Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ngươi như vậy không được, cử chỉ thì dễ nhìn, nhưng ở trên chiến trường ai quản ngươi đẹp hay xấu a? Khi đó không có thời gian lo lắng chuyện này, làm sao giết được đối phương thì làm thế ấy.
Lão tốt chỉ điểm nói.
- Nhưng khi đó chúng ta cũng thắng a!
Tân Thắng cũng không phải chưa trải qua chiến tranh, bọn hắn cũng đánh như vậy, còn thắng!
- Các ngươi mới trải qua mấy trận?
Lý Quý Dương vừa đến liền nghe được lời này, lập tức thay lão tốt phản bác hắn:
- Ở trên chiến trường, ai do dự, ai sẽ chết mau.
- Đại nhân.
Mọi người cùng nhau hành lễ, trường hợp rất là rung động.
Ít nhất Lý Quý Dương là cảm thấy như vậy, bởi vì trước kia hắn chưa từng trải qua trường hợp nhiều người chào mình như thế, người Lý gia trang không tính.
- Đứng lên đi.
Lý Quý Dương khoát tay chặn lại.
- Tạ đại nhân!
Lúc này mọi người đều nhìn Lý Quý Dương mà không cần cúi đầu.
- Ở trong này thế nào? Có chuyện gì khó khăn không?
Đối với lão tốt Lý Quý Dương thập phần tôn trọng, cho dù đây là lão tốt thời cổ đại.
- Đều tốt, đều tốt.
Nhóm lão tốt thật câu nệ, so sánh với vừa rồi nói chuyện hoàn toàn khác nhau.
- Không cần khẩn trương, các ngươi có sự tình gì cứ việc đi tìm Lý Phúc quản gia, nếu hắn không giải quyết được thì tìm ta đều được.
Lý Quý Dương chỉ chỉ Lý Phúc:
- Tất cả mọi người nhận thức lẫn nhau một chút.
Nhóm lão tốt cười hắc hắc, Lý Phúc cúi đầu sờ mũi, ngày hôm qua bọn họ đã nhận thức qua.
- Các ngươi tiếp tục, ta chỉ là ở bên cạnh nghe một chút.
Lý Quý Dương tìm chỗ cho mình, nghe giảng phương pháp chiến đấu cũng rất thật sự.
Lúc này lão tốt cũng không dám tùy tiện nói ra những từ ngữ thô tục, rất là nhận chân chỉ điểm các tân binh, nhưng cho dù nhận chân cũng không tiếp thu nhanh bằng thực hành.
Vì thế nói một lúc hai đám người bắt đầu khoa tay múa chân!
Sau đó liền nhìn ra ưu thế của nhóm lão tốt, nhóm người Tân Thắng chỉ mới đánh mấy trận mà thôi, mà lão tốt đánh giặc cả đời, cho dù tư thế xấu xí động tác đáng khinh, nhưng bọn hắn lại có thể thắng lợi!
Ban đầu nhóm người Tân Thắng chú ý thật nhiều, tỷ như không cho phép chộp vào hạ bộ, không sáp lỗ mũi vâng vâng, nhưng lão tốt không chú ý việc này, làm sao có thể thắng thì cứ làm như thế, kết quả nhóm người Tân Thắng bị đánh ra lửa, các ngươi đã bất nhân, đừng trách chúng ta bất nghĩa!
Thế nhưng bọn họ vẫn không phải là đối thủ của nhóm lão tốt, bị đánh mặt mũi bầm dập.
- Tốt, hôm nay mọi người khổ cực, làm cho nhà bếp đưa lên thịt dê, ăn với bánh mì!
Lý Quý Dương phân phó Lý Phúc:
- Còn nữa, phát cho mọi người một tháng tiền tiêu vặt trước.
- Công tử, tiền tiêu vặt hàng tháng.. bao nhiêu a?
Lý Phúc khó xử, những người này đều là hộ vệ, thân binh nên khác với người hầu, tiền tiêu vặt hàng tháng mà người hầu xem trọng chỉ sợ không thích hợp với bọn họ.
Bởi vì những người này đều là quân tịch, đều cầm bổng lộc của triều đình, Lý Quý Dương một mình cấp là chuyện của hắn, không tính vào trong bổng lộc.
Triều đình cũng sẽ không quản, dù sao người ta là hộ vệ cùng thân vệ, quan hệ gần gũi với chủ nhà.
- Nhà người ta cấp cho bao nhiêu?
Lý Quý Dương cũng không hiểu rõ.
- Tiểu nhân cũng không biết.
Lý Phúc nói.
- Để ta đi hỏi thăm, hỏi rõ ràng tối nay phát xuống cho mọi người!
Lý Quý Dương tuy rất muốn danh tác một phen, nhưng vẫn nhịn được.
Mọi người cao hứng vô cùng, nhóm người Tân Thắng còn đỡ, còn có chút tích tụ, có tiền tài bàng thân, mà nhóm lão tốt rất nghèo, giàu có nhất cũng chỉ có mười đao tệ.
Lý Quý Dương đi tìm Dương Phi Anh.
Tìm hắn thỉnh giáo vấn đề tiền tiêu vặt hàng tháng cho hộ vệ, dù sao Dương Phi Anh ở lại trong phủ của Lữ Bất Vi, khẳng định là biết bao nhiêu.
- Nếu là tiền tiêu vặt hàng tháng, thì theo tình huống mà định ra.
Dương Phi Anh nói:
- Thường xuyên theo bên người, tỷ như đại công tử ban cho ngài bốn hộ vệ là dùng vàng tính tiền tiêu vặt hàng tháng, bên người tướng bang đại nhân có mười đại cao thủ, mỗi người mười kim, mà thường xuyên theo hắn ra vào, tiền tiêu vặt hàng tháng là năm kim, trong ngày thường giữ nhà hộ viện thì hạ xuống đao tệ kết toán, theo năm mươi tới mười đao tệ.
Nói trắng ra là bởi vì người mà khác, mười đại công thủ cũng như là môn khách, cho người ta vàng còn có vẻ có chút thô bỉ đâu. Mà đám hộ viện mỗi ngày chỉ là giữ nhà canh cửa, cũng như là dùng con chó trông nhà, hoặc là còn dùng không tốt như dùng con chó, dù sao đàn chó còn có thể một ngày mười hai canh giờ canh giữ mà con người thì còn cần nghỉ ngơi!
- Vậy theo ngươi xem, hộ vệ cùng thân vệ của ta cấp cho bao nhiêu mới thích hợp?
Lý Quý Dương khiêm tốn thỉnh giáo.
- Điều này phải xem thực lực của ngài.
Dương Phi Anh cười nói:
- Tướng bang đại nhân dùng vàng cùng tiền hàng tháng cũng không nhiều đâu!
- Vậy mỗi người hai kim, thanh minh, trung thu cùng trừ tịch đều có tiền lì xì!
Lý Quý Dương vỗ tay một cái:
- Nếu muốn đi ra ngoài chơi trong phủ cũng tổ chức nhân công, một năm bốn mùa mỗi mùa sáu bộ quần áo, sáu bộ quần áo trong cùng mười đôi mũ giày.
- Công tử, những điều này chỉ là tiểu tiết.
Dương Phi Anh nhanh chóng uốn nắn:
- Trong phủ cần hứa hẹn tu sửa vũ khí cùng mua mới vũ khí cho bọn họ, nếu có kỵ binh còn phải chịu trách nhiệm ngựa, còn có thức ăn cho ngựa, người chiếu cố ngựa.
- Nga, nga!
Lý Quý Dương gật đầu.
- Còn nữa, ta xem nhóm lão tốt tuổi tác đã lớn, không biết bọn họ lập gia đình chưa? Trong nhà như thế nào? Cần đón người nhà tới Hàm Dương không? Nếu chưa lập gia đình có phải cần kết hôn người vợ? Thành cái gia, người mới có gốc rễ.
Dương Phi Anh thao thao bất tuyệt làm Lý Quý Dương vô cùng hổ thẹn, hắn cũng chưa nghĩ nhiều như vậy.
- Vậy giao bọn họ cho tiên sinh đi chăm sóc.
Lý Quý Dương khom người chào:
- Phiền toái tiên sinh.
- Như mong muốn vậy, không dám không tuân!
Dương Phi Anh rốt cục thoải mái cười.
Sự tình giao cho Dương Phi Anh, Lý Quý Dương cũng mặc kệ, đương nhiên lúc tối Dương Phi Anh dặn Lý Phúc phát cho thân vệ cùng hộ vệ mỗi người hai kim.
Lý Phúc lập tức làm theo.
Vào ban đêm Dương Phi Anh cũng chưa về phòng ngủ mà cùng Tân Thắng trò chuyện thật khuya, ngày hôm sau Tân Thắng đều đem thân vệ cùng hộ vệ nắm trong tay mình, trở thành người thứ nhất quản võ sự trong phủ.
Hiện giờ Doanh Chính ở trong cung càng thêm tự do, bởi vì quốc chủ xem trọng, Thành Giao ghen tỵ nên hắn ở trong cung cũng rất lo lắng, may mắn còn có Lý Quý Dương, mỗi cách mười ngày tám ngày có thể nói một tiếng với Trang Tương Vương, xin ra ngoài thăm nghĩa huynh.
Đúng vậy, cho dù Lý Quý Dương thấp hơn hắn một đoạn, nhưng tuổi lớn hơn đâu, cho nên tính là ca ca.
Cũng bởi vì Lý Quý Dương có thứ tốt gì đều tặng vào trong cung, trước kia chỉ có phần của Triệu Cơ cùng Doanh Chính, hiện giờ thêm Trang Tương Vương, hiện tại Trang Tương Vương mở rộng đậu hủ, người của Tần quốc đều khen ngợi quốc chủ.
Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ được Cam Lỗi thiên vị dạy học, đương nhiên chủ yếu là Doanh Chính, Lý Quý Dương chỉ là bồi đọc.
Cam Lỗi hỏi câu đầu tiên chính là:
- Không biết đại công tử muốn làm Tần quốc chi chủ, hay là làm thiên hạ chi chủ?
Doanh Chính rất nhanh lựa chọn:
- Thiên hạ chi chủ.