Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Các binh sĩ nghe tiếng quát của Tần Ngôn liền giật mình, quay lại nhìn anh gương mặt của Tần Ngôn xám xịt, anh dõng dạc ra lệnh.
“ Rãnh rỗi lắm có phải không, chạy 50 vòng sân cho tôi.
”
Đám binh sĩ liền xụ mặt xuống và giải tán, lúc này Tần Ngôn mới đi đến trước cửa sổ phòng thông tin để xem có chuyện gì mà bọn họ lại tranh nhau nhìn như thế, vừa nhìn vào bên trong gương mặt của Tần Ngôn vô cùng bất ngờ, anh không tin là cô có thể bước vào đây được, Tần Ngôn đi vào bên trong chỉ trích hai người lính gác cổng.
“ Các anh làm việc kiểu gì mà để người lạ tự ý đi vào đây vậy hả?”
Nhã Tịnh nhìn thấy Tần Ngôn như thấy được tinh tú đôi mắt của cô sáng lên.
“ Anh chịu ra gặp em rồi sao.
”
Cô vội vàng chạy đến chỗ của Tần Ngôn, anh liền đề phòng lùi bước chân của mình.
“ Đứng im không được đến gần tôi.
”
Nhã Tịnh đành phải đứng lại, cô bĩu môi nói.
“ Gớm thật, anh nhất quyết không chịu ra gặp em luôn sao.
”
Tần Ngôn khoanh tay lại gương mặt đầy sự nghiêm túc lên tiếng nói.
“ Đến đây có việc gì, định dùng chiêu trò theo đuổi tôi sao, em hãy bỏ cái suy nghĩ ngu ngốc đó đi.
”
Nhã Tịnh không chịu thua thiệt cô cố khiểng chân lên để có thể đối mặt với Tần Ngôn.
“ Em sẽ không từ bỏ, anh sẽ là của em.
”
Tần Ngôn bật cười nói.
“ Ngốc nghếch trẻ con, quay về đi đừng để ba mẹ em phải lo lắng.
”
Nói rồi anh quay người đi, Nhã Tịnh vội vàng chạy theo đưa cho Tần Ngôn hộp cơm mà mình đã chuẩn bị cho anh.
“Em đã làm nó cả buổi sáng đấy, bỏ một chút tấm lòng và tình yêu của em vào đây rồi đấy.
”
Tần Ngôn nhếch nhép cười, xoa đầu cô rồi nói.
“Quay về đi tôi không đói.
”
Nhã Tịnh lại giở trò đôi mắt của cô bắt đầu rưng rưng, cái miệng nhỏ mếu mếu khiến cho người khác không thể nào từ chối được, Tần Ngôn thở ra một hơi rồi cầm lấy hộp cơm.
“ Được rồi đưa đây đúng là lắm trò.
”
Nhã Tịnh liền thay đổi sắc mặt cô cười rạn rỡ đưa hộp cơm mình đã làm cho Tần Ngôn, anh cầm lấy hộp cơm rồi rời đi, lúc này Nhã Tịnh cũng chịu rời đi.
Khi về phòng làm việc Tần Ngôn mở hộp cơm mà Nhã Tịnh đã làm cho mình ra, anh hơi giật mình bên trong món ăn nào cũng được cô tỉa thành hình dạng một trái tim, Tần Ngôn lắc đầu nghĩ cô lắm trò, anh lấy đũa ra cấp lên một miếng rồi cho vào miệng, nhai qua nhai lại rồi gật đầu tự cảm thán.
“ Cũng không tệ.
”
Anh đã ăn hết hộp cơm mà Nhã Tịnh đã làm cho mình, vì trong môi trường quân đội anh thường xuyên bận rộn không ăn uống đúng bữa, mì gói có lẽ là người bạn đồng hành duy nhất.
Mấy ngày sao đó ngày nào Nhã Tịnh cũng ngồi taxi hai tiếng chỉ để đến quân khu đưa cơm cho Tần Ngôn, cấp dưới của anh là Bách Lãng cũng cảm thấy ganh tị với Tần Ngôn khi có một người vì mình mà tận tâm đến như thế.
“ Ganh tị thật đấy, tôi cũng muốn có người nấu ăn cho mình mỗi ngày như thế.
”
Tần Ngôn đưa hộp cơm đến trước mặt Bạch Lãng.
“ Này muốn ăn không ?”
Bạch Lãng liền vươn tay đến lấy, nhưng Tần Ngôn cảm thấy hơi tiếc nên đã thay đổi ý định của mình.
“ Không cho nữa.
”
Bạch Lãng nhì Tần Ngôn bằng ánh mắt đầy thất vọng.
“ Đáng ghét thật đấy.
”
Bạch Lãng đành ngậm ngùi đi ra ngoài, Tần Ngôn mở hộp cơm ra mỗi ngày là một hình thức khác nhau, anh thầm nghĩ sao cô gái ngốc này lại si tình đến như thế, chẳng lẽ chỉ vì cứu cô khi bị đuối nước mà Nhã Tịnh lại một lòng muốn gả cho anh hay sao, Tần Ngôn cảm thấy cô thật ngốc nghếch và ngây thơ, nhưng việc kết hôn với cô là điều không thể nào, vì Nhã Tịnh không phải là mẫu người mà Tần Ngôn thích.
Hôm nay là một ngày mưa, tiết trời mát mẻ hoà cùng hương đất ẩm ướt, khiến cho lòng người càng thêm đượm buồn, hôm nay Tần Ngôn được nghĩ phép anh lái xe quay về nhà riêng của mình, một dáng hình quen thuộc đã từ rất lâu rồi bản thân rất muốn quên nhưng trong tâm trí vẫn nhớ đến.
" Cô đến đây làm gì ?"
Mạn Nhu nhìn thấy Tần Ngôn gương mặt liền rạng rỡ chạy đến ôm chầm lấy anh.
" Em nhớ anh nhiều lắm.
"
Mạn Nhu là bạn gái cũ của Tần Ngôn, hai người đã chia tay nhau cách đây ba năm, năm 25 tuổi Tần Ngôn đã ngỏ lời muốn kết hôn với Mạn Nhu nhưng cô ta nhất quyết không muốn kết hôn vì bản thân vẫn chưa đạt được mục đích mà mình mong muốn, cô ta đã dứt khoát nói lời chia tay mặc cho Tần Ngôn đã đau khổ níu kéo cuộc tình của hai người, Mạn Nhu rời bỏ anh một cách tàn nhẫn để sang Mỹ du học để có thể phục vụ cho sự nghiệp của bản thân, kể từ đó Tần Ngôn đã không thể yêu thêm một người nào nữa, vì anh là một người rất nặng tình, nhiều năm như thế nhưng chắc có lẽ trong trái tim của Tần Ngôn vẫn còn vấn vương người phụ nữ này, nhưng anh lại rất hận cô ta vì đã lựa chọn sự nghiệp của bản thân mà bỏ rơi mình, Tần Ngôn đã không còn tin tưởng vào tình yêu của Mạn Nhu nữa và cũng chẳng thể nào mở cánh cửa trái tim của bản thân.
.