Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Đây rõ ràng là ý tứ xách giỏ vào ở luôn a!
Lý Quý Dương cảm thán không thôi.
Doanh Chính nhân cơ hội học xong một cái từ.. xách giỏ vào ở.
Nếu đồ vật đều đầy đủ, Lý Quý Dương liền phân phối cho Lý Phúc làm tổng quản:
- Lý Tường trông coi nhà cũ, nhà bên này do ngươi trông coi, Lý gia trang cứ để cho lão quản gia chăm sóc là được.
- Dạ!
Lý Phúc lập tức đi nhậm chức.
Lý Quý Dương còn phân phó hắn:
- Nếu có chuyện gì thì cứ nói với ta, ngàn vạn lần đừng gượng chống, những người này đều từ trong cung ra tới.
Hắn sợ quản gia Lý Phúc thuần phác của mình, tâm nhãn chơi không bằng những người kia.
- Ngài yên tâm đi!
Lý Phúc ngẩng đầu ưỡn ngực nhậm chức, Doanh Chính cùng Lý Quý Dương ngồi trong chủ viện nhìn người hầu lui tới bên ngoài, thuận tiện hàn huyên tán gẫu.
- Phụ vương đây là ý gì?
Doanh Chính để ý nhất chính là tại sao lại đem tiểu Dương đặt tới trước mặt Lữ Bất Vi?
- Đây là chuyện tốt!
Lý Quý Dương nói:
- Ta có thể thay nghĩa phụ cùng ngươi giám thị Lữ Bất Vi, đồng thời kết giao hắn, bây giờ còn chưa tới lúc trở mặt với hắn.
Doanh Chính tức giận.
- Đừng quên Thành Giao.
Lý Quý Dương nhắc nhở.
Doanh Chính càng thêm tức giận:
- Có cơ hội giết chết hắn!
Lý Quý Dương không lên tiếng, cũng không phải là có cơ hội liền giết chết hắn sao!
Bởi vì sắp mùa đông, Lý Quý Dương cũng không có ý định ở trong này qua mùa đông, mà cho Lý Phúc ở lại, đem nhà lớn giao cho Doanh Chính:
- Ngươi muốn lúc nào tới thì tới.
- Ân.
Doanh Chính gật đầu:
- Ta sẽ phái người tới xem tòa nhà.
Lý Quý Dương hiểu được hắn nói người là hộ vệ, mà cung nữ cùng nội thị quốc chủ ban phát lại không thể giữ nhà hộ viện, làm hộ vệ khi xuất hành.
Nhưng những người này Doanh Chính thay hắn chuẩn bị, Mông gia thứ khác không có, hộ viện cùng hộ vệ không thiếu.
Hết thảy dàn xếp xong, Lý Quý Dương mang người cáo từ Doanh Chính, trở về Lý gia trang, bởi vì thời tiết lạnh nên người ra ngoài cũng ít, ở cổ đại da lông chống lạnh thật quý trọng, mà bông gòn lại không giữ ấm như là bông miên, cho nên một khi hạ sương tuyết liền có rất ít người đi ra ngoài.
Việc quốc chủ tặng tòa nhà lớn cho Lý Quý Dương, lúc quay về Lý gia trang hắn cũng nói rõ với Cam Lỗi.
- Nếu là tặng cho ngươi thì ngươi cứ nhận, chờ đầu xuân ngươi nhậm chức thì ở lại nơi đó.
Cam Lỗi nói:
- Lý gia trang bí mật nhiều lắm, không cần mang người ngoài tiến vào.
- Ta hiểu, mùa đông ngươi điều dưỡng tốt thân thể, sang năm đầu xuân theo ta cùng nhau quay về Hàm Dương thành!
Lý Quý Dương thật thành khẩn:
- Mang theo Cam La bọn họ cùng đi, bảy ngày đi học, ba ngày nghỉ ngơi, lúc nghỉ ngơi lại dẫn bọn họ quay về Lý gia trang thăm cha mẹ bọn họ.
- Được.
Hiện tại mỗi ngày Cam Lỗi đều ăn thực vật mà Lý Quý Dương đặc biệt căn dặn, đều là táo tàu cùng nhân sâm linh tinh, đều là thứ tốt.
Hiện giờ cũng đã có chút da thịt, hiện tại mỗi ngày dạy võ, bản thân hắn cũng bắt đầu luyện tập lại võ nghệ, hiện giờ sắc mặt hồng nhuận, thân thể dần dần tốt hơn, cũng đã khỏe mạnh.
Ngày lạnh dần, mỗi ngày Lý Quý Dương theo Cam Lỗi học tập, cùng bọn nhỏ chơi đùa, chiếu cố Lý Tín, kể từ khi Lý Trung biết hai đứa con trai đều làm quản gia hai tòa nhà, càng thêm chăm sóc tiểu nhi tử, nếu tiểu nhi tử trưởng thành mà công tử còn là như thế, như vậy cho tiểu nhi tử tiếp nhận vị trí của hắn, trở thành quản gia Lý gia trang.
Trên thực tế trong đám bạn học của Lý Quý Dương còn có tiểu nhi tử của Lý Trung, đứa nhỏ này cái khác không được, đối với số tự thập phần mẫn cảm.
Lúc nghỉ ngơi Lý Quý Dương đưa ra dạy toán học, năm đó người từng thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc thi vào trường cao đẳng, không nói là một toán học gia, nhưng toán học cao cấp vẫn dạy được, Lý Quý Dương miêu trong nhà vừa dạy cho Lý Kỳ, vừa biên soạn toán học tiểu học!
Nói lên toán học cổ đại, không thể không nói tới "Cửu chương toán thuật", tác giả quyển sách này cũng không rõ là ai.
Bình thường chỉnh sửa nhiều đời, dần dần trở thành xác định, Tây Hán Trương Thương, Cảnh Thọ Xương từng tăng thêm cùng chỉnh lý, lúc đó đã trở thành bản chính.
Cuối cùng thành sách là ở giai đoạn trước thời Đông Hán, hiện nay truyền lưu phần lớn là ở thời kỳ Tam quốc Ngụy Nguyên Đế Cảnh Nguyên bốn năm (cũng chính là năm 263), Lưu Huy làm ghi chú cho "Cửu chương toán thuật".
Mặc dù là người cổ đại sáng tác, cũng là chuyên tác toán học thứ nhất thời cổ đại, là một loại trọng yếu nhất trong "Toán kinh thập thư", trở thành quan trọng nhất trong thế kỷ thứ nhất Công Nguyên.
Nội dung trong sách thập phần phong phú, hệ thống tổng kết thành tựu toán học thời kỳ Chiến quốc, Tần, Hán. Đồng thời "Cửu chương toán thuật" ở trong toán học còn có thành tựu độc đáo, không chỉ sớm nhắc tới vấn đề phân số, cũng đầu tiên ghi chép vấn đề thiếu sót của "phương trình", giảng giải quy luật giải toán số âm thêm giảm bên trong.
Nó là một quyển sáng tác tổng hợp, là toán học sử dụng hữu hiệu ngắn gọn nhất trong lịch sử thời ấy, sự xuất hiện của nó đã nói rõ hệ thống toán học cổ đại của Trung Hoa.
Nhưng Lý Quý Dương biết thời này còn chưa có giấy, vì tiện ghi chép lại nên nội dung khắc lại đều thập phần ngắn gọn, nói cách khác muốn lý giải thập phần phức tạp, cho nên Lý Quý Dương dùng giấy làm thành một quyển sách, viết thêm phép trừ, quyển thứ hai thêm nhân chia, đều trong trăm đơn vị, quyển thứ ba hắn mới viết tới ngàn vạn triệu, quyển thứ tư đề cập phương trình cùng vi phân tích phân sơ cấp.
Hắn viết rất nhanh, bởi vì hắn không cần suy nghĩ, đây là vì hắn từng học qua, tựa như là một người trưởng thành ôn tập lại sách giáo khoa bậc tiểu học mà thôi.
Theo hắn lần đầu tiên bắt đầu viết, Cam Lỗi cũng rất chú ý, Lý Kỳ học tập hắn cũng rất chú ý, Lý Quý Dương dạy xong cho Lý Kỳ, Cam Lỗi lại cho bọn nhỏ lãnh giáo Lý Kỳ.
Đồng thời hắn cũng đi theo xem bọn nhỏ dần dần không chỉ tập viết còn học tập số học.
Bọn hắn lưu trong Lý gia trang ổn định, nhưng Lữ Bất Vi thì bất mãn.
- Tại sao lại ban thưởng tới nơi này?
Lữ Bất Vi nhíu mày, chỗ của hắn người đến người đi, một mình một nhà, là vì không muốn bị người chú ý tới, hiện tại lại đến một Lý Quý Dương, nếu chỉ là một mình hắn thì Lữ Bất Vi cũng không đặt vào trong mắt.
Mấu chốt chính là người hầu trong Lý trạch!
Đó đều là quốc chủ ban cho hắn, còn có nội thị!
Lý Quý Dương chỉ là nghĩa tử, lại dựa theo đãi ngộ của quốc công tử!
Làm cho hắn để ý chính là ai biết những người hầu kia ai là cơ sở ngầm của quốc chủ? Hoặc đều là cơ sở ngầm?
Suy nghĩ một chút cũng làm Lữ Bất Vi khó chịu!
- Nghe nói đó là tòa nhà lớn nhất Hàm Dương thành còn bỏ không, những nhà khác đều nhỏ, đây là do quốc chủ xem trọng ngài, ai bảo lúc đó quốc chủ nói ban cho hắn tòa nhà lớn đâu!
Dương Phi Anh nghe xong liền nói chút lời hay, phủng Lữ Bất Vi:
- Vậy cũng không thể để cho người ta ở ngay trước cửa nhà mình a!
Lữ Bất Vi cũng vẫn cảm thấy khó chịu.
- Tướng bang đại nhân, chúng ta cũng không có làm gì thật xin lỗi quốc chủ, cho dù giám thị thì thế nào?
Dương Phi Anh nói:
- Đến lúc đó ta đi qua, bọn hắn làm gì chúng ta cũng sẽ biết.
Lữ Bất Vi nghĩ nghĩ, cũng phải, hắn tự cho là mình làm gì cũng là đúng, cũng là vì Tần quốc, vì quốc chủ, đương nhiên chỉ là có chút tư tâm, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn lao.
- Hơn nữa hắn ở gần ngài cũng là ý tứ của quốc chủ, chỉ sợ là cảm thấy được Lý công tử tuổi nhỏ, đặt chỗ của ai cũng lo lắng, vẫn là cảm thấy chỗ của ngài là tốt nhất, vì vậy mới phân tới.
Dương Phi Anh tiếp tục khuyên giải:
- Hơn nữa có ngài ở đây, còn không bắt được một thiếu niên hay sao?
- Ân, trở thành hàng xóm thì hàng xóm đi, đến một ổn định vẫn tốt hơn làm ầm ĩ.
Lữ Bất Vi rốt cục thả lỏng dựa vào giường:
- Làm cho người ta chuẩn bị một phần hậu lễ đưa đi, nói là bản hầu chúc mừng hắn.
- Dạ.
Quản gia lập tức đi làm.
Dương Phi Anh thầm nhẹ nhàng thở ra, nếu Lữ Bất Vi luôn canh cánh chuyện này thì không hay, hiện giờ tuy rằng bọn họ đề phòng Lữ Bất Vi, nhưng cũng còn cần dựa vào hắn đối phó Vương tướng gia đâu!