Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-nhưng.........
-không sao... em không để ông ta sống yên ổn đâu- cô cười nhạt 1 cách khinh bỉ
Lúc đó mẹ cô đi gặp khách hàng vừa về tới thì nghe tiếng max hét, bà nghe xong khuôn mặt trắng bệch liền chạy vào phòng emi thì nhìn thấy cảnh đáng xấu hổ đó.. bà như chết lặng bờ vai run run, bà không ngờ người bà cho là mẫu mực đàng hoàng mà bây giờ lại cưỡng bức con gái của bà đến bây giờ bà mới lên tiếng
-chuyện....chuyện... này là ....là... thật sao???
-mình...mình à....chuyện này....
-TÔI HỎI ÔNG ĐÓ CHUYỆN NÀY LÀ SAO????????
-..........
-vậy là đúng rồi... CHÁT
Bà tát ông 1 cái thật mạnh mọi người trong đây thật hả dạ vì mấy người này phải cảnh giác suốt 4 tháng họ thật không thể chịu nổi 1 người như ông ta ở trong cái căn nhà này nữa.....
-Tùy con xử lí..... cám ơn con đã giúp mẹ nhận ra.. con gái của mẹ có sao không con??
-Dạ con không sao đâu mẹ...
-Ừ.. mấy cô tôi cho mấy cô nghỉ ngơi 3 ngày. chúng tôi giải quyết 1 số chuyện. đừng lo tôi sẽ trả lương bình thường- bà vẫn nói chuyện đều đều như không có chuyện gì xảy ra.
-Nhưng mà......
-Chúng tôi không sao đâu... cám ơn mọi người đã lo lắng - bà cười dịu dàng khiến cho mọi người không khỏi xiêu lòng
-Vâng ạ.. vậy chúng tôi sắp xếp đồ đạc về trước ạ...- họ cúi đầu rồi bước ra ngoài
-Mẹ đi tắm đây... tí nữa 3 mẹ con mình đi ăn cơm mẹ sẽ con cho luật sư làm đơn li hôn với ông già khốn nạn này- bà uể oải bước đi
-Dạ.........- cả 2 đồng thanh
emi lấy điện thoại gọi đàn em mình đến để bắt ông ta rồi xử sau... ông ta hoảng sợ liên tục van xin 2 người nhưng vô ích. điều đó khiến cho 2 người này ngày càng kinh tởm hơn...
Sau đó báo đăng tin báo là ông giám đốc tập đoàn trang sức T.P ( bịa nha mọi người đừng trra google không có đâu ) đã li hôn với chủ tịch tập đoàn trang sức T.P và phát hiện ông ta đã bị tâm thần hiện giờ đang ở bệnh viện tâm thần XX.. 1 năm sau cô xin anh và mẹ chuyển qua Mĩ ở với bà. Cô ngồi thở dài nằm xuống nhìn trần nhà haizz lát nữa thôi mình sẽ đi.. sẽ về cái nơi đó rồi, không muốn tí nào bỗng bà gọi lên
- Emi à...!!! xuống ăn sáng nè con rồi mình con ra sân bay nữa
-Dạ... cháu xuống liền - emi vội vã xách vali xuống ăn sáng
----- Tại sân bay XXX--------
-con đi nhớ giữ gìn sức khỏe nha cháu iu của bà... bà lo cho con lắm - bà lo lắng
-bà lo vậy cho con ở lại nha. please please....- emi chắp tay năn nỉ
-chiêu này xưa rồi cô hai.... con về đi mẹ và anh nhớ con lắm đó
-Dạ... mà bà ở đây 1 mình con không yên tâm bà ạ...
-Bà không sao... bà ở đây 1 thời gian rồi bà qua bên con, bà gọi mẹ rồi
-Thật không bà... Yayyyyyyyyy - emi nhảy cẩng lên ôm bà
-Bà nhớ giữ gìn sức khỏe nha bà.... cháu yêu bà lắm
- Ừ . Đi đi con tới gời rồi đó
-dạ..... bye bye bà iu dấu moah....- emi hôn lên má bà rồi vẫy tay chạy vào
-con bé này... đi cẩn thận nha con bà iu cháu - bà cũng vẫy tay theo
-----------------13 tiếng sau -------------
Cuối cùng cũng đến VN sau 13 tiếng mệt mỏi. Cô đi xuống sận bay Tân Sơn Nhất và ra ngoài sảnh... ai cũng phải nhìn cô khuôn mặt tròn mái tóc đen xõa ngang lưng mắt to 2 mí đôi lông mi dài cong vút mũi cao thanh tú môi hồng nhỏ nhắn nhưng đôi mắt đen huyền của cô sâu hoáy cô đơn và lạnh lẽo như có nỗi buồn không thể giải tỏa, cô mặc áo phông đen quần đen giày đen làm nổi bật làn da trắng hồng của cô... cô đi ngang mấy thằng con trai với khuôn mặt lạnh lùng nhưng ai cũng phải nhìn với ánh mắt thèm thuồng cô thầm nghĩ lũ con trai tầm thường.. bên Mĩ cũng vậy bên đây cũng vậy đúng là đám con trai tầm thường. Cô lặng lẽ đi về nhà không báo cho cả nhà biết vì muốn làm cho mọi người bất ngờ...
---------Đến căn biệt thự XXX--------