Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Theo thứ tự sắp xếp, Doanh Chính đã biết ở trong lòng a nương, mình là quan trọng nhất, tiếp theo là tiểu Dương, sau đó là tiểu Lý Tín, cuối cùng mới là quốc chủ phụ thân.
- Cũng tốt!
Lý Quý Dương lập tức đồng ý.
Nói thật hắn đã sớm muốn công bố, nhưng là không có cơ hội!
Tuyển lễ vật cho quốc chủ, lại đem cối xay cùng đồ dự bị làm đậu hủ chuẩn bị, Lý Quý Dương còn phải mang theo hai người biết làm đậu hủ.
Người của Lý Quý Dương đều biết, nhưng bọn họ không để cho người ngoài biết!
Từ lúc biết Lý Quý Dương muốn dẫn người tiến cung, Lý Trung rối rắm không biết nên lựa chọn ai mới tốt!
- Lý Tường đi!
Lý Quý Dương điểm danh:
- Ngài cùng hắn là cha con, đi vào làm đậu hủ mà thôi, làm xong chúng ta còn phải đi ra đâu! Hơn nữa chưa chắc được nhìn thấy quốc chủ.
Một người làm đậu hủ chưa chắc sẽ được tuyên triệu, cho nên không cần kích động như vậy.
Lý Quý Dương nghĩ thật tốt, nhưng Lý Trung vẫn thật kích động:
- Đây chính là hoàng cung a!
Hoàng cung, đối với Lý Quý Dương mà nói là một tòa kiến trúc, nhiều nhất là một tòa kiến trúc đáng giá nghiên cứu, nhưng ở trong mắt Lý Trung, chính là thiên đường!
Cho dù không gặp được quốc chủ, nhưng có thể đi vào cung một chuyến, đều là quang vinh!
Doanh Chính dựa cửa cười không ngừng, Lý Trung quản gia thật thú vị, còn tìm người làm một thân quần áo mới cho mình cùng con trai, từ trong ra ngoài, từ đầu tới chân, buổi tối thậm chí còn kéo con thứ hai đi tắm sạch sẽ!
Ngoài ra càng khẩn trương không ngờ chính là Triệu Cơ đang ở trong cung!
- Chuẩn bị sẵn cái đệm, nếu Lý thiếu gia tới đây nhớ rõ phóng tới trước người hắn, lúc cúi lạy cần dùng.
Triệu Cơ căn dặn tiểu cung nữ trong cung.
- Dạ!
Tiểu cung nữ vội vàng cầm đệm dày trong tay, tính toán buổi tối ôm ngủ.
- Chuẩn bị thực đỉnh cho Lý thiếu gia dùng, thực bàn, trúc trứ (đũa trúc), đều dùng nước sôi nấu qua, cần nấu nước uống để sẵn.
Lại dặn đại cung nữ.
- Dạ!
Đại cung nữ phụ trách hàng hóa nhanh chóng gật đầu.
Đi theo Triệu Cơ phu nhân đã hơn một năm, phu nhân rất ít có thời gian thận trọng như vậy, cho dù là đối đãi quốc chủ.
- Còn nữa, không thể bưng rượu, hắn còn nhỏ, chưa thanh niên, chỉ có thể uống nước sôi ấm áp.
Triệu Cơ nói.
Bởi vì ở Triệu quốc quen uống nước lạnh, bởi vì thủy thổ bất phục nên trên đường về Tần mẹ con nàng luôn bị tiêu chảy, nhưng ở trong Lý gia trang mẹ con họ lại không bị chút nào.
- Dạ!
Đại cung nữ khác lập tức gật đầu, trước kia trung cung không có nhiều quy củ như vậy, uống nước đều là nước từ trong giếng múc lên.
Nhưng từ sau khi Triệu Cơ phu nhân nhập cung, những cung khác không biết thế nào, nhưng trong cung của nàng đều nấu nước sôi để nguội mới uống.
Buổi tối Doanh Chính quay về cung, lần này hắn không mang theo đồ vật, bởi vì Lý Quý Dương đang khiêng đồ vật lên xe đâu!
Nhân lúc mọi người còn đang bận rộn, hắn âm thầm tiến vào không gian.
Không gian cũng đã xảy ra biến hóa, thật lâu không thấy có ánh mặt trời lúc này đã lộ ra chút ánh mặt trời, tuy rằng không biết viên hằng tinh kia làm sao tiến vào không gian.
Có ánh mặt trời nên thực vật mọc càng tốt hơn, dược liệu xung quanh âm dương linh tuyền cũng đã có bộ dạng ngàn năm, trái cây thành thục không biết bao nhiêu lần.
Lý Quý Dương lựa chọn đậu nành cùng lúa mạch tốt nhất, còn có kê vàng mẩy nhất đặt lên xe, dùng túi sạch sẽ chứa đựng.
Thịt dê cùng thịt thỏ mà quản gia đại thẩm chuẩn bị lúc này cũng có nơi đi, Lý Quý Dương bỏ lên xe mười con dê, hai mươi con thỏ hong gió, hai mươi con trĩ ướp muối.
Vừa lúc là mùa thu nên hắn có thể quang minh chính đại lấy ra hoa quả, xem như mua từ bên ngoài, chỉ là trái kiwi cũng có hai giỏ, một giỏ vỏ vàng, một giỏ vỏ xanh.
Đếm lại tổng cộng có mười xe, ngoại trừ những đồ vật này còn có sản phẩm thạch anh cùng một ít vải dệt tinh xảo.
Hai xe trâu, một chiếc là xe mua của Thanh Linh Tử, một xe để cho Lý Trung cùng Lý Tường ngồi.
Ở cửa cung, Doanh Chính mang theo người đợi ở nơi này.
Chứng kiến người đến, Doanh Chính không nhịn được tiến lên một bước.
Lão nội thị đúng lúc kéo hắn lại:
- Đại công tử, đừng nóng nảy.
Doanh Chính sửng sốt, đây là ý gì?
- Đại công tử, có người đang nhìn đâu!
Lão nội thị cũng không ngẩng đầu lên, chỉ dùng ngón tay thập phần bí mật chỉ chỉ, Doanh Chính vừa muốn ngẩng đầu, nhưng trong nháy mắt cảm thấy được không ổn, chỉ nhấc mí mắt nhìn lên trên, phía sau vách tường chắn, có vài bóng người nhìn thật quen mắt.
Là người của Thành Giao!
Có lẽ là nội thị, có lẽ là cung nữ, hoặc là tử trung của hắn.
Tâm tình Doanh Chính vốn đang rất tốt, lúc này nhất thời bịt kín một tầng bóng ma.
- Đây là hoàng cung a!
Nhưng ngay lúc này xe dừng trước cửa cung, Lý Quý Dương xuống xe.
Lý Quý Dương ăn mặc thật gọn gàng, vóc dáng nhỏ nhắn nhìn lên tường thành, đương nhiên hắn cũng nhìn thấy mấy người kia đang thò đầu nhìn xuống hắn.
Doanh Chính nở nụ cười, lại quang minh chính đại nhìn theo ánh mắt của Lý Quý Dương, mấy người kia không nghĩ tới Lý Quý Dương liếc mắt liền nhìn thấy bọn họ!
Chợt ngây người, theo sau Doanh Chính đại công tử cũng nhìn lên!
Hoảng sợ!
Giống như con thỏ nhận lấy kinh hách, mấy người vội vàng chạy xuống dưới biến mất!
Chứng kiến loại tình huống này, Lý Quý Dương chợt cười:
- Đây là quy củ của hoàng cung?
Doanh Chính không đáp, lão nội thị cũng sửng sốt, nhất thời tươi cười nói:
- Chào Lý thiếu gia.
Hắn khom người thật thấp.
Vị Lý thiếu gia này là một người thú vị!
- Chào ngài!
Lý Quý Dương đối với lão nhân gia luôn thật tôn trọng.
- Quốc chủ cùng a nương đều ở trong cung chờ ngươi đâu!
Doanh Chính kéo Lý Quý Dương, cùng nhau đi vào trong cung.
Cung đình, cái từ này mãi cho tới lúc này Lý Quý Dương mới phát hiện vì sao gọi là "cung đình".
Bởi vì Lý Quý Dương không có tước vị, cũng không có thân phận, cho nên đi bằng cửa nhỏ hai bên.
Tường thành thật cao, hơn nữa đường đi thẳng tắp, hai bên tường cao sừng sững, bên trên có binh lính đứng gác.
Đi vào bên trong cửa, Doanh Chính kéo hắn đi lên một xe ngựa!
Lý Quý Dương vuốt xe ngựa tấm tắc, đây chính là đồ cổ chân chính a!
Doanh Chính giải thích:
- Đây là xe ngựa, dùng để kéo người.
- Ta biết, xe ngựa này..
Lý Quý Dương ngâm nga đủ loại tri thức.
Doanh Chính nghe xong đều chặc lưỡi, theo sau chợt nghi hoặc:
- Ngươi nói rất đúng, ngươi từng làm qua xe ngựa?
Lý Quý Dương nghẹn lời.
Thời đại này ngựa là động vật hiếm lạ, chỉ dùng trong thám báo chiến tranh, hoặc là có người ngồi xe ngựa, nhưng đó là quân dụng, hoặc là dùng trong quân.
Xe của thiên tử dùng sáu con ngựa, mà chư hầu quốc là nhất thừa, ở thời đại này nhất thừa chính là bốn con ngựa.