề nghị với Bùi Vân Dã: “Còn thú vị hơn nữa, A Dã có vui lòng tham gia?”
Có lẽ hiện tại tâm tình của Bùi Vân Dã không tồi, cho nên hắn đồng ý, hơn nữa khó được lúc không có ý kiến gì đối với tiếng ‘A Dã’ này.
Minh Ương dẫn Bùi Vân Dã đi quanh co lòng vòng ở trên du thuyền thoát khỏi mấy bảo tiêu kia, cuối cùng dừng lại trước một du thuyền cỡ trung.
Bùi Vân Dã nhìn du thuyền lắc lư ở sóng biển, lông mày giật giật.
Minh Ương thả người nhảy lên thuyền, quay đầu lại thế nhưng nhìn thấy Bùi Vân Dã vẫn đứng trên du thuyền.
“Sao vậy?”
Bùi Vân Dã: “Thuyền?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ bơi?” Minh Ương trầm ngâm: “Cũng không phải không được, nhưng tôi không biết bơi.”
“……”
Môi Bùi Vân Dã mím chặt, đèn thuyền chiếu tới đây, chiếu đến sắc mặt càng trắng hơn của hắn.
Minh Ương thấy hắn không động vì thế hỏi lại: “Sao lại không lên? Còn muốn tôi mời anh sao?”
Nói xong liền khom lưng duỗi tay về phía Bùi Vân Dã một cách vô cùng quý ông.
Bùi Vân Dã lạnh lùng từ chối: “Không cần.”
Sau khi nhảy lên thuyền Minh Ương liền đến phòng điều khiển, mà Bùi Vân Dã thì vào khoang thuyền, không gian bên trong con thuyền này không nhỏ, hai bên là sô pha bọc da hình chữ L, đầy đủ quầy rượu mâm đựng trái cây, mà đặc biệt nhất là ở chính giữa có một phần nóc là thủy tinh trong suốt, có thể thưởng thức bầu trời đêm.
Bùi Vân Dã không có hứng thú đối với bầu trời đen sì, tốc độ của du thuyền cỡ nhỏ mau hơn du thuyền lớn nhiều, Bùi Vân Dã ngồi trên sô pha liền không nhúc nhích, hắn cũng không biết Minh Ương sẽ chạy con thuyền này đến chỗ nào, nhưng hắn thật sự đang hối hận chính mình nhất thời ấm đầu.
Tiếng ầm ầm của du thuyền đằng sau dần xa, tiếng sóng biển trở nên rõ ràng, Bùi Vân Dã nhận thấy được tốc độ dần chậm lại, thẳng đến khi tiếng động cơ dần ngừng, thân tàu từ xóc nảy của lúc ban đầu trở nên lắc lư nhẹ nhàng chầm chậm.
Bùi Vân Dã mới dần mở to mắt, chọn một miếng cam trong mâm đựng trái cây nhét vào trong miệng.
Minh Ương đi vào vừa lúc thấy hắn ăn cam, cậu đi đến quầy rượu đổ hai ly Rum, hỏi: “Anh đói?”
“Không.”
Vị chua ngọt tràn ngập khoang miệng Bùi Vân Dã, hắn nhận ly rượu Minh Ương đưa tới lại không uống, mà đưa mắt nhìn mặt biển màu đen mênh mông vô bờ ở bên ngoài.
Ánh đèn của thành thị đằng xa giống như một dải ruy băng đung đưa tạo thành một con đường ven biển, ngoài cửa sổ còn có mấy con hải âu xoay quanh.
Bùi Vân Dã nghe thấy hai tiếng kêu khẽ của hải âu trong tiếng sóng biển.
“Chuyện thú vị Minh thiếu nói chính là chạy đến giữa biển xem chim?”
Minh Ương ngồi đối diện hắn, cười khẽ một tiếng, “Không phải.”
“Là lừa anh tới.”
Bùi Vân Dã nhìn chằm chằm cậu, không hề cảm thấy buồn cười.
Minh Ương nhấp ngụm rượu, kỳ thật Bùi Vân Dã sẽ đến còn rất ngoài ý muốn, ngoài ý muốn hơn nữa chính là hắn sẽ lên du thuyền một cách vô cùng phối hợp.
Này còn khiến cậu cảm thấy vui hơn việc khiến Minh Thịnh Nhã không vui.
“Sau đó thì sao?” Bùi Vân Dã lại cầm một miếng cam cắn một cái.
“Cái gì…. hả…” Minh Ương lấy lại tinh thần, giống cười mà không phải cười: “Anh nói thử xem?”
“Cô nam quả nam, đêm khuya gió lớn*, tôi phí hết tâm tư lừa anh tới đây còn có thể muốn làm gì?”
(*夜黑风高 dạ hắc phong cao: ban đêm rất tối gió cũng lớn, hình dung thời tiết để người xấu nhân cơ hội gây án.)
Ý tứ trong lời này gần giống với câu nói sau khi tiến vào cửa nhà của Bùi Vân Dã hai năm trước.
Năm đó Bùi Vân Dã không hiểu, hiện tại lại quá rõ tâm tư của Minh Ương đối với hắn.
Hắn cười nhạo một tiếng, “Minh thiếu không được cái gì, chỉ được cái dám nghĩ.”
Minh Ương mỉm cười lẩm bẩm, chân dài dưới bàn duỗi thẳng, mũi chân đụng đến cẳng chân Bùi Vân Dã di chuyển lên trên: “Chưa thử, sao anh biết tôi không được?”
Bùi Vân Dã nhấc chân đá qua, có chút không kiên nhẫn: “Được hay không tôi không có hứng thú, Minh thiếu đi tìm người khác thử có lẽ tốt hơn.”
“Không có hứng thú?” Minh Ương nhếch miệng, cậu khom người nhoài lên, đầu gối vừa vặn gác ở bên trong đùi của Bùi Vân Dã, “Nơi này của anh không phải nói như thế.”
“Anh cứng.”
Cậu nói.
Hai năm trước, Minh Ương cũng nói như vậy.
Lúc ấy biểu tình của Bùi Vân Dã là gì?
Hắn nhớ rõ lúc ấy hắn thầm mắng câu thô tục,
Đệch!
Nhưng biểu tình vẫn là lạnh nhạt trước sau như một.
Bùi Vân Dã trong trí nhớ đứng lên, nhìn xuống Minh Ương một cách cao cao tại thượng, như là nhìn một con chó hoang vẫy đuôi lấy lòng ở ven đường.
Tiếp đó tháo nhẫn ở đầu ngón tay xuống, ném vào mặt Minh Ương một cách khinh miệt lại ghét bỏ.
“Cút đi.”
Mà Minh Ương thì sao?
Cả mặt cậu là máu, nhưng nụ cười là sung sướng thật sự, ánh mắt lộ liễu của cậu men theo phía dưới hơi nhô lên của Bùi Vân Dã, thậm chí còn muốn vươn tay đụng vào dục vọng của Bùi Vân Dã.
Chỉ là Bùi Vân Dã giơ chân đá văng cậu ra, giọng cũng trở nên lạnh hơn, “Nhân lúc này tôi còn chưa muốn mạng của cậu, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Sau ngày đó, Minh Ương thật sự không còn xuất hiện ở trước mặt hắn.
Ngay vào lúc Bùi Vân Dã gần như quên mất người này, cậu lại trở thành người thừa kế của Minh gia, lắc lư bên cạnh hắn một cách rêu rao.
Hiện tại cậu vẫn trèo lên trêu chọc hắn một cách không biết xấu hổ.
Lúc này Bùi Vân Dã đương nhiên không cứng, hắn ngước mắt nhìn người đàn ông với ánh mắt lộ liễu phía đối diện.
Nói bằng lương tâm, khuôn mặt này của Minh Ương thật sự cuốn hút*, hơn nữa bối cảnh của cậu bất phàm, từ ngoài nhìn vào thật sự là vô cùng hấp dẫn người.
(*Nguyên văn 蛊人的资本 cổ nhân đích tư bản. K hiểu là gì luôn nên tui để đại.)
Nhưng người đối mặt với cậu là Bùi Vân Dã.
“Vì cái gì?”
Hắn đột nhiên hỏi.
“Vì cái gì,” Minh Ương lẩm bẩm lặp lại.
Đây không phải lần đầu tiên Bùi Vân Dã hỏi như vậy, cậu cũng thật sự không nghĩ tới Bùi Vân Dã sẽ hỏi lại lần nữa,
“Không vì cái gì.”
Lúc này Minh Ương cũng không đưa ra câu trả lời giống như vậy, bởi vì chính cậu cũng không biết đáp án là gì.
Cậu hiểu Bùi Vân Dã sao? Thật ra không phải.
Tuy rằng cậu nhìn hắn ở một góc của gác mái rất nhiều năm.
Năm đó Bùi Vân Dã sẽ để cậu vào cửa kỳ thật khiến Minh Ương rất ngoài ý muốn.
Chuyện này giống như ngoài ý muốn lại giống như không ngoài ý muốn, cậu nói không rõ vì sao mình chạy thoát ra khỏi du thuyền lại chạy đến chỗ của Bùi Vân Dã.
Có lẽ cậu thật sự là kẻ điên, mà kẻ điên thường không cần lý do.
Vậy Bùi Vân Dã thì sao?
Bùi Vân Dã là công tử thế gia điển hình, lại có chút không giống, có lẽ so với Minh Phong, Lục Minh, Bùi Vân Dã tự mình* hơn, cho dù điểm tương tự trên người bọn họ đều là thương nhân, nhưng cân nhắc giữa lợi và hại, tự mình cảm thụ mới là yếu tố đầu tiên của Bùi Vân Dã.
(*自我 tự ngã: cá nhân mình, cái tôi.)
Muốn và không muốn, cần và không cần, đều là biểu đạt trực quan nhất về tự mình cảm thụ của hắn.
Hắn có năng lực này, hắn cũng thật sự luôn làm như vậy.
Như vậy, Bùi Vân Dã sẽ lên con thuyền này, phóng túng hết lần này đến lần khác của hắn, ‘vì cái gì’ hắn nhiều lần hỏi ra miệng, có phải cũng là vì hắn muốn biết, hắn sinh ra hiếu kỳ đối với Minh Ương hay không.
Bùi Vân Dã cũng không biết Minh Ương nghĩ gì, nhưng hiển nhiên hắn không hài lòng với câu trả lời này, hắn dựa vào sô pha, mười ngón đan chéo, ánh mắt nhìn Minh Ương từ tìm tòi nghiên cứu trở thành thờ ơ.
Tiếp theo móc một thứ màu đen từ túi áo ra ném đến trước mặt Minh Ương, không chút để ý giống như ném chiếc nhẫn kia lúc trước.
“Vậy không bằng Mnh thiếu nói đây là vì cái gì?”
Thứ xoay vòng trên bàn đúng là máy nghe trộm mini được Minh Ương đặt bên trong điêu khắc hình hoa hồng.
Minh Ương chớp chớp mắt, mũi chân gây rối dừng một chút, “Không có gì, chính là muốn biết A Dã bình thường làm việc gì mà thôi.”
Bùi Vân Dã nhướng mày: “Minh thiếu biết thật rõ, mấy hoạt động ở sau lưng cũng làm không ít.”
Minh Ương không tỏ vẻ gì.
“Người khiến Bách Phong thay đổi chủ ý quay đầu ký hợp đồng với Thiệu Bân là cậu.” Bùi Vân Dã nói: “Hiện tại Thần Minh gặp chuyện không thể chuyển tiền đúng thời gian, cho nên có khả năng tiền thanh toán miếng đất B Thượng Nghi sẽ bị quá hạn, không chỉ không lấy được đất, còn bị ghi vào sổ đen. Tuy rằng mặt ngoài nhìn vào là Thiệu thị ra tay, nhưng Minh thiếu ở bên trong cũng không sạch sẽ.”
Minh Ương thu chân về, ánh mắt nhìn Bùi Vân Dã của cậu cũng từ tùy tiện trở thành kinh ngạc, cậu làm mấy chuyện này ở sau lưng bị Bùi Vân Dã vạch trần cậu cũng không hề ngượng ngùng chút xíu nào.
Bùi Vân Dã nói tiếp: “Phương án hợp tác từ đấu giá miếng đất B Thượng Nghi có vẻ vô cùng hợp lý, Minh thiếu thật sự là giúp chút chuyện nhỏ để tôi lấy được miếng đất kia, tạm thời không nói Minh thiếu ra giá cao ở lượt cuối cùng, vốn cam kết của Thịnh Thế bị Minh lão tiên sinh khất hạn cũng không có gì đáng trách, như vậy vì sao Minh thiếu muốn giúp đỡ Thiệu Đông Khê gây khó khăn xoay vòng vốn của tôi chứ?”
“Minh thiếu hai mặt như thế, dựa vào cái gì tôi còn hứng thú chơi tiếp với cậu?” Ánh mắt Bùi Vân Dã đột nhiên lạnh lẽo, “Cậu lại còn có trò hề gì đáng giá tôi để ý chứ?”
Đối với tất cả lời này, Minh Ương không phản bác, nhưng ánh mắt cậu nhìn Bùi Vân Dã dần dần nóng cháy, đôi mắt kia vô cùng sáng giống như ngọn lửa được đốt lên.
Hiện tại Bùi thị gặp phải vấn đề về tài chính, hắn nhẹ nhàng bâng quơ, thong dong bình tĩnh*, tất nhiên đã có biện pháp đối phó, hoặc là nói toàn bộ thứ này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn.
(*绰有余裕: thái độ thong dong k chút hoang mang. Chỉ năng lực tài lực cũng đủ mà còn có thừa.)
Năng lực của Bùi Vân Dã thật sự không thể xem thường, thậm chí còn nhạy bén hơn tưởng tượng của cậu.
Này nhưng khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
Tuy rằng điều này cũng đại biểu cho hắn không tín nhiệm Minh Ương.
Nhưng thế thì sao?
Khóe môi Minh Ương nhếch lên, cậu vỗ tay tán thưởng.
“A Dã quả nhiên lợi hại.”
Làm sao bây giờ, này khiến cho tôi càng muốn có được.