Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong tiệm trà sữa bên ngoài trường, tôi và Tống Trình ngồi đối diện nhau.
Cả hai đều im lặng.
Cho đến khi nhân viên mang ly trà sữa mà tôi gọi bừa ra, tôi mới gom hết can đảm để mở miệng.
“Xin lỗi, tại vì tôi lỡ lời nên mới khiến anh bị hiểu lầm. Anh muốn xử lý chuyện này thế nào, tôi nhất định sẽ hợp tác hết lòng.”
Tống Trình nhẹ nhàng lướt ngón tay thon dài quanh ly trà sữa, chạm vào lớp hơi nước mờ đục trên bề mặt lạnh. Nhìn cảnh đó, tôi không khỏi ngẩn ngơ.
Bỗng nhiên, Tống Trình khẽ mỉm cười.
“Nói sai à… tôi cứ tưởng là em đã nhớ lại rồi cơ.”
Tôi không hiểu ý anh, vô thức hỏi lại: “Nhớ lại cái gì?”
Tống Trình ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt phức tạp: “Nhớ lại chuyện tối hôm đó, khi em say và… lợi dụng tôi.”
Tôi: “???”
Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi ý anh.
Tôi… say rượu xong, lợi dụng anh sao?!
Sao có thể? Tôi hoàn toàn không có chút ký ức nào về chuyện đó!
Tôi ngượng ngùng cười gượng: “Haha, anh cũng biết đùa thật đấy.”
Nhưng Tống Trình lại không cười, vẫn nhìn tôi như thế.
Mặt tôi đỏ bừng, ngượng ngùng cúi xuống hỏi nhỏ: “Tôi thật sự… lợi dụng anh à?”
Tống Trình cúi mắt: “Thật ra cũng không có gì…”
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe anh tiếp tục: “Em chỉ là nắm chặt tay tôi không buông, rồi ôm lấy cổ tôi đòi hôn. Tôi đẩy ra, em còn nói tôi không yêu em nữa, vừa khóc vừa tháo cúc áo của tôi…”
Nhân viên đi ngang qua ngạc nhiên quay đầu nhìn chúng tôi, mắt sáng rực.
Tôi hoảng hồn, vội chụp lấy ly trà sữa trước mặt Tống Trình, đẩy ống hút vào miệng anh.
Tống Trình hơi ngạc nhiên, nhưng cũng thuận tay uống một ngụm, trong mắt thoáng qua một nụ cười.
Tôi không để ý đến biểu cảm của anh.
Giờ phút này trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc sao tôi có thể mất mặt đến vậy?!
Từ nay về sau, tôi nhất định không bao giờ uống rượu nữa, dù có chết cũng không uống!
Hít một hơi sâu, tôi lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, hỏi Tống Trình: “Vậy chuyện này, anh muốn giải quyết thế nào?”
Tống Trình im lặng vài giây, rồi nói: “Giờ tự nhiên tôi lại thấy có bạn gái cũng không phải là chuyện xấu. Lâm Đào, em tiếp tục làm bạn gái của tôi đi.”
Tôi ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu không nói nên lời.
Tống Trình giải thích thêm vài câu, lúc này tôi mới hiểu được ý anh.
Anh muốn tôi làm bạn gái trên danh nghĩa của anh.
Mục đích thật sự là để giúp anh ngăn cản những cô gái khác, tránh phiền phức.
“Cũng không cần lâu đâu, chỉ hai học kỳ thôi.”
Tống Trình nói: “Trong khoảng thời gian đó, nếu em có người mình thích, chúng ta có thể ‘chia tay’, tôi cũng sẽ đi giải thích với cậu ấy.”
Thật lòng mà nói, nếu chỉ có vậy, tôi thấy khá đơn giản.
Dù sao thì cũng do tôi khiến anh bị hiểu lầm, lại còn… làm chuyện không hay lúc say rượu.
Về tình về lý, tôi đều nên bù đắp cho anh.
Bảo tôi giúp anh ngăn cản người khác trong hai học kỳ thôi mà, dễ ợt.
“Được.” Tôi gật đầu đồng ý ngay: “Trong thời gian đó, nếu cần tôi phối hợp, tôi nhất định sẽ phối hợp.”
Tống Trình khẽ…cười mĩm, nâng ly trà sữa lên với tôi: “Hợp tác vui vẻ.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");