Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt
  3. Chương 169
Trước /207 Sau

Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 169

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đáng thương người Vương gia đợi nửa ngày cũng không đợi được vị họ hàng xa quan lớn đồng tông đến làm chỗ dựa cho bọn hắn.

Đồ vật đều đã lấy xong, nhưng còn thiếu tiền!

- Hai kim, giao ra đây!

Không cần Lý Quý Dương nói, Tân Thắng liền mở miệng muốn.

Hai kim đối với bình dân mà nói quả thật là số tiền bọn hắn cả đời cũng kiếm không được, hoặc là thương nhân, hoặc là được các quý tộc ban cho, bình dân nếu không có kỳ ngộ thì không thể nào tiếp xúc được vàng.

- Không có! Không có!

Lão đầu tử cũng đã ra rồi, đứng nơi đó thẳng thắn sống lưng, hai kim, tuyệt đối không thể giao ra.

- Đi vào lục soát!

Tân Thắng không cho hắn cơ hội nói chuyện, không giao ra thì phải lục soát, lục soát xong nhà bọn họ sẽ biến thành cái dạng gì, không quy hắn quản.

Nhóm lão tốt cũng mặc kệ, bọn hắn chỉ cần tìm vàng.

Trong phòng còn có một cô nương nhìn thật xinh đẹp, nhưng ánh mắt nhìn người có chút ngạo khí, còn nhìn nhóm lão tốt vào nhà lục soát với ánh mắt oán hận.

Nhóm lão tốt không quản nàng, trực tiếp mở cửa phòng, chứng kiến nữ nhân kia bị kéo văng ra, người Vương gia đều phẫn nộ, mà Lý Á càng thêm phẫn nộ!

Nghĩ tới hắn là người núi thây biển máu bò ra tới, lại bị một tiểu nữ tử đùa bỡn một phen, thiếu chút nữa đem của cải của hai cha con bọn họ đều đưa cho nàng, nếu không nhờ Lang Trung lệnh đại nhân, đời này của mình còn phải sống uất ức như vậy!

Bọn họ ở trong phòng lục soát hồi lâu, cũng không tìm được vàng, vàng không lớn không nhỏ, nhưng nó quý trọng a!

Mấy thứ này đều không đáng một kim, bởi vì đó là vàng!

- Đại nhân, không có!

- Đại nhân, không có!

Hơn vài người đi ra, đều nói không tìm thấy!

Tân Thắng trừng mắt:

- Làm sao lại không có? Chẳng lẽ bọn hắn xài hết rồi?

- Không thể.

Lý Quý Dương lắc đầu:

- Vàng trân quý như vậy, lấy tính khí tham lam của bọn hắn, tuyệt đối không thể ở trong thời gian ngắn dùng hết ra ngoài, hơn nữa còn dùng làm gì?

Nhà này ngay cả lương thực lễ hỏi còn chưa mở ra, thịt heo cũng chỉ mới ăn một góc, dê bò vẫn còn nguyên, vải vóc thiếu một, chỉ là mấy người vợ mặc lên người, ngoài ra đều không nhúc nhích.

Bọn hắn cấp cho không cho là vàng, còn có một chút đao tệ, bố tệ còn chưa cởi bỏ, huống chi là đồ vật quý báu như vàng.

Nhưng đao tệ là tìm được trong một thùng bí mật, nhưng không thấy vàng.

- Lại đi lục soát!

Tân Thắng cũng không tin, còn lục soát không được:

- Đi mấy nhà kia, đều lục soát ra cho ta!

Mọi người lại tản ra nhưng vẫn không tìm được, nhưng tìm được chút bố tệ, còn có một nhà có hai đao tệ.

- Đại ca, tại sao nhà ngươi có đao tệ? Tiền trong nhà không phải là a cha a nương thu lên sao?

- Đại tẩu, nhà ngươi còn có hoa bố?

- Nhị ca, nhà ngươi sao có nhiều bố tệ như vậy?

- Tam tẩu, làm sao ngươi lại có nhiều hơn một kinh sai so với ta?

Được, lão tốt lục soát còn tìm ra không ít đồ vật.

Lý Quý Dương bọn họ còn chưa nói gì thì người trong nhà đã trước náo loạn lên.

- Cãi cái gì cãi?

Thời khắc mấu chốt, lão thái thái trấn áp:

- Hiện tại bọn hắn làm như vậy thanh danh muội muội các ngươi toàn bộ xong rồi! Đồ vật nhà chúng ta đều bị cướp đi, các ngươi còn làm?

Những nữ nhân kia im lặng, nhưng căm tức nhìn lẫn nhau, mà nữ nhân kia còn rất trấn tĩnh, đứng bên cạnh mẫu thân cúi đầu, lung tay áo, không biết suy nghĩ cái gì.

Lý Quý Dương cảm thấy được kỳ quái, nữ hài tử bình thường vô luận là đời sau hay cổ đại, gặp được loại chuyện này chỉ sợ sớm khóc không chịu nổi đi?

Tuy rằng hiện tại thời đại Chiến quốc không xem trọng trinh tiết của nữ tử, quả phụ vẫn có thể tái giá, nhưng một nữ tử chưa lập gia đình thanh danh thối thành như vậy, cuộc sống sau này như thế nào qua?

Hơn nữa trong nhà xông tới một đám người, lại lấy lại cướp, a nương cùng chị dâu của nàng kêu trời kêu đất, nàng lại chỉ biết xấu hổ cúi đầu không nói.

Nếu nói là gia truyền, làm sao nuôi ra nữ nhân như vậy?

- Vẫn không tìm thấy!

Lão tốt có chút tức giận.

- Đại nhân?. W𝓮b đọc 𝘯ha𝘯h tại ⩵ 𝗧RÙM 𝗧R𝐔YỆ𝙽.𝒗𝘯 ⩵

Tân Thắng cảm thấy thật mất mặt, lần đầu theo đại nhân ra ngoài làm việc nếu không làm thành sau này còn có thể làm gì?

- Đi, đem áo khoác của cô nương kia, lột ra!

Lý Quý Dương tinh mắt, vừa rồi bọn họ nói lục soát không thấy thì cô nương kia chợt kéo kéo tay áo!

Cho dù là ca ca của nàng bị đánh nàng cũng không hề nhúc nhích chút nào!

Nhắc tới "vàng", nàng còn kéo tay áo, tay áo của quần áo Tần quốc cũng đủ trang bị đồ vật như là vàng.

- Ai dám!

Người Vương gia điên rồi.

Nếu cô nương nhà họ bị người lột quần áo trước mặt mọi người, còn sống hay không?

- Sưu!

Một mũi tên bắn ra ngoài.

- A!

Hét thảm một tiếng, trên đùi lão đầu tử cắm một mũi tên.

- Ai dám lộn xộn, tiếp theo không biết sẽ bị bắn chỗ nào!

Ra tay chính là Lý Đại.

Mọi người cũng vì chuyện của hắn mà tới, hắn không thể để cho mọi người dính líu sự tình, cho nên ra tay chính là Lý Đại.

- A nha!

Lão nhân kia đau gào khóc kêu:

- Đau chết mất! Đau chết mất!

Tám con trai cùng con dâu đều choáng váng!

Vương lão thái thái nâng lão đầu tử cũng không dám náo loạn, máu trên đùi lão đầu tử hù sợ mọi người.

Mấy lão tốt tuổi tác lớn như lang như hổ, đi lên đem tiểu cô nương kia lôi ra lột áo khoác!

Vương cô nương phỏng chừng chưa từng gặp qua gia đình nào đòi lễ hỏi kiểu như thế, cả người đều sợ choáng váng!

Nàng cũng đã quên giãy dụa, hơn nữa tốc độ của nhóm lão tốt rất nhanh, lột áo ngoài của nàng, bên trong còn có lớp quần áo, cũng không tính là cởi trần.

Hai kim nằm trong ống tay áo của cô nương kia!

- Được rồi, đi!

Lấy được vàng, Tân Thắng lập tức hô, mang theo nhiều lễ hỏi bọn họ đi cũng không nhanh, dứt khoát bọn họ cũng là đi bộ tới, hành quân gấp, không ngờ thân thể đại nhân không mạnh khỏe cường tráng nhưng vẫn theo kịp bọn họ!

Hơn bốn mươi người mang theo đồ vật đi ra thôn, còn có người không ngừng tụ lại với bọn họ, lẽ ra Vương gia còn muốn tìm thân thích cùng nhau đem đồ vật cướp về, nhưng thân thích đều trốn tránh.

Ai cũng không ngốc, chuyện này Vương gia vô sỉ, nghiêm trọng ảnh hưởng thanh danh của rất nhiều gia đình trong Vương gia thôn, sau này còn muốn mai mối đều khó khăn.

Sợ bị người lừa lễ hỏi a!

Hơn nữa bọn họ đều là bình dân, người ta còn mang theo được vũ khí đâu!

Không đến mức dùng mạng của mình đi lo chuyện nhà người ta, còn là chuyện hư hỏng!

Người xem náo nhiệt nhiều, nhưng không một ai hỗ trợ.

Có thể thấy được quan hệ của Vương gia trong thôn đã thập phần không tốt.

Quảng cáo
Trước /207 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trở Về Thập Niên 70 Đi Thi Đại Học

Copyright © 2022 - MTruyện.net