Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi thi xong đại học, bố mẹ tôi ra nước ngoài du lịch, bỏ tôi lại một mình ở nhà.
Ban đầu tôi thấy rất thoải mái, cho đến khi nghe được một tin sét đánh.
“Cái gì, dì Vương định nghỉ việc sao?!”
Tôi bật dậy khỏi ghế sofa, chạy vội xuống lầu.
Dì Vương đã thu dọn hành lý xong xuôi.
Tôi lao tới ôm lấy eo dì: “Dì Vương! Dì đi rồi con sống sao nổi đây!”
Không phải tôi làm lố đâu, thực sự là tôi không thể sống thiếu dì được!!
Từ cấp hai cho đến lúc tốt nghiệp cấp ba, tôi đã ăn cơm dì nấu suốt sáu năm trời, dạ dày của tôi đã quen với hương vị ấy rồi!
Chỉ nghĩ đến việc sau này không còn được ăn những món ngon ấy nữa, tim tôi đau nhói, không thở nổi.
Tôi khóc đến không thể ngừng.
Dì Vương cuống quýt đến nỗi đổ mồ hôi: “Ôi trời… giờ phải làm sao đây, lưng dì lại càng ngày càng đau nặng, bác sĩ dặn từ giờ dì phải nghỉ ngơi…”
“Hay là để con trai dì qua nấu cho con vài bữa nhé? Nó cũng thừa hưởng tay nghề của dì mà.”
Con trai của dì?
À, tôi nhớ ra rồi, hình như dì Vương có một người con trai.
Cũng tầm tuổi tôi.
Nhưng mà sao chứ?
Còn trẻ thế, chắc chắn nấu ăn sẽ không ngon bằng dì Vương!
Vả lại, hai người trai đơn gái chiếc, anh đến nấu ăn cho tôi thì cũng không tiện cho lắm!
Tôi vừa định từ chối thì thấy ở cửa xuất hiện một bóng dáng cao gầy.
“Mẹ, hành lý đã xếp hết lên xe rồi.”
“Con đến đúng lúc lắm! Lại đây, mẹ có chuyện muốn bàn với con.”
Bóng dáng ấy đẩy cửa lớn bước vào.
Tôi chớp chớp mắt vài cái.
Thế này, thế này, lớn lên được thế này thì dù nấu không ngon một chút, tôi cũng không phải là không thể chấp nhận.
Dì Vương kéo anh chàng đẹp trai ấy ra một góc thì thầm gì đó một lúc.
Anh đẹp trai quay đầu liếc nhìn tôi một cái, ngập ngừng một lúc, rồi lập tức thẳng tiến vào bếp.
Dì Vương bước lại gần, mỉm cười: “Vừa hay cũng gần đến giờ ăn rồi, nguyên liệu trong bếp đã sẵn sàng, dì để con trai dì nấu bữa trưa cho con trước, con thử ăn xem ngon không nha.”
“Nếu con thấy ổn, thời gian tới nó sẽ đến nấu ăn cho con, đến khi nào con tìm được một người giúp việc khác thì thôi, con thấy thế nào?”
Dì Vương làm ở nhà tôi lâu rồi, cũng có tình cảm với gia đình tôi.
Tôi cứ mơ mơ màng màng, gật đầu đồng ý.
Nửa tiếng sau, tôi ngồi trước bàn ăn, nhìn ba món một canh với màu sắc hấp dẫn, hương vị thơm ngon, mắt sáng rực lên.
Cơm nước xong, tôi ôm cái bụng no nê rồi ngẩng đầu nhìn dì Vương: “Dì định chiều nay đi phải không? Để con gọi tài xế đưa dì đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");